Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 52

Ngải Tử Khiêm không ngờ cậu em trai có thể động thủ với mình vì một người ngoài, hai người đàn ông bắt đầu bất chấp đánh nhau. Tim Ngải Tử Khiêm lạnh buốt, nhóc con mình che chở từ nhỏ đến lớn này giờ dám đánh trả rồi.

“Chú là thằng khốn nạn buông thả! Chú có biết mấy ngày nay anh tổn thất bao nhiêu tiền không? Ba ngày! Mẹ nó ba ngày hai mươi triệu! Chú có thể xài nhiều tiền vậy không? Anh không bao che cho chú? Anh mà không bao che cho chú thì Tưởng Văn Húc đã theo anh tới rồi! Anh không nuông chiều chú? Anh mà không chiều chú thì hôm nay người đánh chú là bố!”

Một trò khôi hài.

Ngải Tử Du thở hổn hển, nên không nghe lọt ngữ khí chịu thua ở nửa câu sau của anh mình. Từ tối hôm qua anh bắt đầu lo sợ, vốn đã hoảng hốt, kết quả anh mình còn đến xen vào.

Ngải Tử Khiêm nói rất quá đáng, giống như đào người trân ái nhất trong lòng Ngải Tử Du lên tuỳ ý sỉ nhục chửi bới. Cho dù Hạ Tri Thư không kham nổi, nhưng dù sao hiện giờ cậu cũng là người trong lòng Ngải Tử Du, cũng là ánh trăng sáng không cầu được. Lúc này đúng là Ngải Tử Khiêm đã đụng thùng thuốc nổ.

Trong lòng ai cũng có một chuyện mất mặt không tiện nói ra. Dù bên ngoài Ngải Tử Du không nói, nhưng vẫn lưu ý việc Hạ Tri Thư yêu say đắm một người đàn ông khác hơn mười năm, do đó càng thấy chói tai, giống như bị dẫm phải cái chân đau vậy.

Ngải Tử Du đột nhiên thấy anh mình nhìn về phía sau với vẻ mặt sững sờ, trong lòng có dự cảm không tốt.

Hạ Tri Thư lẳng lặng đứng sau tấm bình phong mười hai cánh khảm tơ vàng. Trong phòng lạnh lẽo, cậu khoác cái áo dày nặng, bên trong chỉ mặc áo ngủ. Sắc mặt Hạ Tri Thư trắng bệch, mắt khẽ rũ xuống khiến Ngải Tử Du không nhìn rõ tâm tình bên trong. Không ai biết cậu đã đứng đấy bao lâu rồi.

“Cậu là?” Ngải Tử Khiêm cau mày sửa sang lại áo khoác ngổn ngang, hơi lúng túng.

Lòng Ngải Tử Du rối loạn, tiến lên vài bước, đi được một nửa vẫn dừng chân nhẹ nhàng gọi: “…. Tri Thư?”

Hạ Tri Thư hơi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng: “Ngải Tử Du, tôi vừa nhìn ra cửa sổ, trong vườn mọc một cụm lá cây lớn.” Lần đầu tiên cậu gọi thẳng tên Ngải Tử Du, nhưng lại khiến anh muốn khóc.

Ngải Tử Khiêm hơi kinh ngạc, y không ngờ đây chính là Hạ Tri Thư. Y cho rằng người có thể giữ lấy Tưởng Văn Húc, có thể câu dẫn em trai mình thì phải tinh xảo đẹp đẽ nam nữ khó phân, là kiểu yêu tinh dâm đãng phóng túng trên giường. Không ngờ chỉ vậy thôi, giữa đôi mày chất chứa u buồn cô quạnh, là khí chất nhạt nhẽo đến mức có thể gọi là lãnh cảm, trắng bệch tiều tuỵ. Trí nhớ Ngải Tử Khiêm rất tốt, đột nhiên y nhớ Ngải Tử Du đã nói, tình nhân của Tưởng Văn Húc đang chữa bệnh với mình. Phải để em trai mình điều trị… Không phải là bệnh máu trắng ư?

Ngải Tử Khiêm cảm thấy hoang đường, chuyện như vậy lần đầu tiên y gặp phải. Y là thương nhân, đưa thẻ đánh bạc ra có thể đổi được bao nhiêu chỗ tốt trong lòng y rất rõ. Do đó Ngải Tử Khiêm không hiểu, em trai mình đưa người đi có thể được cái gì, hao tốn nhiều tâm lực như vậy mà không có cách nào chạm đến, cũng không nhất định chữa khỏi.

Ngải Tử Khiêm cũng không hiểu được Tưởng Văn Húc, y vốn rất khâm phục thủ đoạn cứng rắn dứt khoát của người đàn ông kia, chơi đùa cũng thành thạo điêu luyện, kết quả trong nhà hắn đã sớm có người. Sau khi người trong nhà đi rồi mới sốt ruột, bắt ai cắn người ấy, cạnh tranh ác ý chỉ đơn giản là hại người hại mình. Tổn thất Tưởng Văn Húc chịu thậm chí còn nhiều hơn so với Ngải Tử Khiêm.

Ngải Tử Du kệ anh mình đang nghĩ gì, hiện giờ trong mắt anh trừ người kia ra thì chẳng thấy ai. Ngải Tử Du bước từng bước đến cạnh Hạ Tri Thư, hạ giọng: “Chúng ta đi xem Nhị Cẩu đã rời giường chưa, chưa dậy thì lay nó tỉnh rồi cùng đi leo núi nhé.”

Hạ Tri Thư nghiêng đầu theo phản xạ, giấu đi những giọt nước mắt không kìm được. Cậu sợ tình yêu như vậy – không chịu được mê hoặc mà vạn kiếp bất phục, hại người hại mình.

Do đó phải nhẫn nhịn, đông cứng trái tim thành đá, làm khuôn mặt mình thành lạnh lùng thấu xương, sau đó quay người rời đi, không thể do dự cũng không thể quay đầu.

Ngải Tử Khiêm cau mày gọi to: “Ngải Tử Du. Theo anh về Bắc Kinh.” Dù thế nào đi nữa y cũng không thể nhìn em trai mình bị thương, vì một tương lai tăm tối mà thương tâm.

Ngải Tử Du không nghe, anh chạy đến bên cạnh Hạ Tri Thư ôm chặt lấy cậu: “Em đừng bỏ anh.”

“…Anh sẽ gặp được người tốt hơn mà.” Hạ Tri Thư vỗ vỗ vai Ngải Tử Du, cười: “Về đi.”

Ngữ khí Ngải Tử Khiêm mềm xuống: “Tiểu Ngư, em mang cậu ta về luôn đi, chí ít ở dưới tay mình thì anh cũng tiện giúp em chiếu cố. Hơn nữa em cũng biết nhiều chuyên gia ở Bắc Kinh hơn.”

Ngải Tử Du không buông tay, âm thanh mỏng manh truyền ra từ phần cổ Hạ Tri Thư: “Em đã đáp ứng sẽ ở lại phương Nam với em ấy rồi, em ấy không thích đến bệnh viện, không thích gió tuyết phương Bắc.”

Cơn gió dịu dàng đến từ phía Nam. sẽ không chịu nổi lạnh giá của đất Bắc.
Bình Luận (0)
Comment