Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 14

Phó Đồng Văn lui khỏi lưỡi Thẩm Hề, dùng môi mình hôn lên cánh môi cô, tay vẫn vùi trong tầng tầng nếp váy.

"Có được không?" Anh hỏi. Giọng nói mơ hồ, ý hỏi cảm nhận về nụ hôn thế nào.

Thẩm Hề quanh co úp mở: "Em...ừm, rất được." Đây là cách trao đổi tình cảm sao? Là quy tắc của nước nào vậy...

"Cảm xúc của anh là rất tuyệt." Anh cười.

Thẩm Hề chôn mặt vào bả vai anh, nói không lên lời, tim đập thình thịch, lúng túng không biết nên đáp lại thế nào. 

Phó Đồng Văn thả vạt váy nhăn nhúm trên eo cô xuống, khom người nhặt áo vest lên. Thẩm Hề mới nhận ra tất dài bên chân trái đã tụt xuống đầu gối, hoảng hốt trong giây lát, gương mặt lại đỏ bừng, ấp a ấp úng: "Anh đừng quay đầu lại."

Phó Đồng Văn cầm áo vest trên tay, không nhìn giá sách, mà rút bừa hai cuốn sách ra, tính dùng nó để làm bộ làm tịch.

Hai tay Thẩm Hề cầm mép tất, kéo chiếc tất dài lên tận đùi...Cô định nói xong rồi, nhưng không cách nào mở miệng nổi, cũng dứt khoát lấy một cuốn sách ra, vội vã vòng qua giá sách, đi về phía cửa lớn.

Phó Đồng Văn nghe thấy tiếng bước chân xa dần, bèn đặt sách trở về giá, sửa sang lại cà vạt áo sơ mi, nhẩm tính thời gian, rồi mới cầm áo vest và sách sải bước ra ngoài.

Trở về boong tàu, Đàm Khánh Hạng không biết từ đâu chui ra, tay cầm bản dịch cuốn sách y học ấy, nói cười với Thẩm Hề đang ăn điểm tâm uống trà chiều. Kỳ lạ là, nội dung nói chuyện đều về mấy cô sắc nước hương trời nổi tiếng thưở trước.

"Chuyện nhỏ như thuốc khói thì không tính," Đàm Khánh Hạng nói y như thật, "Không nói về Hàn Gia Đàm, chỉ bàn đến ngõ Bách Thuận, cái câu mà cậu ta ngẫu hứng tặng người đẹp ấy "Đêm nghe tỳ bà trên gác son, hương say chăn đôi quạt trắng tròn", đến bây giờ, trên tường nhà cô gái nọ vẫn treo đấy. Nhưng cậu ta không đến nữa."

Thẩm Hề khẽ liếc mắt nhìn Phó Đồng Văn.

"Trong bữa tiệc đêm đó, làm một câu không đâu vào đâu," Phó Đồng Văn cũng nhìn cô: "Khi tỉnh lại mới thấy, không ra thể thống gì hết." Rõ ràng đang khen anh, nhưng lại không thấy anh cảm kích.

Đàm Khánh Hạng cũng trêu vào: "Ồ, cậu không thích cô đó, vậy chúng ta nói về cô này. Cô đào trong gánh hát cứ nhìn Phó Đồng Văn suốt buổi tiệc, còn tự mình đưa bút, tặng bốn chữ - "Quan cái phong lưu" (Quan lại phong lưu)."

Trước mắt Thẩm Hề hiện lên một bức tranh, bàn tay ngọc ngà của thiếu nữ Tô Hàng cầm chút chấm mực, đôi mắt long lanh nhìn anh. Cô gái ấy e ấp uyển chuyển, nét chữ như người, chỉ có ánh mắt và tấm lòng luôn thẳng thắn.

"Cô đoán xem, cậu ta trả lời thế nào?" Đàm Khánh Hạng hỏi.

Thẩm Hề lắc đầu.

Đàm Khánh Hạng dùng hai ngón tay vờ như viết chữ, rồng bay phượng múa, học theo cách viết chữ thảo của anh: "Nhận lấy cây bút, trực tiếp để lại dòng chữ trên bức tường trắng đó - ""Nhất kiến thành hoan." (Vừa gặp đã thích).

Người ta khen anh là công tử phong lưu, anh lại tặng cho người ta câu vừa gặp đã...

Vừa gặp...Cô lại liếc anh... đã thích.

Phó Đồng Văn nhận tách trà nóng trong tay quản gia, lấy nắp tách xuống, để trong lòng bàn tay, động tác như muốn ném đi. Đàm Khánh Hạng vội vàng ôm hai cánh tay mình, không thấy nắp tách đâu, nhưng khắp người đầy nước: "Cậu đấy, có mỗi mấy chuyện từ đời nào, mà suốt ngày lôi ra làm trò tiêu khiển."

"Nói nhiều." Anh ta cười trách. 

Vì anh từng nói đến mấy cuộc xã giao ngày trước, nên Thẩm Hề biết tất cả đều là giả, cũng không nói chen vào, nhưng dù sao trong lòng vẫn khó chịu, không dưng lại bị Đàm Khánh Hạng nhét ăn hai quả mơ chua loét, nét mặt sao tự nhiên cho nổi.

Phó Đồng Văn lướt mắt qua khuôn mặt cô.

Cô có gương mặt trái xoan trắng trẻo, không hề góc cạnh, dưới cằm là đường nét mềm mại. Đôi mắt giống như mắt em bé, đồng tử to, rất ít tròng trắng, nhưng trong mắt luôn long lanh như có nước, khiến hai hàng lông mày và ấn đường toát nên nét xinh tươi, là vẻ xinh tươi dễ thương, chưa trưởng thành. Mái tóc bên dưới được tết gọn gàng. Nếu như thả ra, sẽ làm khuôn mặt ấy càng nhỏ hơn.

Gương mặt cô to cỡ nào nhỉ? Từ góc độ nửa khuôn mặt...chỉ một bàn tay anh là đủ.

"Hai người cứ nói chuyện đi, tôi lên trên gặp bạn bè." Phó Đồng Văn đặt tách trà xuống, rồi rời khỏi.

"Cậu ta cứ đi đi về về như thế, tính làm gì vậy?" Đàm Khánh Hạng không hiểu. Ban nãy vừa mới đi, lần này uống được nửa tách trà lại đi tiếp? Anh ta nhìn tách trà, lẽ nào trà ở đây không giống trà chỗ khác ư?

"Ai biết được." Thẩm Hề chột dạ đáp lại.

"Lúc nãy cô nói đến boong tàu chung hả? Lần sau nhớ gọi chúng tôi đi cùng nhé, yên tâm hơn." Bác sĩ Đàm nói tiếp.

"À, được, tôi nhớ rồi." Cô qua loa sửa lại mái tóc của mình.

Bạn gái của Đàm Khánh Hạng nghe không hiểu họ đang nói gì, thấy Đàm Khánh Hạng mặt mày hớn hở nói chuyện với Thẩm Hề, một lát sau lại dịu dàng săn sóc, ánh mắt Thẩm Hề cũng lấp lánh, từng câu chữ lời nói đều để trong lòng, nhìn tới nhìn lui, trong lòng cô ấy rất không thoải mái. Thẩm Hề vừa mới mở miệng, toan hỏi Đàm Khánh Hạng về chuyện dịch sách, nhưng cô bạn gái ấy đã tựa vào người anh ta, hai bàn tay luồn vào trong thắt lưng, men theo ống quần trượt xuống. Đôi tay nhỏ bé lành lạnh ấy làm Đàm Khánh Hạng giật mình hít sâu một hơi: "Uống say trà rồi à?" Anh ta lập tức kéo tay cô bạn gái ra, rồi dùng tay che lại, hôn nhẹ môi cô ấy.

Thẩm Hề đành phải vớ lấy quyển sách, vội vã lật vài trang. A Di Đà Phật, phi lễ chớ nhìn.

Hành khách mới lên thuyền, cũng có tin tức mới đưa tới. Anh ở phòng nghỉ trên khoang hạng sang, nói chuyện với người khác về tình hình chiến tranh Anh Pháp Đức, Mỹ vẫn đang giữ vị trí trung lập. Trong phòng nghỉ có người đưa trà chiều tới, anh uống, nghe hai người Nhật Bản đang nói về Sơn Đông. Ánh mắt hai người Nhật Bản ấy lướt qua, thấy Phó Đồng Văn nghe hiểu tiếng Nhật, tưởng rằng anh cũng là người Nhật Bản liền cười gật đầu chào hỏi.

"Người Thượng Hải đang bài trừ hàng Nhật," Một người trong đó nói, "Tôi nghĩ, tôi sẽ làm ăn ở nơi đó."

"Chúng ta xuất binh xuất lực, đánh đuổi người Đức ở Sơn Đông, lợi ích ở người Đức đương nhiên thuộc về chúng ta." Người còn lại giễu cợt, "Vô dụng thôi, phía bên kia biển là Âu Mỹ, phía bên này biển sẽ là của chúng ta."

Phó Đồng Văn nghe hiểu, nhưng vờ như không nghe thấy, vẫn đè thấp giọng nói chuyện với vị cổ đông công ty DuPont (1) ngồi bên cạnh. Người đó hiểu một ít tiếng Nhật, có lẽ biết bên ấy đang nói về chuyện Nhật Bản chiếm Sơn Đông, dùng tiếng Pháp nói chuyện với anh: "Trong thế giới tư bản, đừng bó buộc trong một quốc gia, phải coi như một vụ làm ăn mà làm."

(1) Công ty DuPont: E. I. du Pont de Nemours and Company, thường được biết đến là DuPont, là một công ty sản xuất chất hóa học của Mỹ được Éleuthère Irénée du Pont thành lập vào tháng 7 năm 1802. Ban đầu, công ty này là một xưởng sản xuất thuốc súng. 

Phó Đồng Văn mỉm cười: "Chúng tôi đã cho thuê quá nhiều đất rồi."

Thượng Hải, Thiên Tân, Hán Khẩu, Quảng Châu, Thanh Đảo, Đại Liên, Trùng Khánh, Hàng Châu, Tô Châu, Hạ Môn, Trấn Giang, Cửu Giang, đảo Cổ Lãng...Hồng Kông, Macau...

Những nhà tư bản phát tài nhờ chiến tranh không thể hiểu được nỗi lòng của người Trung Quốc. Tô giới hay thuê đất đều là con dao cùn khoét sâu vào tim, không chết được, cũng là con dao sắc bén chặt đứt tay chân, càng không chết được.  

Nước tan, sông núi còn đó, nhân dân còn đó. Nhưng nếu sông núi cũng mất rồi, thì con người đi đâu? Mỗi tấc đất là thứ tuyệt đối không thể mất.

Xì gà, rượu vang, cốc thuỷ tinh; nhà tư bản, các phu nhân và tiểu thư quyền quý với h4m muốn rục rịch. Đây là một mặt khác trong cuộc sống trên tàu của anh.

Phó Đồng Văn rất biết cách ăn nói, tiếng Anh, Pháp, Nga đều sử dụng thành thạo. Anh đã từng nói với Đàm Khánh Hạng, gặp dịp thì chơi, xa hoa đồi truỵ, giống như khi anh trong thành Bắc Kinh, quyền lực, sắc đẹp, tiền tài, "cậu phải làm như luôn mang trong mình mưu đồ, mới có thể khiến người khác tiếp cận mình."

Từ trà chiều đến bữa tối anh đều ở cùng với mấy người ấy, sắp đến tám giờ, trong người không thoải mái, anh cáo lui trước, sau đó đến khoang hạng nhất. Bạn gái Đàm Khánh Hạng đang tắm rửa, anh ngửi thấy mùi son phấn nồng ngấy tràn ngập trong phòng, càng khó chịu hơn. Bởi vậy hai người đàn ông lên boong tàu chung, ngồi ở ngoài trời.

Khó có ngày không mưa, trên boong tàu không ít người đang làm công. Nơi này là chỗ của riêng anh, chỉ dành cho khoang thượng hạng. Điểm này, mấy người đàn ông ở trên đã nói rành rọt trong làn khói xì gà, rằng sẽ không đến đây. Do vậy, ở đây chỉ có hai người họ. Hai ngày nay Đàm Khánh Hạng cũng nghe được tin Nhật Bản mượn cớ gây chiến với Đức, dấy binh đánh chiếm Sơn Đông: "Tôi không hiểu, tại sao chúng ta không khai chiến, chỉ cần chúng ta tuyên chiến với Đức, đương nhiên lấy lại được Sơn Đông rồi."

"Dù đề xuất tham chiến, thì quốc tế cũng bác bỏ." Phó Đồng Văn lại sờ túi quần Đàm Khánh Hạng, lấy hộp thuốc lá ra dốc một điếu xuống, rồi mở hộp diêm mình vẫn mang theo người, quẹt một cái, ánh lửa lập loè: "Người Trung Quốc chúng ta muốn khai chiến trên đất của mình còn phải trưng cầu sự đồng ý của thế giới."

Anh rất ít khi tự mình châm thuốc, không có kinh nghiệm, không biết cách dùng tay để bảo vệ cho ngọn lửa leo lét ấy. Có cơn gió thổi qua, ngọn lửa tắt ngúm. Chỉ còn lại đầu diêm màu đen nằm trong lòng bàn tay mà cười nhạo anh. "Đó không phải là cách, chúng ta chắc chắn phải tham chiến, không tham chiến, thì vĩnh viễn không có quyền lợi lên tiếng," Phó Đồng Văn bẻ đôi que diêm, vứt xuống biển, "Khánh Hạng, hơn mười năm rồi. Cậu nói xem đến ngày nào, cuộc chiến này mới kết thúc." Đến bao giờ Tổ quốc mới bình yên.

Nói đến đây, Đàm Khánh Hạng không thể mặc anh tức giận.

"Cậu ở trên tàu, cố gắng giải phiền," Đàm Khánh Hạng nói: "Hiếm có mấy ngày sức khoẻ khá hơn."

Phó Đồng Văn sờ ngực, vai trái, và cả cánh tay trái của mình, không cảm thấy thoải mái lắm. Anh lắc đầu lười nói ra. Xem cái kiểu này của Đàm Khánh Hạng, lại sắp lắm lời rồi.

Anh nhạt nhẽo nói: "Cậu đi tìm bạn gái của mình đi, tôi mệt rồi." Anh cũng muốn gặp cô bé của anh.

Tám rưỡi, Phó Đồng Văn trở về phòng.

Bốn phía đều chìm trong bóng tối, duy chỉ có ánh sáng từ phòng vệ sinh hắt ra. Một bóng hình mờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện sau tấm kính. 

Thẩm Hề đang gội đầu, khi Phó Đồng Văn đẩy cửa ra, cô giật mình dùng hai tay đầy bọt trắng xoá chặn lại: "Anh mau ra ngoài đi..." Mái tóc dài cuộn với bọt dầu gội đầu thành một đống ướt nhẹp. Vì sợ làm ướt váy áo, nên cô mặc áo tắm bên ngoài váy, cởi tất ra, để lộ đôi chân thẳng tắp, hai bàn chân cũng để trần. Thoạt nhìn rất nhếch nhác.

Cô không tắm nên không khoá cửa, vì sợ anh có chuyện, không mở được cửa để bảo với mình.

Những ngày cùng sống với nhau, anh chưa từng bật đèn trong phòng vệ sinh, khi vào cũng đóng luôn cửa, cô không ngờ, cũng không nghĩ tới. Gương mặt đỏ ửng dưới bọt xà phòng nở nụ cười lúng túng, ấp a ấp úng, dùng vai huých anh ra ngoài, rồi dùng lưng đóng cửa lại.

Trên tay áo sơ mi của Phó Đồng Văn dính bọt, anh đứng trước cửa, dùng ngón tay quệt bọt đi, bật cười. Cách một cánh cửa, anh kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống nhìn cửa. Đường nét cô gái ẩn ẩn hiện hiện, hiện lên trước mắt anh.  

Thẩm Hề mở vòi hoa sen màu vàng đồng, xả nước vào bồn tắm, khoảng mười phút thì dừng lại.

Trong mười phút này, anh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, mắt nhắm hờ, nhìn thấy bóng hình cô trên cửa kính, như gần như xa.

"Anh nói gì đi." Có lẽ cô đang lo lắng.

"Đang đợi em." Anh bình thản trả lời lại.

"Nhìn sắc mặt anh, không khoẻ lắm." Giọng nói lại vang lên.

"Không sao." Không chết được. 

Thẩm Hề vắt khăn bông, lau từng giọt nước trên sợi tóc: "Em thấy anh thật sự không khoẻ, cần bác sĩ Đàm đến khám không?"

Lát sau, anh mới trả lời: "Chờ em xong đã."

Nói vậy là thừa nhận rồi?

Thẩm Hề xốc khăn lên, vội vàng thả tóc vào bồn tắm, gội sạch rồi, thì trùm khăn khô lên đầu hút nước. Sợ nước thấm ra ngoài, trong lòng lại gấp gáp, cô bèn lau thật mạnh, rồi thả ra, tóc rụng rơi trong khăn nhiều hơn lúc bình thường, nhưng cô không quan tâm mà nhìn vào trong gương.

Vẫn ướt một nửa, cô buộc lên, thắt một sợi dây lên đầu, có lẽ sẽ không nhìn ra chỗ tóc chưa khô.

Cô ngỡ anh đứng bên cửa sổ, một quý ông như anh, sẽ để lại cho cô không gian thu dọn, nhưng khi mở cửa, Phó Đồng Văn vẫn ngồi bên bàn, bên tay là một chồng giấy, bút máy để nghiêng đè lên trên. Người ngồi trên ghế, đối diện với cửa, mắt nhìn cô. 

"Em vừa gội đầu, sao anh không nhìn ra nhỉ?" Anh hỏi.

"Không phải nhìn không ra," Thẩm Hề lầu bầu hệt bé gái, "Mà là không đẹp."

Dưới ánh đèn sáng ngời, anh đang cười.

"Em gọi bác sĩ Đàm tới, để anh ấy xem thế nào, dù sao anh cũng là bệnh nhân của bác sĩ Đàm."

"Anh vừa từ chỗ cậu ta về," Anh nói, "Không cần đâu."

Chẳng trách về muộn như thế. Thẩm Hề đến bên bàn, ngồi xuống, vẫn không an tâm, dưới ánh mắt trưng cầu, cô cầm lấy cổ tay anh. Một tháng chưa học được, nhưng cô đã từng hỏi bác sĩ Đàm về bắt mạch. Nói chung với Trung y, cô có thể đặt ngón tay lên mạch, nếu muốn hỏi về bệnh tật của sáu phủ năm tạng thì là chuyện trên trời, nhưng có thể đếm nhịp tim...Rất nhanh, nhưng nhịp tim của cô cũng rất nhanh.

Thẩm Hề thấy anh không muốn nghe lời khuyên, thầm nghĩ, thôi vậy, buổi tối không ngủ sâu, lúc nào cũng để ý đến anh là được rồi. Cô thả lỏng cổ tay anh ra, chợt liếc nhìn dòng chữ trên tờ giấy, là hai câu đó. Là câu thơ ph0ng đãng mà Đàm Khánh Hạng nói anh từng tặng người đẹp thanh lâu.

Mơ chua loét.

Thẩm Hề chống cằm nhìn dòng chữ: "Anh nhớ ngày xưa sao? Nhớ tới người cũ ư?"

Anh lắc đầu: "Viết ở đâu anh còn quên rồi, nói chi tới người cũ."

Mơ chua bị ép thành nước, cho thêm nước trắng vào, nêm chút đường phèn, trở thành món ngon giải khát mùa hè.

Thẩm Hề mím môi lại, bật cười.

Phó Đồng Văn cầm tờ giấy lên, định vo tròn lại thì bị cô cướp mất. Thẩm Hề không lên tiếng, trải tờ giấy lên bàn, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng nếp gấp: "Em lấy, vừa hay dùng làm đánh dấu sách."

Anh nhìn cô, cầm bút máy lên, mở nắp ra: "Đấy chỉ là giấy nháp mài ngòi bút thôi." Cổ tay anh mạnh mẽ, đầu bút uyển chuyển viết vào một tờ giấy mới, sau đó nhấc lên, thong thả đẩy về phía cô: "Tặng em."

Là: Nhất kiến thành hoan. (Vừa gặp đã thương.)

Thẩm Hề vén lọn tóc mới khô nửa ra sau tai, gấp tờ giấy làm ba, loay hoay một lát, mới lí nhí nói: "Đây là chữ anh viết cho người ta mà."

"Đều là những người trời ơi đất hỡi," Anh đè thấp giọng, "Khi ấy, trước mắt anh chẳng có ai cả."

Thật ra nếu anh không giải thích, Thẩm Hề vẫn tự tìm cho mình lý do trong đầu, nhưng anh nói thế thì lại khác. Thẩm Hề mím môi, nhận lấy tờ giấy mới, lại gấp vào, anh lại viết. Vẫn là: Nhất kiến thành hoan.

"Viết nhiều vậy." Gương mặt cô càng nóng đến luống cuống.

Anh không trả lời. Một là, ngực, cánh tay và vai đều âm ỉ đau, anh đang tìm chuyện để làm, để cô nhận ra và quấy rối bầu không khí hiếm có này. Hai là, anh muốn nhìn thêm dáng vẻ khi cô gấp giấy, nên viết thêm thật nhiều tờ, dụ cô làm.

Nhờ ánh mắt anh, mà ngay cả gấp giấy cũng khiến Thẩm Hề hốt hoảng, tim đập thình thịch không ngớt.

Phó Đồng Văn lại đưa một tờ nữa tới, nhưng lần này đã gấp gọn gàng. Thẩm Hề nghi hoặc, dưới ánh mắt anh, cô mở tờ giấy ra, bên trong là hàng chữ: "Nhất kiến thành hoan, địa lão thiên hôn." (Vừa gặp đã thương,non mòn biển cạn - Yêu em từ thuở mới quen nhau, tình dài sánh ngang cùng trời đất).
Bình Luận (0)
Comment