Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 24: Hợp tác bất ngờ.
Lê Hoán đi sát phía sau, theo đối phương băng qua sân trước và đứng trước cửa phòng chính.
Gã đàn ông vươn tay đẩy cửa, một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa bị đẩy vào trong, ánh nến vẫn còn le lói trong phòng. Gã tránh sang một bước, khẽ khom người làm ra thế "Xin mời" giống như một quý ông lịch thiệp tao nhã.
Tất nhiên, một kẻ cặn bã cho dù có tao nhã thì cũng không che giấu được mùi cặn bã nồng nặc trên người.
Lê Hoán không khách khí, cậu bước qua ngưỡng cửa xong thì thản nhiên quan sát bài trí của căn phòng.
Tuy nơi này tên là "Hiệu cầm đồ Vạn Khánh" nhưng không có quầy cầm đồ giống như đồng nghiệp bình thường, mà lại trưng bày một loạt dãy kệ bằng gỗ lim đựng nhiều vật quý như một hiệu sách. Những kệ gỗ rất lớn, từ mặt đất lên đến tận xà ngang, chúng được chia thành bảy hàng và mười hai cột, mỗi một ô vuông trên kệ đều bày một cái lồng chụp bằng thạch anh không dính một hạt bụi, bên trong mỗi cái lồng chính là vật thế chấp mà hiệu cầm đồ thu được từ mấy ngàn năm qua.
(*) Theo mình tìm thì cái lồng chụp thạch anh trông như thế này:

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Nhìn thoáng qua xung quanh, Lê Hoán bị chiếc lồng chụp thạch anh gần bên tay trái hấp dẫn —— Nó là một bộ giáp trụ được gấp gọn gàng, dưới ánh sáng lờ mờ của căn phòng thì bộ giáp trụ phát ra ánh sáng xanh lam, mỗi một mảnh giáp đều sáng bóng óng ánh tựa như viên ngọc thạch thượng thừa nhất được đánh bóng, nhưng đã là giáp thì phải có tính chất cứng rắn, mà đây không phải là thứ ngọc có thể thỏa mãn được.
Cánh cửa ở phía sau đóng lại, tiếng bước chân vang lên, Ma La đại nhân đứng bên cạnh Lê Hoán, bỉ ôi bắt chước theo tư thế của cậu hơi cúi người nhìn bộ giáp trụ đó.
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán đứng thẳng người lên, vẻ mặt cười nhạo lườm gã.
Ma La vô tội nhún vai, cười nói: "Đây là làm từ vảy Thủy Kỳ Lân, sợi gân may thành giáp bảo vệ rồi được ngâm trong máu Kỳ Lân mấy năm, còn sừng Kỳ Lân thì đánh bóng tinh xảo, tính chất của nó cứng chắc đao thương bất nhập nước lửa bất xâm." Gã tạm dừng, đôi đồng tử đỏ sậm càng chứa ý cười, "Theo tiêu chuẩn hiện đại thì AK47 bắn cũng không thủng."
Lê Hoán co rút khóe miệng: "Không nhìn ra ngài cũng rất thời thượng với tai họa ngàn năm còn sót lại từ thời Thượng Cổ?"
"Đa tạ khen ngợi." Ma La tiện tay đặt lồng chim lên kệ đựng vật quý bên cạnh rồi đi vòng qua không ngoái đầu lại, "Sang đây."
Ở trong cùng của sảnh chính có một tấm bình phong ngăn ra một không gian tương đối riêng tư, là phòng trà.
Trong phòng trà không thắp ngọn nến nào nhưng ánh sáng còn tốt hơn cả bên ngoài. Sau khi Lê Hoán vào mới nhận ra ánh sáng đó chỉ phát ra từ bể cá sứ trắng cao ngang nửa người. Cậu tò mò bước đến liếc nhìn vào bể, chỉ thoáng liếc một cái mà cậu đứng chết trân cứ như bị sét đánh.
Nước trong bể cá đen như mực, trong đó có gần một nửa loài cá lạ trạng thái trong suốt giống loài sứa nổi lềnh bềnh, đuôi của cá lạ lúc tụ lại lúc phân tán giống như sao cát, tỏa ra sắc huỳnh quang thu hút, mà linh thể của chúng nó lại khác nhau, còn có thể mơ hồ nhận ra hình dáng ban đầu.
"Những thứ này lẽ nào là ——?!" Lê Hoán hoàn toàn bị sốc, cậu ngẩng đầu nhìn gã đàn ông vẫn đang kiên nhẫn pha trà ở bên bàn.
"Là yêu hồn." Ma La đại nhân trả lời một cách dửng dưng, "Cậu tìm kỹ xem, có lẽ sẽ nhận ra con Thủy Kỳ Lân." Dứt lời gã châm nước sôi vào ấm trà, lá xanh xoay tròn, hương trà lan tỏa trong chớp mắt. Ma La buông dụng cụ pha trà xuống, mỉm cười với Lê Hoán ra hiệu cậu có thể đến uống.
Lê Hoán ngồi xuống bàn rồi mà vẫn còn khá buồn nôn, cậu nâng chén trà lên nhưng không uống, chỉ nhìn chằm chằm chiếc lá xoay tròn trong mặt nước, do dự một hồi lâu mới không dằn lòng được mở miệng: "Rốt cuộc hiệu cầm đồ của ông là cầm cố cái gì?"
"Ta đã nói rồi mà, quỷ nhỏ —— Hiệu cầm đồ Vạn Khánh, có thể cầm cố vạn vật trên thế gian, thông thường khách chỉ cần nói ta biết bọn họ muốn cái gì chứ không cần lo nơi này không có." Ma La nói tiếp, "Có điều tất nhiên cái giá phải trả sẽ không nhỏ, hơn nữa sau khi chuyện thành rồi mới được báo giá."
Lê Hoán mơ hồ ý thức được điều gì đó, đôi mắt tức thời tối sầm lại: "Ví dụ?"
"Ví dụ con Thủy Kỳ Lân đã thế chấp 3000 năm tu vi với ta, sau khi được toại nguyện thì ta tróc vảy, rút gân, chiết cạn máu, nhổ sừng nó để chế thành bộ giáp trụ kia, cuối cùng còn để lại ba hồn làm bóng đèn cho phòng trà này."
"Ngài làm thế mà vẫn có thể giao dịch làm ăn?!"
"Tất nhiên rồi, cậu xem nhẹ tham niệm của sinh linh quá. Huống chi sau khi biết cái giá phải trả thì gần như yêu cũng không thể rời khỏi đây."
Lê Hoán: "Bây giờ ta nói ta chẳng nghe thấy gì còn kịp không?"
"Cậu thì khác," Ma La nói, "Cảnh Du thương yêu tiểu đồ đệ cậu, nếu ta dám lấy mạng cậu thì y cũng sẽ dám đến đây hủy diệt hiệu cầm đồ của ta."
Lê Hoán thầm thở phào.
Nói đến đây Diêm tiên sinh sực nhớ ra một việc: "Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu biết là ta? Vì con mèo kia hay là chim sẻ trong lồng?"
"Đều không phải," Lê Hoán trả lời, "Vì chỗ này đây."
"Là sao?"
"Từ nhỏ đến lớn thầy ra lệnh cấm ta đến ngõ hẻm này nên ta đoán trong đây chắc chắn có thứ gì đó thầy không muốn tiếp xúc." Ma La đại nhân nghe vậy cứng đờ mặt, Lê Hoán thấy gã bị chọc vào yếu điểm thì không khỏi mừng thầm, cậu thư thái nhấp ngụm trà, tiếp lời, "Ngày ấy cũng nói rồi, từ rất lâu trước đây ta đã phát hiện mỗi một quãng thời gian đều sẽ có các loài vật khác biệt đi vào quán trà, A Ly là một thùng giấm, nhìn chòng chọc bọn nó như đang nhìn chòng chọc kẻ trộm, hỏi sơ sơ chút thôi là biết ngay những con vật đó đều đến từ một nơi."
"Hóa ra là vậy."
"Vì tiên sinh không còn câu hỏi nào nên bây giờ đến lượt ta." Lê Hoán hỏi, "Ngài bảo khách đến cửa ắt có việc cần nhờ, hiệu cầm đồ Vạn Khánh chỉ làm ăn với người có duyên, cho hỏi ta không ước không cầu mà tiên sinh chủ động để ta đến đây là vì lý do gì?"
Lê Hoán hỏi xong thì giữa hai người rơi vào im lặng.
Ma La đại nhân hơi nheo mắt, rất hứng thú quan sát cậu thiếu niên chưa hẳn trưởng thành nhưng lại có tâm tư tinh tế —— Khó trách Cảnh Du thương nó, tên hồ ly trước nay luôn yêu thích những cậu nhãi vừa thông minh vừa xinh đẹp, Ma La đại nhân thầm cười lẫn đố kỵ trong lòng, nói: "Trên thế gian này không phải chỉ có một hiệu cầm đồ giống như Vạn Khánh, cách thức hoạt động là dục vọng của sinh linh, ngươi cầu cạnh ta ấy là duyên cớ, ta muốn nhờ vả ngươi thì cũng vậy."
Lê Hoán bình thản cười haha, "Nghe tiên sinh nói, dù ông với ta có duyên thì ắt hẳn cũng là nghiệt duyên."
Ma La: "..."
Quả đúng là không đáng yêu một tí nào, muốn xách ra ngoài thụi cho một trận quá.
Nhưng ngẫm lại Ma La đại nhân không thể không để ý đến con hồ ly nào đó ở bên kia hồ, thế là mệt tâm xoa xoa thái dương sắp nổi gân xanh, đau đầu đến phát điên: "Cậu không hỏi thử xem ta muốn nhờ vả cậu cái gì à?!"
Lê thiếu gia cười rất thản nhiên, đáp lễ bằng kiểu câu giống như đúc: "Ngài không hỏi thử xem ta có bằng lòng thực hiện giao dịch với ngài hay không à?"
Ma La: "..."
"Vậy được," Ma La đại nhân hết cách đành phải nhượng bộ, "Cậu có hứng thú thực hiện giao dịch với ta không?"
"Tất nhiên là không rồi!" Lê Hoán khó hiểu liếc gã, "Ngài quên rồi ư? Ngài mới kể ta nghe cách ngài tróc vảy rút gân con Thủy Kỳ Lân từng giao dịch với ngài để làm bộ giáp trụ, nếu ta còn không biết lợi hại tùy tiện gật đầu đồng ý thì chẳng phải là chán sống rồi sao?"
Ma La: "!!!!"
Đạo lý này...
Hình như cũng có đạo lý lắm!
Ma La đại nhân ra vẻ tinh tướng nhưng lại đào hố ngược chính mình rất đau khổ.
Lê Hoán uống cạn chén trà, khí phách đặt chén trà xuống bàn, thoải mái tinh thần sửa lại cổ áo khoác không bị nhăn chỗ nào, cười híp mắt nói: "Ta chỉ là đi tiễn người thôi, về muộn quá thầy sẽ không yên lòng, nếu Diêm tiên sinh không còn chuyện gì khác thì tiểu Hoán cáo từ trước."
Lê Hoán đứng dậy lịch sự cúi khom người với đối phương, xoay người muốn đi. Phía sau cậu, Ma La đặt chén trà xuống lạnh nhạt lên tiếng: "Khoan đã."
Lê Hoán dừng bước nhưng vẫn không quay đầu, chỉ trầm giọng xuống: "Sao, còn muốn ép mua ép bán?"
Trong khoảnh khắc ấy, hương trà thoang thoảng trong hiệu cầm đồ Vạn Khánh, một yêu một ma có đến mấy phần mùi vị giương cung bạt kiếm.
Ma La hơi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn chăm chú cậu thiếu niên đứng trước bình phong đưa lưng lại với mình, gã suýt nữa bị sát ý mạnh mẽ trên người đối phương chọc bật cười: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nhắc nhở một câu: Tiểu thiếu gia à, hiệu cầm đồ Vạn Khánh mở cửa ngay sau khi 12 giờ đêm điểm, nếu có việc cần, bất cứ lúc nào ta cũng ở đây, chờ cậu đến."
"Không dám," Lê Hoán từ chối, "Ta sợ mình không trả nổi cái giá khi giao dịch với ngài, lại còn làm mất cái mạng nhỏ bé này."
Nói xong cậu không ngoái đầu bước ra nhà chính của hiệu cầm đồ.
Đến khi quay về quán trà Bỉ Ngạn quả nhiên ở sảnh chính vẫn còn sáng đèn.
Lê Hoán vừa vào cửa thì Thích Cảnh Du ngồi trên sofa đọc sách giết thời gian úp quyển sách sang bên cạnh, hỏi: "Sao trễ thế?"
Lê Hoán cởi áo khoác ngồi xuống ở đối diện, cậu nói thẳng chứ không có ý định giấu giếm: "Chưởng quầy hiệu cầm đồ Vạn Khánh mời con đến đó một chuyến, nói là muốn thực hiện giao dịch với con, thầy, rốt cuộc ông ta là thứ gì?"
Cậu vừa dứt lời thì Cửu vĩ đại nhân ngẩn người.
Ánh sáng trong đôi con ngươi màu hổ phách chợt hơi tản ra giống như đang thất thần. Mãi lúc sau, Thích Cảnh Du nâng chén trà lên nhấp một ngụm nước nóng xong mới trả lời: "Gã đó tên là Diêm Mạc, không phải người cũng không phải yêu, bản tôn là một vị Ma La, chưởng quản sinh tử của thế gian. Do lạm dụng chức quyền nghịch chuyển luân hồi vào 3000 năm trước nên bị giam cầm vĩnh viễn giữa hai giới âm dương. Hiện tại làm chưởng quầy của hiệu cầm đồ Vạn Khánh, thực hiệu một số thứ không thể lộ ra dưới ánh sáng."
Y ngước mắt nhìn tiểu đồ đệ, dặn dò cực kỳ nghiêm túc: "Tiểu Hoán, con nhớ cho kỹ, không bao giờ được thực hiện giao dịch với ma. Ma là do cái tâm tạo thành, tính cách bọn họ xảo quyệt, sẽ bị hấp dẫn bởi tham dục của sinh linh, song xưa nay chỉ có một nguyên nhân để hiện thân —— Mục tiêu bị ma dòm ngó để mắt ắt hẳn trên người có đồ vật mà ma khao khát, nhưng chuyện làm ăn của ma chưa từng bị thua lỗ."
"Đồ nhi hiểu." Lê Hoán nói.
"Được rồi, giờ nói chuyện của con chuột yêu kia," Thích Cảnh Du chuyển đề tài, "Sau khi trời sáng con đi thay thầy một chuyến, không cần phải quá chi tiết, điều tra đơn giản là được."
Lê Hoán gật đầu: "Thầy yên tâm."
Thích Cảnh Du hơi trầm ngâm: "Nhưng con không thể đi một mình."
Lê Hoán nói: "Con sẽ dẫn A Ly đi theo."
"A Ly là linh sủng chỉ có hình thú, đi ra đi vào thực hiện nhiệm vụ ở thành phố đều không tiện." Thích Cảnh Du suy xét, "Ta nghĩ có thể lợi dụng tên hàng yêu sư kia, theo hiểu biết của thầy về hắn có vẻ như hắn rất nghe lời con?"
Lê Hoán: "..."
Không biết tại sao cậu lại cảm thấy thầy có ý tứ gì đó mờ ám khi nói câu này?
"Nhắc đến hắn," Lê Hoán nói, "Thầy lần lữa mãi không xử lý yêu hồn trong cơ thể hắn có phải là vì có dự định nào khác không?"
Thích Cảnh Du chầm chậm lắc đầu: "Việc này không đơn giản như con nghĩ, với yêu thì không khó để khống chế phân hồn biến hình tự tách khỏi cơ thể, nhưng một khi một phân hồn dung hợp với ba hồn của sinh linh khác, muốn phân tách sẽ khó càng thêm khó. Trừ khi ——"
Y tạm ngừng như sực nhớ ra chuyện đáng lưu ý nào đó, giữa lông mày chau lại, rất lâu sau mới nói tiếp: "Trừ khi đợi chúng nó tự đấu nhau rồi tách ra, một phía cắn nuốt phía yếu đuối hơn nhờ yêu lực thâm hậu. Song đợi đến lúc đó, nếu ba hồn gốc ở nơi sâu thẳm linh hồn bị phân hồn từ bên ngoài vào đánh bại thì thân thể đổi chủ, người đó sẽ không còn là người đó nữa."
Lê Hoán nghe mà khiếp đảm, đến khi thầy nói xong mất một lúc lâu cậu vẫn không thể hoàn hồn —— Dù hắn có là thiên tài trăm năm khó gặp, nắm giữ linh lực mạnh mẽ điều khiển Thượng Cổ Thần thú thì dẫu sao cũng chỉ là một cơ thể phàm thai, sao có thể lấy hồn của con người chống lại hồn của yêu được?
"Thầy, không có biện pháp hút ra hay trợ giúp nuốt chửng yêu hồn à?"
"Câu hỏi liên quan đến lĩnh vực tâm linh của sinh vật thường huyền bí khó giải thích, rút dây động rừng, dù có thì sợ rằng cũng sẽ là biện pháp đả thương địch thủ 1000 tự tổn thương 800, rất khó toàn vẹn đôi bên." Thích Cảnh Du hờ hững nói, "Có điều trong đó cũng có ngoại lệ."
Lê Hoán chợt mở to mắt, hết sức chú tâm hỏi: "Là gì?"
Thích Cảnh Du nhàn nhã thảnh thơi uống ngụm trà, trả lời: "Nguyên chủ vẫn còn, vẫn có thể tự thu hồi phân hồn kia."
"Chỉ là như vậy..." Lê Hoán khá thất vọng, "Độ khả thi cực thấp, nếu nguyên chủ vẫn còn thì sao có khả năng đồng ý dễ dàng tổn thất một phân hồn, đi đoạt xác thân thể một phàm nhân?"
"Phân hồn thoát ra ngoài cũng không hẳn là để đoạt xác." Ánh mắt dịu dàng của Cửu vĩ đại nhân rơi xuống mặt của tiểu đồ đệ, y mỉm cười, không kiêng kị nói bằng giọng nửa đùa nửa thật ý vị sâu xa, "Hình như con rất để tâm đến tên hàng yêu sư, chẳng lẽ khoảng thời gian này gặp gỡ nhiều nên nảy sinh tình cảm?"
Lê Hoán tức thời kinh hãi, cậu suýt nữa xù lông, vội vã phủ nhận: "Thầy hiểu lầm..."
Thích Cảnh Du lại ngắt lời cậu với vẻ đứng đắn: "Không phải là không thể, chí ít vẫn bình thường hơn con chuột ban nãy rất nhiều."
"..."
Lê Hoán xám mặt, tự nhủ hôm nay chắc chắn mặt trời mọc đằng tây, chứ không người thầy trước giờ luôn nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn bỗng dưng... nói câu đùa thấp kém thế này? Đúng là đáng sợ!
Lê Hoán câm nín: "Tâm trạng của thầy không tệ, bắt đầu lấy đồ nhi ra làm trò cười rồi sao?"
"Cũng không hẳn là trò cười, thầy theo dõi quá trình con lớn lên, gần đây mới bắt đầu cho phép con đơn độc xuất hành, yêu không phải là vật chết, đến lúc thì tự nhiên sẽ có tình cảm." Thích Cảnh Du cười, "Một ngày nào đó con sẽ rời khỏi nơi này vì người ngoài kia, thầy hơi ích kỷ, không hy vọng ngày ấy đến quá sớm thôi."
Lê Hoán thấy tim bị nghẹn lại, không biết nên nói thế nào nên đành làm thinh uống nước.
"Báo với con chuột kia là chiều tối con sẽ cùng đến nơi khởi nguồn để điều tra đôi chút, bảo nó đến đón."
Thích Cảnh Du vừa nói vừa đứng lên bước lại đây, đứng cạnh Lê Hoán xoa đầu cậu, thấp giọng căn dặn: "Con là tiểu đồ đệ thầy thương nhất, nhưng thế sự vô thường, thầy không hẳn có thể bảo hộ con cả đời, kể từ năm nay con chính thức trở thành thợ săn, làm việc cho thầy giống như sư huynh sư tỷ."
Lòng bàn tay man mát và nhẵn mịn chầm chậm xoa đầu cậu, Lê Hoán hơi xuất thần, mất tập trung vâng một tiếng, cậu luôn cảm giác cái flag này của thầy cắm quá rõ ràng khiến người ta cực kỳ bất an.
"Đừng lo." Thích Cảnh Du nhìn ra tiểu đồ đệ có việc trong lòng, y ấm áp an ủi: "Thầy sẽ luôn ngay lập tức biết an nguy của con, chỉ cần thân xác này không bị hủy diệt thì chắc chắn có thể đảm bảo chu toàn cho con. Những kẻ dám to gan thèm muốn con, bất kể là yêu hay là ma thầy đều sẽ khiến bọn chúng vạn kiếp bất phục, hồn vĩnh viễn không thể quay về nhân thế."
——To Be Continued
Hết 24.

Bình Luận (0)
Comment