Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 67

Ngải Tử Du ngồi một đêm trong bệnh viện, Hạ Tri Thư vẫn không tỉnh. Đã có bác sĩ đến, dùng thái độ úp mở nói chuyện với Ngải Tử Du, tựa hồ muốn nói về kết luận có tính tuyên án.

Ngải Tử Du không nghe vào: “Xin lỗi, tôi cũng là bác sĩ.” Ý của anh mọi người đều hiểu, cái anh cần không phải là sự thật, mà là sự bình an yên ổn. Không phải anh lừa mình dối người, mà chỉ để lòng mình bớt đau.

Tối đó Ngải Tử Du vào phòng bệnh thăm Hạ Tri Thư mấy lần, không dám đụng vào, cũng không tâm sự gì. Anh chỉ nhìn mặt người ấy, nghĩ vì sao một người lại trắng bệch tiều tuỵ thế, nghĩ rốt cuộc một người có thể chịu đựng bao nhiêu khổ đau. Có phải thế giới này quá tàn nhẫn không, lại dùng cách dằn vặt một người tốt đẹp như vậy để mua vui.

Lúc năm giờ sáng, Ngải Tử Du ngồi một mình trên băng ghế ở hành lang bệnh viện chợp mắt, chuông điện thoại không ngừng vang lên. Ngải Tử Du giật mình thức giấc.

Số lạ.

“Này, chào ngài?” Họng anh hơi khàn.

“Là tôi, Tưởng Văn Húc.” Giọng nam trầm đầu dây bên kia vẫn ổn trọng, nhưng có chút cầu xin hiếm thấy: “Cậu đừng cúp máy.”

Ngải Tử Du cười gằn: “Giám đốc Tưởng được ra ngoài rồi à?”

Tưởng Văn Húc ho khan vài tiếng mới chậm rãi lấy hơi, âm thanh suy yếu: “Tôi tới cầu xin cậu.”

Hai chữ này cả đời Tưởng Văn Húc rất ít nói. Hắn mạnh mẽ, từ nhỏ đã mang theo sự kiêu ngạo cố chấp khó lay chuyển. Lúc thấp kém nhất kính rượu cấp trên ở bàn rượu, Tưởng Văn Húc vẫn đúng mực. Cũng không phải chưa từng nói, nhưng đều nói cho Hạ Tri Thư nghe, kèm theo ý sủng ái thương lượng, không hề khó khăn.

Người chưa bao giờ tuỳ tiện cúi đầu lại đến cầu xin, càng khiến người ta giật mình.

“Cậu trả em ấy lại cho tôi, muốn gì cũng được. Thị trường Thiên Kỳ anh cậu muốn đã lâu, nếu như ngại phiền toái, tôi cũng có thể để lại cổ phần của mình.” Bên kia điện thoại dừng lại một chút, lại là một cơn ho khan: “Tôi mời bác sĩ giỏi nhất ở Bắc Kinh cho em ấy, thiết bị cũng tiên tiến nhất, dù sao cũng tốt hơn việc em ấy ở Hàng Châu…”

“Nhà tôi thiếu tám triệu này của anh ư?” Ngải Tử Du lạnh lùng ngắt lời hắn, mắt đỏ sậm: “Điều kiện chữa bệnh tốt nhất cho em ấy, anh cho rằng tôi không làm được?”

Ngải Tử Du cười nhạo: “Lúc anh chơi chán thì bỏ mặc em ấy chẳng quan tâm, lạnh lùng nhìn dáng vẻ tự sinh tự diệt của em ấy. Hiện giờ tâm huyết dâng trào lại muốn Tri Thư quay lại bên cạnh mình? Thế giới này xoay quanh anh ư?”

Đầu dây bên kia yên lặng một lúc, lúc âm thanh vang lên đã mang chút bi thương già cỗi: “Tôi rất yêu em ấy, không thể không có em ấy…” Tưởng Văn Húc đã không để ý đến việc bảo toàn tôn nghiêm trước tình địch: “Tôi biết sai rồi.”

Ngải Tử Du nhìn bức tường trắng lạnh lẽo của bệnh viện, quanh quẩn bên mũi là mùi nước khử trùng, trong lòng càng thêm ngột ngạt: “Anh sai rồi, chịu bồi thường, hiểu rõ tình yêu tha thiết trong lòng rồi. Sau đó thì sao? Em ấy nguyện ý đi cùng anh thì bệnh có thể tốt hơn? Ngài thật sự coi mình là thiên vương lão tử ở thủ đô, có quyền có thế ư? Nếu hôm nay anh có thể có thành ý, nói cho tôi biết mình đã tìm được tuỷ xương phù hợp với Tri Thư, tôi không nói hai lời sẽ trực tiếp lái xe suốt mười bốn tiếng, đưa người cho anh về Bắc Kinh. Nhưng anh không làm được.”

Thanh âm Ngải Tử Du đột nhiên hạ thấp, hơi nghẹn ngào: “Anh không làm được… Tôi cũng không làm được.” Anh nói: “Tôi tìm được tuỷ xương cho Tri Thư, con trai của Lý Trí Khải lại lấy nó đi, người ta là thái tử gia mà. Tôi cũng ước chi anh lợi hại hơn chút, để có thể cướp tuỷ về cho tôi!”

Cuối cùng Tưởng Văn Húc không biết điện thoại trong tay mình cúp như thế nào. Trong nháy mắt hắn coi mình là một con cá, vại đựng cá bị vỡ, từ từ chờ bị phơi khô. Não hắn thiếu dưỡng khí, bên trong rối loạn, không nói được câu nào, không nghĩ được ý gì.

Hắn nhớ ngày ấy, vĩnh viễn không quên được. Hắn mang theo nỗi vui mừng mà về nhà sớm một cách hiếm thấy, nhưng lại là lần ra tay nặng nhất với Hạ Tri Thư. Tưởng Văn Húc lại nghĩ, cái ngày chết tiệt ấy hắn cao hứng cái gì? À, là tình nhân của con trai thị trưởng được cứu rồi, vị thái tử kia nói cho mình con đường nội bộ đấu thầu.

Chuyện chính là vậy.

Nhất định cứ trùng hợp vào ngày đó, mày nói xem là đáng cười hay là đáng thương.

Tưởng Văn Húc như bị rút hết sức lực nằm nhoài trên sô pha, ngực hắn phập phồng dữ dội. Cơn đau quằn quại kia mạnh mẽ kéo đến, nhưng Tưởng Văn Húc lại không lấy thuốc. Hắn để mặc mình co giật run rẩy trong cơn thống khổ, mặc cho hai mắt mình mơ hồ.

Hắn luôn cao hứng khi cần đau lòng, nóng nảy khi cần bình tĩnh, lạnh nhạt khi cần nồng nhiệt.

___________________

Ngải Tử Du cúp điện thoại, vô cùng đau đầu. Hai ngày liền anh không được nghỉ ngơi tốt, điện thoại với Tưởng Văn Húc khiến anh càng mệt mỏi. Ngải Tử Du không chỉ đâm vào vết thương của Tưởng Văn Húc, càng khiến vết thương trên đầu tim mình càng ngày càng sâu hơn.

Anh nhìn đồng hồ một cái, năm giờ rưỡi. Sau khi suy nghĩ một lúc anh vẫn quyết định gọi điện thoại ngay bây giờ, anh sợ lúc trời sáng Hạ Tri Thư tỉnh lại sẽ không dễ gọi.

“Ừm?” Giọng mũi nhẹ nhàng, Ngải Tử Du đã cắt đứt một giấc ngủ ngon.

“Anh, là em đây…” Ngải Tử Du biết Tưởng Văn Húc gặp trắc trở ở chỗ mình nhất định sẽ đi tìm anh trai, không bằng trước tiên hai anh em cứ thương lượng với nhau.

“Tiểu Ngư?” Ngải Tử Khiêm hạ thấp giọng, mười mấy giây sau mới nói tiếp, có lẽ đã ra phòng ngủ: “Sớm vậy mà anh đã nhận hai cuộc gọi rồi, chị dâu chú ngủ nông, bị đánh thức hai lần rồi đấy.”

“Xin lỗi anh… Em chỉ muốn xin anh, nếu như Tưởng Văn Húc tìm anh…”

“Đúng rồi, chị dâu chú mang thai,” Ngải Tử Khiêm ngắt lời Ngải Tử Du: “Hôm trước vừa siêu âm, là sinh đôi trai gái. Bố mẹ rất vui, cho anh một con đường sống, sẽ không ngày ngày dán mắt nhìn xem anh kiếm được bao nhiêu tiền để em cưới vợ nối dõi tông đường nữa.”

Ngải Tử Du lập tức rõ ràng, trong lòng ấm áp: “Anh, cảm ơn anh…” Có lẽ trước khi mình gọi đến anh trai mình đã nhận được điện thoại của Tưởng Văn Húc, nhưng rốt cuộc vẫn không bỏ mặc.

“Tiểu Ngư, em yên tâm, trong nhà có anh rồi. Trong lòng anh vẫn có không ít tiếc nuối, nên luôn hi vọng em sống tốt.” Ngải Tử Khiêm ôn hoà nói: “Có chuyện gì thì em cũng hãy nhớ, rằng anh vẫn ở đây, rằng em vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong lòng anh.”

Sau khi cúp điện thoại Ngải Tử Du dùng sức xoa xoa đôi mắt đỏ bừng của mình, trong lòng ấm áp. Anh nghĩ, thật tốt quá, rốt cuộc có thể ổn hơn chút rồi. Mình và Hạ Tri Thư, có lẽ có thể trải qua một khoảng thời gian bình an rồi.
Bình Luận (0)
Comment