Sau khi Niệm Hoa phun xong một búng máu, ở đằng xa, khói bụi lờ mờ xuất hiện một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đang dần bước đến.
“Đại sư huynh!” Yến Thanh Bạch ngoài ý muốn nhìn thấy hắn, kinh ngạc hô một tiếng.
Niệm Hoa ngẩng đầu, lập tức lau đi vết máu còn lưu lại trên mặt, hướng Yến Thanh Bạch cười nhạt “Giết được yêu ma rồi hả?”
Yến Thanh Bạch gật gật đầu, lần đầu nhìn sư huynh bộ dạng thảm hại, tuy thấy hơi kì lạ, nhưng lại coi như không thấy gì. Nói tạm biệt một câu rồi phóng ra kiếm khí, nhảy lên bay đi mất.
Theo như nguyên tác, quan hệ giữa Yến Thanh Bạch và Niệm Hoa không được tốt cho lắm, nên thường cùng nhau đối đáp qua loa vài câu, xong mệnh ai người nấy lo.
Cho nên khi nhìn Yến Thanh Bạch thẳng thắn rời khỏi, Niệm Hoa cũng không có ý tức giận người ta. Ai bảo vì trong truyện hắn đã viết như thế chứ!
Hệ thống nói thể lực hắn sắp xuống âm rồi, đề nghị triển khai điều dưỡng.
Niệm Hoa biết mình không thể sử dụng pháp lực lúc này, bởi vì hệ thống nói chỉ cần thể lực về không thì bản thân hắn sẽ đi tong. Một khi cốt truyện chưa hoàn thành mà hắn đã đi tong thì sẽ nhận hình phạt, chính là hồn không về được xác, dần dần hồn phi phách tán.
Cho nên một là ở lại đây điều dưỡng, hai là dùng truyền tống phù cấp thấp chạy về.
Đêm xuống, trong khách điếm hoàn toàn yên lặng, bỗng dưng lại có tiếng đập cửa vang lên.
Người trông coi khách điếm không tình nguyện đi xuống mở cửa, nhập nhèm nói “Khách quan, giờ này khách điếm đóng cửa rồi, hơn nữa đã hết...” nhưng chưa kịp nói hết câu, liền thấy người trước cửa lớn lên rất anh mỹ, y phục rách rưới nhưng lại không làm phai đi nét phong hoa, tiêu dao của hắn. Rõ ràng là nam nhân, nhưng nếu chỉ nhìn loáng thoáng sẽ tưởng là mỹ nữ.
Niệm Hoa tay cầm quạt đứng bên ngoài, quạt gió mấy cái, miệng cười đến cứng nhắc, rốt cuộc đối phương cũng nhận ra hắn là đồng môn của đám người tu tiên thuê phòng ở đây, liền mở cửa cho hắn vào, miệng còn ngọt sớt đôi câu.
Mệt mỏi cả ngày, hắn không muốn ở đây nghe người khác nói chuyện, dường như người trông coi khách điếm cũng biết vậy nên rất nhanh chóng cầm chùm chìa khóa loại cổ đi trước dẫn đường đưa hắn về phòng hôm trước.
Cửa mở ra, bên trong không một chút ánh sáng, tối đen như mực.
Niệm Hoa cũng không tỏ thái độ gì, chậm rãi bước vào phòng, trước khi đóng cửa lại còn dặn tên canh khách điếm kêu người ngày mai chuẩn bị cho mình một bộ y phục thường dân khác, sau đó đóng cửa, thắp nến.
Thật ra từ nhỏ Niệm Hoa đã rất sợ ma, cho nên hắn thường thắp đèn khi đi ngủ, hoặc không có đèn thì nhất định trong phòng phải có thứ gì khác phát sáng, nếu không hắn sẽ ngủ không ngon. Đây là thành quả do sống với ông bố nghiện phim ma kinh dị của hắn.
Nói tới đây Niệm Hoa bỗng dưng nhớ ra đã hai tuần rồi không gọi cho bố mẹ, không biết hai người ở quê có lo hay không. Niệm Hoa vốn là người ở quê, sau này thi đại học mới lên thành phố sống vừa học vừa làm. Chỉ vì công việc hắn làm chưa phải là nơi kiếm tiền ổn định nên vẫn chưa dám đem ý nghĩ muốn đón song thân già lên sống cùng. May mắn trong nhà còn có anh cả công việc ổn định, cuộc sống tốt đẹp, lấy vợ sinh con rồi, lúc nào cũng chiếu cố hai người thay hắn. Hiện giờ hắn đã không còn ở thế giới kia nữa, liền không dám nghĩ đến sắc mặt của bố mẹ và anh cả khi biết tin hắn bỗng mất tích...
Từ khi đến thế giới này, cơ thể ‘Niệm Hoa’ này vì là người tu tiên nên thính giác tốt hơn bình thường, cho nên hắn gần như lập tức nghe được tiếng loạt xoạt nhẹ phát ra từ phía giường.
Trong lòng Niệm Hoa nghi ngờ, nhướn mày nhìn về phía giường trong phát hiện vậy mà bên chân giường có một cái bóng dáng nho nhỏ. Bất giác mày hắn nhíu lại, tên vừa rồi có phải đưa hắn đến nhầm phòng rồi không? Trong này rõ ràng là có người!
Niệm Hoa không kìm được trong lòng có hơi cảnh giác, không phát ra tiếng động đến cạnh giường, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú còn mơ màng nhìn hắn.
Tim Niệm Hoa khẽ nảy lên một nhịp.
Liên Không ngồi bệt dưới đất cạnh giường, khuôn mặt thanh tú tinh xảo hơi nghiêng hướng về phía bên trái, mí mắt hơi nhếch lên hiển nhiên là đang ngủ say bị hắn làm thức giấc, nhưng lại không hoàn toàn tỉnh hẳn. Đôi mắt chỉ mở ra một khe nho nhỏ, dưới ánh nến vàng nhạt, phản chiếu ra hơi nước trong đó.
Bỗng dưng Niệm Hoa nhớ ra không phải do tên canh khách điếm ban nãy nhớ sai phòng, mà là trong nguyên tác hình như hắn vốn viết Niệm Hoa cùng Liên Không ở chung một phòng. Bởi vì Niệm Hoa vốn là tên cặn bã vùi hoa dập liễu, chà đạp thân thể trẻ em nên luôn lấy lí lẽ ‘kính trên nhường dưới’, ‘tôn sư trọng đạo’,... (không liên quan) để bắt Liên Không ngủ dưới đất. Như vậy là còn tử tế, bằng không bình thường "hắn" mà không vui sẽ không nói không rằng đá y xuống giường.
Lúc viết thì cảm thấy bình thường, nhưng hiện tại lại được chứng kiến người thật mắt thật bị đối xử như vậy, trong lòng không khỏi một trận đau xót. Không những vậy, Niệm Hoa còn muốn lôi mình trong quá khứ, ừm, chính xác là bản thân hắn trong quá khứ ra đánh một trận. Tội ngược đãi trẻ em nhất định sẽ phải chịu hình phạt trước quan tòa.
Hình như Liên Không bắt đầu tỉnh táo hơn, nhìn thấy hắn liền kêu một tiếng “Sư tôn!” đầy kinh ngạc.
Niệm Hoa dường như còn thấy được cả sợ hãi ẩn hiện trong đáy mắt của y.
Lòng hắn không dễ chịu gì cho cam, hổ thẹn một hồi rồi lại bắt buộc phải bình thản hỏi “Đánh thức ngươi hả?”
“Không phải ạ” y nhu thuận lắc đầu “Sư tôn đi nghỉ, con đi thổi nến.” dứt lời liền đứng dậy, như là muốn đi thổi nến thật.
Trong lòng Niệm Hoa hốt hoảng, vô thức liền đẩy Liên Không một cái, không ngờ lại làm thiếu niên ngã ngửa xuống giường.
Mắt thấy Liên Không hoảng sợ nhìn mình, trong lòng hắn nhịn không được một trận lúng túng, nhưng bản tính ‘Niệm Hoa’ vốn luôn bình đạm không nóng không lạnh nên rất nhanh phải dìm xuống trận sóng xấu hổ, lấy lại trạng thái ung dung, che miệng ho “Không cần tắt đèn, ngươi cùng ngủ ở trên giường đi”
Liên Không thụ sủng nhược kinh, trong lòng không thôi kinh sợ nhưng nhìn đến biểu tình trên mặt Niệm Hoa, trong lòng y cũng dần tĩnh lại.
Từ lúc gặp lại Niệm Hoa tới giờ, y vẫn luôn nghi ngờ thái độ lạ lùng của hắn. Kiếp trước Niệm Hoa là người thế nào y là người rõ nhất. Hắn tàn nhẫn, độc ác, lạnh lùng đến cực điểm. Năm ấy chính hắn lạnh lùng thấy y trong tình thế nguy hiểm nhưng không hề ra tay cứu giúp, kết quả y còn nửa cái mạng cùng khuôn mặt tàn phế. Cũng chính là hắn, kẻ độc ác tàn nhẫn một chân đem y đá xuống vực sâu vạn trượng, cũng nhờ vậy mà y học được cách tu ma, sau này thành công trả thù y, có khả năng nuôi lớn dục vọng diệt vong thế giới.
Từ khi Liên Không lần nữa mở mắt tại động Thoa Xử, liền căm hận tại sao thời gian thế giới này quay trở lại ngày y còn là môn đồ hèn kém trong tiên môn, y phẫn nộ, ý niệm muốn diệt thế ở trong lòng càng mãnh liệt hơn khi trước. Y không còn rõ ràng, trong khắc đầu rơi máu chảy, hắc vân vần vũ, phong hồi lộ chuyển kia, rốt cuộc có phải y đã bị giết chết rồi hay không? Nhưng nếu y đã ở đây, vậy y thật sự đã chết? Lại còn sống lại tại giai đoạn âm u nhất trong cuộc đời?
Đời này hỏi y hận ai nhất, không chần chừ y lập tức có thể trả lời, chính là Niệm Hoa!
Liên Không biết Niệm Hoa không có trách nhiệm yêu thương bao vệ mình, lại càng có lí do để hành hạ y... Nhưng như vậy thật sự quá ác độc, làm cho tuổi thơ y tăm tối cực điểm.
Niệm Hoa lúc này ở trước mặt y, vẫn là phong thái cao cao tại thượng, như một vị thần giá lạnh từ trên cao nhìn đến, thế nhưng lần này bất ngờ xuất hiện thêm một tia ôn hòa gần gũi cỏn con khó giải thích, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra nổi.
Niệm Hoa che miệng, đặt quạt giấy xuống bàn gỗ, vứt lớp áo ngoài đã rách nát xuống đất, vận nội lực tự làm sạch thân thể, rồi nằm xuống giường. Liên Không nhìn một loạt hành động của hắn, trong lòng không khỏi phòng bị, biết điều mà chậm rãi thu người lại ngồi trong góc.
Y lúc này năng lực yếu kém không khác phàm nhân là bao, người trước mắt chỉ cần phất tay một cái liền dễ dàng đưa bản thân xuống minh giới du ngoạn. Muốn giữ gìn mạng sống, tốt nhất là y cứ ngoan ngoãn nghe lời hắn trước đã.
Niệm Hoa cảm nhận được Liên Không cứng nhắc ngồi một bên còn đang lo lắng nhìn chằm chằm mình, trong lòng không nhịn được buồn phiền. Rốt cuộc ngày ấy não hắn tàn đến mức nào mới có thể viết ra được loại nhân vật pháo hôi gây ám ảnh tâm lý trẻ nhỏ như vậy chứ?
Để không OCC, Niệm Hoa làm vẻ lạnh nhạt như thật, nói “Còn không nằm ngủ sáng mai ngủ quên liền vứt ngươi tại đây làm khất cái!”
Rất nhanh hắn liền cảm nhận được phản ứng của đối phương. Đầu tiên là cứng còng người, sau đó lập tức nằm xuống. Tuy nhiên y khá là biết điều, tự thu mình lại một góc nhỏ, không dám chạm đến hắn dù chỉ là tà áo.
Nhưng Niệm Hoa đạt được mục đích thì cũng không để ý nhiều nữa, an tâm chậm rãi chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Nhưng có lẽ do là lần đầu được ngủ cùng người khác hơn nữa lại còn là người có thân phận đặc thù - sư tôn kiêm kẻ hành hạ y cho nên y không thể ngủ. Cùng với không gian vì ánh nến chiếu rọi mà khó ngủ hơn. Đến bây giờ y mới biết hóa ra sư tôn hắn thích ngủ trong không gian sáng, nhưng đời trước tựa hồ chưa từng nghe ai đề cập đến cả.
Trong mộng mị nặng nề, vì cũng là đêm đầu tiên đến thế giới này nên trong tiềm thức Niệm Hoa vẫn còn bất an đôi chút. Trong đầu bỗng hiện lên bóng hình tiểu thiếu niên thanh tú, ngũ quan tinh tế, khóe miệng không khỏi giương lên, môi mấp máy vài chữ, lồng ngực trống vắng bỗng chốc liền ấm áp như ôm được vật gì đó. Mệt mỏi lại đánh úp, lần này vì không còn cảm giác trống rỗng nữa nên nội tâm Niệm Hoa cảm thấy vô cùng an tâm, không chờ hắn mở mắt ra bản thân đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm Liên Không bị người ôm vào lòng, bên tai phảng phất hơi ấm còn nghe được âm thanh trầm thấp mà yêu thương:
“Con trai ngoan, đến đây để baba ôm cái nào!”
“...”