Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

Chương 52

Diệp Miễn cũng đoán rằng Sầm Khuyết sẽ trả lời như vậy.

Anh đã từng sống như vậy rất lâu, đã vô cùng quen thuộc cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai. Anh cứ ngỡ rằng mỗi ngày về sau mình vẫn sẽ tiếp tục sống như vậy. Chẳng ngờ vào một ngày hè nào đó, giây phút anh đẩy cửa kính của cửa hàng tiện lợi kia ra, cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi.

Diệp Miễn cười anh:

Hai người quen nhau chưa lâu, nhưng hắn biết rất rõ con người Sầm Khuyết, đừng nói tới chuyện thích, anh còn chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc nào ra ngoài.

Sầm Khuyết quay sang nhìn anh một cái, không nói câu nào.

Gọi thức ăn xong, Sầm Khuyết hỏi:

Dường như chỉ khi đối diện với Phó Duy Nhất mới thỉnh thoảng bộc lộ chút cảm tình.

– Chỗ này rộng quá.

Sầm Khuyết muốn nói lại thôi, thoạt nhìn có vẻ hơi do dự.

– Tôi có thể đi sao?

Diệp Miễn rất muốn nói chuyện với anh, song hắn lại bắt đầu mâu thuẫn.

Anh đi bên cạnh Diệp Miễn, cảm thấy vừa thoải mái vừa chân thực.

– Ừ, vậy tôi có thể gửi tạm hành lý của mình ở chỗ anh không.

Hắn gần như có thể khẳng định Sầm Khuyết có tình cảm đặc biệt với mình, vậy hắn thì sao? Tình cảm của hắn với Sầm Khuyết là gì?

Sầm Khuyết nhìn hắn một lát, không nói gì. Sắp tới giờ đi làm, anh thay áo ngủ của Sầm Khuyết ra, sửa soạn đơn giản, mở cửa đi làm.

Sầm Khuyết bận cả một buổi sáng, tới tận gần một giờ mới giao ca cho đồng nghiệp để đi ăn.

Diệp Miễn tạm thời không muốn làm rõ chuyện này.

Diệp Miễn cảm thấy dáng vẻ hiện tại của anh cực kỳ thú vị, ngồi thẳng tắp giống như cậu bạn nhỏ ngày đầu tiên đến trường.

***

Bởi vì không muốn làm rõ, cho nên hắn không biết tiếp theo phải làm gì.

Sầm Khuyết rất bất ngờ:

Anh không đưa ra được quyết định, chỉ đứng ở đó nhìn hai tấm vé đến ngây người.

Đối với hắn mà nói, Sầm Khuyết là người bạn hiếm có khó tìm, hắn không muốn bản thân làm tổn thương đối phương, nhất là trên phương diện tình cảm.

Diệp Miễn cầm chìa khóa, móc luôn chiếc móc vào chìa khóa của Sầm Khuyết, ngắm nghía một hồi, rồi ước chừng trọng lượng:

Mỗi người trưởng thành đều rất nhát gan, Diệp Miễn cũng không ngoại lệ. Ở thời niên thiếu bồng bột nhất hắn còn không có dũng khí tỏ tình để rồi mạo hiểm mất đi người bạn là Phó Duy Nhất. Hiện tại, hắn càng không làm được.

Ngoài ra, hắn còn một suy nghĩ khác.

Hắn không làm được chuyện tùy tiện yêu đương với Sầm Khuyết.

– Anh ngốc thế? Đương nhiên là cửa hàng sẽ phải chi trả rồi! Không chỉ có chi phí bồi dưỡng, phí sinh hoạt ăn ở và đi lại của anh đều được cửa hàng trả, ngoài ra mỗi ngày đều có trợ cấp.

– Mẫu móc chìa khóa này có thể khắc tên miễn phí, anh có cần không ạ?

– Không tỏ tình cũng tốt. – Diệp Miễn nói – Thời gian lâu dần biết đâu tình cảm lại nhạt đi, con người quan trọng nhất vẫn phải yêu thương bản thân mình trước tiên.

Trước đây Sầm Khuyết chưa từng đi dạo cửa hàng thế này bao giờ, tất cả những vật phẩm không cần thiết trong sinh hoạt đều chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh. Đối với anh mà nói, những thứ đồ trang trí này tương tương với hàng xa xỉ.

– Cảm thấy thế nào.

Sầm Khuyết nhìn hắn một lát, không nói gì. Sắp tới giờ đi làm, anh thay áo ngủ của Sầm Khuyết ra, sửa soạn đơn giản, mở cửa đi làm.

Hai người quen nhau chưa lâu, nhưng hắn biết rất rõ con người Sầm Khuyết, đừng nói tới chuyện thích, anh còn chẳng thể hiện bất cứ cảm xúc nào ra ngoài.

Sầm Khuyết đeo kính lên, không ăn bắp rang, cũng không uống Coca nữa, nghiêm túc tập trung nhìn vào màn hình lớn.

Diệp Miễn không tiễn Sầm Khuyết, chỉ đứng bên ban công nhìn theo bóng lưng anh bước khỏi đây.

Sầm Khuyết cầm cốc Coca nãy giờ chưa uống lên, hút một ngụm, chậm rãi nói:

Anh đi rất nhanh, từ cửa tới cổng khu nhà, rất nhanh biến mất chẳng còn thấy đâu nữa.

– Xem phim đều phải đeo kính à?

Diệp Miễn nhìn tách trà tối qua hai người uống nhưng quên không rửa, cúi người cầm nó lên đi vào trong bếp.

Sầm Khuyết cười cười, nói câu cảm ơn hắn.

***

Trên chiếc móc chìa khóa khắc một chữ “Khuyết”. Diệp Miễn cười nói:

Trong lòng hắn, Sầm Khuyết rất đơn thuần, kiểu người như anh mà phải sống trong hoàn cảnh ấy, hắn thực sự không nỡ nhìn.

Qua Trung thu, chẳng ngờ việc làm ăn trong cửa hàng còn tốt hơn trước đây.

Trên màn hình bắt đầu chiếu đoạn trailer của những bộ phim sắp công chiếu, Sầm Khuyết xem tới xuất thần.

Sầm Khuyết bận cả một buổi sáng, tới tận gần một giờ mới giao ca cho đồng nghiệp để đi ăn.

Chương 55-57

– Tới giờ tan làm rồi. – Diệp Miễn đứng dậy nói – Chúng ta ăn cơm trước như mọi lần, sau đó đi xem phim, đúng lúc tôi có chuyện này muốn nói với cậu.

Quản lý Từ vừa mới ăn xong, thấy anh tới thì không vội đi mà gọi anh qua.

Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn tấm bảng số phòng trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói một câu:

Cô cười tới mức chảy nước mắt:

Sầm Khuyết đang định từ chối, Diệp Miễn đã cầm móc chìa khóa tới quầy thu ngân.

– Đúng lúc tôi đang định tìm anh. – Quản lý Từ nói, – Sau ngày mùng 1 tháng 10 có một lớp dạy làm bánh từ cơ bản cho người mới. Cửa hàng chúng ta có một suất, anh có muốn đi hay không?

– Không tỏ tình cũng tốt. – Diệp Miễn nói – Thời gian lâu dần biết đâu tình cảm lại nhạt đi, con người quan trọng nhất vẫn phải yêu thương bản thân mình trước tiên.

– Trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, không cần phải đóng tiền phòng ở nơi đó nữa đúng chứ?

Sầm Khuyết rất bất ngờ:

– Tôi có thể đi sao?

Không phải không nhìn thấy gì hết, nhưng cảm giác được dẫn đường thế này khiến Sầm Khuyết vừa thú vị vừa yên tâm.

Quản lý Từ mỉm cười:

Nghe anh nói vậy, Diệp Miễn vui như thể bản thân mình được tăng chức tăng lương.

– Sao lại không thể?

Chờ tới khi đóng cửa, Diệp Miễn mới móc hai tấm vé xem phim ra.

Quản lý Từ mỉm cười nói đùa với hắn rằng phụ huynh trẻ mầm non cũng không đến đón con tan học đúng giờ như hắn.

– Anh không nợ tôi gì hết.

Sầm Khuyết muốn nói lại thôi, thoạt nhìn có vẻ hơi do dự.

Sầm Khuyết mỉm cười:

– Sao thế? Không nỡ xa Diệp Miễn hả?

– Cảm ơn quản lý.

– Không tới mức ấy. – Sầm Khuyết nhìn hắn một cái rồi lại vội dời mắt đi, theo hắn tiếp tục đi về phía trước.

– Hả?

Giọng Sầm Khuyết rất kiên định khiến Diệp Miễn ngại không dám tiếp tục nữa.

Mỗi người trưởng thành đều rất nhát gan, Diệp Miễn cũng không ngoại lệ. Ở thời niên thiếu bồng bột nhất hắn còn không có dũng khí tỏ tình để rồi mạo hiểm mất đi người bạn là Phó Duy Nhất. Hiện tại, hắn càng không làm được.

Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn, một lúc sau cũng nói:

Quản lý Từ mỉm cười ẩn ý với anh:

– Không tệ, tôi tặng cậu nhé.

– Lúc trước nợ cậu một buổi xem phim, hôm nay để tôi bù lại nhé.

Sầm Khuyết bất ngờ, mãi sau mới định thần lại:

– Lớp bồi dưỡng ít nhất cũng phải một tháng, anh do dự như vậy vì không nỡ xa Diệp Miễn đúng không?

– … Không phải. – Tai Sầm Khuyết ửng đỏ – Tôi với anh ấy chỉ là bạn thôi.

***

– Ồ. – Hiển nhiên quản lý Từ chẳng tin điều này – Vậy anh đang do dự điều gì? Sợ mình không học được à?

Diệp Miễn mỉm cười, đưa móc chìa khóa cho nhân viên thu ngân.

Diệp Miễn xem giờ, gọi anh đi về phía rạp chiếu phim.

Quản lý Từ nói để anh an tâm hơn:

– Thả lỏng đi, chúng ta đã trả tiền cơ mà.

Sầm Khuyết nghi ngờ móc chìa khóa của mình ra, đặt vào lòng bàn tay Diệp Miễn.

– Tôi thấy anh rất thông minh, mấy ngày trước anh học bọn họ làm đồ uống rất ổn. Vốn dĩ không có lớp bồi dưỡng lần này thì tôi định để anh phụ trách mảng đồ uống.

– Không phải nguyên nhân ấy. – Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn cô, – Chi phí bồi dưỡng… hết bao nhiêu?

Khi giải thích cho Sầm Khuyết nghe, Diệp Miễn chợt thấy đau lòng.

Diệp Miễn nắm cổ tay anh, nói:

– Nếu cậu thích phim nào thì ghi nhớ, – Diệp Miễn nói – Tới lúc ấy chúng ta lại đi xem.

Quản lý Từ sững người giây lát rồi bật cười:

Sầm Khuyết cười:

– Không phải nguyên nhân ấy. – Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn cô, – Chi phí bồi dưỡng… hết bao nhiêu?

– Hóa ra anh lo lắng chuyện này à?

Nghe thấy Diệp Miễn bảo có chuyện muốn nói, cuối cùng Sầm Khuyết cũng gật đầu đồng ý như thể tìm được một lý do hợp lý để chấp nhận lời mời này.

Cô cười tới mức chảy nước mắt:

– Anh ngốc thế? Đương nhiên là cửa hàng sẽ phải chi trả rồi! Không chỉ có chi phí bồi dưỡng, phí sinh hoạt ăn ở và đi lại của anh đều được cửa hàng trả, ngoài ra mỗi ngày đều có trợ cấp.

Quản lý Từ dựa vào ghế, khẽ vuốt ve bụng mình:

– Biết rõ bên trong tối còn đeo kính cho tôi, tôi chẳng nhìn thấy gì hết.

– Anh đấy à… không biết nói gì với anh mới được.

Phía trước là một màn hình lớn chiếm cả bức tường, bấy giờ trên màn hình vẫn chỉ toàn màu trắng, chưa chiếu gì hết.

Qua Trung thu, chẳng ngờ việc làm ăn trong cửa hàng còn tốt hơn trước đây.

Sầm Khuyết bất ngờ, mãi sau mới định thần lại:

– Chúc mừng cậu! – Giọng của Diệp Miễn đều mang theo ý cười – Vậy chờ khi nào cậu trở về tôi có thể được ăn bánh kem cậu làm có đúng không?

– Cảm ơn quản lý.

– Sao lại không thể?

Quản lý Từ dặn dò xong, thu dọn khay ăn của mình, xuống dưới ngủ trưa.

– Hai ghế 17,18.

Diệp Miễn đưa bắp rang cho anh, Sầm Khuyết còn chưa chạm vào, đèn đã từ từ tối xuống.

Một mình Sầm Khuyết ngồi ở nhà ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới chuyện lớp bồi dưỡng.

Một mình Sầm Khuyết ngồi ở nhà ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới chuyện lớp bồi dưỡng.

Không lâu trước đây anh vẫn còn làm công việc lao động nặng nhọc ở công trường, cứ vài ngày lại đánh nhau với công nhân nơi đó một lần. Đôi khi có lý do, đôi khi Sầm Khuyết cũng không biết bản thân đã làm gì mà bọn họ tự dưng đến cho anh một đấm.

Anh chỉ có một chiếc chìa khóa buộc bởi sợi dây thừng. Bình thường anh hay để trong túi quần, Diệp Miễn cảm thấy để như vậy rất dễ rơi.

Khi ấy, Sầm Khuyết ngủ trong lán, ngủ trong mùi mồ hôi gai mũi, không có chăn cũng không có gối đầu, chẳng đêm nào ngủ ngon.

Sầm Khuyết gật đầu:

Sầm Khuyết nghe thấy giọng Diệp Miễn, mở mắt, tháo kính xuống đánh giá không gian nơi đây.

Anh đã từng sống như vậy rất lâu, đã vô cùng quen thuộc cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai. Anh cứ ngỡ rằng mỗi ngày về sau mình vẫn sẽ tiếp tục sống như vậy. Chẳng ngờ vào một ngày hè nào đó, giây phút anh đẩy cửa kính của cửa hàng tiện lợi kia ra, cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi.

Nhắc tới chuyện này, đôi mắt Sầm Khuyết đong đầy nét cười:

Khi ấy, Sầm Khuyết ngủ trong lán, ngủ trong mùi mồ hôi gai mũi, không có chăn cũng không có gối đầu, chẳng đêm nào ngủ ngon.

Sầm Khuyết mặc quần áo lao động bụi bặm cùng với Sầm Khuyết trên người vương hương thơm bánh mì đồng thời xuất hiện trước mắt, đánh giá lẫn nhau, nhìn nhau không nói gì.

– Móc chìa khóa, – Diệp Miễn nhún vai – Đưa chìa khóa của cậu cho tôi.

Trước lúc tan làm, Diệp Miễn tới cửa hàng.

Quản lý Từ mỉm cười nói đùa với hắn rằng phụ huynh trẻ mầm non cũng không đến đón con tan học đúng giờ như hắn.

Đây chỉ là những chuyện quá đỗi bình thường với bọn họ, nhưng với Sầm Khuyết mà nói lại là chuyện thật sự mới mẻ.

Bởi vì câu nói đùa này khiến Sầm Khuyết ngại ngùng không dám tới bắt chuyện với Diệp Miễn.

Diệp Miễn rất thoải mái, móc hầu bao ra mua trà sữa, ngồi trên sofa của cửa hàng, vừa uống trà sữa vừa đợi Sầm Khuyết tan làm.

Qua từng bậc thang, bọn họ đi tới hàng cuối cùng.

Chờ tới khi đóng cửa, Diệp Miễn mới móc hai tấm vé xem phim ra.

Thú vị, nhưng chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ mua.

– Lúc trước nợ cậu một buổi xem phim, hôm nay để tôi bù lại nhé.

– Sao thế? Không nỡ xa Diệp Miễn hả?

Sầm Khuyết cụp mắt nhìn, nói:

Không lâu trước đây anh vẫn còn làm công việc lao động nặng nhọc ở công trường, cứ vài ngày lại đánh nhau với công nhân nơi đó một lần. Đôi khi có lý do, đôi khi Sầm Khuyết cũng không biết bản thân đã làm gì mà bọn họ tự dưng đến cho anh một đấm.

– Anh không nợ tôi gì hết.

– Sắp bắt đầu rồi.

– Vậy nói cách khác. – Diệp Miễn nhai trân châu trong trà sữa – Ở nhà một mình chán lắm, cậu đi xem phim với tôi đi.
Bình Luận (0)
Comment