Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

Chương 77

Sầm Khuyết thay quần áo rất chậm, Diệp Miễn đứng ngoài kia vừa tìm kiếm nhà hàng ngon ở quanh đây, vừa đợi anh.

Con người chính là như vậy, một khi đã thích ai sẽ chỉ mong sao có thể chuyển tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này tới trước mặt người ấy.

– Cửa hàng thống nhất một loại đồng phục.

Đặc biệt là người như Sầm Khuyết, hai mươi năm qua anh sống quá khổ rồi, quá nhiều thứ đối với Diệp Miễn chỉ là chuyện thường nhưng Sầm Khuyết chưa từng trải qua.

Anh cởi áo đồng phục, xoay người soi phần lưng của mình trong gương.

– Ừ, – Sầm Khuyết giặt cây lau, vừa lau tiếp vừa nói – Hôm nay tới phiên tôi trực nhật.

Thế giới của Sầm Khuyết giống như một không gian khép kín thu nhỏ, bên trong chẳng có hoa cỏ.

– Kỳ nghỉ Quốc Khánh này em có dự định gì?

Diệp Miễn muốn mở một lỗ hổng trong thế giới khô cằn của anh, để gió thổi qua, để nước chảy vào, để ánh sáng chiếu và hoa cỏ sinh sôi.

Sầm Khuyết thay quần áo chậm hơn bình thường tận mấy phút. Anh vừa vào phòng thử đồ bèn khóa trái cửa lại, bàn tay cởi cúc áo cũng run rẩy.

Diệp Miễn đùa đủ rồi, nhìn vành tai đỏ bừng của Sầm Khuyết nói:

Hắn muốn làm thế giới Sầm Khuyết trở nên phong phú hơn, để tiếng chim ca và hương hoa ngập tràn khắp mảnh đất ấy.

Sầm Khuyết thay quần áo xong ra ngoài, Diệp Miễn đã dự định xong lịch trình buổi “hẹn hò” tối nay rồi.

– Được rồi.

– Đi được chưa?

Sầm Khuyết gật đầu:

Quá khứ, trong những ngày tháng gian nan ấy, thậm chí anh đã từng đắm chìm vào cảm giác đau đớn vì bị roi quất vào người. Chỉ khi ấy, anh mới cảm nhận được bản thân là một người sống sờ sờ.

– Được rồi.

Hai người một trước một sau ra ngoài, Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết cẩn thận kiểm tra điện nước sau đó mới khóa cửa.

Bây giờ trời đã hoàn toàn tối mịt, Diệp Miễn hỏi anh:

– Đói rồi đúng không?

– Vẫn ổn. – Sầm Khuyết nói – Chiều nay thợ làm bánh ra sản phẩm mới cho chúng tôi nếm thử.

– Còn phải dọn dẹp gì nữa không? – Diệp Miễn xắn tay áo sơ mi lên – Để anh giúp em.

Diệp Miễn cười nói:

– Ồ, đãi ngộ tốt vậy hả?

Sầm Khuyết cũng cười:

Rất rõ ràng, Phó Duy Nhất và Đào Cẩn sẽ ở chung một phòng. Vậy thì nói cách khác, hắn và Sầm Khuyết phải ở chung với nhau.

– Ừ.

Sầm Khuyết cúi đầu, mím chỗ kem còn sót lại trên chiếc thìa.

Anh ngừng một lát, sau đó nói:

Hai người ăn xong thì đi dạo.

Sầm Khuyết chẳng dám nhìn hắn lấy một cái, cầm tạp dề chạy thẳng vào trong phòng thay đồ ở phía sau.

– Tuần sau tới kỳ nghỉ dài dịp Quốc Khánh rồi.

– Em có dự định gì hả? – Diệp Miễn hỏi.

Sầm Khuyết rụt tay về, đứng đó ngoan ngoãn để Diệp Miễn giúp mình cởi nút thắt. Anh hơi mất tự nhiên, hai tay không biết phải đặt vào đâu.

– Không phải, – Sầm Khuyết chần chừ, vừa bước về phía trước cùng Diệp Miễn vừa nói – Kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh tôi phải đi bồi dưỡng.

Thực ra Diệp Miễn cũng rất chờ mong chuyện này.

– Cũng được! – Diệp Miễn bất ngờ, không khỏi cảm thán quản lý Từ đúng là bà chủ tốt – Vậy chúng ta có thể sắp xếp ra ngoài chơi trong ba ngày này.

Hắn luôn cảm thấy một phần nguyên nhân của việc Sầm Khuyết thiếu tự tin là vì cảm thấy bản thân không có sở trường gì, không thể cắm rễ vững chắc ở thành phố này.

Vấn đề phòng đã được giải quyết rồi.

Bây giờ cuộc sống của Sầm Khuyết đã dần bước vào quỹ đạo, nếu học thêm một món nghề, với tính cách của Sầm Khuyết nhất định sẽ có thể làm tốt. Nếu được sự công nhận ở một lĩnh vực nào đó, anh sẽ trở nên tự tin hơn.

– Tốt quá. – Diệp Miễn nói – Chờ em học về rồi phải cho anh nếm thử sản phẩm mới đấy nhé.

Sầm Khuyết cười cười:

– Anh thì sao? – Sầm Khuyết nói – Được nghỉ dài ngày à? Anh có dự định gì không?

– Tôi rất căng thẳng?

– Căng thẳng gì?

“Diệp Miễn, thương lượng chút chuyện.”

– Sợ không học được. – Sầm Khuyết nhìn về phía trước, khẽ nói – Từ bé tới giờ tôi chưa từng được học gì bài bản, không có nền tảng, học gì cũng chậm…

Anh nói với Diệp Miễn:

– Em nói gì thế? – Diệp Miễn vươn tay lên, khoác lấy vai anh, khẽ nắn nắn – Em đừng coi nhẹ bản thân mình, ánh mắt quản lý Từ rất được, cô ấy đã cho em đi học, chắc chắn không chỉ vì em là bạn của anh.

– Ăn cơm. – Diệp Miễn nói với anh – Gần đây có quán pizza, nghe nói ngon lắm, chúng ta đi ăn thử nhé.

Lời của Diệp Miễn ít nhiều cũng an ủi được Sầm Khuyết, mặc dù trong lòng vẫn còn thấp thỏm, nhưng cũng rất chờ mong.

Diệp Miễn quăng điện thoại qua một bên, cầm áo ngủ chuẩn bị đi tắm. Hắn thầm nghĩ, nếu như bên Phó Duy Nhất có thể giải quyết được chuyện này cũng tốt, giống như anh ta đã nói, ít nhất thì hắn và Sầm Khuyết cũng có thời gian một ngày tự do ở riêng bên nhau.

– Bây giờ chúng ta đi đâu? – Sầm Khuyết hỏi.

– Ăn cơm. – Diệp Miễn nói với anh – Gần đây có quán pizza, nghe nói ngon lắm, chúng ta đi ăn thử nhé.

Hai người gọi một phần pizza và thêm một chút đồ ăn vặt. Diệp Miễn còn cố ý gọi thêm một phần kem tươi.

Sầm Khuyết đi theo hắn, không đánh giá gì hết.

“Được đấy, dám hẹn một mình anh tôi đi hả?”

Diệp Miễn đã học được cách không hỏi Sầm Khuyết “có thích không” hay “có cần phải” trước khi mọi chuyện xảy ra. Một là vì, chắc chắn câu trả lời của Sầm Khuyết sẽ là “tùy anh”, “đều được”. Hai là, Sầm Khuyết không có khái nhiệm về những gì mà hắn đang nói tới.

Giống như pizza, chắc chắn hai mươi năm qua Sầm Khuyết chưa từng được ăn pizza. Mà hai mươi năm trước, cho dù điều kiện của nhà bọn họ có tốt đi chăng nữa thì vào thời điểm ấy muốn tìm một quán pizza ngon trong thành phố này cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thế thì thôi tốt nhất không hỏi, cứ dẫn anh đi nếm thử, nếu không thích thì lần sau không ăn nữa.

Diệp Miễn ra vẻ thất vọng nói:

Quán pizza khá gần cửa hàng bánh ngọt mà Sầm Khuyết đang làm việc, hai người tản bộ gần mười phút là tới.

– Không phải, – Sầm Khuyết chần chừ, vừa bước về phía trước cùng Diệp Miễn vừa nói – Kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh tôi phải đi bồi dưỡng.

Bọn họ mở cửa, Diệp Miễn và Sầm Khuyết ngồi xuống một bên sofa, cùng nhau xem thực đơn.

Anh ngừng một lát, sau đó nói:

Chữ viết bên trên đều là tiếng Anh, Sầm Khuyết đọc không hiểu lắm, anh chỉ có thể xem những tấm hình đẹp mắt kia thôi.

– Anh đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo.

Diệp Miễn giới thiệu từng món một cho Sầm Khuyết, giới thiệu xong còn hỏi ý kiến anh.

Sầm Khuyết mím môi, không trả lời hắn.

Hai người gọi một phần pizza và thêm một chút đồ ăn vặt. Diệp Miễn còn cố ý gọi thêm một phần kem tươi.

Nhưng hôm nay anh lại không thể chịu đựng được.

Pizza lên rất chậm, nhưng kem tươi thì qua một lát đã được mang lên.

Chiếc cốc thủy tinh tinh tế đựng ba viên kem tươi với ba vị khác nhau, chocolate, xoài và nguyên vị.

– Tới lúc đó tính sau. – Sầm Khuyết chỉ có thể nói như vậy.

– Căng thẳng gì?

Diệp Miễn đưa thìa cho Sầm Khuyết, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Vậy mà bây giờ, có thể do cuộc sống đã bước lên quỹ đạo bình thường, anh cũng bắt đầu tưởng tượng giống như những người trẻ tuổi khác. Ngoại trừ công việc, còn có cuộc sống sinh hoạt riêng, cũng có lẽ do đây là yêu cầu của Diệp Miễn cho nên anh không thể lắc đầu.

– Kỳ nghỉ Quốc Khánh này em có dự định gì?

Sầm Khuyết nếm thử một miếng kem, khoang miệng mát lạnh, ngòn ngọt.

Anh nói:

Hai gian phòng.

– Mùng một tháng mười chúng tôi vẫn phải đi làm.

Cũng đúng, Diệp Miễn bất đắc dĩ thở dài.

– Để anh. – Diệp Miễn đi tới cạnh anh, mỉm cười khẽ nói – Ai thắt nút chết cho em đây?

Với tính chất công việc của Sầm Khuyết, rất ít khi có một kỳ nghỉ đúng nghĩa.

Chờ tới tối, kết thúc buổi “hẹn hò” ngày hôm nay, trên đường về nhà Diệp Miễn mới bắt đầu nghĩ cách.

– Anh thì sao? – Sầm Khuyết nói – Được nghỉ dài ngày à? Anh có dự định gì không?

Vốn dĩ Diệp Miễn muốn hẹn Sầm Khuyết cùng đi du lịch, nhưng bây giờ thì có vẻ không được rồi.

– Trước mắt thì vẫn chưa có. – Diệp Miễn nói – Quốc Khánh đi đến đâu cũng là người, mua vé cũng khó, có lẽ tôi sẽ ở nhà, đi thăm bố mẹ, sau đó ngủ bù.

Sầm Khuyết cúi đầu, mím chỗ kem còn sót lại trên chiếc thìa.

– Em không phải làm hết cả bảy ngày đấy chứ?

– Không, chúng tôi nghỉ luân phiên, tôi nghỉ từ ngày mùng 1 đến mùng 3.

– Cũng được! – Diệp Miễn bất ngờ, không khỏi cảm thán quản lý Từ đúng là bà chủ tốt – Vậy chúng ta có thể sắp xếp ra ngoài chơi trong ba ngày này.

“Tôi lo lắm chứ.” Phó Duy Nhất cằn nhằn với hắn, “Ngày mùng ba đàn anh phải đi công tác, công ty của ông có bệnh gì vậy?”

– Hả? – Sầm Khuyết khẽ cau mày.

Diệp Miễn mỉm cười, hắn biết đối phương đang lo lắng điều gì.

Anh cởi từng viên cúc áo đồng phục của mình, chậm rãi thay quần áo, trong đầu hỗn loạn, không ngừng hồi tưởng lại cảm giác mà ban nãy Diệp Miễn mang đến cho anh.

– Không cần phải căng thẳng vậy đâu, chúng ta chỉ ăn uống nói chuyện tôi. Đợt trước anh nghe bọn họ nói có sơn trang gì ấy, mặc dù hơi xa thành phố song giá không cao, hoàn cảnh cũng tốt. – Diệp Miễn chống cằm – Em đi với anh nhé, xin em đấy.
Bình Luận (0)
Comment