Mười Lăm Năm Chờ Đợi Chim Di Trú

Chương 14

Bùi Thượng Hiên từ nhỏ đến lớn rất ít khi rơi nước mắt, cho dù trước kia bị cha anh dùng gậy mây giáo huấn, cho dù năm đó anh bị đưa vào nhà giam khổ sở, anh chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng giờ phút này, anh ôm Lê Ly, như đứa trẻ bị tủi thân khóc nấc đến thê thảm.

Bùi Thượng Hiên không dám nói cho Lê Ly bản thân thiếu nợ hai mươi vạn, lấy cá tính Lê Ly nhất định sẽ tìm mọi phương pháp thay anh chia sẻ nợ nần. Thời điểm mà anh gặp xui xẻo, cô tất nhiên không quay lưng như người khác mà hoàn toàn ủng hộ, về tình về lý anh đều không thể kéo theo Lê Ly vào.

Buổi tối anh đưa Lê Ly bị thương trở về, sau khi về đến nhà cha mẹ ở phòng khách chờ anh, hỏi anh tương lai có tính toán gì không. Bị lừa đã thành sự thật, hối hận cũng không bù được tổn thất, còn không bằng suy xét vấn đề hiện thực và tương lai.

Những hàng hóa còn tồn trong kho toàn bộ đều cầm cho người khác, qua mấy ngày đã có người tới thu hồi cửa hàng, không còn cách nào để duy trì kinh doanh. Ngoài cha mẹ và một người bạn không rời bỏ anh, anh chỉ có hai bàn tay trắng.

Trước khi cha mẹ anh rời phòng ngủ bỏ lại một câu: “Tai vạ đến vợ chồng người ta còn thân ai nấy lo, con bé Lê Ly rất được.”

Bùi Thượng Hiên đương nhiên rõ ràng Lê Ly là cô gái tốt. Chính là bởi vì rất tốt, cho nên không thể đem ra so sánh được, anh tự biết xấu hổ. Anh thậm chí cố chấp cho rằng cô gái lòng dạ tốt bụng như Lê Ly sẽ là mối tình đầu của người nào đó , mà không phải luôn giải quyết rắc rối cho anh.

Lòng bàn tay cô mở ra lưỡi dao sắc bén, máu tươi đầm đìa nhìn đến ghê người. Giây phút đó anh mong thời gian có thể quay trở lại, khi còn là một thiếu niên Bùi Thượng Hiên đạo đức trong sạch xứng tầm với cô, cho anh có tư cách yêu cô.

Anh chọn nhầm đường, chỉ có thể đứng ở phía xa gửi cô lời chúc phúc —— người mang lại hạnh phúc cho cô, nhất định sẽ xuất hiện.

Tay Lê Ly được băng gạc quấn từng lớp từng lớp, miệng vết thương rất sâu, cầm được máu mất cả nửa ngày.Cô không hề nghĩ rằng bản thân mình dùng hết sức như vậy, nóng lóng thì bất chấp mọi thứ, lúc ấy trong đầu cô chỉ có ý niệm chảy máu, ngoài ra trống rỗng.

Cô không cảm giác được đau đớn, chắc có lẽ cái đau trong lòng còn lớn hơn cả cơ thể. Bùi Thượng Hiên phủ định tất cả những năm tháng trước kia khiến cô lạnh đến thấu xương, cô có thể chịu đựng được câu”Không thích người quái dị “, đó là sự thật không thể bác bỏ, người nhà đều không thấy cô xinh đẹp; cô cũng có thể chịu đựng được những cô gái xinh đẹp tới lui bên cạnh anh, dưới đáy lòng tự mình an ủi chí ít chứng minh anh vẫn chưa có được tình yêu thật sự; cô thích anh hết thuốc chữa, chỉ vì buổi chiều gió năm mười bốn tuổi anh thay cô châm nến , một chút ấm áp đó khiến cô vững tin không chùn bước.

Dù thời niên thiếu không ai thích cô, Bùi Thượng Hiên là người đầu tiên duỗi đôi tay tình bạn.

Ban đầu yêu, dù cho cách khoảng cách xa nhất, vẫn luôn như cũ. Năm 1994 Liễu Thiên Nhân hủy đi trinh trắng của Lê Ly, cô cố chấp cho rằng tình yêu của bản thân không xứng đáng được công khai. Năm 2000 cô dùng máu tươi lập lại lời thề: nếu như chúng ta không thể yêu nhau, thì cứ làm bạn bè mãi mãi không phản bội.

Cho đến về sau bọn họ mới hiểu rõ, yêu chính là yêu, không cần tư cách. Cái gọi là “Tư cách” chỉ là viện cớ che dấu bản thân yếu đuổi nhát gan, Lê Ly và Bùi Thượng Hiên đều đang sợ hãi bị từ chối.

Ngày cửa hàng bị thu đi, Bùi Thượng Hiên tại đứng lặng thật lâu. Điện thoại vang chuông đều đặn trong túi áo khoác, anh tùy ý bấm máy trả lời.

Cha mẹ anh đem căn phòng chuẩn bị cho anh kết hôn bán đi, năm ngàn hai là giá tiền một căn phòng tại Thượng Hải bấy giờ, tính cả này khoản tiền tất cả sau khi trả nợ xong, anh vẫn còn nợ đến năm vạn.

Người đến người đi như dòng nước chảy, quảng trường máy vi tính Thái Bình Dương này, rồi công ty, bến cảng, cửa hàng, đây là một trận chiến thu nhỏ trong thành phố Thượng Hải này.

Anh nghĩ đến Lê Ly từng đứng phía bên kia đường Giang Phổ nói với anh: “Bùi Thượng Hiên, chúng ta không thể vì những tòa nhà to lớn này ngăn cách chứ?”

Năm đó anh nghe nhưng lại không hiểu, bây giờ lại tràn đầy cảm xúc.Kinh tế thành phố phát triển không chỉ thay đổi cuộc sống, còn thay đổi cả suy nghĩ. Thắng làm vua thua làm giặc, câu nói này đã từng ám ảnh anh trong suốt một quãng thời gian.

“Đồ ngốc, tớ liền biết cậu ở đây.” Bên cạnh truyền tới giọng nói quen thuộc, khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười thoáng qua, những mất mát nặng trĩu trong lòng liền như có như không. Lúc trước nói sẽ trở thành người lạnh lùng, nhưng chỉ đối với duy nhất cô là không thể .

Bùi Thượng Hiên từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động, ấn một dãy số. Anh cười cười, nâng tay vân vê tóc ngắn của cô: “Tớ không có chuyện gì, sắp xếp vài chuyện thỏa đáng.”

Lê Ly thờ ơ như không nhếch miệng cười, khuỷu tay hướng lồng ngực anh thúc một cái,”Cậu vấp ngã ở đây, làm thế nào tớ yên tâm để cậu ở đây được?”

Anh cầm bàn tay cô, mở ra lòng bàn tay. Vết sẹo kia rất dài, xéo xuống cắt qua đường sinh mệnh, đường sự nghiệp, đường tình yêu, như là đem cả cuộc đời phân thành hai bờ trái phải. Lê Ly từ trong ánh mắt của anh hiểu được hổ thẹn, không tự nhiên cười nói: “Không may có một ngày chúng ta thất lạc, chờ đến tóc trắng xoá cả khuôn mặt và thân hình đều biến dạng, bằng vết sẹo này cậu còn có thể nhận ra tớ.”

Anh không nói chuyện, nhanh chân bước về nhà, có chim bay lượn xẹt qua bầu trời. Ánh mắt sâu xa nhìn trên mặt Lê Ly, nụ cười sáng ngời sạch sẽ.

“Tớ không nói cho cậu, mùa xuân tớ đơn độc đi đến đồng ướt một lần, đã nhìn thấy con chim tớ thích nhất, nó bay trở về .” Anh sờ tóc của cô, nỉ non nói: “Cho nên tớ nhất định có thể nhận ra cậu, cho dù cậu biến đổi như thế nào.”

Mũi cô cay cay, thì ra anh chưa từng quên mất.

Suốt cả một năm, Bùi Thượng Hiên đều liều mạng kiếm tiền. Ban ngày anh làm công việc chuyển phát nhanh, buổi tối lại làm phục vụ tại KTV, mỗi ngày chỉ ngủ bốn giờ. Lê Ly tiến cử người phụ trách công ty hành chính tổng hợp để Bùi Thượng Hiên chuyển phát nhanh, có một lần anh chuyển đồ đến, thời gian nghỉ trưa đều nghe mọi cô gái ồn ào thảo luận đề tài” Nhân viên chuyển phát nhanh rất đẹp trai “, Lê Ly im lặng khó chịu cúi đầu ăn cơm.

Anh là người anh tuấn, anh tuấn đến không thể bỏ qua.

Lê Ly quy kết bi kịch của bản thân thành không tự lượng sức mình yêu một người đàn ông anh tuấn, bọn họ đứng chung một chỗ hình ảnh không phù hợp, nhận thức này khiến cho Lê Ly thất bại, tại đấy là lý do khiến cô lùi bước năm 1994. Sau đó dù có chuyện xảy ra, nhưng khung xương trong cô vẫn là tự ti.

Bên ngoài thế giới dù vẫn xem trọng ngoại hình, cho dù là đem “Người không thể xem bề ngoài” này câu nói đọc làu làu.

Cô hiểu rõ, chính mình cả đời này đều khó có khả năng trở thành mỹ nữ, ngay cả cơ hội được người ta khích lệ một câu “Xinh đẹp” cũng không có.

Tháng ba năm 2001, Lê Ly nhận được thiệp mời kết hôn của Uông Hiểu Phong.Cô nhìn bức ảnh cưới nhỏ của đôi vợ chồng son, bờ môi chú rể đều nhìn thấy rõ ràng niềm hạnh phúc lan tỏa.

Tốt nghiệp sau bọn họ chia rẽ đông tây, ngẫu nhiên sẽ ăn một bữa cơm ôn chuyện. Thử việc vừa mới qua hai tháng, Uông Hiểu Phong có được cơ hội đi nước Đức huấn luyện, thời gian là nửa năm. Anh hẹn cô đến quán rượu để chúc mừng, đó là lý do thực tế , nhưng Lê Ly bởi vì Bùi Thượng Hiên lại thoái thác .

Anh không để trong lòng, về nước vẫn mang một lọ nước hoa làm quà tặng cho cô, nghe nói là tại viện bảo tàng tại thành phố Cologne mua. Thủy tinh chế tác nước hoa muôn màu muôn vẻ, Lê Ly yêu thích không buông tay. Uông Hiểu Phong nhìn cô thích như vậy, dương dương tự đắc cười .

“Nó rất giống cậu.” Anh nhìn chòng chọc cái bình nói, “Phải trải qua muôn ngàn thử thách, mọi người mới biết nó đặc biệt.”

Lê Ly trong lòng hơi hơi cảm động, trấn định liếc mắt: “Qua muôn ngàn thử thách, dứt khoát lại thêm một câu ‘ vĩnh viễn không mài mòn ’ được .”

Anh ha ha cười, cầm trên tay sốt cà chua qua loa chọc, vừa nói: “Lê Ly, cô nhóc cậu thật là quái nhân, rõ ràng thấu hiểu lại làm ra vẻ không biết gì, nhàm chán.”

“Có tán dóc nhàm chán, đều là chuyện.” Rõ ràng Uông Hiểu Phong trong tối muốn bày tỏ cái gì, cô chuyển đề tài, tiện đà oán trách anh đem sốt cà chua lung tung.

Đây là lần gặp mặt gần đây nhất của bọn họ, không nghĩ đến vẻn vẹn nửa năm anh lại kết hôn .

Lê Ly không rảnh tham dự hôn lễ, sớm một tuần lễ hẹn Uông Hiểu Phong gặp mặt đưa tiền mừng. Trên miệng anh nói “Thật ngại” lời khách sáo linh tinh, thu tiền lì xì tay lại một chút cũng không chậm, rất nhanh thu vào bên trong túi áo Tây phục.

“Xem bộ dạng giả dối của cậu kìa.” Lê Ly cười nhạo, hướng về cốc cà phê của anh bỏ hai viên đường, “Ngọt chết cậu này đồ đàn ông khẩu thị tâm phi.”

Uông Hiểu Phong cười hì hì nhướng mày uống một ngụm cà phê, “Khẩu thị tâm phi so với nhìn còn tốt hơn.” Từ khi biết được bí mật Lê Ly, anh liền lấy vết sẹo làm vui. Ban đầu là xuất phát từ hảo tâm, hi vọng một ngày nào đó có thể đánh đòn cảnh cáo hiệu quả, nhưng năm rộng tháng dài tình yêu há nói buông tay là có thể xoay người? Dần dà, Lê Ly đơn phương yêu mến và anh không tìm được bạn gái là chuyện vui đùa của hai người.

Lê Ly không cam chịu yếu thế, cho dù anh lập tức sẽ tạm biệt cuộc sống người đàn ông độc thân, cô vẫn tìm đến điểm yếu trước kia của anh mà nói: “Nói tới cậu cư nhiên còn tìm được vợ, tớ cũng thật là chấn động.”

Anh thu hồi cười đùa cợt nhả, ngón tay chững chạc đàng hoàng thuyết minh: “Bởi vì cô ấy là người đầu tiên nói nuốt ruồi này của tớ là quyến rũ phụ nữ.”

Cô thiếu chút đem trong miệng trà đen phun ra , cái này mà tính là lý do.”Xin nhờ, nếu sớm mấy năm tớ nói như vậy, chẳng lẽ nào người dưới lễ bái đứng bên cạnh cậu là tớ sao?”

Anh nhìn cô một hồi, mới cười cười nửa thật nửa giả nói: “ Cậu không nói tớ cũng thích.”

Cô không hỏi thật giả, hỏi cũng thay đổi không được cái gì. Lại là lời khen tặng Uông Hiểu Phong sắp chia tay cô ghi tạc trong lòng.

Anh nói: “Lê Ly, mặc kệ là ai, rồi sẽ có một người coi cậu là độc nhất vô nhị.”

Bùi Thượng Hiên là người độc nhất vô nhị trong mắt Lê Ly, mười lăm năm quá dài lâu, cô chỉ thấy anh.

Tiệc cưới Uông Hiểu Phong ngày đó, Lê Ly cùng Paul đến tham dự tọa đàm tại trung tâm công ty vốn quốc tế đặt ở Thượng Hải . Càng lúc càng có nhiều doanh nghiệp đầu tư vào Thượng Hải, hội đồng năm nào cũng cử vài đại biểu phát biểu, đồng thời công bố kinh tế Thượng Hải phát triển sẽ có giải thưởng cống hiến.

Lê Ly vô tình gặp Liễu Thiên Nhân trong buổi tiệc, bọn họ đồng thời bắt gặp lẫn nhau. Mắt cô nhìn Liễu Thiên Nhân nhướng khóe miệng khiêu khích cười, sau đó gật đầu với xung quanh nói vài câu, rời khỏi nơi đó đi về phía cô.

Cô không tránh đi, tuy rằng trong tích tắc nghĩ lập tức trở lại bên cạnh Paul đi, giả vờ như không quen biết, nhưng Lê Ly cuối cùng lựa chọn đứng im tại chỗ. Hắn là ác mộng đáng sợ nhất của cô, cô không thể chạy.

Liễu Thiên Nhân từ Mĩ gửi trở về tấm hình và thư thăm hỏi, Lê Ly một lần cũng không nhìn qua. Đột nhiên tương phùng, cô không thể làm gì được.

Liễu Thiên Nhân trước kia rất gầy, bạn đại học đều đặt cho biệt danh là thân hình “Cây gậy trúc”. Gương mặt anh tuấn, luôn luôn mỉa mai cười lạnh, cộng thêm ngoại hình nhỏ gầy, nhìn như thế nào cũng thấy âm trầm. Hắn đi Mĩ mấy năm, thân hình cường tráng rất nhiều, kết hợp với bộ âu phục trên người mang theo cảm giác khác thường.

Hắn cũng nhìn cô, Liễu Chi Hiền gửi ảnh đến tần suất Lê Ly xuất hiện không nhiều, có một tấm ảnh cô chụp tốt nghiệp đại học, mang trang phục màu đen, môi mím lại, căng ra, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn so sánh cô gặp lúc rời khỏi Thượng Hải, vẫn là gương mặt bình thường trong kí ức, chỉ là so với lúc trước gầy hơn chút.

Hiện tại Lê Ly, toàn thân mang bộ đồ màu xám nhạt, trang điểm tinh xảo thanh nhã, phảng phất như sâu lông khai cánh. Không nhất định là con bướm xinh đẹp nhất, nhưng cũng đủ để tự do bay lượn.

Hắn đi đến trước mặt cô dừng lại, Lê Ly hô hấp trong phút chốc ngưng lại.

“Đã lâu không gặp.” Liễu Thiên Nhân mở đầu đánh tan không khí im lặng.

Cô toét môi, còn lấy không nóng không lạnh tươi cười.”Không nghe chú nói anh sẽ trở về.”Cô chưa kịp chuẩn bị tư tưởng đã gặp hắn, cho rằng hắn cứ như vậy ở Mĩ bám rễ không trở về.

“Tháng sau chính thức trở về Thượng Hải công tác.” Hắn từ túi kẹp tinh xảo rút ra một danh thiếp chế tác hoàn mỹ đưa cho Lê Ly. Trở ngại giao tiếp xã hội lễ tiết, cô lễ độ cung kính dùng đôi tay nhận lấy. Liễu Thiên Nhân đảm nhiệm chức vụ tại một công ty phần mềm nổi tiếng, chức vụ là tổng thanh tra thị trường tiêu thụ khu Hoa Đông.

Lê Ly sớm quên hắn, cũng không quan tâm qua hắn đến đại học California học ngành gì, lúc này nhìn danh thiếp của hắn mới lờ mờ phảng phất nhớ lại hắn học IT.

Cô thu hồi danh thiếp, nâng đầu tìm kiếm bóng hình ông chủ, không muốn lại cùng hắn dây dưa. Liễu Thiên Nhân giơ lên ly rượu, uống một hớp, cô đang tìm cách tránh né, cố ý gợi chuyện để cô không thể không ứng phó.”Nghe cha nói, em chuyển ra ngoài ở ?”

“Ừm.” Lê Ly khẽ gật đầu. Cô ở ngoài thuê một căn phòng, đều là Liễu Chi Hiền điện ba bốn cú điện thoại, cô mới về nhà một lần. Lê Mỹ Tình thái độ đối với cô không thay đổi, chẳng qua đề tài từ lải nhải diện mạo bên ngoài của cô bay lên đến bộ dạng không tốt khó trách không ai theo đuổi. Lê Ly suy nghĩ chính mình và mẹ nhất định là kiếp trước có thù hận, cho nên kiếp này nhìn mặt nhau đều không thuận mắt.

Sâu trong con ngươi màu đen của hắn phản chiếu bóng hình ánh đèn rực rỡ, hiện ra sắc quỷ dị. Lê Ly đáy lòng run run, cố tự trấn định nghênh chiến khiêu khích.

“Lê Ly, ” Liễu Thiên Nhân để sát vào cô đè thấp giọng nói, “Tôi vẫn rất chán ghét hai mẹ con em.”

Cô nhìn theo bóng lưng tiêu sái của hắn lúc xoay người, lông tơ trên cánh tay dựng đứng.

Từ sau khi đi làm, Lê Ly cảm thấy thời gian tựa hồ thời gian so với thời đại học trôi qua càng nhanh. Thường thường là nháy mắt, đã đến cuối tuần; lại nháy mắt, một quý cũng đã qua; cuối cùng chớp chớp mắt, hết lịch năm 2001, đổi thành mới .

Bùi Thượng Hiên trả hết nợ, không cam chịu thất bại anh hùng tâm bừng bừng vạch kế hoạch đầu tư làm vật liệu xây dựng. Lê Ly im lặng không nói, đưa ra hết tiền tiết kiệm cho anh mở cửa tiệm.

Anh hứa hẹn cho cô, lợi tức so ngân hàng cao gấp hai . Lê Ly cười cười, không nói gì. Cô tin rằng anh sẽ không gục ngã, sinh mệnh nhỏ bé thế nào cũng có khả năng cầu sinh, huống chi anh là Bùi Thượng Hiên.

Người đàn ông cô yêu nhiều năm, làm sao có thể dễ dàng ngã gục?

Mùa hè năm 2002, World Cup tại Trung Quốc, Hàn Quốc tổ chức, Trung Quốc đội lần đầu tiên bước lên World Cup thi đấu, cùng Brazil, Thổ Nhĩ Kỳ, Costa Rica phân thành một bảng. Đương kim giới đá banh minh tinh là Beckham, cùng đội của anh ta là England và Argentina mà Lê Ly thích ở cùng bảng F.

Năm 1998, England cùng Argentina tại vòng mười sáu đội gặp nhau, trải qua 120 phút kinh tâm động phách, thêm một lượt đấu luân lưu, cuối cùng Argentina loại được England. Cô và Uông Hiểu Phong tại quán rượu gần trường xem trận đấu, Uông Hiểu Phong hỏi cô: “Cậu không thấy chung tình là một chuyện rất mệt mỏi?”

Năm đó cô đang học năm ba, bất mãn Uông Hiểu Phong không phải ủng hộ Argentina . Sau đó Argentina gặp Hà Lan vòng tứ kết, Lê Ly chạy đến nơi ở của cậu nhỏ. Sau khi bà ngoại qua đời Lê Quốc Cường vẫn ở trong căn phòng cũ, thất nghiệp ở nhà.

Con trai Lê Quốc Cường cùng tứ Đại Thiên Vương cùng tên. Thằng bé bị làm hư, cả ngày ầm ỹ muốn đồ chơi cao cấp, không hài lòng liền khóc lớn quậy phá. Nghiêm Lệ Minh vốn là xem thường Lê Quốc Cường thất nghiệp, nửa đêm vợ chồng ngày càng mâu thuẫn, cô trong cơn tức giận mang con về nhà mẹ đẻ ở .

Argentina bị Hà Lan loại khỏi trận đấu, Lê Quốc Cường bỗng nhiên giọng căm hận nói: “Mẹ, hôm ấy chết cũng không có cách qua .”

Dáng vẻ hào sảng phong độ ngày xưa của cậu nhỏ biến thành thất bại, sau đó tầm thường vô vị, bị vợ và con trai ghét bỏ.

Cuộc sống khiến người ta thành công, cũng có thể khiến người ta thất bại. Lê Quốc Cường và Bùi Thượng Hiên là hai người trái ngược, một người mặc cho trôi nổi dập dờn, một người lại quyết chí tự cường.

Năm 2002 , Lê Ly thất nghiệp. Paul giải nhiệm rời khỏi Trung Quốc, giám đốc mới nhậm chức đề bạt một thư ký xinh đẹp, Lê Ly cầm ba tháng tiền lương bồi thường rời khỏi. Cô không nói với ai, mang hành lý đến Vân Nam du lịch.

Kế hoạch ban đầu của cô vốn là đến Nhật Bản, tận mắt trông thấy thần tượng Claudio Paul Caniggia, nhưng mà toàn bộ số tiền tiết kiệm đều đưa cho Bùi Thượng Hiên, cô không thể không suy xét tình trạng thực tế.

Ở Lệ Giang cô gọi cho Bùi Thượng Hiên một cú điện thoại, giọng điệu bình thản nói cho anh cô thất nghiệp, hiện nay đang đi du lịch để chữa thương.

Anh trước là hổn hển trách cứ cô tự quyết định lại còn muốn người ta quan tâm, tiếp khuyên Lê Ly rằng bản thân anh cũng từng như vậy.”Trên đời không có trở ngại nào quá lớn, tớ chính là tiền lệ.”

Lần này, đến phiên Bùi Thượng Hiên tới cổ vũ cô. Lê Ly kì lạ liền vui vẻ vô cùng

“Còn có, tớ làm thêm mấy vụ làm ăn, chờ cậu trở về tớ có thể trả cho cậu một phần.” Cô không nói, anh cũng rõ ràng giờ phút này cô sắp sửa đối mặt với vấn đề kinh tế . Lấy giao tình của mình và Lê Ly cùng, khẳng định sẽ không chủ động mở miệng muốn anh trả tiền, anh lại không thể như vậy giả bộ hồ đồ.

“Đồ ngốc, cậu cẩn thận hơn thì tớ liền cám ơn trời đất .” Xa cách ngàn dặm, cô không quên nhắc nhở anh đừng giẫm lên vết xe đổ. Có vài chuyện, phát sinh một lần là đủ .

Ngày hai tháng sáu Lê Ly trở lại Thượng Hải, việc đầu tiên là mở TV xem Argentina cùng Thụy Điển thi đấu. Qua chín mươi phút, Argentina cùng Thụy Điển 1: 1, vô tình bị loại.

Claudio Paul Caniggia cô thích ngồi ở ghế dự bị, bất mãn với trọng tài nhận một cái thẻ đỏ. Anh để lại cho Lê Ly bóng lưng thê lương, mái tóc vàng phiêu dật phai màu theo năm tháng, thần tượng của cô đã già, cô cũng già.

Lê Ly sắp tròn hai mươi sáu tuổi, chưa từng trải qua tình yêu thật sự, thầm mến một người, bị một người khác lấy đi trinh trắng. Cuộc đời của cô là một vở kịch hoang đường, thời gian kết thúc lại chưa định.

Trên TV còn đang truyền phát 《 Argentina, đừng vì tôi mà khóc lóc 》, Bùi Thượng Hiên điện thoại đến .”Cậu quả nhiên trở về .” Anh nhớ được vào tháng năm 1990 , cô vui vẻ phấn chấn nói cho anh: “Tớ thích một người.”

Bỗng nhiên quay đầu, đã qua lâu như vậy, niềm yêu thích của cô vẫn không thay đổi. Điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc, trong nháy mắt đó anh nghĩ: người được cô thích, nhất định rất hạnh phúc.

Bùi Thượng Hiên không hề hay biết bản thân là người đàn ông hạnh phúc kia.

Giọng nói Lê Ly trong điện thoại rõ ràng khàn khàn, nhìn cầu lúc nàng thay Argentina gấp gáp, gọi được rất kích động .

“Lớn như vậy rồi, câu sẽ không khóc nhè chứ” Nghe ra cô ưu tư suy sụp, anh nghĩ nên nói đùa vài câu để chuyển biến tâm trạng. Lê Ly thấp giọng cười ra, nói bản thân mình sẽ chẳng yếu ớt đến vậy.

Chuông cửa vang, cô vội vàng cùng anh lên tiếng chào tạm biệt, cúp điện thoại chạy ra mở cửa. Xuyên qua mắt mèo, cô nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa.

“Anh tới đây làm gì?” Lê Ly mở cửa, dùng thân thể ngăn chặn lối đi, khó chịu chất vấn Liễu Thiên Nhân.

Hắn không thèm chú ý vấn đề của cô, khóe miệng cong lên tạo thành vòng cung: “Em đi dâu ? Trong nhà không có người, điện thoại di động tắt máy, em không biết mọi người đều tìm em ư?”

Cô càng thêm không vui, hừ lạnh một tiếng: “Liễu Thiên Nhân, tôi không phải cần thiết báo hành tung của mình cho anh chứ?”

Biểu tình của hắn rất kỳ lạ, phảng phất là thương hại, lại như không màng. Lê Ly đang nghi ngờ, hắn trầm giọng nói: “Lê Ly, mẹ cô bệnh .”

Liễu Thiên Nhân lái xe đưa Lê Ly đến dưới tấm bảng bệnh viện trước cửa, mở cửa xe cho cô bước xuống. Mắt hắn nhìn phía trước, hờ hững nói: “Tôi không lên .”

Cô nhìn nửa mặt của hắn, không nói một lời xuống xe, nhanh chóng chạy vào bệnh viện.

Lê Ly nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được Lê Mỹ Tình lúc ngủ mắng chửi người cũng vô cùng khí thế lại có ngày sẽ sinh bệnh, hơn nữa là ung thư trực tràng thời kì cuối. Thang máy không ngừng đi lên, trái tim cô lại bị nhấn chìm sâu thật sâu dưới đáy biển, không thấy mặt trời.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, một gian phòng ba người và hai cái giường bệnh. Nghe đến tiếng động ở cửa, Liễu Chi Hiền ngồi bên giường bệnh quay đầu lại, nhìn Lê Ly im lặng không nói .

Cô rón ra rón rén đến gần, nhìn chăm chú mẹ đang nằm trên giường bệnh. Lê Mỹ Tình ngủ rất sâu, so sánh với lần cuối cùng cô gặp khi về nhà, gò má rõ ràng hóc hác hơn. Lê Ly cảm thấy hình như cô mang kính sát tròng chưa chuẩn, nhanh chóng giơ tay lên dụi dụi mắt hốc mắt. Nhìn lại, sắc mặt Lê Mỹ Tình vẫn trắng bệch như giấy như trước.

Cô tin rằng, mẹ cô bị bệnh nan y, bất cứ lúc nào đều có khả năng từ bỏ bản thân. Lập tức trong lòng dâng lên mờ mịt, hai mẹ con quan hệ chẳng hề thân thiết, chuyện “ Con gái là cái áo bông nhỏ của mẹ” bất kể ra sao cũng chẳng thể dùng để liên hệ đến mối quan hệ của Lê Mỹ Tình và Lê Ly. Hai mẹ con bọn họ chưa từng chia sẻ với nhau những bí mật phụ nữ, đương nhiên càng chưa từng thảo luận qua vấn đề tình cảm.
Bình Luận (0)
Comment