Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 40

Nàng ta sửa sang quần áo cười với ta, vô cùng sáng lạn: “Xin chào, ta là Ty Mệnh.”

Ta một mực im lặng, thật không ngờ trước khi đi lại được ngắm nhìn dung nhan của Ty Mệnh Tinh Quân – Giáo chủ cẩu huyết trong truyền thuyết, thật là vừa mừng lại vừa lo.

Ty Mệnh lệnh cho ta cởi bỏ toàn bộ quần áo, cả người đứng giữa hồ nước, nước trong hồ lạnh đến thấu xương, ngập đến hông ta, Ty Mệnh bước xuống nước triển khai chú thuật, bàn tay áp vào bả vai ta.

“Thật ra thì ta cảm thấy cô đẹp hơn Công chúa Chiêu Cẩm rất nhiều.” Ty Mệnh dẩu môi, “Ít nhất đây là cơ thể đẹp nhất ta từng thấy, chừng nào ta đẹp được như cô thì tốt biết mấy.” Nàng ta cúi đầu tự nhìn trước ngực mình, bĩu môi giận dỗi, “Ôi chao, đúng là kém xa mà.”

Ta ngẩn người, bật cười: “Cô cũng rất đẹp mà.”

“Lát nữa sẽ khá đau đấy, suy cho cùng là vì lúc Thái tử phong ấn Ngọc tỷ vào trong người cô không hề nghĩ đến việc sẽ lấy ra mà.” Ty Mệnh vừa nói vừa kết ấn, ngước mắt nhìn gáy ta, lại đưa tay rút chiếc trâm mà Hoài Nguyệt đã đưa cho ta, mái tóc dài của ta xõa tung xuống, như một đóa hoa sen nở rộ trong nước.

Nàng ta nhìn cây trâm trong tay một hồi, thở dài nói: “…Vật về chủ cũ đây ư…?” Chớp chớp đôi mắt to, nói: “Thật ra thì chuyện của những người trong tình yêu ta cũng không hiểu lắm, ta chỉ cảm thấy cô không thể rời xa được Thái tử Trọng Lam, nhưng tại sao lại rời xa Người chứ?”

Ta suy nghĩ rồi mới trả lời nàng ta, mỉm cười một cái, đối phương là một cô gái nhỏ, một cô gái nhỏ đảm nhận ty mệnh nhân gian, “Bởi vì chàng là Thái tử, là Thần, mà ta là người. Ta hy vọng chàng sẽ sống thật tốt, chàng có thể sống thật lâu, một ngày nào đó chàng chàng sẽ quên ta thôi. Hiện giờ ta biết chàng có lòng đợi ta, như vậy là đủ lắm rồi.

Ty Mệnh nhíu đôi mày thanh tú, gần như hỏi lại mà không hề do dự: “Thế nhưng cô có từng hỏi Người hay chưa? Người là một người đàn ông, Người yêu cô, tất nhiên muốn ở bên cô mãi mãi. Cô đã từng nghĩ đến chưa, phải chăng chính Người cam tâm tình nguyện, cô đã từng nghĩ rằng, phải chăng Người thà chịu phạt cũng không muốn cô phải chịu một chút uất ức hay chưa? Những cô gái phàm trần các cô thật là kỳ lạ…” Nàng ta bỗng nhiên dừng lại, khẩn trương nhìn sắc mặt ta một chút, có lẽ không phát hiện ra ta có gì khác thường, mới thở phào nói: “Phải bắt đầu rồi.”

Ta nhắm mắt, khí lạnh chồng chất khiến ý thức tê liệt, nhưng đau đớn ở ngực vẫn rõ ràng như cũ, ta không nhịn được mà run lên một cái.

Máu huyết toàn thân tựa như dùng dằng tụ lại một chỗ đau, cơ thể lạnh băng, máu tươi nóng hổi trào ra. Ta cắn môi mở mắt, Ty Mệnh cắm cây trâm kia vào tim ta, trước ngực bị hở lóe ra những tia sáng nhỏ giống như bông hoa nở rộ vậy.

Trái tim thoáng cái được lấy ra, cả người ta toàn mồ hôi lạnh, trống rỗng, mất sức mà mềm nhũn cả người, Ty Mệnh một tay đỡ ta, một tay bày ra một vầng kim quang ấm áp.

“Đây chính là Cửu Long tỳ ư?” Vật tượng trưng của Đế Vương Tứ hải Bát hoang, Tam Thập Lục Thiên đấy ư? Nó hiện thế mà cũng chẳng thấy trời đất đổi thay, gió mây bão bùng, bụi đất mù mịt gì cả, có thể thấy những lời được viết trong chiết tử chẳng hề đáng tin chút nào.

“Nếu đặt trong tay Thiên tộc Hoàng thất, nó sẽ tự hiện nguyên hình, còn vừa mới lấy ra cũng chỉ là dáng vẻ này thôi.” Có lẽ là thi lực quá nhiều, sắc mặt Ty Mệnh cũng hơi tái, cánh tay mảnh mai ôm lấy vai ta, “Cô ổn chứ?”

Ta gật đầu một cái, yếu ớt mỉm cười với nàng ta, để tùy nàng ta đỡ ta lên bờ. ngoại trừ trong tim có một khối trống rỗng đến lạnh cả người, cũng không thấy có khó chịu gì khác.

Khi đó ta nghĩ, thứ duy nhất thuộc về Thương Âm trong thân thể của ta kia, thứ ấm áp trong ngực ấy, đã bị lấy đi rồi.

___

Mãi đến khi trở về Phong Đô ta mới lấy lại chút thần trí, trên người sạch sẽ, áp tay vào lồng ngực một cái, lạnh như băng vậy, đã thành người chết thực sự rồi. Cũng đến hơn một năm rồi ta chưa về Phong Đô, thời gian cũng chỉ coi như một giấc ngủ ngắn tạm bợ của các Vô Thường đồng liêu mà thôi.

Thế nhưng ta lại cảm thấy một năm ngắn ngủi đến khó hiểu ấy, còn dài hơn cả tám trăm năm nữa.

Sắc trời âm tịch, hoa bỉ ngạn bên cầu Nại Hà vẫn nở rộ tựa như biển lửa cuồn cuộn rực rỡ, ngàn vạn năm qua vẫn tái sinh như trước.

Ta nhìn chăm chú từng sinh hồn đi đầu thai trên cầu, nhìn một hồi thì Mạnh Bà thấy ta, ta cười với bà ấy, coi như là chào hỏi. Xoay người theo đường hoàng tuyền đi về điện Diêm La, lại ngại đường tối, tay áo phất một cái, trong tay đã cầm chuôi hoa gỗ lim đỏ, một ngọn đèn lồng mẫu đơn nhóm lên những ánh sáng vàng vọt, khiến những bông hoa mẫu đơn trên giấy đèn được chếu rọi vô cùng xinh đẹp.

Ta cúi đầu bước từng bước, không biết bản thân ở nơi nào nữa. Cuối cùng ngẩng đầu lên, cuối đường hoàng tuyền hoa mạn châu sa dần thưa thớt, còn lác đác mấy bông hoa đỏ, nhìn từ xa trông giống như những cánh hoa mai tản mạn vậy. người con trai cũng toàn thân vận đồ đen giống ta, lặng lẽ đứng đó như một vách núi sừng sững lạnh lẽo.

Ta nhìn chiếc mặt nạ đen trên mặt huynh ấy, dừng bước một lúc, rồi lại thong thả bước về phía trước. Huynh ấy mím chặt đôi môi đến nỗi có phần trắng bệch, ta nghĩ ngợi mới bước đến trước mặt huynh ấy, nói: “Tiểu Hắc, thật xin lỗi.”

Giờ đây ta đã mất hết tu vi, huynh ấy nhất định là nhìn thoáng qua cũng nhận ra.

Huynh ấy lặng im.

Ta cúi đầu nói tiếp: “Ta biết huynh cảm thấy ta lại tự chà đạp bản thân mình nữa rồi, ta cũng cảm thấy… cũng cảm thấy mình đúng là không khá lên nổi.”

Mãi một lúc lâu huynh ấy mới mở miệng nói, lạnh lùng lãnh đạm: “Muội định thế nào?”

“Từ biệt cha và Chung Quỳ, sau đó thì đi đầu thai. Giờ ta có ở lại Phong Đô cũng chẳng làm được gì, thôi thì tránh cho họ phải phiền thêm.” Lại ngẩng đầu lên, nhịn không nổi mà kéo ống tay áo huynh ấy, “Thật xin lỗi, ta đã đồng ý với huynh là sẽ giúp huynh tìm bằng được nàng Đào yêu mà huynh yêu mến khi còn sống kia.”

Huynh ấy rút ống tay áo ra, xoay người bước đi mấy bước rồi dừng lại, nghiêng mặt, nhếch môi cười nhạt: “Mẫu Đơn, muội tự nhìn mình bây giờ xem là dáng vẻ gì đi, vì một người đàn ông không yêu mình, có đáng không?”

“…Chàng không phải không yêu ta.”

“Hắn từng hứa hẹn gì với muội ư, hắn có thể cho muội thăng thành Thần tiên sao? Tám trăm năm tu vi này của muội để mất vì cái gì hả? Muội có nhớ vì để mình tự đảm đương mà bản thân đã phải chịu biết bao khổ cực không?” Mặt Tiểu Hắc vô cảm, “Hắn nhìn muội nhiều hơn một chút, muội lập tức không cần người nhà lẫn các huynh đệ Phong Đô luôn. Muội còn nhớ mình là Hoa Nhi gia nữa không.”

Ta hất mặt quay sang, huynh ấy nói những lời khó nghe, từng chữ từng câu đều lạnh nhạt, ta không nhịn được mà phản bác lại: “Huynh nói những lời này làm gì chứ? Chẳng phải huynh cũng thích nàng Đào yêu kia cũng gần ngàn năm nay vẫn chưa tìm thấy đó sao? Huynh không đi đầu thai chẳng phải cũng là vì chờ nàng Diệp Thanh Hoa đó hay sao? Ngay cả mặt mũi cũng chẳng dám tả, huynh có tư cách gì mà nói ta?” Ta gân cổ, vành mắt nóng lên, sống mũi cay xè, giọng nói cũng run rẩy, “Ta cũng muốn ở bên chàng chứ, ta không muốn xa chàng, nhưng chàng là Thần, khoảng cách sinh tử và chủng tộc giữa ta và chàng cách xa nhau. Còn thời gian tám trăm năm kia, ta có cách nào khác đây. Giờ đây ta đã hiểu chàng có lòng với ta mấy phần, ta chỉ biết ta không phải đã từng bị chàng vứt bỏ, trước kia chàng cũng yêu ta, như vậy không phải đã tốt lắm rồi sao? Chàng cưới Chiêu Cẩm và đăng cơ là được rồi…Ta chỉ muốn chàng được tốt thôi…” giọng càng lúc càng nhỏ, chợt cảm thấy mình thật mất thể diện. Ta dùng tay áo lau nước mắt, chầm chậm như vậy, người con trai đối diện chẳng nói gì, chỉ mím chặt đôi môi. Ta cúi đầu, lại kéo ống tay áo huynh ấy: “…Thật xin lỗi, Tiểu Hắc.”

Giọng nhỏ đến bản thân cũng nghe không rõ. Lần này huynh ấy không rút ra nữa, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Muội từng nghĩ đến chưa, có lẽ hắn cũng không muốn cái Đế vị ấy đâu.”

Ta ngẩn ngơ, ngẩng mặt nhìn, huynh ấy vẫn lạnh lùng như thế, nhưng đưa tay xoa đầu ta một cái, nói tiếp: “Không còn là đệ nhất bá chủ Âm phủ nữa, muội tự mình giải thích với Diêm Vương đi.”

Ta gật đầu một cái, huynh ấy xoay người lại, ta xách đèn dẫn hồn bước theo sau.

Việc mất tu vi này Diêm Vương vừa nhìn thấy ta là hiểu ngay, vuốt râu hồi lâu, ta hãm một ấm trà Diệp thượng hạng bưng lên, ông vừa uống trà vừa than thở: “Thần khí đã tản ra thật rồi, con như vậy được coi là chấm dứt với Người đấy ư?”

Thấy ta im lặng không nói, Diêm Vương gia trầm tư một chút, bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt bé ti hí đầy nếp nhăn lập lòe sáng: “Khoan đã, Mẫu Đơn, như vậy chẳng phải con không còn là đệ nhất bá chủ Âm phủ nữa hay sao? Vậy chẳng phải là con sẽ không đặt Trảm Hồn kiếm lên cổ cha được nữa hay sao?”

Khóe miệng ta giật giật một cái, “Con đặt Trảm Hồn kiếm lên cổ cha lúc nào chứ, đừng nói lung tung.”

Cha hoàn toàn chẳng để ý tới ta, hân hoan vỗ vỗ bả vai Tiểu Hắc mà khích lệ, lời thành ý khẩn, đau đầu nhức óc mà tha thiết: “Ôi chao, chúc mừng dân chúng thành Phong Đô cuối cùng cũng thoát khỏi bóng tối tàn bạo khi bị Hoa Nhi gia chèn ép đô hộ để hướng tới cuộc sống phồn thịnh, khỏe mạnh, hạnh phúc. Cố đại nhân, chúng ta mở tiệc rượu mời các hương thân phụ lão Phong Đô đến uống mừng đi.”

Tiểu Hắc vô cảm nói: “Diêm La đại nhân, Hoa Nhi gia rút đao rồi kìa.”

Diêm Vương: “…?”

Ấm trà nhỏ xanh ngọc trên bàn bị ta chia làm hai, chiếc bàn trà nhỏ bằng gỗ cũng bị ta xẻ đôi gọn gàng sập xuống, ta thu đao, hô một tiếng, cười dịu dàng với với Diêm Vương gia vẫn còn đang khoác tay trên người Tiểu Hắc, nói: “Cha, cha vừa nói gì cơ?”

Diêm Vương gia lấy tay xoa trán, ẽo ợt ngẩng đầu bốn lăm độ, thơ mộng mà ưu thương ngắm nóc Vương Phủ đen thui, ho khan một cái, nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thật đấy, có mây trắng ngang qua…”

Ta nhìn quanh quất, phủ Diêm Vương yên tĩnh, vắng lặng, bèn hỏi: “Chung Quỳ đâu ạ?”

“Lặn xuống nhân gian rồi, nghe nói là phải lòng một cô gái, đợi sau khi người ta chết thì sẽ dụ dỗ người ta.” Diêm Vương gia sửa sang lại quần áo, than vãn: “Dạo này bọn trẻ mù quáng thật.”

Trong lòng ta hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tựa bạch ngọc của Chung Quỳ, đúng là một tiểu mỹ nhân hoạt bát, không bị đám đàn ông theo đuổi là tốt lắm rồi, nào cần phải dụ dỗ con gái chứ, trái tim bát quái bao năm không khai khẩn nay lại rục rịch trỗi dậy, “Đệ ấy ở đâu, con đi ngắm cô gái kia một chút.”

“Đừng, thằng nhóc này dễ xấu hổ lắm, con theo Cố đại nhân đi. Mẫu Đơn, con giải quyết xong chuyện của mình là được rồi.”

Chuyện của bản thân ta thật ra lại rất dễ.

Tám trăm năm ở phủ Diêm Vương, lại là con nuôi Diêm Vương, bổng lộc hàng năm nhận được tích cóp lại cũng khá nhiều, ta mua cho cha một đống đồ bổ thượng đẳng, bỏ toa thuốc ra dặn dò tỳ nữ trong phủ mỗi ngày sắc một ít, mời các đồng liêu và một số quỷ thân quen đến dự tiệc ở Phong Đô, cùng thưởng thức loại rượu được ưa chuộng nhất nơi đây. Nghe được tin ta chuẩn bị đi đầu thai, bọn họ trợn to mắt nhìn nhau, tất cả đều im lặng.

Ta khoát tay áo: “Có một kiếp thôi mà, cùng lắm đến trăm chứ gì, đám sai sự Phong Đô bọn huynh làm việc cho hẳn hoi đấy nhé, đừng có mà lười biếng, Cố đại nhân sẽ giám sát cho ta. Đám tiểu quỷ canh gác ở cửa nếu có chút lơ là, giết nhầm người, rồi câu sai hồn, hay thu sai hồn ác quỷ, đừng trách Hoa Nhi gia ta tức giận, đến lúc ta trở về thì tự mình tắm rửa sạch sẽ đưa đến tận cửa cho ta.”

Các đồng liêu vỗ bàn một cái than thở: “Trời ạ, thì ra vẫn còn trở lại ư, nghiệp chướng mà.” Không biết có phải do ta bi ảo giác hay không, nhưng trong nháy mắt ấy bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm.

Ta nghĩ, tốt nhất vẫn là không nên nói chân tướng cho bọn họ thì hơn.

Ở Phong Đô vài ngày ngắn ngủi, trong thời gian ấy ta cũng có tới nhân gian một lần, Long Vân tự ở núi Phù Không.

Vẫn theo là dáng vẻ cũ, tuy chỉ là một nữ quỷ bình thường, nhưng có miếng ngọc bội trấn giữ của Tiểu Hắc nên sau khi tới núi ta cũng không cảm thấy khó chịu. Ta bay qua mặt hồ tới trước tháp Thiên Phật, bên cạnh thềm đá, một cây hoa ngô đồng trắng yêu kiều đứng đó.

Không phải mùa hoa nở, nhưng đầu cành cũng điểm xuyết đầy hoa trắng, mùi hương nồng nàn, bên cạnh cây hoa là một mộ bia đá xanh, chữ được mạ vàng khắc trên ấy vẫn còn mới tinh. Kham Ngũ không hề nói dối ta, xem ra Giới Trần đúng là đã chết ở đây thật, chết ở trước tòa tháp. Ta đứng trước mộ, nhớ rằng ta từng cùng huynh ấy bước qua cánh rừng hoa ngô đồng dưới ánh trăng, cũng nhớ ta từng lén lút lượn lờ quanh nhà huynh ấy lần mò ba vòng bị huynh ấy bắt quả tang tại trận, huynh ấy còn nói rằng tưởng ta là Hoa yêu dưới ánh trăng nữa.

Thương Âm của hiện tại có còn coi trọng những thứ này nữa hay không?

Bình Luận (0)
Comment