Mười Lăm Năm Chờ Đợi Chim Di Trú

Chương 12

So với chuyện hôm nay Hàn Dĩ Thần vắng mặt thì vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Ly càng khiến anh cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Thế là ngay sau khi tươi cười chào tạm biệt bạn học cũ, anh liền hất cánh tay cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, bảo cô ta tự đi về nhà.

“Thượng Hiên, sao anh giận em vậy? Em không nói gì sai mà”. Cô gái không vui, bĩu môi nũng nịu.

Bùi Thượng Hiên không thèm để ý, cau mày không nói gì, lại còn tỏ dáng vẻ lạnh lùng đáng sợ. Thấy thế, cô gái liền biết điều im lặng, ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Anh quay người về hướng về nhà, đuổi theo Lê Ly, tìm kiếm bóng hình quen thuộc dưới ánh đèn đường. Thả đèn đã trở thành tiết mục truyền thống trong ngày Quốc Khánh ở Thượng Hải, nhìn ra cửa đám người cầm đèn nối nhau không dứt, chen chúc chật chội khiến Bùi Thượng Hiên phải chửi thề một tiếng

Mắt anh khá tốt, dưới ánh đèn sáng trưng của cửa hàng KFC, anh liền phát hiện ra cô, Lê Ly đang phải dừng lại vì một đám thanh niên ùa ra từ cửa hàng.

“Lê Ly!” Anh lớn tiếng gọi to, sợ thân hình nhỏ nhắn của cô lại lần nữa mất hút trong biển người.

Cô nghe thấy, quay đầu tìm kiếm người đã gọi mình. Bùi Thượng Hiên vòng qua những đôi tình nhân đang chậm rãi sánh bước, chạy nhanh về phía cô.

Dừng lại trước mắt cô, thấy vẻ mặt cô tỏ ra nghi hoặc, anh nhất thời không biết mở miệng nói ra sao. Đến cả nửa ngày, anh hắng giọng nói: “Cô nhóc này, sao cậu không ngồi xe về”

Cô thở ra, cười nhạt “Đồ ngốc này, cậu không thấy giao thông tắc nghẽn sao?” Lê Ly đi về phía trước, không thèm quan tâm đến anh.

“Có thể gọi taxi đi đường vòng, nhà cậu ở xa chỗ này như thế” Anh ba chân bốn cẳng đuổi theo, sánh vai bên cô. Vừa rồi giữa dòng người như nước,vì không tìm được cô nên anh rất nôn nóng, bây giờ bước chân đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lê Ly liếc nhìn anh, Bùi Thượng Hiên mặc một chiếc áo màu sắc khá đẹp, cô luôn không thích màu hồng cánh sen. Nhưng anh mặc nó thì thật sự rất đẹp trai, hai hàng cúc trên không cài, lộ ra phần xương quai xanh vô cùng quyến rũ. Vừa rồi ăn cơm anh ngồi đối diện với cô, Lê Ly luôn tự khinh bỉ chính mình vì đã tâm thần bất ổn. Không chỉ cô, mà những bạn gái khác cũng đều chú ý đến Bùi Thượng Hiên nhiều hơn. Nguyên nhân mọi người để ý đến vậy là do vẻ ngoài điển trai cực kì hấp dẫn, huống hồ, người đàn ông này còn có rất nhiều tiền.

Anh là người đàn ông điển trai, so với những anh chàng trưởng thành từ trường đại học càng có vẻ phong trần hơn. Lê Ly thầm thở dài, cảm thấy mọi cô gái, ai cũng đều lén để ý đến anh.

Cô quyết tâm buông tay, lúc xoay người còn lưu luyến nhìn lại. Thật không có tiền đồ! Lê Ly tự khinh bỉ chính mình, khóe miệng mỉm cười châm chọc: “Cậu không biết tớ đang cố gắng giảm béo à?” Cô nói lại lời anh ban nãy.

Bùi Thượng Hiên nắm chặt hai bờ vai Lê Ly, khiến cho cô ngẩng đầu đối diện với mình. Trong lòng anh như lửa đốt, còn có chút tủi thân, rõ ràng là cô đã nhắc nhở anh không cần phải trốn tránh, phải chứng minh bản thân “đang rất tốt” để khiến mọi người không thể nói được gì, nhưng hiện tại chính anh lại đang tốn công vô ích làm ra chuyện có lỗi với cô.

“Lê Ly, nói rõ đi, cậu có ý gì?”

Cô nhất định sẽ không cho anh cơ hội hiểu được, điều thật sự khiến cô không thoải mái chính là việc anh mang phụ nữ theo, cô ghen tị với tất cả những người “bạn gái” quang minh chính đại đi bên cạnh anh.Nhưng mà, cô lấy tư cách gì để truy hỏi anh thân thiết với người khác trước mặt mình? Cô với anh, chẳng thân chẳng quen, cùng lắm cũng chỉ là bạn từ thời trung học mà thôi.

Cô giãy giụa muôn thoát khỏi cánh tay anh, bước lùi lại nửa bước giữ khoảng cách. “Bùi Thượng Hiên, năm nay tớ đã học năm cuối rồi, phải thi tốt nghiệp, phải dịch thuật, phải viết luận văn, tìm việc làm, tớ không có nhiều thời gian rảnh để lo cho cậu đâu” Cô nhìn hàng cây dưới ánh đèn hai bên đường, ánh mắt cô đơn…

Trong lòng Bùi Thượng Hiên hụt hẫng đến kì lạ, giống như là bước hụt chân rồi ngã xuống, nói không nên lời. Muốn thoát khỏi cái cảm giác không tự nhiên kì quái này, anh khiêu khích nói: “Cậu không đến làm phiền tớ, tớ còn muốn thắp hương cám ơn ông trời phù hộ đấy”

Cuối cùng cô cũng dừng ánh mắt nhìn về anh, thở dài giống như trút đi được gánh nặng: “Như vậy cũng tốt, chúng ta chẳng ai nợ ai”

Chẳng ai nợ ai? Bùi Thượng Hiên nghe không hiểu.

Thầy giáo tìm Lê Ly nói qua, hi vọng cô có thể đăng kí nghiên cứu sinh tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Lê Ly ngoài mặt dịu dàng trả lời: “Em sẽ suy sét cần thận” nhưng kì thực cô đã sớm có quyết định. Cô muốn đi tìm một công việc, giảm bớt gánh nặng cho Liễu Chi Hiền.

Mặc dù Liễu Thiên Nhân đạt được học bổng, thời gian rảnh còn đi làm thêm, nhưng Liễu Chi Hiền mỗi tháng vẫn phải gửi cho hắn mấy trăm đô la tiền phí sinh hoạt. Vì thế, mỗi ngày ông đều phải dạy thêm, đến cả hai ngày nghỉ lễ cũng làm việc không nghỉ.

Lê Mỹ Tình xót xa chồng làm việc vất vả, tránh không khỏi trách móc mẹ Liễu Thiên Nhân không để tâm, đứa còn này bà ta cũng có một phần trách nhiệm. Những lời này đến tai Lê Ly, tự nhiên cô lại nghĩ đến Lê Mỹ Tình mượn việc này để ám chỉ rằng chính mình cũng đang tạo thêm phiền phức cho Liễu Chi Hiền.

Cô không hề đề cập đến lời khuyên của thầy giáo, trái lại, mỗi lần ăn cơm, Liễu Chi Hiền lại quan tâm hỏi han xem cô có dự tính gì không.

“Con định lấy bằng chứng nhận tiếng anh, thì cơ hội xin việc sẽ rất cao” Lê Ly đã theo học một khóa dịch thuật cap cấp, cô dùng học bổng để chi trả chi phí cho khóa học này. Trước tiên, Lê Ly còn có chút do dự, nghĩ đến bằng tiếng anh chuyên nghiệp cấp tám cũng đủ, nhưng Uông Hiểu Phong đã nói : “Không có đầu tư thì không có kết quả”, lí luận này đã thuyết phục cô, vì thế Lê Ly mới quyết tâm muốn lấy bằng được: “Giấy chứng nhận nhân tài đáng quý của thành phố Thượng Hải”

“Lê Ly, thành tích của con không tệ, nên thử suy nghĩ đến học nghiên cứu sinh xem?” Liễu Chi Hiền nghiêm túc hỏi han.

Trong lòng Lê Ly rất ấm áp, nói không cảm động là giả dối. Cô nghĩ mấy năm trước, quyết định của cô không hề sai lầm, cô không thể nào khiến con trai của người đàn ông nhân từ trước mặt này phải vào tù được.

“Chú, con đã học nhiều năm như vậy. con nghĩ giờ cũng nên tìm một công việc rồi.” Cô dịu dàng từ chối.

Liễu Chi Hiền tiếc nuối lắc đầu, cảm khái nói: “Chờ con đì làm rồi, sẽ cảm thấy đi học thật tốt. Dù sao thì, chúng ta cũng tôn trọng lựa chọn của con.”

Lê Mỹ Tình liếc mắt nhìn con gái, gắp một chút thịt băm cho cô.

Buổi tối, Lê Ly lăn lộn khó ngủ, đây là giường của Liễu Thiên Nhân. Liễu Chi Hiền đã quét dọn sạch gian phòng của Thiên Nhân để cho cô ở, Lê Ly vốn muốn từ chối nhưng lý do cha dượng đưa ra : “Không ở cũng lãng phí” càng thuyết phục, khiến cô bắt buộc phải chuyển đến căn phòng vẫn còn hơi thở của hắn

Đặc biệt là chiếc giường này, cho dù thay đổi khăn trải giường, vỏ gối, ngay cả chăn bông cũng là của cô , nhưng cô vẫn cảm thấy ở đâu cũng thấy hơi thở của Liễu Thiên Nhân.

Lê Ly mở đèn bàn, ôm chăn ngồi. Ánh sáng màu da cam từ đèn ngủ khiến người ta cảm thấy an tâm, cô bước xuống giường , đi đến bên tủ sách, tiện tay rút một quyển sách rồi quay về giường, lấy mắt kính mới mua từ hộp kính..

Cuốn sách Lê Ly vô tình cầm ra lại là cuốn Đời Nhẹ Khôn Kham của Milan Kundera. Cô nhìn qua quyển tiểu thuyết này, hơn nữa còn là cuốn tiểu thuyết dày, vốn định ngay tức khắc đặt lại chỗ cũ, nhưng không biết vì sao cô lại không xuống giường,mà ngược lại , lại mở trang đầu tiên của cuốn sáng. Ngay đầu trang ghi tên sách có chữ viết của Liễu Thiên Nhân, dòng chữ viết bằng bút máy máy, rõ ràng sạch đẹp. Hắn viết câu trích dẫn của Milan Kundera : “Sinh mệnh của bản thân rất quan trọng, những kẻ không có khát vọng thì căn bản không thể tồn tại”

Lê Ly yên lặng lật sang, từng tờ từng tờ một. Trong cuốn sách có vài chỗ không hiểu, cô vừa đọc vừa luyện tập dịch đọc.

Đọc xong một trang, tầm mắt cô lại dờ về phía bên cạnh trang mở đầu, nơi số trang đánh dấu bỗng nhiên hiện ra mấy chữ. Trong nháy mắt, Lê Ly liền xác định mấy chữ viết này không phải cố ý.

Sinh nhật vui vẻ! Cùng nét chữ của người viết đầu trang..

Lê Ly không để ý, cứ nghĩ là hắn tiện tay viết như vậy, vẫn chú tâm đọc sách. Lật giấy trong lúc vô tình đến số trang 125. Khi lật sang, trên tờ giấy mỏng bỗng hiện lên dòng chữ « Sinh Nhật Vui Vẻ », Lê Ly bỗng giật mình

12/5 – là ngày sinh nhật của cô !

Chẳng lẽ, đối với Liễu Thiên Nhân, bản thân cô là một sinh mệnh không thể xem nhẹ ?

Tháng 3 năm 1999, sau khi hoàn thành kì thi dịch đọc, Lê Ly đi tới công ty máy tính Thái Bình Dương, tiện thể thăm Bùi Thượng Hiên. Tết âm lịch vừa rồi anh có đến tìm cô, hỏi cô về cách sách tài liệu thi Đại Học môn tin học, Lê Ly đã soạn tất cả sách mình có đưa cho anh.

Sau đó, anh có gọi điện cho cô một lần, nói bản thân không chỉ muốn kinh doanh quần áo, mà còn muốn kinh doanh máy vi tính.

Kiến thức về máy vi tính của Lê Ly chỉ dừng lại ở DOS,Windows3.2, Bùi Thượng Hiên cười nhạo chê cô quê mùa ở trong điện thoại, nói Windows đã sớm đổi mới rồi, đồng thời liền phê bình các lệnh trong DOS rất không nhân tính.

Trong khu phố máy tính, tiếng âm nhạc ong cả tai, do là ngày nghỉ lễ nên các cửa hàng rất đông người, cảnh tượng náo nhiệt. Bùi Thượng Hiên nói cho cô địa chỉ cửa hàng, cô lơ mơ nhớ được là ở trên tầng 2, nhưng chờ đến khi lên trên rồi, cô lại lập tức mất phương hướng như lạc vào mê cung.

Lê Ly đi đến gần một cửa hàng, thấy mọi người bên trong đều rất vội vã, khó lắm cô mới hỏi thăm được một người : “Xin hỏi, anh có biết người tên là Bùi Thượng Hiên không ? «

Chàng trai đang bận đối phó với khách hàng cò kè mặc cả, liền ngẩng đầu lên rồi nhìn Lê Ly có chút kinh ngạc : « Ông chủ Bùi hả, ở bên trong, cửa hàng nào nhiều người đẹp nhất ấy »

Cô mím môi, nói cám ơn rồi đi về phía cửa hàng Bùi Thượng Hiên. Các DVD, Video, Thẻ nhớ đều được bày trong tủ kính, Lê Ly thấy bên trong ai ai cũng bận rộn.

« Người đẹp » được nhắc tới chính là nhân viên cửa hàng của anh, tổng cộng có ba người, có người thì đứng ở bên trong, có người đang ngồi giới thiệu sản phẩm và báo giá cho khách hàng. Lê Ly nhìn dáng vẻ ăn diện thời thượng của họ rồi so sánh với bản thân , khó trách cậu thanh niên kia nhìn cô lại tỏ ra kinh ngạc như vậy.

« Lê Ly, cậu đã đến rồi à » Tiếng gọi sau lưng khiến Lê Ly giật mình, quay lại thì thấy Bùi Thượng Hiên đang cầm một cái hộp giấy.

Cô gật gật đầu : « Vừa thi xong, tiện đường liền tới thăm cậu »

« Chờ tớ một chút, để ghép phần cứng này vào trong ổ đã » . Anh đi nhanh vào trong cửa hàng, đưa cái hộp trong tay cho cô gái đứng ở gần, vội vã dặn dò mấy câu rồi nhanh chóng trở lại cạnh Lê Ly.

Chóp mũi của anh liền có một tầng mồ hôi mỏng, Lê Ly lấy khăn tay đưa cho anh : « Chỗ này thật nóng ». Cô không biết nói gì, đành phải oán hận điều hòa của siêu thị quá tệ.

« Không khí thật sự không tốt » Bùi Thượng Hiên phụ họa, rồi lại nhìn cửa hàng của mình « Chỗ này hơi nhỏ một chút, đợi khách hàng xong rồi thì cậu vào trong ngồi một lát » Anh ngại ngùng nói

« Cậu khách khí với tớ cái gì chứ » Lê Ly nhẹ đập anh một cái. « Làm ăn được không ? » Nhìn cửa hàng đông như hội thế này, chắc hẳn làm ăn rất tốt.

Anh tươi cười đắc ý, nhưng lời nói đến miệng lại tỏ ra khiêm nhường : « Cũng tạm cũng tạm, tiền thuê ở đây khá đắt »

« Ông chủ à, vào đây một chút đi » Dường như người đẹp bên trong không thỏa thuận được giá cả với khách hàng, gấp gáp muốn anh tới giải quyết

Bùi Thượng Hiên ra hiệu cho cô chờ một lát, anh trở lại cửa hàng, kéo chiếc ghế xoay rồi ngồi xuống, nhận lấy máy tính từ trong tay nhân viên cửa hàng.

Lê Ly đứng ở bên ngoài, bên tai là những từ chuyên ngành cùng với những ca khúc đang thịnh hàng, cô và anh, thực sự giống như là hai thế giới khác nhau.

Cô đi vào, vỗ vỗ vai Bùi Thượng Hiên

« Tớ đi trước nhé » Cô cố nói lớn tiếng, sợ anh không nghe rõ.

Vẻ mặt anh có chút áy nát, đứng bật dậy khỏi ghế vội vàng nói : «Để tớ tiễn cậu »

Lê Ly lắc đầu, ấn anh ngồi xuống : « Tớ tự biết đường về nhà » Dừng lại một chút, giọng nói của cô chợt nhỏ lại, tựa như tự lẩm bẩm : « Cậu sống tốt, tớ rất yên tâm »

Về sau, Bùi Thượng Hiên rất hay nhớ lại câu nói này, tưởng chừng như vô cùng đơn giản nhưng thực chất lại vô cùng ý nghĩa. Yên tâm, trái tim và tất cả con người cô đều vì anh. Chỉ cần anh sống tốt, cô rất yên tâm.

Đáng tiếc, anh không hiểu, anh thậm chí còn thầm cười nhạo Lê Ly thật giống mẹ mình, lúc nào cũng lo bò trắng răng

Từ tháng tư, Lê Ly bắt đầu bận rộn ôn tập, bảo vệ luận văn, tìm công việc, thi vấn đáp, lịch trình một ngày của cô đều kín hết

Uông Hiểu Phong cũng vội vã thiên hôn địa ám giống như cô, hai người gần như chỉ gặp nhau đúng một lần ở phòng đóng dấu luận văn tốt nghiệp.Hắn chọn công ty Offer của Đức, trước hết là thực tập ở đó.

« Thế còn công việc của cậu có tiến triển gì chưa ? » Hắn vừa chỉnh sửa luận văn, thuận miệng hỏi.

Lê Ly đã tham gia mấy cuộc phỏng vấn, hậm hực giận dỗi muốn chứng minh mình dù không có ngoại hình nhưng cũng rất được đón nhận. Tiếng Anh chuyên ngành rất được trọng dụng, dường như mỗi trường đều có một khoa Tiếng Anh, cạnh tranh rất khốc liệt. Đối với bản thân mình, cô rất tự tin thi viết nhưng lại chẳng đủ tự tin để thi vấn đáp, làm sao cô có thể so sánh với những cô gái xinh đẹp dong dỏng kia, người đó rõ ràng nhận được sự ưu ái của bộ phận nhân sự hơn hẳn.

Có những lúc, chẳng cần nỗ lực nhất định cũng sẽ đạt được kết quả, đời người nói chung là như thế.

Cô kêu gào đòi Uông Hiểu Phong khao. Tới gần tốt nghiệp, những bữa tiệc tùng nhiều ơn, lễ chia tay, lễ chúc mừng tìm được việc, lại còn có cả tiệc chúc mừng được đi làm ở công ty Offer…chung quy lại chính là muốn tụ tập cùng nhau ăn nhậu chơi bời.

Trong phòng kí túc xá, có 5 người đã tìm được việc, Lê Ly cũng đã 1 tuần không ăn cơm ở nhà.

Uông Hiểu Phong đưa Lê Ly đến công viên Hồng Khẩu chơi, buổi chiều đi ăn ở McDonald, hai người ngồi ở tầng 2, nghe mọi người trong tiệm ăn bàn tán về « Cô gái đối diện », Uông Hiểu Phong vui mừng khôn xiết.

« Có cái gì đáng buồn cười ? » Lê Ly trừng mắt

Hắn vươn tay, vò vò tóc cô, cô không khỏi nghĩ đến một chàng trai cũng có thói quen như vậy.

« Lê Ly, để tớ làm đàn ông ga-lăng một lần, mời cậu đi làm tóc »

Không để ý đến sự kháng cự của Lê Ly, Uông Hiểu Phong kéo cô đến một cửa hàng tóc ở trên đường Tứ Quyên, kiên quyết ấn cô ngồi xuống ghế. Lê Ly nhìn qua gương, thấy một chàng trai đang đắc ý liền trợn mắt nhìn : « Gà mẹ ! »

« Mình là con trai, đương nhiên có kinh nghiệm ngắm con gái hơn cậu, cứ tin tưởng tớ sẽ không sai » Uông Hiểu Phong cầm một quyển catalog kiểu tóc thật dày, cùng với thợ cắt tóc nghiêm túc thảo luận kiểu tóc nào hợp với khuôn mặt Lê Ly.

Cô nhìn hắn trong gương, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy có chút khó chịu. Cô hi vọng người thay đổi bản thân cô chính là Bùi Thượng Hiên, chứ không phải một ai khác.

« Lê Ly, thật ra cậu rất dễ thương » Uông Hiểu Phong đóng cuốn catalog lại, nhìn cô gái trong gương chậm rãi nói : « Cậu nhất định phải nhớ kĩ điều đó »

Lê Ly không đáp lời, yên lặng nhìn hắn trong gương.

Bùi Thượng Hiên, đó chính là một sinh mệnh mà cô không thể coi nhẹ. Cô không thể buông tay.

Trước khi tốt nghiệp, Lê Ly đã tìm được công việc tại một công ty vốn đầu tư của Mĩ, làm trợ lí tổng giám đốc. Tổng giám đốc Paul không hiểu được tiếng Anh theo phát âm của người Trung Quốc, Lê Ly liền nói lưu loát phát ấm tiếng anh New York, khiến cho ông hết sức hài lòng.

Cô đưa ra giấy chứng nhận nghe nói cao cấp, ở thị thường tuyển dụng cũng có mấy người đã lưu lại trong lí lịch, lúc này có người hỏi cô có hứng thú với việc phiên dịch không. Lúc thực tập, cô đã từng làm công việc này, phải cố gắng không lười biếng, sau một ngày đi làm cô mệt mỏi đến nỗi không nhúc nhích nổi.

Lê Ly mím môi từ chối, dù cho người kia nói lương phiên dịch rất cao. Cô không có dã tâm kiếm tiền, nên cũng không quá căng thẳng.

Sau khi cô nhận lời làm trợ lí cho Paul, cũng làm gần khu siêu thị Kim Kiều. Cô đến siêu thị máy tính Thái bình Dương tìm Bùi Thượng Hiên, anh vừa bán hàng cho khách vừa oán hận cô không có việc gì lại chạy đến đây làm gì.

« Đồ ngốc, đương nhiên là đi công tác. Chỉ có cậu đi làm còn tớ thì chơi hả ? » Lê Ly trợn mắt

Hai cô nữ sinh tới mua hàng không nhịn được liền cười rộ lên, liếc mắt nhau, một cô gái thắt bím đuôi ngựa nũng nịu nói : « Ông chủ , bớt giận đi một chút.Bạn gái anh đi công tác còn tìm đến lẽ ra phải vui vẻ chứ, phải không ạ ? »

Bạn gái, ai cơ ? Lúc đầu Lê Ly kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng nghi ra mấy cô bé đó hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Bùi Thượng Hiên. Cô chăm chú nhìn anh, anh cười hì hì không phủ nhận mà cũng không thừa nhận. Lê Ly không khỏi cảm thấy có chút ngọt ngào, tươi cười rạng rỡ.

Bùi Thượng Hiên cuối cùng cũng thu được tiền, đợi hai cô bé vui vẻ xách túi đi, anh mới kéo cổ Lê Ly vò tóc cô. « này, tại con nhóc nhà cậu mà tớ lỗ vốn rồi đấy »

Cô chọc cùi chỏ vào anh, miệng kháng nghị : « Thôi đi, tên gian thương này,thu được tiền của người ta còn có thể lỗ vốn sao ? » Khoảnh khắc ngọt ngào hạnh phúc nhất chưa hề tan đi, chỉ vì bị người ta hiểu lầm là bạn gái anh liền khiến cho Lê Ly cảm thấy rất vui vẻ, nếu có một ngày thực sự được cùng anh tay trong tay bên nhau, không biết cô sẽ vui đến mức nào nữa. Nghĩ lại, lại không khỏi có chút buồn, việc thích anh, cũng chỉ là chuyện của riêng bản thân cô.

« Tớ mặc kệ, tớ muốn cậu bồi thường tổn thất cho tớ « Anh chơi xấu, đòi cô mời đi ăn cơm, trong lúc lơ đãng lại nói lên tiếng lòng mình : »Cậu đi làm thật xa, bình thường khó mà gặp mặt được một lần »

Bỗng cô hốt hoảng nghĩ đến câu nói bốn năm trước – Lê Ly, không cần phải đi xa như vậy !

Chính vì sự ấm áp ôn nhu này mà cô không thể buông tay, dương như vẫn giống chim di trú hướng về nơi ấm áp bay đến, mà Bùi Thượng Hiên chính là sự ấm áp trong sinh mệnh của Lê Ly.

Người khác dù có tốt đến đâu, cũng không bằng anh.

Năm 2003, Lê Ly ngồi tại trong phòng kim cương của khách sạn Weiss bên bờ biển, nhìn chú rể và cô dâu xinh đẹp đến từng bàn mời rượu, Trong tiệc cưới của người Trung Quốc luôn náo nhiệt vui vẻ, chỉ có chút vấn đề ở vai chính.

Bùi Thượng Hiên đến bàn Lê Ly mời rượu, Lê Ly cụng ly rượu vang đỏ với anh. Anh chàng phù rể đẹp trai muốn ngăn lại, Bùi Thượng Hiên vui vẻ đón lấy : « Đây là người bạn tốt nhất cuộc đời này của tớ, chén rượu này tớ không thể không uống ». Anh nhìn Lê Ly, nụ cười tươi trên gương mặt thật chói mắt.

Cô cũng tự rót cho mình thật đầy, mỉm cười sáng lạn : « Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt cả đời » Cụng ly, cô và anh cùng nhau ngửa đầu uống chạn vị rượu chua chát, mọi người xung quay đều reo hò

Trước đây, Lê Ly cũng đã tự đoán trước được kết cục này, bà ngoại cũng đã từng nói qua như vậy, nhưng cô lại không thể dùng sông Hoàng hà rửa trôi đi nỗi lòng này.

Tết 2000, ngày này so với quá khứ, Lê Ly sắp phải trải qua một ngày đầy ý nghĩa. Cô may mắn sống trong thế kỉ này, vượt qua ngàn năm.

Trải qua một ngàn năm, Trung Quốc vẫn còn vương triều phong kiến, lịch sử triều đại Bắc Tống.

Một ngày thứ sau cuối cùng của năm 1995, Lê Ly nhận được cuộc điện thoại chúc mừng năm mới của Bùi Thượng Hiên khi cô đang đi uống rượu. Lúc này, cô đang ở khách sạn tham gia Party Annual của công ty, đang cầm đĩa chọn miếng cá sống. Paul đứng ở bên cạnh cô, còn nghe thấy tiếng chuông của điện thoại của cô trước.

Bùi Thượng Hiên cùng cô đi mua điện thoại di động, cô không thích Nokia, nên đã chọn Motorola. Sau đó cho dù điện thoại di dộng có phát triển đến đâu, cô vẫn là người sử dụng trung thành nhãn hiệu Motorola. Bùi Thượng Hiên không chỉ một lần giễu cợt cô là một tín đồ trung thành, cô lại cười cười chỉ trích anh có mới nới cũ.

Anh không hiểu cô cố chấp, càng không hiểu, sự chấp nhất lớn nhất cuộc đời cô chính là Bùi Thượng Hiên. Mà cô cũng không hiểu, trong trò chơi tình yêu này, chàng trai ấy lại kết hôn, một chút huyễn hoặc mơ tưởng cũng không cho cô…

Lê Ly cảm ơn Paul đã nhắc, cô để đĩa xuống, lấy điện thoại từ trong áo ra nghe. Tiếng nói của Bùi Thượng Hiên truyền đến bên tai, mời cô đến quán rượu đón năm mới.

Mấy ngày trước, cô nhận được điện thoại của đám bạn cùng phòng, cũng nhận được lời rủ tụ tập với đám bạn cao trung, và cả lời mời của Uông Hiểu Phong nhưng cô đều nói « đã có hẹn trước » để từ chối. Cô đang chờ Bùi Thượng Hiên, cô muốn cùng anh đón năm mới.

Hai người họ một ngàn năm mới gặp nhau, một ngàn năm sau, liệu ai có thể chờ đợi được ?

May mắn là không khiến cô thất vọng, anh đã gọi điện.

Alice thấy cô cúp điện thoại sau đó mỉm cười hỏi một câu : « Boyfriend ! » Lê Ly đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp giải thích kia chỉ là bạn tốt của mình,

« Lilian, cô xem ra, rất là lạ » Alice dạy tiếng Trung cho Paul, tuy rằng phát âm không chuẩn nhưng cứ có cơ hội liền luyện tập tiếng Trung. Lê Ly làm trợ lí cho Paul nên nghe quen hai vợ chồng nói j, nay lập tức liền hiểu Alice nói gì.

Bản thân mình tương tư, chẳng lẽ lại để lộ đến vậy ? Trong lòng Lê Ly căng thẳng, thầm nghĩ nhất định sẽ không thể để lộ sơ hở nào, cô không muốn,đến cả hi vọng làm bạn với Bùi Thượng Hiên cũng không còn.

Anh đã nói làm bạn bè, vậy thì hãy làm bạn bè đi.

Cô rời khỏi khách sạn, đi vào WC, từ bên trong có một người con gái đi ra. Lê Ly sửng sốt, đối phương hiển nhiên cũng cảm thấy bất ngờ, hai người đứng ở cửa có chút lúng túng

Lê Ly dần dần bình thản, nhíu mày cười nói : « Hàn Dĩ Thần đã lâu không gặp »

Trong kí ức, người con gái trước mắt hiện lên những hình ảnh cuối cùng, một ngày đó, Lê Ly chạy đến trường trung học Hồng Khẩu, cầu xin Hà Dĩ Thần hãy buông tha cho Bùi Thượng Hiên

Cô nói : « Lê Ly, tôi trả anh ấy cho cậu »

Lê Ly tin rằng, ngay từ lúc bắt đầu, Hàn Dĩ Thần đã sai một chuyện : Bùi Thượng Hiên không thuộc về bất cứ ai, kế cả chính bản thân cô.
Bình Luận (0)
Comment