*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Day Three: Firenze(*)
Nhật ký tiểu thụ ngày 25 tháng 3 năm 2013, Roma, thời tiết từng cơn từng cơn gió lạnh.
Tài xế không đáng tin, nghe đâu là xe bị hư, phải mất một buổi sáng để sửa, rõ ràng làm cho hành trình ngày thứ hai của chúng ta tổn thất hơn phân nửa! ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ Thật uổng công ta dậy thật sớm hơn nữa còn xuống phía dưới ăn bữa sáng, ta chơi iPad tới trưa cho hả giận này.
Rốt cục vào lúc 1 giờ chiều xe cũng đã được sửa xong, chúng ta không còn thời gian để giữ nguyên kế hoạch hoạt động tự do ở trung tâm thành phố Roma, mà là trực tiếp xuất phát đến phía nam nước Ý.
Trên xe, học trưởng đang ngủ, dựa lên bả vai của ta.
Tuy rằng bị đầu ép đến không quá thoải mái, nhưng đây là học trưởng đã cho ta mượn bờ vai để dựa vào khi ở trên máy bay, là học trưởng đã xoa bóp cho ta vào tối hôm qua… Chỉ là dựa vào một chút thôi mà, cũng chỉ có mỏi một chút thôi mà, coi như là trả ơn cho người ta đi.
Ngồi trên xe, hướng dẫn viên du lịch tiếc nuối thông báo: Bởi vì thời gian có hạn, hành trình ngày hôm nay chỉ có thể chọn giữa Firenze và Pisa(*) thôi, hai nhóm tách nhau ra đi tham quan, buổi tối qua đêm tại khách sạn trong thành phố Firenze.
Muốn nói về độ nổi tiếng, thực sự thì tháp nghiêng Pisa tên tuổi vang dội hơn, ta có chút do dự. Lúc này học trưởng đề xuất ý kiến với ta, Pisa là một trấn nhỏ, chỉ có tháp nghiêng là nổi tiếng thôi, mà Firenze là nơi bắt nguồn của nghệ thuật cùng văn hóa phục hưng(*), so ra càng đáng giá để tham quan hơn.
Tuy rằng tế bào nghệ thuật của ta không được phát triển cho lắm, nhưng học trưởng đã thành công trong việc thuyết phục ta, cho nên nghe lời anh đi đến Firenze.
Sự thực chứng minh, tin học trưởng là một chuyện sáng suốt.
Không giống với Tòa thánh Vatican(*) nguy nga tráng lệ cùng khí thế ngút trời, Florence Cathedral(*) với lối kiến trúc Phục Hưng đan xen với màu sắc rực rỡ đã để lại cho người xem ấn tượng sâu sắc.
Chúng ta đang đứng một trên quảng trường xem tượng David(*) lõa thể này.
Nói thật, ta đối với cái gọi là khuynh hướng thẩm mỹ của người phương Tây không dám gật bừa, ta vẫn là càng thưởng thức tranh thủy mặc hàm súc khí chất của Trung Hoa hơn.
Bởi vậy, vào lúc rất nhiều em gái hạnh phúc cùng phóng khoáng chụp ảnh chung với David kia, ta bình tĩnh đi đến chỗ Poseidon(*), chí ít trên người người ta còn mặc thiệt nhiều vải nha.
Trên quảng trường gió đặc biệt lớn! Miễn cưỡng chụp vài tấm ảnh để lưu lại làm kết quả công tác nộp cho mẫu thân đại nhân, gió thổi đến khó mở mắt, tóc tai rối bời, bị đông lạnh đến mức nước mũi của ta đều chảy ra!
Học trưởng thực sự là một người tốt, anh đưa áo khoác cho ta mượn, thực đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a! Trên áo khoác còn mang theo nhiệt độ của anh nữa chứ, ta mặc vào lập tức ấm áp hẳn lên.
Lại nói, thân thể học trưởng thật tốt, trên người chỉ mặc một chiếc áo T-shirt cũng không thấy anh than lạnh.
Quả nhiên ngây ngốc ở Châu Âu đủ lâu, ngay cả bản lĩnh chống lạnh cũng học được sao?
Sau đó bác gái hướng dẫn viên (khác với người ở Roma) dẫn chúng ta đến một viện bảo tàng ở Firenze. Chỉ mới vài tiếng, ta đã quên mất tên của người kia, chỉ biết đó là một thị trưởng với dã tâm bừng bừng muốn lên làm thủ tướng của Firenze. (chỗ này ta chém ╮(╯▽╰)╭ )
Trong viện bảo tàng có rất nhiều tranh, tác phẩm điêu khắc, có người nói toàn bộ đều là của dòng họ Medici(*) thu thập, rõ ràng đây chính là kho báu của văn hóa phục hưng a! Có người nói chỉ cần tùy tiện lấy một món ở bên trong liền có thể mua một căn nhà ở Bắc Kinh đó!
Nhưng, như vậy thì sao? Ta lại không thể cầm đi, cuối cùng không phải là chỉ có thể mệt rã rời khi chiêm ngưỡng khiếu thẩm mỹ ở đây sao? Nghệ thuật hoàn toàn là một môn ta không thể nào nắm bắt được, ta là người thuần về khoa học tự nhiên nha… = = cứ sống với nghệ thuật tân thời là được rồi.
Nói như thế nào đi chăng nữa, ta cũng là một người được văn hóa phục hưng khai sáng đi.
Hoàng hôn, xe khách đón đoàn người kia về tụ họp lại với chúng ta, cho nên đây là một dịp hiếm có để chúng ta hoạt động tự do trong khoảng thời gian tương đối dài.
Học trưởng mang ta đến một nhà hàng món Tây chính tông, gọi hai đĩa thịt bò nướng 5 phần chín (nghe nói đây là món chiêu bài của nhà hàng này), trừ bỏ ta đối với lễ nghi cơm Tây không quen thì có chút xấu hổ ra, còn lại ta ăn rất thỏa thích.
Bất quá, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ăn thịt nướng thuần như thế (ngoại một chút máu còn dính trên thịt ra thì cũng không có gì đáng ngại), đến cuối cùng không khỏi có chút ngán, ta ăn không hết, lại không muốn lãng phí, nhà hàng mà công ty du lịch đã đặt này cũng không phải keo kiệt a. May là học trưởng ăn uống vô cùng tốt, giúp ta ăn hết phần còn dư lại, hoàn toàn không thèm để ý đến nước miếng của ta.
Học trưởng thật đúng là một người hào sảng không câu nệ tiểu tiết nha.
——————
Nhật ký tiểu công ngày 25 tháng 3 năm 2013, Roma, thời tiết lạnh lẽo.
Hai buổi tối liên tục đều không thể ngủ ngon, tinh thần của ta không được tốt cho lắm.
Một buổi sáng, cả đoàn phải ngồi ở phòng khách của khách sạn để chờ tài xế sửa xe.
Vài thành viên rất có chủ kiến nói ra những bất mãn của mình về chuyến du lịch ngày hôm qua, chẳng hạn như lúc tham quan phong cảnh thì như cưỡi ngựa xem hoa khác hẳn với tiêu chí lúc đầu là “thâm nhập thật sâu”, cộng thêm bữa sáng cùng với việc phải chờ tài xế sửa xe làm cho hướng dẫn viên du lịch đỏ mặt tía tai.
Toàn bộ phòng khách bị nháo đến ầm ĩ, ta và em lại ngồi ở một góc vô cùng an tĩnh.
Không ngờ em còn có loại khả năng này nữa. Mấy giờ liền, đầu của em vùi vào iPad, mặt không biểu tình lại không nói một câu, ngay cả tư thế cũng chưa từng thay đổi qua, phảng phất như những sự vật xung quanh mình không hề tồn tại, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bản thân muốn nhân cơ hội hội cùng em trò chuyện để tăng tiến tình cảm, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.
Ở trên xe khách, ta cảm thấy có chút mệt mỏi, liền ngủ quên mất, sau đó cư nhiên tỉnh lại trên vai của em.
Nói thật thì, chỗ ngồi trên xe khách của công ty du lịch không quá rộng rãi, lại bởi vì vóc người ta khá cao, khiến ta ngủ đến mức vai gáy đều đau.
Khi em bình tĩnh xoa bả vai của mình, ta cố nén ý niệm muốn giúp em xoa bóp ngay tại chỗ trong đầu.
Em đối với tượng David nổi tiếng không mấy hứng thú, ta có chút yên tâm lại không quá thoải mái, em đối với thân thể của nam nhân không có cảm giác gì cả…
Ta suy nghĩ đến mức ngây ngốc, vừa quay đầu lại thấy em bị gió thổi đến lỗ mũi đỏ ửng cùng thân thể lạnh run, lòng của ta liền xoắn lại, lập tức cởi áo khoác kiên quyết đưa cho em.
Ta hết lần này tới lần khác cam đoan rằng bản thân mình không lạnh, em mới khẩn cấp mặc áo vào sau đó bọc lại kín mít cả người, chỉ chốc lát sau vốn nhờ hơi ấm của ta trong áo khoác mà em giảm bớt được lạnh lẽo, như mèo con híp mắt cọ cọ vào cổ áo dựng đứng của ta, thực sự là… Quá mê người mà.
Áo của ta đối với em có hơi lớn, khi em mặc vào hệt như một đứa nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn, ta không khỏi tưởng tượng tới hình ảnh sau khi em tắm xong “CHỈ” mặc “MỘT CÁI” áo T-shirt dài của ta.
Nhất định là hấp dẫn trí mạng.
Đến giờ cơm ta đưa em đến một nhà hàng nổi tiếng, gọi món thịt bò nướng chiêu bài. Em không quen dùng dao nĩa cho lắm, ta lịch sự “tay trong tay” dạy em.
Tay em nhỏ hơn của ta một chút, thon dài trắng nõn, thực sự là một tuyệt tác nghệ thuật, độ ấm trong lòng bàn tay cũng thấp hơn ta một chút. Cùng hai tay của em tiếp xúc hơn 10 giây, ta hận không thể nào kéo dài khoảnh khắc này đến vô tận…
PS: Dường như sau khi ăn xong thịt nướng nhìn em càng thêm ngon miệng hơn.——————
Nhật ký của một em gái ngày 25 tháng 3 năm 2013, Roma, thời tiết lạnh lẽo.
Ngày hôm qua sau khi em gái kia phát hiện trong đoàn có một đôi suất ca đã chia sẻ cùng ta, ta liền nhận được một sứ mệnh thần thánh: Trong chuyến đi này phải ghi lại gian tình của hai người đó, sau này khi về báo cáo lại với nàng!
Vì vậy ngày hôm nay ta rất cố gắng quan sát suốt một ngày, sau đó bị manh trái tim rối loạn luôn rồi a a a a! ><
Buổi sáng, tiểu thụ vùi đầu chơi iPad, tiểu công ngồi ở một bên nhìn chằm chằm không chớp mắt, trên mặt còn lộ vẻ sủng nịch cùng nụ cười bất đắc dĩ!
Bầu không khí phấn hồng ngập tràn đã chọt mù mắt bọn họ rồi có biết hay không!
Còn phải giương cao cờ khởi nghĩa khi mấy thành viên đến khảo sát ý kiến cho nên cũng không dám đi qua đó quấy rối nha.
Trên xe khách, vị trí của bọn họ “vừa lúc” ở trước mặt ta, ta vẫn sống chết nhìn chằm chằm về phía trước, rất sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Sau đó, ta ngạc nhiên phát hiện tiểu công đang ngủ, sau đó… Sau đó ở dưới sự ủng hộ nhiệt tình trong tiềm thức của ta, quả nhiên anh chậm rãi dựa vào vai của tiểu thụ! \\(^o^)~ Thiếu chút nữa ta đã hưng phấn đến gào lên!
Vào thời điểm tiểu thụ vừa mới bị dựa vào, nhìn qua như một tiểu động vật bị kinh hách, chỉ thấy cậu ngơ ngác nhìn đầu của tiểu công vài giây, sau đó mới cố lấy hết dũng khí chậm rãi chuyển tư thế, để tiểu công có thể ngủ được thoải mái hơn.
Quả nhiên không phải là mỹ nhân lạnh lùng ngược tâm tra thụ rồi!
Thiên nhiên ngốc manh lạnh lưng mỹ nhân thụ kỳ thực cũng là rất ôn nhu có được hay không a~!
Còn có, thời điểm tiểu công cường thế giúp tiểu thụ choàng áo khoác rất tuấn tú rất ôn nhu, ngay cả ta thân là một hủ nữ có thâm niên cũng nhịn không được mà muốn phản bội đam mỹ đại thần đi tìm một bạn trai nhị thập tứ hiếu(*) ><.
Buổi tối theo bọn họ đi đến một nhà hàng, khả năng bởi vì là chung một đoàn, cho nên đã quen mặt của ta, khi tiểu công thấy ta còn mỉm cười một chút! Thiệt là đẹp trai quá đi mà!
Ta làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà gọi món ăn, nhờ vào sự yểm trợ của thực đơn, trên thực tế ngũ quan như ra đa mà toàn bộ triển khai, rất sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Nắm tay của tiểu thụ dạy lễ nghi và vân vân, ăn nước bọt của tiểu thụ và vân vân… Ngao ngao ngao (tiếng gào khóc), còn có thể ái muội hơn được nữa không?!
PS: Nhà hàng này thiệt không tệ nha, xem ra đi theo bọn họ không chỉ được bổ mắt, còn có thể được ăn ngon nữa a!——————————————————-Firenze: là thủ phủ của vùng Toscana, Ý.
Pisa: là thành phố của Tuscany, Trung Ý, nằm ở hữu ngạn cửa sông River Arno đổ ra biển Ligure. Nó là thành phố tỉnh lỵ của Tỉnh Pisa.
Phục Hưng: là một phong trào văn hóa thường được xem là bao phủ giai đoạn từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 17, khởi đầu tại Firenze (Ý) vào Hậu kỳ Trung Đại, sau đó lan rộng ra phần còn lại của châu Âu ở những quy mô và mức độ khác nhau. Với tư cách một phong trào văn hóa, Phục Hưng bao hàm sự nở rộ của các nền văn học tiếng Latin cũng như các tiếng dân tộc, bắt đầu từ sự phục hồi việc nghiên cứu các tư liệu cổ điển, sự phát triển của phép phối cảnh tuyến tính và các kỹ thuật nhằm biểu diễn hiện thực tự nhiên hơn trong mỹ thuật, và một cuộc cải cách giáo dục tiệm tiến nhưng phổ cập.Tòa thánh Vatican: dùng để chỉ Giáo phận Rôma, nơi giáo hoàng cai quản với tư cách Giám mục. Theo giáo luật Công giáo Rôma, danh từ Tòa Thánh và Điện Tông Tòa dùng để chỉ chung cho Giáo hoàng và Giáo triều Rôma. Chính vì lý do này Giáo hoàng và Giáo triều Rôma thực sự là giáo quyền cai quản giáo hội Công Giáo Hoàn vũ.
Florence Cathedral: Nhà thờ Chính tòa hay còn được gọi là nhà thờ Santa Maria del Fiore nằm ở trung tâm thành phố Florence, Italy. Công trình kiến trúc mang phong cách Gothic này được xây dựng từ năm 1296 tới năm 1436 thì chính thức hoàn thiện. Đây được coi là biểu tượng của thành phố nghệ thuật Florence.
Tượng David: là một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của nghệ thuật điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo (cùng với Pietà). Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được công nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật. Bức tượng này đã được xem như là một biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh. Thời Phục Hưng, những người có dương v*t nhỏ thường được xem là đẹp, bởi họ cho rằng dương v*t lớn chỉ có ở loài thú dữ. Vì thế dương v*t của David được làm nhỏ để thể hiện sự hoàn mỹ của vẻ đẹp con người theo quan niệm của thời kỳ này.
Poseidon: là 1 trong 12 vị thần ngự trị trên đỉnh Olympia trong Thần thoại Hy Lạp, là vị thần cai quản biển cả, và “người rung chuyển Trái Đất”, giữ vai trò trong các trận động đất, gây ra bởi các thần mã của Poseidon. Poseidon được miêu tả với hình ảnh một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc xoăn và bộ râu bạc.
Dòng họ Medici: Xuất thân từ những người nông dân, rồi tham gia các hoạt động buôn bán và ngân hàng, dòng họ Medici dần trở thành một trong các gia đình quyền lực nhất châu Âu trong suốt thời gian từ giữa thế kỷ 14 đến 1748. Dưới sự dẫn dắt của Giovanni Medici từ đầu thế kỷ 15 và sau đó là cosimoMedici.gifCosimo, dòng họ xứ Toscan (thuộc Italia) dần mở rộng các hoạt động ngân hàng ra ngoài ranh giới xứ Florence với các chi nhánh tại Milan, Geneva, Bruges, Ancona, Pisa, London và Avignon. Chi nhánh tại Rome quản lý tài khoản của Đức giáo hoàng.Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoakể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn.Ngu Thuấn(虞舜): hiếu cảm động trờiLưu Hằng(刘恆, tức Hán Văn Đế): người con nếm thuốcTăng Sâm(曾参): mẹ cắn ngón tay, tim con đau xótMẫn Tổn(闵损): nghe lời mẹ với quần áo đơn giảnTrọng Do(仲由): vác gạo nuôi cha mẹĐổng Vĩnh(董永): bán thân chôn chaĐàm Tử(郯子): cho cha mẹ bú sữa hươuGiang Cách(江革): làm thuê nuôi mẹLục Tích(陆绩): giấu quýt cho mẹĐường phu nhân: (唐夫人) cho mẹ chồng bú sữaNgô Mãnh(吳猛): cho muỗi hút máuVương Tường(王祥): nằm trên băng chờ cá chépQuách Cự(郭巨): chôn con cho mẹDương Hương(杨香): giết hổ cứu chaChâu Thọ Xương(朱寿昌): bỏ chức quan tìm mẹDữu Kiềm Lâu(庾黔娄): nếm phân lo âuLão Lai tử(老莱子): đùa giỡn làm vui cha mẹThái Thuận(蔡顺): nhặt dâu cho mẹHoàng Hương(黄香): quạt gối ấm chănKhương Thi(姜诗): suối chảy cá nhảyVương Bầu(王裒): nghe sấm, khóc mộĐinh Lan(丁兰): khắc gỗ thờ cha mẹMạnh Tông(孟宗): khóc đến khi măng mọcHoàng Đình Kiên(黄庭坚): rửa sạch cái bô đi tiểu của mẹ