Tưởng Văn Húc sửng sốt một lúc, mãi đến khi tàn thuốc làm bỏng tay, hắn mới bừng tỉnh. Đột nhiên hắn đứng dậy, khiến chân ghế cọ vào sàn nhà thành một tiếng vang nặng nề.
” Tưởng Văn Húc? Tưởng Văn Húc! Anh sao vậy?” Trương Cảnh Văn hơi lo lắng, tình trạng của Tưởng Văn Húc y đã biết rõ, e rằng không chịu được bất kỳ kich thích nào từ bên ngoài.
Tưởng Văn Húc nhấn tắt điện thoại, hắn cầm áo khoác, tay cũng run rẩy. Đầu óc hán vẫn đang trong trạng thái mê man bèn đi vài bước khỏi phòng làm việc, lúc phản ứng lại được đã chật vật chạy đi.
Trong văn phòng, thư ký Tống đang dạy con chó nhỏ Akita tính rất cáu kỉnh kia phải nghe lời, kết quả cửa đã bị ông chủ đạp ra.
“Lái xe đưa tôi đến sân bay, hỏi cho tôi vé máy bay đi Hàng Châu sớm nhất.” Giọng Tưởng Văn Húc rất bình tĩnh, nhưng bên trong có mấy phần run rẩy khó nhận ra.
“Bây giờ ạ?” Thư ký Tống sợ đến nhảy dựng lên, theo phản xạ hỏi lại một câu. Cậu ta cảm thấy rất đột ngột, nhưng cũng hiểu rằng không nên hỏi nhiều, chỉ ôm con chó lên: “Vâng, vậy để tôi đưa nó cho nhân viên lễ tân chăm sóc trước đã.”
Lúc ngồi trên xe Tưởng Văn Húc mới phát giác ra trái tim mình đang treo lơ lửng, tay chân thì lạnh buốt không giống người sống. Mình đang sợ hãi, Tưởng Văn Húc biết rất rõ.
Một người khoẻ mạnh, phẫu thuật cũng thành công, vậy mà nói mất là mất… Vậy còn Hạ Tri Thư?
Không phải Trương Cảnh Văn chưa từng nói với hắn rằng bệnh của Hạ Tri Thư kéo dài đến bây giờ thì việc ghép tuỷ cũng không còn tác dụng gì nữa. Nhưng xưa nay Tưởng Văn Húc vẫn không nghe, hắn vẫn tự lừa mình dối người, không chịu tin vào sự thật Hạ Tri Thư có thể biến mất. Chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, hắn lấy đâu tự tin rằng chẳng bao lâu nữaHạ Tri Thư sẽ chữa khỏi bệnh, rồi sẽ tiếp tục vui vẻ bên mình?
Đến giờ Tưởng Văn Húc mới lờ mờ có một suy nghĩ đáng sợ – Có lẽ hắn thật sự có khả năng phải mất Hạ Tri Thư, vĩnh viễn mất đi.
“Tổng giám đốc, tôi đã gọi điện qua, chuyến bay sớm nhất trong ngày hôm nay cũng phải tám rưỡi tối nay mới có.” Thư ký Tống hạ tai nghe Bluetooth xuống: “Giờ tôi tìm người nhờ đặt vé cho ngài trước nhé?”
Tưởng Văn Húc nhìn thời tiết âm u ngoài cửa xe, thấp giọng ừ một tiếng. Nhất định hắn phải đi nhìn Hạ Tri Thư, chỉ cần được nhìn từ xa là tốt rồi. Chỉ để cho trái tim hắn được an lòng, rồi sẽ không bao giờ… Không bao giờ đi chọc giận em ấy nữa.
Lúc đến sân bay mới hơn bốn giờ chiều. Tưởng Văn Húc muốn trực tiếp vào phòng chờ, nhưng lúc xuống xe lại thấy trời đang đổ tuyết.
Tưởng Văn Húc thầm giật mình, hỏi: “Cậu có xem dự báo thời tiết không?”
Thư ký Tống bận đến mức mở TV hay nhìn di động cũng không có, làm sao lưu ý được những điều này? Nghe Tưởng Văn Húc hỏi cậu ta mới vội vàng mở di động kết nối Internet để xem thời tiết.
Tiết tiểu tuyết*.
*Tiểu tuyết (tiếng Hán: 小雪) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240° (kinh độ Mặt Trời bằng 240°)“Không bị ảnh hưởng đâu ạ.” Thư ký Tống nói.
Tưởng Văn Húc không xuống xe nữa, hai người họ chờ hai tiếng trong xe. Chỉ hai tiếng thôi, nhưng tuyết rơi càng lúc càng dày, lớp tuyết trên mặt đất đã dày hai, ba centimet, chẳng hề nhỏ chút nào.
“Năm nay… Sao Bắc Kinh nhiều tuyết vậy?” Giọng Tưởng Văn Húc rất nhẹ, như một tiếng lẩm bẩm đầy tịch liêu.
Thư ký Tống không lên tiếng.
Lúc bảy giờ tuyết rơi dữ dội, cuốn theo cả gió thốc tới. Đài phát thanh trên xe đã bắt đầu thông báo không cho chạy xe trên mấy cao tốc, phòng vé máy bay nhắn tin đến thông báo chuyển bay bị huỷ.
Huyệt thái dương của Tưởng Văn Húc nảy thình thịch, cảm giác đau lòng và tim đập nhanh muốn nghẹt thở đồng thời đánh úp tới. Hắn hầu như muốn cắn nát răng: “Về thôi.”
Về căn nhà của hắn và Hạ Tri Thư.
Tưởng Văn Húc đứng trên ban công nhìn tuyết gần trọn đêm, đất trời mênh mang trắng xoá, như phồn hoa tan mất sau một hồi rực rỡ ngắn ngủi, chỉ để lại khoảng trống thê lương quạnh quẽ.
Lúc rạng sáng hắn đột nhiên bừng tỉnh, gọi điện cho Ngải Tử Du.
Mỗi một lần gọi là một lần giọng nữ máy móc vang lên ở đầu dây bên kia: “Số điện thoại ngài gọi đã tắt máy. Sorry! The subscriber you dialed is power off…”
Tưởng Văn Húc cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh không thể chống cự đẩy vào vực thẳm.
Bên ngoài tuyết vẫn không ngừng, đã một đêm không ngủ, nhưng Tưởng Văn Húc vẫn vô cùng tỉnh táo. Hắn không suy nghĩ nhiều liền đưa ra quyết định, giống như mười bốn năm trước mang Hạ Tri Thư đi trốn ở ga tàu hoả kia.
Tuyết đã dày năm cm, gió chưa dừng, nhưng hắn phải lái xe đến Hàng Châu.
Lúc ngồi trên xe hắn vẫn khôi phục chút lý trí. Tình trạng thân thể hắn không làm được những chuyện oanh liệt như hồi hai mươi nữa rồi. Tưởng Văn Húc vẫn gọi điện cho thư ký Tống, hai người thay phiên lái vẫn có thể nhanh và an toàn hơn.
Chỉ là nhất định phải tăng lương cho người ta.
Đường rất khó đi, phương Bắc tuyết rơi dày, cao tốc đã hoàn toàn cấm xe, đường nhỏ thì vừa quanh co vừa dễ đi nhầm. Hai người trầy trật mãi, đến phía Nam mới hơi hoà hoãn.
Từ Bắc Kinh đến Hàng Châu, hai người lái xe mất hai ngày.
Lúc đến trà viên kia là buổi sáng, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào má Tưởng Văn Húc, chập chờn lúc sáng lúc tối. Chỉ chói mắt, chứ không hề ấm áp.
Không có ai nữa. Căn nhà hai tầng kia trống rỗng, hoa nhài trong vườn trước nhà cũng chết hết.
Tưởng Văn Húc lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.