Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm

Chương 7

Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 07: Da người dưới đáy vali.
Trước mắt thời gian vẫn còn sớm, thành phố Bắc Kinh lại không đông người, vì thế tuy từ Thập Sát Hải đến ga Bắc Kinh Nam đi ngang qua trung tâm thành phố nhưng không bị tắc đường.
Land Rover xếp thành hàng trước lối vào bãi đậu xe, chỉ chốc sau, Lê Hoán chạy đến chỗ gác lấy thẻ gửi xe, tìm vị trí trống đậu xong xuôi thì xuống xe kéo mở cửa xe cho Thích Cảnh Du.
"Ngoài đây lạnh," Lê Hoán lo âu nhìn Cảnh Du, hỏi dò: "Sắc mặt của thầy không tốt lắm, có cần mặc thêm quần áo khác không?"
"Đừng lo, thầy không sao," Thích Cảnh Du vén ống tay áo xem giờ, nói: "Không đầy 10 phút là tàu lửa đến trạm, chúng ta vào trước xem tình hình thế nào."
Hồ linh xáp lại gần, "Meo, vâng ạ ~"
Lê Hoán co rút khóe miệng, vội vàng nhìn ra xung quanh xác nhận không ai chú ý mới xách gáy của con hàng này lên, cảnh cáo: "Ngươi đừng được voi đòi tiên, nhiều người ở đây mắt mũi tạp nham, ta không hi vọng ngày mai tiêu đề trên weibo là #Tại ga Bắc Kinh Nam kinh hoàng xuất hiện một con chó Nhật đuôi cuộn nói tiếng người#, hiểu chứ?"
Hồ linh vô tội chớp chớp mắt, "Gâu!"
"Không thể dẫn theo vật nuôi, ngươi tự nghĩ cách trà trộn vào đi," Lê Hoán thả Hồ linh xuống đất, "Trong đó có nhiều camera, cẩn thận một chút, yêu pháp không lừa được thiết bị điện tử, đừng để quay lại hình ảnh gì, cũng đừng gây ra bất kỳ báo động ——"
Hồ linh phấn khởi gật đầu, tâm nói cuối cùng tên khốn này cũng biết quan tâm đến mình, chỉ tiếc còn chưa nghĩ xong trong đầu thì thấy tên nào đó tạm ngừng rồi như cười như không bổ sung: "Nghe nói chó hoang bị bắt sẽ đối mặt với an tử động vật phải không?"
Hồ linh: "..."
"Ngươi không tổn thương ta thì sẽ chết ư?!" Hồ linh tức đến xù lông mà không dám làm càn trước mặt chủ nhân của mình nên nói xong thì lập tức cong đuôi tiến vào sát gầm xe, không còn bóng dáng.
Giỡn với con hàng xong, tâm trạng của Lê Hoán không tệ, cậu cười cong mắt, quay đầu nói với Thích Cảnh Du: "Thầy, chúng ta cũng đi thôi."
Thích Cảnh Du bước đến, tự nhiên dắt tay Lê Hoán.
Lê Hoán ngẩn người, cũng không từ chối, chỉ cười chọc: "Thầy, con không còn nhỏ, sao thầy cứ xem con là con nít vậy?"
Thích Cảnh Du có chuyện trong lòng nên nhất thời không phản ứng lại, đến tận khi Lê Hoán lắc tay hai người đang nắm nhau ra hiệu thì y mới chợt bừng tỉnh, không khỏi bật cười, "Quen thôi, với lại so với thầy thì con vẫn sống chưa đến 20 năm, trong mắt ta con mãi mãi cũng chỉ là đứa nhỏ."
"Thầy, thầy đang ỷ vào ưu thế của chủng tộc để cậy mình nhiều tuổi đó nha ~"
"Tiểu Hoán, con nói thầy gì thế?"
"À... Không không, ngoài đây lạnh, mau vào thôi..."
Thích Cảnh Du cười không nói, cưng chiều xoa đầu Lê Hoán. Lê Hoán cảm thấy sau khi thầy ra ngoài thì hình có chỗ nào đó sai sai, nhưng không nói ra được cụ thể là chỗ nào. Về sau cả hai không nói chuyện suốt đường đi, sóng vai nhau bước vào sảnh đợi tàu.
(1 giây chèn link: https://www.wattpad.com/818645104)

Lúc này đoàn tàu buổi đêm lục tục đến trạm, hành khách kéo vali lui đến, trong đó còn có những con yêu riêng biệt trà trộn vào để về ăn Tết.
Từ Thượng Cổ đến nay, những con thú có trí tuệ phải trải qua năm tháng tu luyện đằng đẵng mới có thể hóa thành hình người, nhưng đến ngày hôm nay, số yêu tồn tại trên cõi đời còn chưa bằng một phần vạn số lượng loài người, yêu thú cấp bậc cao càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đại đa số yêu thú đều am hiểu phép tắc sinh tồn trên đời, vì thế lùi một bước để tính đến bước khác, chúng nó kiểm soát nghiêm ngặt sự thèm thuồng tham lam với máu thịt con người của mình, nỗ lực tìm kiếm vật thay thế, mưu sinh bằng phương thức ôn hòa, nhưng dẫu vậy thì yêu vẫn sống gian khổ dưới sự truy lùng săn bắt của hàng yêu sư.
Lê Hoán nhìn theo con chuột tinh mập mạp với vành mắt đen thâm, đối phương đang gọi điện thoại báo tin mình vẫn bình an với người nhà. Hai người chạm mắt, tuy chuột tinh không nhìn ra Lê Hoán là đồng loại nhưng vẫn hữu hảo khẽ mỉm cười với cậu.
Lê Hoán thở dài thườn thượt, thu hồi tầm mắt, bấy giờ mới để ý đến vẻ mặt của Thích Cảnh Du khá nghiêm túc, cậu vội hỏi: "Thầy, có chuyện gì hả?"
Thích Cảnh Du khẽ nhíu mi tâm, quan sát lối đi của trạm, "Tiểu Hoán, con không thấy bình yên quá à?"
Hơn 7 giờ, đoàn tàu D số 322 vào trạm, Lê Hoán nhìn dòng người theo thầy, nhanh chóng suy nghĩ ý nghĩa của câu 'bình yên quá'.
Thích Cảnh Du thấy cậu không hiểu thì giải thích: "Tối hôm qua ta liên hệ với người phụ trách bên Thượng Hải nên biết đại khái tập tính của mục tiêu, loại yêu đó thích ăn não người hơn nữa còn ăn nhiều lần, tối qua con ở trên xe có nhận ra được chúng đang đi săn không?"
Lê Hoán đăm chiêu gật đầu, trả lời: "Con ngửi thấy mùi máu tanh là lạ, có lẽ trước khi con và con quái vật đực đánh nhau thì trong buồng xe đã có vài nạn nhân."
"Có người bị hại mà đoàn tàu vẫn bình an đến nơi, không có cảnh sát can dự chứng tỏ căn bản phía trạm xe không nhận được thông báo có hành khách thương vong hoặc mất tích," Thích Cảnh Du cười lạnh, "Nghĩa là những thi thể bị hút khô não không làm nhân viên chú ý, bọn họ vẫn an toàn xuống xe như bình thường."
Người ra người vào ở lối đi của trạm, âm thanh chuyện trò lẫn kéo vali hành lý vô cùng náo nhiệt, còn Lê Hoán hoàn toàn run rẩy bởi lời nói của Thích Cảnh Du.
Thi thể bị hút khô não xuống xe như những người thường...
Nghĩa là —— trong số những người đang ra vào trạm ở đây có hơn mười xác chết di động đã bị quái vật bắt đêm qua trà trộn vào! Chuyện này thật không bình thường chút nào, những nạn nhân chắc chắn có gì đó cổ quái. Một khi bọn chúng rời khỏi trạm Nam này đi vào trong thành phố, nếu muốn tìm ra tung tích...
Lê Hoán càng lúc càng lạnh lẽo, cậu không dám nghĩ tiếp.
Thích Cảnh Du nhận ra cậu bất an, giơ tay nắm vai đồ đệ, động viên, "Đừng căng thẳng, ở đây không thích hợp động thủ, trước tiên đi theo chúng thôi."
"Nhưng thầy..."
"Suỵt —— đi theo ta." Thích Cảnh Du ra hiệu im lặng, dẫn Lê Hoán rời khỏi lối đi, hai người tách khỏi công nhân viên ở nhà ga, đi men theo đường nối của nhân viên xuống sân ga.
Hành khách đã xuống tàu hỏa D số 322 hết, nhân viên đang đi kiểm tra tình hình trong xe, Lê Hoán dùng huyễn thuật làm mê hoặc cô gái phụ trách mấy toa xe ở phía trước, khiến ý thức của cô bị lẫn lộn cho rằng đoàn tàu vẫn đang chạy nên tạm thời trở về toa xe chuyên dụng nghỉ ngơi.
Trên tay vịn ở chỗ ngồi kia dính vết máu đọng lại, do màu sắc không khác nhau mấy nên rất khó bị phát hiện, cứ thế cách vài vị trí là có. Lê Hoán kiểm tra xong xuôi một toa xe thì quay về cạnh thầy, đoán: "Hình như nó có sự lựa chọn khi giết người ăn não?"
Thích Cảnh Du ừ khẽ một tiếng, quét máu những người này để dưới mũi ngửi, chợt trên mặt y lộ vẻ hiểu rõ, "Hóa ra là vậy."
Lê Hoán nhìn chằm chằm động tác của y, chớp mắt nhận ra, "Máu những người này có vấn đề?"
"Con nói đúng, nó có lựa chọn khi săn bắt," Thích Cảnh Du lấy khăn giấy lau vết máu trên ngón tay, nói: "Những người này có linh lực cực kỳ yếu, mặc dù chênh lệch rất nhiều với hàng yêu sư nhưng máu thịt của họ thích hợp để làm một số việc hơn so với người không có linh lực."
Câu trên ý không rõ nên Lê Hoán không hiểu, hỏi tiếp: "Con yêu ấy muốn gì?"
Cảnh Du nói: "Vẫn chưa thể xác định, dẫn ta đi nhìn thử toa xe con gặp tên đó."
Hai người đi ra toa xe ở phía sau, lại phát hiện vết máu rải rác không đồng dạng không quy luật ở toa thứ hai, đêm qua Lê Hoán chưa kịp rà soát đã bị yêu vật giả dạng thành giáo sư đại học cản đường. Bây giờ tỉ mỉ phân biệt những vết máu đó, đúng là có một luồng linh lực không hề nổi bật bên trong.
Chẳng lẽ loại yêu này hút não không đơn thuần vì săn bắt mà chúng nó lựa chọn con người có linh lực để ra tay, nó còn ấp ủ mục đích nào khác?
"Chính là chỗ này," Lê Hoán dừng bước ở lối vào toa xe thứ ba, "Lúc đó trước khi lên xe con đã xác định ba mục tiêu khả nghi, một là người đàn ông trung niên, chính là quái vật đực sau đó công kích con, ngồi ở hàng cuối toa xe này."
Lê Hoán chỉ tay vào vị trí, tiếp tục nói: "Con thấy ông ta khả nghi nhất nên cố ý chọn chỗ ngồi cạnh ông ta."
Thích Cảnh Du hỏi: "Từ khi bắt đầu lên xe đến lúc săn bắt, trong lúc đó gã ta vẫn ở chỗ ngồi?"
Lê Hoán buồn rầu gật đầu, "Xin lỗi, là con bất cẩn."
"Không sao, lần đầu có thể làm được thế này thật ra không tệ," Cảnh Du mỉm cười. "Con lớn lên cạnh ta, rất ít khi tiếp xúc với đồng loại khác nên thiếu kinh nghiệm. Huống hồ mục tiêu lại còn là thứ chủng loại phiền phức bên Thượng Hải không thể điều tra, con không xảy ra chuyện gì là thầy đã yên tâm lắm rồi."
Lê Hoán thở phào, trong đầu bế tắc mấy chữ 'Sao mình vô dụng như thế', cậu bước vào trong toa xe, nói: "Còn một đôi tình nhân, nghe giọng thì là người Nam Kinh, đoàn tàu đã rời tỉnh Giang Tô vào lúc xảy ra chuyện, con tưởng họ xuống xe nên không quá quan tâm..."
"Con không ngờ yêu có thể chiếm cứ thân xác của con người, từ biểu hiện của quái vật đực, nó không những ăn sạch giáo sư đại học mà còn kế thừa suy nghĩ và ký ức trong đầu ông ấy."
Thật là thứ yêu vật khiến người ghê tởm, Lê Hoán lặng lẽ bổ sung trong lòng, cậu dời ánh mắt, bỗng chú ý đến một chiếc vali du lịch bị bỏ quên ở khe hở giữa hai hàng chỗ ngồi.
Nếu cậu nhớ không lầm thì chắc hẳn là của đôi tình nhân đó...
Lê Hoán vội kéo vali đến chỗ ngồi, kêu một tiếng 'Thầy'.
Thích Cảnh Du nói: "Mở ra nhìn."
Lê Hoán kéo khóa kéo của vali, nhấc nắp vali lên, bên trong có vài cái áo khoác, không gian còn lại thì nhét bánh ngọt đặc sản của bản địa Thượng Hải. Lê Hoán lấy những món đồ vô dụng này ra, lúc cầm bộ quần áo cuối cùng cậu tức thời ngừng động tác.
Dưới đáy vali, một bộ da người mới mẻ màu vàng nhạt được gấp gọn gàng vẫn còn lông và dịch nhớt chưa khô.
Ngón tay cầm bộ quần áo khẽ run, Lê Hoán bất giác nhớ lại dáng vẻ con quái vật đực thoát khỏi da người để lộ bản thể, sau đó cậu lại vô thức nhớ khi quái vật ấu thể đè cậu bên dưới thì có loại ánh mắt tựa như đã từng quen biết.
Thích Cảnh Du vỗ vai Lê Hoán, bước vòng qua trực tiếp cầm da người lên mở nó ra, vừa kiểm tra vừa nói: "Là đàn ông, tuổi không lớn, con chắc chắn đôi tình nhân đó ngồi ở đây?"
"Chắc," Lê Hoán mơ hồ có đáp án trong lòng, lẩm bẩm: "Tối qua ở trên nóc xe còn có một con ấu yêu mới đẻ công kích con, sau đó bị chém đứt xúc tu không sống được, tấm da này chính là của nó, cũng chính là cậu thanh niên của đôi tình nhân."
"Mặt khác yêu đã có thể xác sẽ lợi dụng máu thịt của người thanh niên đó cho ấu thể ăn để trưởng thành —— Thầy, thầy vừa nói máu thịt của con người có linh lực còn thích hợp làm một số việc hơn, có phải thầy suy đoán loại yêu này lựa chọn con mồi đặc biệt không chỉ để ăn mà mục đích của nó thật ra là vì... sinh sôi nảy nở?"
"Ừ, đẻ trứng, hơn nữa còn cần ký sinh để sinh sản, đặc tính của loại yêu này thầy lần đầu tiên nhìn thấy." Thích Cảnh Du gấp da người lại, lạnh lẽo nói: "Vì sinh sản đời sau, giống đực bị giống cái tiêu hao khô cạn tinh lực của mình, còn hi sinh tính mạng đánh đổi dẫn con rời toa xe, mà giống cái thì cố tình chọn phương tiện giao thông có lượng người đông đúc như tàu hỏa này để tìm kiếm vật dẫn ấp trứng thích hợp."
"Sợ rằng con yêu cái đó đã rời đoàn tàu trước một bước, nhưng chắc chắn sẽ tìm đến con của mình. Bây giờ trong nội thành Bắc Kinh không chỉ có một con giống cái nguy hiểm vừa trải qua thời kỳ mang thai, ăn uống đầy đủ khôi phục thể lực, mà còn có hơn mười xác chết di động bị hút khô não và bị cấy ấu thể làm vật dẫn thích hợp."
Nhiệm vụ này còn phiền phức hơn cả suy nghĩ, ý thức được điểm đó, Thích Cảnh Du khó tránh khỏi cảm thấy khá nan giải.
Lê Hoán căn cứ vào lời phân tích sắp xếp mớ thông tin hổ lốn trong đầu, sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại thì nói: "Những thi thể này bị ấu thể ký sinh khống chế, chúng nó rời nhà ga sẽ bắt đầu tìm mẹ, trong thời gian ngắn bất kể yêu cái hay ấu yêu đều không cần ăn uống, vì thế tạm thời sẽ không có nguy hiểm."
Thích Cảnh Du chầm chật gật đầu, nói: "Ta sẽ bảo A Ly lục soát khắp thành phố, sẽ liên lạc bảo sư tỷ của con về xử lý, tiểu Hoán, con vẫn chưa có năng lực đối phó với mục tiêu loại cấp bậc thế này, bắt đầu từ bây giờ nhiệm vụ không còn liên quan đến con nữa, tuyệt đối không được tự ý hành động, nhớ không?"
Giọng y trầm lại, một âm thanh khác thường vang lên, hai người phát hiện và cùng nhìn về hướng lối đi của toa xe.
Hồ linh nhảy vào toa xe chạy vội đến đây, hấp tấp la lên: "Chủ nhân, tiểu thiếu gia, những kẻ đó đến rồi!"
Hết 07.
——To Be Continued

Bình Luận (0)
Comment