Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 16

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 16: Ký Ức Thiếu Hụt.
Đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua da thịt dẫn đến xúc cảm thân mật quái dị, một loạt phản ứng kích thích nối tiếp nhau như hiệu ứng cánh bướm, cộng thêm tình trạng tay chân bị ràng buộc nên đành phải dán sát vào người đối phương một cách lúng túng ——
Bị trêu chọc nên vị trí bên dưới bắt đầu sung huyết cứng rắn, nó dựng thẳng lên cách qua lớp quần, Lê Hoán đỏ mặt lúng túng muốn chết, tâm mắng tên khốn này sau khi tỉnh lại cứ như biến thành một người khác, ông đây cũng muốn biết rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy?!
A Ly ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang gào khóc thảm thiết.
Có lẽ thấy quá ồn ào, hàng yêu sư  tiên sinh không vui nhíu mày, dù đang bận rộn song vẫn dành ra tay trái giơ lên không, chỉ nghe thấy hai tiếng chíu chíu vang lên, dây dẫn bắn xuyên qua không trung chọc thủng điện thoại vẫn đang ầm ĩ, thế giới rốt cuộc yên tĩnh.
Anh ta hài lòng tiếp tục liếm.
Lê Hoán: "..."
Giả dối, đây chắc chắn là giả dối thôi phải không?!
Vòng kim loại rắn cắn đuôi được tôi luyện từ nghiệp hỏa địa ngục, là đồ vật chí âm chí tà trên đời, nhưng sau khi tên này đeo nó, không bàn đến việc linh lực chỉ thuyên giảm chứ chưa mất hết thì anh ta vẫn có thể sử dụng như bình thường...
Đúng là gặp quỷ!
Vì không thể phản kháng nên bạn học Lê Hoán ấm ức nhắm mắt, buộc phải chấp nhận hình thức ở chung quái dị giữa hai kẻ vốn là thiên địch, cậu thoáng vươn thẳng người lên để tránh kéo dài sự chèn ép và ma sát kích thích chỗ đó hơn nữa.
Đáng tiếc người nào đó đang chăm chú hưởng dụng huyết dịch lại không nghĩ thế.
Hình Nghệ nhận ra con mồi trong lòng đang chống cự nên cực thành thạo tách hai sợi dây dẫn, mỗi sợi quấn lên cổ tay của thiếu niên xong khẽ siết lại.
Lê Hoán tránh mà không có kết quả đành trơ mắt nhìn bản thân tự dang rộng hai tay ngoan ngoãn ôm cổ anh ta, áp người lại dưới sự điều khiển của đối phương y như con rối.
Lê Hoán: "..."
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!!!
Sử dụng linh lực như thế đúng là đang đùa giỡn lưu manh, thật sự không thể nhẫn nhịn!
Trong tích tắc Lê Hoán xù lông, giận run người, sục sôi sát ý nghiêng đầu qua chỗ khác trong tư thế rất khó chịu. Song song đó, Hình Nghệ chôn ở cổ cậu chưa hết thòm thèm liếm sạch vết máu cuối cùng, anh ta hơi nghiêng đầu sang nhìn thẳng vào mắt Lê Hoán không chút kiêng dè.
"Khốn kiếp ngươi ——!"
"Tôi còn muốn..."
Giọng hai người vang lên cùng một lúc, rồi ngừng lại cùng một lúc.
Lê Hoán câm nín, con hàng này còn rất phóng túng!
Con ngươi thuần đen của người đàn ông trong trẻo và sạch sẽ, bớt đi phần sát ý lạnh lẽo xem thường chúng sinh, anh ta giống một người bình thường, không có sự uy hiếp mà cũng không tạo cảm giác ngột ngạt khiến người khiếp đảm. Lê Hoán nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó im lặng trong ba giây, vì bản thân bị ràng buộc nên thật sự không có quyền chủ động, cậu suy sụp lạnh lùng nói: "Cứ hút tùy ý, để ta thoải mái là được, đừng lề mề phiền phức!"
Hình Nghệ không hành động ngay, anh ta như đang suy xét hàm nghĩa nào đó trong từ ngữ, ánh mắt di chuyển chầm chậm xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở vị trí bờ môi của thiếu niên.
Lê Hoán: "!!!!"
Không thể nào...
Nhận ra ý đồ của đối phương, cậu cảnh giác liếm khóe môi.
Hình Nghệ thoáng ngây ra cứ như vật mình nâng niu trong lòng bàn tay bị kẻ khác cướp đoạt, rồi vội vã không kiềm chế được ấn giữ gáy thiếu niên cúi đầu hôn.
Đây là một nụ hôn rất có tính xâm lược, đầu lưỡi tách kẽ hở môi ra tiến quân thần tốc, không kiêng kỵ càn quét răng và khoang miệng, máu tanh khẽ chảy ra hòa lẫn với nước bọt, mùi vị tanh ngọt lẫn ấm áp nhộn nhạo nháy mắt bao phủ lục phủ ngũ tạng.
Hai sợi xích bị kéo căng, tro bụi rơi xuống lả tả.
Nụ hôn liếm ướt dính nhớp có vẻ như đóng vai trò xúc tác không thể diễn tả, tim Lê Hoán đập rất nhanh, cậu chưa từng thể nghiệm quá trình hút máu tuyệt vời thế này, gần như theo bản năng hôn đáp trả lại đối phương, răng nanh cắn rách môi, huyết dịch tươi mới tràn ra, lần nữa khơi dậy chứng nghiện đã lắng xuống.
Trên cõi đời này sinh vật giống đực thường sẽ sẵn sàng tuân theo lựa chọn sinh lý hơn cả, mặc dù đối phương là hàng yêu sư làm cậu khó chịu cả một buổi tối, mặc dù từ trước đến nay thường ngày cậu cực kỳ khắc chế với huyết dịch nhưng giờ đây cậu tình nguyện phóng túng một lúc.
Bằng không chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi ư!
Cũng trong lúc đó, bên ngoài quán trà Bỉ Ngạn.
Cửu vĩ hồ linh nhảy xuống từ nóc nhà, nhanh chóng đảo mắt lướt nhìn con hẻm đã đổ nát một nửa, trái tim thủy tinh nhạy cảm tức thời vỡ nát đầy đất.
Trời đất... Đây đúng là tiết tấu sắp trở thành găng tay!
Hồ linh đau đớn muốn rớt nước mắt nhưng không dám chần chừ, chân sau giữ lực nhảy phóng qua vách tường trong sân, trùng hợp làm sao Đỗ Thu vừa tắm nước nóng xong, đang đi qua sân trước tay còn cầm cái iPad của Lê Hoán chơi Hearthstone.
(*) Heroes of Warcraft: Hearthstone là một trò chơi thẻ bài trực tuyến.
Trong khoảnh khắc, một người một cáo oan gia ngõ hẹp.
Đỗ Thu bị con hồ ly lớn như con Samoyed dọa sợ, suýt nữa đập cái iPad, còn A Ly thấy có người ngoài thì mắt phừng phực lửa, cả giận quát: "Yêu nghiệt từ phương nào? Chết đi cho ta!" Nói xong nhào thẳng đến.
Đỗ Thu á một tiếng thảm thiết, bỏ chạy trối chết, vừa chạy vừa nói: "Nói đạo lý đi ngươi mới là yêu nghiệt chứ?!"
A Ly: "..."
"Nói cũng đúng gâu," A Ly liếm liếm mũi, đảo mắt một vòng thoáng liếc thấy vòng tay rắn cắn đuôi trên tay cậu nhóc, nó lại bùng nổ, "Mẹ nó hàng yêu sư!" Nó bổ nhào đến hất Đỗ Thu xuống đất, "Nói nhanh! Ngươi làm gì tiểu thiếu gia của ta rồi?!"
"Tiểu thiếu gia?" Đỗ Thu mờ mịt chớp chớp mắt, "Là Lê Hoán đó hả?"
A Ly: "Ừ ừ!"
"Anh ta niêm phong linh lực của ta rồi bảo ta về phòng nghỉ trước, trời đất chứng giám ta chỉ lén chơi game tí thôi, có làm cái khỉ gì đâu!" Đỗ Thu nói tiếp: "Phải rồi, có thể anh ta đang thu xếp cho một hàng yêu sư khác!"
A Ly nghe thế thì ngẩng đầu lên ngửi xung quanh, "Có mùi máu tanh," nó nhìn về phía sân sau, "Trong phòng tối, oắt con mi đi theo ta!"
Đỗ Thu lăn lộn dưới đất kiếm iPad, đến khi số đếm ngược kết thúc thì cậu ta mới đánh ra lá bài, A Ly quay đầu lại nhìn suýt nữa nổ tung, ngậm cổ cậu ta quăng phịch lên lưng.
Càng đến gần căn phòng mùi máu tanh càng nồng, A Ly thấy đúng là cánh cửa âm tường đang hé mở thì thở phào nhẹ nhõm, đinh ninh Lê Hoán bị thương xong lo sợ Thích Cảnh Du về sẽ không tha thứ cho nó nên vội vàng nhảy hai bước xuống cầu thang, nước mắt chảy ào ào chạy đến cửa phòng tối.
"Tiểu thiếu gia!" A Ly kêu rên lăn qua, "Ngươi không bị sao —— Ủa?!"
A Ly há miệng, kinh hoàng mất một lúc vẫn không nói được câu nào.
Nó nhìn thấy gì? Vì cái quái gì mà tiểu thiếu gia xưa nay luôn xem thường giao thiệp với yêu tinh nữ giờ đây lại chơi kiểu giam cầm tầng hầm với tên hàng yêu sư hẳn nên bị trời tru đất diệt?
Ặc... Mặc dù không xảy ra chuyện gì...
Nhưng vẫn rất phá hủy tam quan!!!
Đỗ Thu bị ngã hoa mắt chóng mặt, cậu ta miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đến khi thấy rõ tình huống thì cằm rắc một tiếng rơi xuống đất, "Vãi..."
"Không phù hợp với thiếu nhi." Hồ linh dùng đuôi che mắt Đỗ Thu lại.
Lê Hoán ngẩng đầu miệng đầy máu, không thèm nhìn hai con hàng vào cửa mà chỉ lạnh nhạt nói một chữ, "Cút."
A Ly đặc biệt thức thời, lập tức kéo oắt con hàng yêu sư êm thắm lui ra, một người một cáo ngồi xổm ở dưới giá sách mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, A Ly hắng giọng nói: "Khụ... Nên là, ngươi về ngủ trước đi..."
Đỗ Thu bàng hoàng lắc đầu, "Anh Nghệ trông là lạ, ngươi không biết đó thôi, anh ấy rất ghét yêu —— Khụ khụ, ý ta nếu là lúc bình thường anh ấy không thể..."
"Ta hiểu," A Ly ngắt lời cậu ta, "Tiểu thiếu gia cũng không bình thường."
"Ngươi đừng buồn quá, sẽ ổn thôi."
"Ta không có buồn cho cậu ấy."
"Vậy... thì là?"
"Cho ta." A Ly khụt khịt mũi, mấy cái đuôi lông xù quét qua quét lại trên sàn nhà.
Đỗ Thu không biến sắc đếm, phát hiện là chín cái đuôi thì ánh mắt nhìn A Ly cũng thay đổi, "Ồ... Ngài là Cửu vĩ yêu hồ hả?" Cậu ta dè dặt hỏi.
A Ly trả lời: "Không hẳn, ta chỉ là linh sủng do phân hồn của ông ấy biến thành thôi."
Đỗ Thu à một tiếng, cúi đầu tiếp tục chơi Hearthstone, thầm khinh bỉ hèn gì con hồ ly này trông không hề khí phách chút nào, còn có phần ngáo ngơ. A Ly hắt hơi, xì một cái bong bóng nước mũi treo lúc lắc trên chóp mũi ướt nhẹp.
Đỗ Thu: "..."
Phân hồn này chênh lệch quá lớn so với bản tôn!
"Xin lỗi, gió lớn ở trong núi làm cảm lạnh," nó hút bong bóng nước mũi vào, nhàm chán liếc nhìn trò chơi trong màn hình, "Sao ngươi chơi gà thế, tài khoản của tiểu thiếu gia sắp bị giáng cấp rồi!"
"Hả, thật không?" Đỗ Thu nhìn thử, đúng là mình lại sắp bị nổ chết.
A Ly nhích lại gần, hai cái móng vuốt đỡ iPad, "Ta dạy cho ngươi nha ~"
Đỗ Thu vô cùng cảm kích, vội nói: "Được đó được đó!"
Bước đầu tiên của Vạn Lý Trường Chinh, một con người bị lừa đi vào và một nhân yêu lợi dụng một ván Hearthstone: Heroes of Warcraft để xây dựng tình cách mạng hữu nghị nồng hậu.
Giây khắc này, sau khi tỉnh táo vì bị hai con hàng cắt ngang thì Lê Hoán hoàn toàn mất hứng thú, cậu suy nghĩ phải làm sao mới có thể bảo đối phương dừng lại, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện mình chưa từng hỏi tên của hàng yêu sư.
"Á, đừng liếm." Lê Hoán nghiêng đầu né, người đàn ông cũng dừng lại theo lời cậu, không miễn cưỡng mà chỉ yên tĩnh nhìn cậu, ánh mắt vừa chăm chú vừa dịu dàng. Lê Hoán bỗng thấy rất lúng túng, cậu dời tầm mắt, nói: "Trễ lắm rồi, tôi còn có việc, vì vậy ——"
"Cậu phải đi?"
"Ừ."
"Sẽ quay lại?"
Lê Hoán khựng lại, im lặng nửa buổi, một lần nữa đón nhận ánh mắt của anh ta, do dự hỏi: "Anh... còn biết thân phận của tôi chứ?"
Anh ta như bị hỏi cứng họng, hoài nghi nhìn chằm chằm Lê Hoán, cuối cùng lắc đầu.
"Anh còn biết thân phận của mình chứ?"
"..."
"Tên của anh và mục đích đêm nay anh đến nơi này?"
"..."
"Rồi, tôi hiểu rồi." Lê Hoán thở phào, kiên nhẫn nói: "Tôi bảo đảm tôi sẽ quay lại, nhưng bây giờ anh phải thả tôi ra trước ——" đối phương bất động, Lê Hoán không làm gì được anh ta, đành bổ sung, "Nghe lời thì ngày mai sẽ cho anh liếm nữa."
Nói xong câu đó, giữa hai người rơi vào khoảng lặng kỳ quái, ngay khi Lê Hoán nghĩ rằng đối phương sẽ không có phản ứng gì thì dây dẫn quấn ở cổ tay khẽ giật giật rồi buông lỏng.
"Đừng lâu quá."
"..."
Người nào đó vô thức sản sinh ra loại cảm giác kỳ dị là mình đang bắt nạt trẻ con.
Lê Hoán giành lấy quyền chủ đạo rồi thì không nôn nóng đứng dậy mà vẫn giữ tư thế ôm ấp, vuốt sợi tóc buông thõng bên mặt người đàn ông như đang khen thưởng, một tay khác thì ấn gáy anh ta kéo vào trong lòng cậu như đối xử với trẻ con.
Cậu có thể cảm nhận được cánh tay đang vòng trên người cậu của đối phương siết lại cực kỳ ỷ lại, hít thở cũng đều đều bình ổn, Lê Hoán nhìn vách tường trắng không có thứ gì ở trước mặt, cảm xúc trong mắt dần tan biến, sau đó không chút do dự nhấc tay lên gõ đao vào gáy anh ta.
Thân thể trong lồng ngực lập tức cứng đờ, ngã xụi xuống.
Bấy giờ Lê Hoán mới không cảm xúc đứng dậy, nhặt điện thoại báo hỏng lên, khóa chặt cửa phòng xong bình tĩnh rời căn phòng tối như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hai con hàng đang bận rộn chơi game nghe thấy tiếng bước chân thì lần lượt ngẩng đầu nhìn Lê Hoán.
Lê Hoán mỏi mệt nặn nặn sống mũi, cậu giơ tay ra hiệu đừng hỏi gì cả, bình tâm một lúc, cảm giác bộ não đã phải sử dụng quá độ cả đêm cuối cùng cũng có thể yên tĩnh trở lại.
"Đồng sự của ngươi," cậu nói với Đỗ Thu: "Có khả năng bị mất trí nhớ."
Đỗ Thu không có vẻ gì là bất ngờ, "Ta cũng đoán vậy, nếu không thì không thể ấy ấy ấy được."
Lê Hoán: "..."
Đỗ Thu thở dài, "Bây giờ ta nghiêm trọng nghi ngờ sau khi anh Nghệ khôi phục ký ức sẽ giết chúng ta diệt khẩu vì đoạn ký ức đen tối này, nghĩ thôi cũng thấy sợ với lo kinh hồn."
Lịch sử đen tối...
Lê Hoán bị lời miêu tả ấy kích thích, khóe môi bất giác co rút, cậu nhìn về phía nhãi con nào đó và hồ linh nào đó đang phấn khích chơi game, nghiền nát bốn chữ giết người diệt khẩu trong kẽ răng.
Hết 16.
——To Be Continued

Bình Luận (0)
Comment