Phó Duy Nhất nhấn mạnh vào từ “chết”, mạnh tới mức nó trở thành quả cân nghìn cân đè nặng lên trái tim Diệp Miễn.
– Tại sao cứ nằng nặc phải trả cho tôi? – Diệp Miễn nói đùa – Làm như cãi vã sau này không thèm nhìn mặt nhau nữa không bằng.
Sầm Khuyết gật đầu.
– Đừng nói những lời như vậy. – Diệp Miễn uống một ngụm cà phê – Chết chết cái gì.
– Vậy thì nghe tôi nhé.
Hắn đưa điện thoại cho Sầm Khuyết:
– Con người ai rồi cũng sẽ chết. – Phó Duy Nhất nói – Có người sống tạm bợ cho tới già, có người bất hạnh mất sớm. Ai biết được chúng ta sẽ là người sống tạm bợ hay là người bất hạnh kia.
Sầm Khuyết sững người:
Sầm Khuyết cau mày, song không nói nhiều.
Dứt lời hắn xoay người đi mất, quản lý Từ vẫy tay, mỉm cười quay vào trong cửa hàng.
Anh ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt mỉm cười, vừa đứng dậy vừa nói:
Sầm Khuyết do dự một lát, không thể thốt ra miệng lời muốn nói.
Diệp Miễn không có anh em ruột, không thể đồng cảm sâu sắc với tình cảm của anh, song hắn biết rằng, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, dẫu cho người trước mắt tên là Sầm Khuyết hay Phó Tu Kiệt, thì gốc rễ của anh ở thành phố này, và gốc rễ ấy vẫn quấn chặt lấy Phó Duy Nhất.
– Tóm lại, nhân lúc còn sống, có cơ hội thì làm rõ tất cả những chuyện muốn làm rõ. Ví dụ như ông yêu ai, ví dụ như…
Mất liên lạc với người khác là một chuyện quá dễ dàng.
Anh ta cầm điện thoại lên, uống sạch chút cà phê còn trong tách, khi buông tách xuống mới nói với Diệp Miễn:
– Làm sao tôi biết được?
Quản lý Từ mỉm cười giục bọn họ về nhanh lên, Diệp Miễn kéo Sầm Khuyết đi rồi, còn quay đầu lại nói cảm ơn với cô.
– Ví dụ như, làm tình thoải mái cỡ nào. Anh ấy tới đón tôi rồi, bye.
Sầm Khuyết nói:
Sầm Khuyết hơi ngây người, sau đó ngước mắt nhìn hắn.
Sầm Khuyết rất đắn do, anh không muốn nhận đồ của người khác nữa.
Phó Duy Nhất đi thẳng không quay đầu lại, Diệp Miễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xắn tay, đeo kính đang bước về phía này.
– Không cần.
Hắn cứ nhìn người kia, sau đó thấy Phó Duy Nhất chạy ra ngoài, ôm lấy người kia ngay trước mắt bao người.
– Tất nhiên không phải. – Quản lý Từ nói – Ban ngày chúng tôi đã ăn bánh Trung thu rồi.
Sầm Khuyết cười nói:
Người qua đường liếc mắt về phía bọn họ, nhưng Phó Duy Nhất chẳng quan tâm, hơn nữa người đàn ông được anh ta ôm chỉ cúi đầu nhìn anh ta cười.
Sầm Khuyết nhìn chiếc ly đóng gói tinh xảo, lòng hơi do dự.
– Tóm lại, nhân lúc còn sống, có cơ hội thì làm rõ tất cả những chuyện muốn làm rõ. Ví dụ như ông yêu ai, ví dụ như…
Diệp Miễn nhấp một ngụm nhỏ cà phê, chắc chắn đây chính là Phó Duy Nhất mà hắn quen.
Diệp Miễn ngó vào nhìn, phát hiện là một bộ trà cụ.
Mấy phút sau, hắn nhận được tin nhắn của Phó Duy Nhất: Bánh trung thu tôi mua tặng Sầm Khuyết, ông đưa giúp tôi.
Sầm Khuyết mỉm cười, nhìn hắn qua gương:
– Câu này cậu học của ai đấy?
Diệp Miễn nhìn sang ghế đối diện, không biết Phó Duy Nhất cố ý hay vô tình mua hộp bánh trung thu ở cửa hàng bánh ngọt kia, song cuối cùng lại không mang đi.
Sầm Khuyết vẫn không nói tiếp theo chủ đề Diệp Miễn gợi ra, thay giày xong thì xách nguyên liệu vào trong bếp.
Diệp Miễn trả lời anh ta: Được.
Diệp Miễn theo vào trong bếp, lấy tạp dề trong ngăn kéo đưa cho Sầm Khuyết:
Người bên ngoài đi rồi, chỉ còn mình hắn ngồi đây uống tách cà phê đã nguội ngắt.
Tối ngày Trung thu, siêu thị cũng không ít người.
Ví dụ như ông yêu ai?
– Đừng. – Diệp Miễn giữ anh lại – Còn chưa ăn bánh Trung thu.
Tiếp theo Diệp Miễn có nói thêm gì, anh cũng làm như không nghe thấy, ăn hết bữa cơm, một mình Diệp Miễn ngồi lải nhải nói không ít chuyện.
Diệp Miễn cười khổ, cảm thấy Phó Duy Nhất sống rõ ràng hơn bản thân mình nhiều.
– Cậu biết nấu cá không?
– Lúc sếp Triệu nghỉ, mọi người đều nói lần này sẽ cất nhắc người trong nội bộ, không ngờ lại tuyển người từ bên ngoài.
Hắn đứng dậy trả tiền, trước lúc đi nhìn thấy chiếc cốc xếp trên giá trưng bày, đắn đo một hồi, cuối cùng mua một chiếc cốc giữ nhiệt màu trắng, bảo cửa hàng gói cẩn thận.
Trên đường về nhà, Diệp Miễn muốn gọi điện thoại cho Sầm Khuyết, định bụng đưa bánh Trung thu cho anh. Nhưng gọi đi rồi mới nhớ ra, mấy hôm trước Sầm Khuyết đã trả điện thoại lại cho hắn.
Hắn đứng dậy trả tiền, trước lúc đi nhìn thấy chiếc cốc xếp trên giá trưng bày, đắn đo một hồi, cuối cùng mua một chiếc cốc giữ nhiệt màu trắng, bảo cửa hàng gói cẩn thận.
Trên đường về nhà, Diệp Miễn muốn gọi điện thoại cho Sầm Khuyết, định bụng đưa bánh Trung thu cho anh. Nhưng gọi đi rồi mới nhớ ra, mấy hôm trước Sầm Khuyết đã trả điện thoại lại cho hắn.
***
Không thể liên lạc, không biết sống ở đâu.
Khi mở cửa, Diệp Miễn cười nói:
– Đúng rồi đấy, đón người về ăn Trung thu cùng.
Mất liên lạc với người khác là một chuyện quá dễ dàng.
Bàn tay cầm đũa của Sầm Khuyết chợt khựng giữa không trung một lát, chỉ qua mấy giây, anh lại khôi phục vẻ tự nhiên.
Chín giờ hơn Diệp Miễn tới cửa hàng tiện lợi một chuyến, ngồi ngoài cửa uống lon bia.
Hai người bắt xe đi thẳng tới siêu thị, trên đường đi Sầm Khuyết hỏi Diệp Miễn thích ăn gì. Diệp Miễn nói:
Quán cà phê phía đối diện vẫn đang bật nhạc, vừa hay là bài hắn và Sầm Khuyết cùng nghe với nhau khi anh ngồi ở đây.
Sầm Khuyết còn đang lo lắng, nghe thấy hắn nói vậy thì thở phào một hơi.
Diệp Miễn nói:
– Đồ ăn bày biện không đẹp mắt lắm, – Sầm Khuyết nói – Chỗ chúng tôi nấu cơm ăn được là được, không biết anh có quen ăn kiểu vậy không.
Chẳng qua, Diệp Miễn đợi tới mười rưỡi cũng không thấy bóng dáng anh đâu, thầm nghĩ sáng mai còn phải về thăm bố mẹ, đành đứng dậy về nhà ngủ trước.
Hắn đi vào phòng, lấy chiếc điện thoại lúc trước Sầm Khuyết trả lại ra:
Diệp Miễn vô thức hỏi:
***
Bước ra khỏi cửa trong sự phàn nàn của bố mẹ, Diệp Miễn hứa sau này mỗi tuần đều về thăm bọn họ.
Từ khi Sầm Khuyết biết được Phó Duy Nhất có bạn trai một cách “qua loa” và dọn về ở chung với người ta, anh đi làm thường mất tập trung, quản lý Từ tưởng rằng anh có chuyện gì nên quan tâm hỏi han, kết quả nghe anh nói “bạn mình có bạn trai, hai người chưa quen lâu đã ở chung”. Quản lý Từ cười anh lo lắng không đâu, anh nói: “Có thể là vậy, nhưng hai người họ đều là nam, huống hồ bạn tôi còn không hiểu biết về người kia.”
Tết Trung thu, có người đoàn viên, nhưng có một số người đến đoàn viên cũng là một chuyện xa xỉ.
– Đúng rồi, – Như thể sực nhớ ra điều gì, Sầm Khuyết hỏi hắn – Phó Duy Nhất đâu? Về nhà ăn Trung thu rồi hả?
bēijù – Ly tách, đồng âm với
Diệp Miễn ăn bữa sáng ở nhà, buổi chiều nói chuyện với bố mẹ, kết quả nhận được điện thoại của Giám đốc bảo hắn tới công ty tăng ca.
– Siêu thị gần nhà chắc chưa đóng cửa đâu. – Sầm Khuyết nói – Nếu anh không chê thì tôi có thể nấu cho anh.
Bước ra khỏi cửa trong sự phàn nàn của bố mẹ, Diệp Miễn hứa sau này mỗi tuần đều về thăm bọn họ.
Phó Duy Nhất nhấn mạnh vào từ “chết”, mạnh tới mức nó trở thành quả cân nhìn cân đè nặng lên trái tim Diệp Miễn.
Thực ra hắn ở cũng không xa lắm, gọi xe cũng chỉ mất bốn mươi phút. Chẳng qua công việc của hắn bận rộn, gần đây lu bu nhiều chuyện, cho nên mới thờ ơ bọn họ.
– Không biết có dễ gần hay không? – Diệp Miễn chỉ thuận miệng nói một câu như vậy.
Hắn vội tới công ty, làm việc ba tiếng đồng hồ. Trước khi đi, Giám đốc nói với Diệp Miễn thứ hai tuần sau sẽ có Phó Tổng Giám đốc mới tới nhận chức, hai người cùng xuống tầng, Diệp Miễn nghe đối phương nói:
Diệp Miễn nhớ tới lời Phó Duy Nhất, lại nhớ tới người đàn ông hắn nhìn thấy sáng nay.
– Lúc sếp Triệu nghỉ, mọi người đều nói lần này sẽ cất nhắc người trong nội bộ, không ngờ lại tuyển người từ bên ngoài.
Câu nói đùa thôi mà, đâu ai coi là thật?
Diệp Miễn nhớ tới lời Phó Duy Nhất, lại nhớ tới người đàn ông hắn nhìn thấy sáng nay.
– Phúc lợi Trung thu cho nhân viên.
– Không biết có dễ gần hay không? – Diệp Miễn chỉ thuận miệng nói một câu như vậy.
– Đừng nói linh tinh.
Diệp Miễn tò mò hỏi:
Ra khỏi công ty, Diệp Miễn vốn định về nhà ăn tối với bố mẹ, chẳng ngờ buổi chiều hai người họ lại mua vé xe đi thăm nhà bà nội ở thành phố bên cạnh. Hắn còn phải đi làm, đương nhiên không thể bôn ba theo cùng, chỉ đành đón Trung thu một mình.
Diệp Miễn tươi cười nghe Sầm Khuyết kể hết toàn bộ câu chuyện, chờ tới khi Sầm Khuyết nói tới câu cuối cùng, hắn buông đũa xuống, hỏi anh:
Đứng trên đường gọi xe, sực nhớ tới điều gì đó, Diệp Miễn không về thẳng nhà mà tới cửa hàng bánh ngọt mà Sầm Khuyết làm việc. Bọn họ đang chuẩn bị đóng cửa.
Sầm Khuyết thầm ghi nhớ thêm một món nợ trong lòng.
– Vậy ăn bữa cơm cùng nhau đi, hôm nay là Trung thu, hai chúng ta đều không có người nhà bên cạnh.
– Tôi có nên mở một chai rượu không nhỉ?
– Anh tới đây có chuyện gì vậy? – Sầm Khuyết vừa mới thay quần áo làm việc ra, ngạc nhiên nhìn hắn.
– Muốn ăn gì? – Diệp Miễn xem giờ, cảm thấy đói bụng rồi.
Quản lý Từ cười nói:
Hết chương 42
– Chiều nay tôi bị gọi đi tăng ca, sau đó bị bố mẹ vứt bỏ.
– Đến đón người tan làm đấy hả?
Quản lý Từ cười nói:
Diệp Miễn cũng mỉm cười nói đùa với cô:
– Tôi đi rửa tay.
– Đúng rồi đấy, đón người về ăn Trung thu cùng.
– Bán cho người khác chắc chắn không có giá hai trăm. – Diệp Miễn mỉm cười – Bán cho người khác phải ba trăm, bán cho cậu mới có giá hữu nghị này.
Chương 43+44+45
Sầm Khuyết xấu hổ, không tiếp lời, quay người đi làm việc khác.
– Ví dụ như, làm tình thoải mái cỡ nào. Anh ấy tới đón tôi rồi, bye.
Chờ Sầm Khuyết bận rộn xong bước ra ngoài thấy Diệp Miễn vẫn ở đây, chỉ đành qua đó bắt chuyện.
– Tôi tưởng anh đi rồi.
– Diệp Miễn, tôi không ngốc.
– Tới tìm cậu mà. – Diệp Miễn nói – Tan làm chưa?
– Cậu ấy có bạn trai rồi, vậy anh phải làm sao?
bēijù – bi kịch)
Sầm Khuyết quay đầu nhìn, sau đó nói:
Hai người xách hai túi nguyên liệu to rời khỏi siêu thị, Diệp Miễn hỏi:
– Sắp xong rồi.
– Vậy ăn bữa cơm cùng nhau đi, hôm nay là Trung thu, hai chúng ta đều không có người nhà bên cạnh.
Diệp Miễn ngạc nhiên nhìn anh.
Diệp Miễn ăn bữa sáng ở nhà, buổi chiều nói chuyện với bố mẹ, kết quả nhận được điện thoại của Giám đốc bảo hắn tới công ty tăng ca.
– Anh không về nhà à?
Hai người bắt xe đi ăn, nhưng đi liên tục mấy quán đều phải xếp hàng dài.
– Sắp xong rồi.
Diệp Miễn nói:
Cuối cùng Sầm Khuyết cũng bật cười:
– Chiều nay tôi bị gọi đi tăng ca, sau đó bị bố mẹ vứt bỏ.
– Trước đây cậu từng hỏi tôi có phải tôi thích Phó Duy Nhất hay không, – Diệp Miễn uống một ngụm canh, mỉm cười nói – Có thể coi cậu ấy như tình yêu đầu đời của tôi.
Quản lý Từ bước tới từ phía sau, nói với Sầm Khuyết có thể tan làm, đồng thời đưa cho anh một gói nhỏ:
Người qua đường liếc mắt về phía bọn họ, nhưng Phó Duy Nhất chẳng quan tâm, hơn nữa người đàn ông được anh ta ôm chỉ cúi đầu nhìn anh ta cười.
– Phúc lợi Trung thu cho nhân viên.
Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy buồn cười, nói:
Diệp Miễn vô thức hỏi:
– Tính hợp lý của tồn tại.
Diệp Miễn đơm cơm, Sầm Khuyết đã bưng hết thức ăn lên rồi. Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Miễn:
– Bánh Trung thu ở cửa hàng nhà bà à?
Hai người ngồi trước bàn ăn, Sầm Khuyết không động đũa trước.
– Tất nhiên không phải. – Quản lý Từ nói – Ban ngày chúng tôi đã ăn bánh Trung thu rồi.
Sầm Khuyết cúi đầu ăn cơm, bật cười.
Sầm Khuyết cảm ơn, cầm lấy túi nhỏ.
– Vốn dĩ tôi định mời cậu ăn cơm mà, – Diệp Miễn nói – Đâu có lý nào bắt cậu phải chi tiền?
(
Diệp Miễn nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, vươn tay khoác vai anh đi tới bên đường:
Diệp Miễn ngó vào nhìn, phát hiện là một bộ trà cụ.
– Không tệ. – Diệp Miễn nói đùa với quản lý Từ – Sếp Từ đối xử với nhân viên tốt thật đấy.
Phó Duy Nhất đi thẳng không quay đầu lại, Diệp Miễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xắn tay, đeo kính đang bước về phía này.
Chín giờ hơn Diệp Miễn tới cửa hàng tiện lợi một chuyến, ngồi ngoài cửa uống lon bia.
Quản lý Từ mỉm cười giục bọn họ về nhanh lên, Diệp Miễn kéo Sầm Khuyết đi rồi, còn quay đầu lại nói cảm ơn với cô.
Đây là chiếc cốc giữ nhiệt mà hắn mua làm quà tặng Trung thu cho Sầm Khuyết.
– Ông cảm ơn cái gì? – Quản lý Từ đùa – Ông là người nhà của nhân viên chúng tôi đấy hả?