Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc Tác giả: Tiểu Mục (小目)
Thể loại: đam mỹ, xuyên thư, niên hạ, hệ thống, cổ đại, tu chân, linh dị thần quái, thanh thủy văn, xuyên việt giá, cường cường, thụ sủng công, HE.
Couple: quỷ súc trung khuyển độc chiếm hắc hóa cao soái công x ngụy cao lãnh ngạo kiều nhi tử khống sư tôn vạn người mê mỹ thụ.
Truyện được đăng tải trực tiếp tại wattpad.***
Đồng Vân phái nhiều năm vẫn coi là luôn ở vị trí cao, từ chỗ này có thể ở trên cao liếc mắt trông ngang các môn phái khác.
Tuy nhiên không rõ vì sao những năm gần đây vị thế môn phái này lại dần xuống dốc. Không chỉ tiêu chí cùng tiêu chuẩn tuyển người thấp, ngay cả thứ mà người Đồng Vân phái vẫn luôn lấy làm vinh dự là kiếm tiên, đều bị vùi dập dưới chân những tu nhân khác trong khắp tu tiên giới.
Sự tình này không phải ngày một ngày hai, cho nên hiện tại chỉ cần nhắc đến Đồng Vân phái, người trong giang hồ chỉ có lắc đầu cười nhạt.
Bọn họ đều cho rằng, một môn phái sắp biến mất.
Đập nát bàn trà. Đồng Thừa chân nhân tức giận đứng dậy, dư quang đảo qua nhóm đồ đệ trước mặt, không che giấu biểu tình mở miệng, “Các ngươi nghĩ bản thân mình hiện tại vẫn còn có thể tiêu dao xuống núi đi trên đường sao? Cho dù có thể, các ngươi cũng dám bước một bước khỏi đại môn của phái!?”
“Niệm Hoa, ngươi thân là đại đồ đệ của ta, là đại đồ đệ của Đồng Vân phái, ngươi những ngày qua đã làm cái gì? Có ích cho môn phái sao?” Đồng Thừa quay đầu nhìn Niệm Hoa, trong mắt là hàn khí sắc bén, “Ngươi nghĩ ta quanh năm bế quan sẽ không biết việc ngươi làm? Trừ khi ta chết, vĩnh viễn một bước chân của ngươi ta cũng có thể nắm trong lòng bàn tay!”
Vì một đồ đệ dưới trướng tạo phản rơi vào ma đạo mà đuổi cùng giết tuyệt. Nàng biết Ma đạo từ xưa vẫn luôn cùng bọn họ không đội trời chung, diệt được vậy liền diệt đi. Nhưng một tu nhân lại có thể lấy mục tiêu giết người đặt lên hàng đầu, có chút kỳ quái. Bạch Thu hiểu rõ con người lạnh nhạt như Niệm Hoa, hắn sẽ không bao giờ bỏ ra nhiều thời gian dạy dỗ một đệ tử dù là hắn tín nhiệm, vì y mà lưu tâm. Cho nên ngoại trừ bọn hắn có nguyên nhân sâu xa thì không còn gì để lý giải. Nhưng là đó là thù oán riêng của bọn hắn, há có thể vì nó mà mang cả bản phái đồng quy vu tận theo?
Niệm Hoa nghiêng đầu, ngồi trên ghế yên lặng không nói. Mặt không biểu tình, cũng không rõ hắn nghĩ cái gì, nghe có lọt tai hay không.
“Thanh Bạch” Bạch Thu nói xong cũng không quan tâm sắc mặt của Niệm Hoa, chuyển dời ánh mắt đến Yến Thanh Bạch, lời nói lạnh lẽo phun ra đã không còn cố kỵ: “Ngươi thân là sư đệ hắn, cũng có thể trơ mắt nhìn sư huynh của mình bị oán niệm che mắt mà không ngăn cản? Ta hỏi, ngươi dám trả lời là mình không biết?”
Cũng không thèm đợi Yến Thanh Bạch trả lời, Đồng Thừa liền chuyển sang nhìn Đỗ Yến, thanh âm vô thức lại thấp hơn rất nhiều: “Tiểu Yến, ngay cả ngươi cũng không còn quan tâm sư phụ? Môn phái đối với ngươi cũng không có ý nghĩa gì? Ta rõ ngươi là nữ nhi, nhưng ngươi không thấy sư phụ ngươi cũng vậy sao? Cho nên ngươi càng phải cố gắng, thay ta khuyên bảo các sư huynh. Tiểu Yến, ngươi phải cho tất cả đều biết nữ nhân chúng ta kì thực rất mạnh mẽ, mạnh mẽ kinh người!”
Thấy Đỗ Yến im lặng ngoan ngoãn cúi đầu, Bạch Thu có phần mệt mỏi, cổ họng khát khô. Nàng đưa tay lấy ấm trà muốn rót cho mình một chén nước, Đỗ Yến ở gần thấy vậy liền muốn thay sư phụ rót nước, lại bị từ chối, đành không tiếng động thu tay về.
Trong từ đường lặng thinh, cuối cùng vẫn là thanh âm của Bạch Thu, “Thôi, ta mệt, các ngươi về nghỉ sớm đi.” trước khi đám ba người thật sự đi, lại nghe người phía sau nói, “Các ngươi tự ngẫm đi. Cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ không cùng các ngươi... tiếp tục nhìn theo thay đổi của môn phái nữa”
Gió lạnh thổi qua, trong từ đường chỉ còn dư lại một mình Bạch Thu bên trong. Nàng cúi đầu dùng khăn che miệng, không giấu được sắc đỏ dần lan sang bên kia, nhuộm màu tấm khăn trắng.
—
“Sư huynh,...” Đỗ Yến đi đằng sau Niệm Hoa, vừa mở miệng lại bị Yến Thanh Bạch không tiếng động giơ tay ra hiệu đừng nói đành nuốt lời nói trở về.
Niệm Hoa lạnh lùng bước ở phía trước, cảm nhận đan điền trống rỗng đặc biệt khó chịu. Hắn khẽ nhíu mày, nghe thanh âm nho nhỏ của Đỗ Yến không nhịn được hơi ngừng bước, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bước tiếp.
Ba người bất giác đi một đường, nhìn thấy trước mặt đã là Hoa Vân các, Yến Thanh Bạch nói Đỗ Yến cứ trở về Các của nàng nghỉ ngơi trước, còn bản thân quyết định tiếp tục đi theo sư huynh. Đỗ Yến có phần chần chừ, nhưng biết mình đi theo cũng không giải quyết được chuyện gì, đành nghe lời quay về trước.
Theo Niệm Hoa vào phòng, Yến Thanh Bạch rót cho hắn một chén nước, ngồi bên cạnh hắn nói, “Sư huynh, sắc trời đã không còn sớm, nên sớm nghỉ ngơi”
Niệm Hoa thẳng lưng ngồi trên ghế không mang vẻ gì là mệt mỏi. Một tay để trên bàn, đầu hơi cúi, hai mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Dường như đã không để ý đến thái độ đã thay đổi của Yến Thanh Bạch.
“Sáng sớm nay Đào Ngân có tới” Yến Thanh Bạch hết cách, đành cắn răng nói sang đề tài khác, “Nàng có nói...”
Vừa nghe đến hai tiếng Đào Ngân, Niệm Hoa không báo trước ngẩng đầu trừng Yến Thanh Bạch, nhưng là dù hắn có bất ngờ trừng mắt, cũng đã nằm trong dự đoán của Yến Thanh Bạch.
Hắn thấy trong miệng nhạt nhẽo, ngữ khí không phập phồng nói, “Nàng muốn đi Xích Quỷ, hy vọng huynh không tức giận”
Niệm Hoa đột nhiên đứng bật dậy, kéo căng cổ áo Yến Thanh Bạch, “Ngươi để cho nàng đi ư?”
Yến Thanh Bạch không cam lòng nhíu mày, hai mắt nhìn thẳng vào con ngươi giận dữ của Niệm Hoa, tức giận nghĩ nàng luôn vì sư huynh mà bướng bỉnh như vậy, hơn nữa còn có hai chân, trừ khi chân này không còn, nếu không sẽ chẳng kẻ nào cản được bước chân của nàng. Nhưng lời đến bên miệng, lại đổi thành lời ân hận, “Là ta thiếu sót không nghĩ tới, không cản nàng lại”
Niệm Hoa đẩy Yến Thanh Bạch, cái đẩy không mang nội lực không cách nào suy chuyển được người kia. Niệm Hoa vừa chán ghét vừa giận dữ, không kìm được lạnh lùng đuổi người. Cái gì mà không nghĩ tới, địch ý của Yến Thanh Bạch với nàng hắn còn lạ lẫm sao.
Lần này đuổi người ngược lại Yến Thanh Bạch cũng không mặt dày dây dưa lâu, thật sự bỏ đi. Ở góc độ Niệm Hoa không thấy được, trong mắt xoẹt qua tia không cam tâm.
Đào Ngân là cái gì chứ, vì sao lâu như vậy sư huynh chỉ rõ nàng.
Rõ ràng... nàng mới là người đến sau...
———
Thời tiết hôm nay có vẻ không được tốt. Ngay từ buổi sáng trời đã có phần âm u, chờ qua đến quá trưa liền đổ mưa, buộc người lữ hành đi đường phải dừng lại.
Mưa ban đầu cũng không lớn, nhưng dần dần trở lên mạnh. Người qua đường bình thường đều cảm nhận được không khí chạm vào người lành lạnh.
“Xùy” một tiếng đem xe ngựa giảm tốc độ, Mạnh Hoài Đông hai tay nắm dây cương, lưng dựng thẳng vặn lại, quay đầu hướng trong xe hô, “Ngoài trời mưa rất lớn, ta nhìn thấy ở phía trước có một miếu nhỏ, hai người chuẩn bị đồ đi ra. Sợ rằng đêm nay phải ở đó quá giang”
Đậu Lục không quen ngồi trong xe ngựa cổ đại. Đường đi nhiều ổ gà sỏi đá lớn nhỏ khiến xe đi qua đều không tránh được xóc nảy, bánh xe lại chỉ đơn thuần làm từ gỗ, lăn trên đường rừng núi thật khiến người bên trong chịu khổ. Vẫn nghe nói với người xưa xe ngựa là phương tiện thông dụng nhất, Đậu Lục chỉ có thể dùng sắc mặt tái nhợt khâm phục nghị lực phi thường của bọn họ.
Liên Không ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nhưng so với Đậu Lục chật vật, y coi như là khá hơn rất nhiều, không tiếc bản thân khổ cực hơn mà đưa tay ôm lấy đối phương vào trong lòng, coi như dùng mình vừa làm đệm thịt, vừa làm chỗ dựa, có như thế sắc mặt Đậu Lục mới khá hơn.
Hành trình vất vả không điểm dừng như thế, cuối cùng cũng chờ được thời điểm Mạnh Hoài Đông nói sẽ dừng xe nghỉ ngơi, Đậu Lục liền lập tức mở miệng đáp ứng.
Nghỉ đi nghỉ đi, không nghỉ nữa là sẽ có án mạng xảy ra đấy. Đậu Lục thầm niệm trong lòng, chờ cho xe thật sự dừng lại, mới không đứng vững run rẩy rời khỏi xe, trước có Mạnh Hoài Đông đỡ sau có Liên Không để ý, giống như cảnh cha già và những người con vậy.
Hai người Liên Không và Đậu Lục đi vào bên trong trước, dư lại Mạnh Hoài Đông ở bên ngoài đi buộc ngựa cùng cho nó ăn uống, bố trí chỗ để xe ngựa được khuất mưa không làm ướt bên trong.
Ngôi miếu này dù là bên trong hay bên ngoài không lừa dối mà lụp xụp tồi tàn giống nhau. Bởi vì đây là một cái miếu hoang, có lẽ vì đã bị bỏ lâu mà vừa không được tu sửa vừa không có hương khói khiến nó vừa bẩn vừa âm u.
Mạnh Hoài Đông vào sau đã thấy hai người tìm được một khoảng trống nhỏ khô ráo duy nhất bên trong. Liên Không phụ trách quét tước, Đậu Lục trải đệm, hết phân nửa nén nhang khoảng trống mới miễn cưỡng được cho là sạch sẽ.
Mạnh Hoài Đông rút từ trong ngực ra lộ tuyến đến Xích Quỷ đã định sẵn đưa cho hai người xem, chỉ vào bên trong, “Chúng ta đã đến đây rồi, xem như đã đi được hai phần tư quãng đường. Ta quyết định sẽ chỉ đi qua con đường có phố xá hoặc thôn trang, ít nhất sau này muốn nghỉ sẽ không chật vật như vậy”
Liên Không ngồi trên đệm trầm ngâm, quay đầu nhìn Đậu Lục đã sớm không còn sức để nghe nói, “Chúng ta có lẽ phải đi nhiều ngày nữa, chậm nhất là nửa tháng mới tới được thành kia. Ngươi chịu được?”
“Không sao, tuy ta mấy ngày này đi không tốt, nhưng đi nhiều khác phải quen, lộ trình thế nào, các ngươi cứ tự mình quyết định, không cần chú ý tới ta” Đậu Lục hé mắt nhìn Liên Không rồi liếc Mạnh Hoài Đông, lại mệt mỏi nhắm mắt. Cả ngày nỗ lực đường xa khổ cực, đến lúc dưới lưng có được thứ mềm mại mới khiến hắn cảm thấy thanh thản, vừa ngả lưng đã ngủ quên cả ăn cơm, không còn hơi sức lo cái gì. Dư lại Mạnh Hoài Đông cùng Liên Không còn thức, hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mạnh Hoài Đông không nhịn được hỏi y, “Ngươi thật sự trở thành phế vật rồi sao? Đã tính toán cái gì cho tương lai?”
Liên Không nhìn Đậu Lục đang ngủ lắc đầu, “Chưa biết. Chuyện tương lai, đâu phải một cái liếc mắt là có thể thấy rõ” cho dù y có sẵn tính toán của mình, cũng không cần kể Mạnh Hoài Đông nghe.
Thấy y giống như mờ mịt không rõ, rất giống mình nhiều năm trước vì rời khỏi môn phái mà lang bạt vô vọng, vì thế đồng bệnh tương liên mà thấu hiểu. Mạnh Hoài Đông nhìn y trầm mặc nhìn ánh lửa đang cháy, đưa sang phần lương khô đi đường ăn xem như tạm lấp đầy bụng thay cho bữa tối, thấp giọng nói, “Ngươi nghỉ sớm đi, uống thêm chút nước. Thời điểm này cơ thể ngươi tương đối mẫn cảm, dễ dàng sinh bệnh, ngươi giữ ấm cho tốt”
Liên Không không khách khí nhận lấy, thầm nghĩ đến Xích Quỷ nhanh hay chậm, thanh kiếm kia chỉ có thể là của y. Nghĩ đến Niệm Hoa cũng như mình trở thành phế vật, y không khỏi mỉm cười.
Lửa không lớn không đủ chiếu sáng người ngồi gần nó, vì thế liền đem Liên Không chìm vào trong bóng đêm.
Đợi sau này gặp lại, Đồng Vân phái cũng nên đến lúc phải biến mất đi...