***
Chờ khi Hiên Viên Quyết Nhiễm giải quyết xong bữa sáng, Mạch Văn tỏ ý muốn cùng y lập tức rời khỏi khách điếm trở về môn phái. Nhưng ngoài dự đoán chân trước vừa ra khỏi khách điếm, chân sau Hiên Viên Quyết Nhiễm đã mặt không đổi sắc cung kính nói với Mạch Văn: “Xin ngài đi trước.”
Một lời này không hề gọi sư phụ, chỉ dùng kính ngữ.
Mạch Văn nghe thấy có chút ngạc nhiên ngừng bước chân, hắn đảo mắt nhìn về phía Hiên Viên Quyết Nhiễm, chỉ thấy y đang bình thản đứng ở bên kia đường.
Mạch Văn vẻ mặt 囧囧囧 nói với hệ thống: “Thằng nhóc này là họ hàng kiếp trước của Vưu Tắc Ân • Bác Nhĩ Đặc* à?” nếu như hắn nhìn không nhầm thì y mới nãy còn lờ lờ đi đằng sau lưng hắn cơ mà?
(*)
Vưu Tắc Ân•Bác Nhĩ Đặc (Usain Bolt): một cựu vận động viên điền kinh người Jamaica. Là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét với 9,58 giây, 200 mét với 19,19 giây và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức với 37,04 giây. Nguồn: Wikipedia.
Hệ thống cũng cảm thấy như vậy, không khỏi tấm tắc một hồi: [Ta cảm thấy có khả năng lắm! Bằng không sao có thể là nhân vật chính được nha, ngoại trừ vấn đề đan điền ra, những mặt khác có vẻ không phế chút nào!] Nhất là về khía cạnh chạy bộ kia của y...... Nó quả thực cũng thấy giống như có họ hàng với vị Vưu Vưu gì đó ở thế giới song song. Này đại khái lại là một cái bàn tay vàng của nhân vật chính trong truyền thuyết rồi đi... ۹(ÒہÓ)۶
Tầm nhìn của Mạch Văn tập trung trên người thiếu niên thần không biết quỷ không hay đang đứng ở phía xa kia. Ánh mặt trời dưới tàng cây cổ thụ không bị che khuất hoàn toàn, ánh sáng nỗ lực chen qua ngàn vạn lớp lá hóa thành vô số tia sáng mỏng manh, khi chiếu lên khuôn mặt y là một mảnh nhu hòa ấm áp. Có điều nếu như lưu tâm nhìn kĩ hơn sẽ phát hiện ánh mặt trời thì ấm áp, nhưng biểu tình thiếu niên trái lại lạnh tới cực điểm, cơ hồ có thể đóng băng vạn vật trong vòng ba thước đổ lại nếu lấy y làm trung tâm. Lại nói Hiên Viên Quyết Nhiễm là đang đối với người nào trưng ra loại tâm tình này, Mạch Văn hắn dùng đầu móng chân nghĩ cũng có thể đoán ra. Trên đời này ngoại trừ vị sư phụ kia của y ra còn có thể là ai!? Nhìn xem dáng vẻ đứa nhỏ ủy khuất đứng ở đằng kia, rốt cuộc là có bao nhiêu đáng thương này...
[Ta thấy y còn tốt lắm, đáng thương nên là ngài mới đúng nha.]
Hệ thống giống như linh ứng được suy nghĩ của Mạch Văn mà nói. Vừa mới xuyên tới đã bị đồ đệ ghét bỏ, đây là cỡ nào đáng thương, hắc hắc.
Mạch Văn kịp thời thoát khỏi đống ảo tưởng sắp bay xa, “xùy” một tiếng khinh thường với hệ thống, hoàn toàn không muốn cùng nó phí lời.
Hắn lâm vào trầm tư, bất giác nghiêng đầu suy nghĩ, thằng nhóc Hiên Viên Quyết Nhiễm này nhất định đối với người đã từng là sư phụ của mình đây có muôn vàn bất mãn, cho nên tới lúc có thể thật sự rời đi mới không ngại (dám) lộ ra bộ mặt vốn chưa từng toàn tâm toàn ý này.
Mạch Văn nhìn y xa cách như vậy chỉ có thể nói hắn rất cạn lời, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Thằng nhóc này thì tưởng có thể rời khỏi vị sư phụ này rồi, lại không biết rằng tất cả mọi thứ trước giờ đều không phải là việc y có thể định đoạt.
Vận mệnh sao, đều do tạo hóa định đoạt.
Nhưng dù vậy thì Mạch Văn hắn phải làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây?
Nguyên thân vốn dĩ là tiếng xấu đồn xa, dù cho bây giờ hắn muốn diễn một màn lãng tử hồi đầu*, thống khoái OOC một hồi chỉ e vẫn là khó lòng làm được.
(*)
Nguyên gốc: Lãng tử hồi đầu, kim bất hoán (浪子回头金不换): Đại ý nói những người vốn dĩ sa đọa đột nhiên thức tỉnh lý trí làm lại cuộc đời còn quý hơn vàng. Có một số ấn tượng vốn dĩ đã định chỉ tồn tại trong dĩ vãng, làm thế nào có thể một sớm một chiều liền cải biến xong được. Hiên Viên Quyết Nhiễm lại không phải con rối Mạch Văn hắn thích thì tùy tiện chơi đùa thao túng. Nếu như hắn đột nhiên đối xử ân cần dịu dàng với y, bộ dáng cùng phản ứng của y như thế nào hắn đây không cần nghĩ đã biết, phỏng chừng là giống hệt như gặp quỷ rồi, nội tâm nhất định càng quyết tâm muốn cách hắn thật xa!
Xem ra vội vàng chiếm lòng tin không phải là cách hay, y nhất định sẽ cho rằng kia là một cái bẫy. Không bắt được chuột lại mất nắm gạo, Hiên Viên Quyết Nhiễm khả năng sẽ vì vậy mà đối với hắn sinh ra đề phòng, loại tâm tình này đổi lại là hắn cũng sẽ như vậy. Nói không chừng làm việc không cẩn thận thậm chí còn khiến tên nhóc đó oán niệm tầng tầng, lập tức muốn bóp chết luôn cái mạng của hắn này.
Loại chuyện phức tạp này, vẫn là bớt được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu nhỉ...
Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 Chỉ có thể thở dài, Mạch Văn nhìn lại tình huống của mình tiến thoái lưỡng nan, thế lực quái quỷ kia lại chơi không chán tặng hắn thêm một cái hố lớn. Mấy loại nhiệm vụ rác rưởi này làm gì có cái nào tốt đẹp, giờ chỉ còn có thể tùy cơ ứng đối, suy nghĩ tiến lùi mà thôi!
Suy đi tính lại một hồi, trước mắt cũng chỉ còn cách này. Mạch Văn cố làm ra vẻ thật thản nhiên đáp lại Hiên Viên Quyết Nhiễm: “Được thôi.”
Nhiệm vụ không gấp, vậy hắn cũng không gấp. Lần này trở về chỉ e hắn trước phải mưu tính một hồi, mới có thể hoàn thành được loại nhiệm vụ não tàn này.
Thấy Mạch Văn nhảy lên kiếm nhưng không lập tức đi ngay, Hiên Viên Quyết Nhiễm nghi hoặc ngẩng đầu.
Chỉ thấy người nọ một thân bạch y phiêu dật, không hề ngoảnh đầu lại mà bảo: “Ta cho ngươi thời hạn ba ngày, đúng giờ Thìn hai khắc ba ngày sau gặp lại ở môn phái.”
Vừa dứt lời liền cưỡi mây đạp gió bay đi, để lại một bóng lưng phiêu dật phong tao.
Thiếu niên đưa mắt nhìn về phía Mạch Văn rời đi, đến khi bóng lưng của hắn chỉ còn tàn ảnh mới rũ mắt nhìn xuống nền gạch xám xịt dưới chân, trào phúng mỉm cười.
“Là ngài quá mức đề cao khả năng của ta, hay cố tình muốn ta trước mắt ngài trở nên chật vật...?”
Thanh âm lành lạnh hòa vào trong gió, tan biến tứ tán giữa đất trời.
Một hồi phi kiếm lướt gió trở về môn phái, ngay lúc Mạch Văn muốn dừng nhảy xuống dưới, vì đột ngột ngừng lại mất phương hướng mà đầu hơi ong ong.
Lấy lại tỉnh táo, Mạch Văn thấy chính mình đang đứng trong một mảnh sân nhỏ, hệ thống định vị nói đây là sân nhà của hắn ở Thiên Minh phái.
Thiên Minh phái nằm trên núi Thiên Minh, là nơi Bạch Vu Hạnh cùng huynh đệ tỷ muội của mình năm đó bái sư nhập phái.
Trong tư liệu của hệ thống nói núi Thiên Minh rất lớn, địa hình lại vừa vặn chia ra năm khu, các chưởng bối liền xây lên năm tòa chủ phong tương ứng với năm ngũ hành. Năm vị phong chủ đều là những lứa đồ đệ đầu tiên được thu nhận khi Thiên Minh phái lập ra. Vào thời gian năm năm trước, các vị phong chủ đồng thời nhất loạt bế quan tu luyện, mọi chuyện trông nom thu xếp trong môn phái hoàn toàn giao cho đồ đệ chân truyền của bọn họ lo.
Lại nói, nhóm đồ đệ đầu tiên bọn họ thu nhận là đám người Bạch Vu Hạnh, tổng có bảy người.
Bạch Vu Hạnh thuộc hàng nhị sư huynh trong môn phái, cùng bái một sư Lượng Thanh Tuyền với đại sư huynh Nhan Ninh Du, hệ kim. Tuy rằng tư chất nguyên chủ so với các huynh đệ cùng trang lứa bình thường, nhưng so với đám hậu bối hắn lại không phải đèn cạn dầu. Hơn nữa phía trên còn có một vị sư huynh, việc trong phong cơ bản chưa từng tới lượt Bạch Vu Hạnh lo liệu. Mạch Văn thầm nghĩ đây chẳng phải là cảm giác “Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình” sao!
Mạch Văn nhìn thoáng qua sân nhà một chút, cỏ dại muốn mọc cao đến eo rồi, nhất thời cảm thấy nơi này tựa hồ không được tốt như tưởng tượng của hắn, nói thẳng ra là cơ sở vật chất vô cùng tệ.
Thông qua tư liệu hệ thống cung cấp, dựa vào Bạch Vu Hạnh ăn chơi trác táng, kiêu ngạo tự xem mình là trung tâm như vậy, nơi ở nhất định không thể cũng thấp kém thế này được. Thế nhưng vì sao sự thật và thực tế lại khác biệt đến nghiêng trời lệch đất như vậy? Mạch Văn trong phút chốc bỗng có xúc động muốn quỳ khóc. Orz.
[Ký chủ, ngài làm sao vậy?]
Hệ thống như cảm ứng được khác thường của Mạch Văn, ân cần hỏi thăm một câu.
“Không có gì.” Mạch Văn cõi lòng ngổn ngang đứng trong gió Tây Bắc: “Chỉ là bỗng dưng hiểu sâu sắc cảm giác hy vọng nhiều thất vọng nhiều.”
Hệ thống: [?] Ký chủ, ngài còn bình thường sao?
Được rồi, người tu tiên không phải luôn hướng đến cái gì gọi là thoát trần thoát tục hay sao. Nhà cửa chẳng qua chỉ là nơi để xác phàm có chỗ cư ngụ, nhà tranh gác mái cũng vậy, sơn son thếp vàng cũng thế, đối với người tu tiên bọn họ chẳng có tác dụng gì. Thay vì dát vàng lên mặt, không bằng sớm chút làm cho tu vi tăng thêm một chút, không phải có ích hơn nhiều à. Mạch Văn thầm an ủi chính mình, có lẽ Bạch Vu Hạnh thực ra cũng là một người cốt cách thanh tao...
Thanh tao cái con mèo mun! Lão tử lại không phải người tu tiên, hà cớ đày hắn tới nơi đồng không mông quanh này!?
Mạch Văn tỏ vẻ chính mình đã chết tâm. ///orz///
Không được, mình phải nghĩ thoáng, phải mạnh mẽ, phải trấn định!
Bởi vì có nắm đấm quyết tâm, Mạch Văn nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ tiêu cực, hắn loanh quanh sân trước mấy vòng, ý đồ muốn nhìn xem nơi cỏ khô cao ngang người này có thể có được cái gì.
Mạch Văn dò xét một vòng, cuối cùng cũng không uổng công hắn nỗ lực đi tìm, nhìn thấy chuồng gà ở phía sau nhà.
“Ta không hoa mắt đâu phải không?” Mạch Văn lẩm bẩm với hệ thống: “Chỗ này cỏ cao đến cỡ nào, gà còn có thể sinh sống sao!? Ta đây liếc mắt một cái liền biết nơi này bình thường vốn ít người tới rồi.” Phỏng chừng bên trong chuồng gà chỉ toàn xương gà thối rữa hoặc chẳng có gì.
[Ta sao biết được.] Hệ thống tỏ vẻ mọi thứ cùng ta đều không biết: [Nơi này không phải có rất nhiều linh khí sao, hơn nữa cỏ lại rậm như vậy, cứ cho là không ai cho chúng nó ăn, chúng nó cũng có thể ăn cỏ cơ mà.]
“Cũng đúng.” Mạch Văn nói: “Ngươi nghe câu ‘Chó ăn đá gà ăn sỏi bao giờ chưa?’”
Hệ thống: [?] Lại gì thế?
“Không có gì, ta nghĩ nếu như đàn gà trong lồng vẫn còn sống, kiếm chút sỏi cho tụi nó ăn.”
Hệ thống: [???] Có ý gì!?
Mạch Văn nói: “Gà trong người có linh khí, lại ăn ngon tiêu hóa tốt, thịt gà khẳng định rất không tồi!”
[Ký chủ, ta không nghĩ ngươi sẽ nói nhảm nhiều như vậy, mau đi xem chuồng gà chút đi.]
Mạch Văn đứng ở trước chuồng gà, cúi người nhìn vào bên trong. Vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần sẽ nhìn thấy cảnh gà chết đói hoặc chẳng có gì, lại ngoài dự đoán nhìn thấy bên trong có mấy con gà con lông tóc vàng óng đang ngủ trưa, như linh cảm thấy có người đang nhìn mình mà hơi co người lại, dụi sâu hơn vào lòng gà mái mẹ. Mạch Văn nhìn mà có chút kinh ngạc. Hắn trước giờ chưa từng có kinh nghiệm nuôi gia cầm, quyết định mở cửa đợi khi nào bọn chúng tỉnh lại thì tự chạy ra.
Cỏ trên sân nhất định phải dọn dẹp, như vậy tương đối trống trải, chi bằng để chúng nó chạy qua chạy lại cho vui mắt. Hơn nữa quanh năm chăm chỉ vận động, thịt không phải sẽ càng chắc khỏe hơn hay sao! Nghĩ đến sau này có thể ăn gà nướng gà rán gà KFC..., Mạch Văn thực không có tiền đồ nuốt nước miếng ừng ực. ԅ(๑♡﹃♡๑ԅ)
Không nghĩ tới biệt viện của Bạch Vu Hạnh lại yên tĩnh đến vậy, Mạch Văn lượn mấy vòng liền cảm thấy trừ cảnh sắc không tệ ra thì nơi này thật sự không thú vị.
Hắn hỏi hệ thống bản đồ đến chỗ đệ tử của núi Thiên Minh, tìm mười mấy người tới giúp hắn dọn cỏ trong sân, đợi đến khi mặt trời xuống núi công việc rốt cuộc cũng hoàn thành.
Mạch Văn quét mắt nhìn sân vườn cực kỳ gọn gàng, vô cùng vui vẻ phát cho mỗi đệ tử một túi tiền nhỏ. Hắn trên người tất nhiên không mang tiền, nhưng buổi chiều có tìm thấy một cái rương trong gầm giường, nhét đầy một rương đều là bạc thỏi số lượng lớn.
Nhóm đệ tử nhận được tiền cũng cảm thấy rất vui, liên tục cảm ơn Mạch Văn, sau đó chạy mất dạng.
“Ngươi nhìn xem, tuổi trẻ thật tốt.”
Mạch Văn nhìn nhóm người đạp mây lướt gió rời đi, lại thêm công việc hoàn thành trước dự tính, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn rất nhiều.
[Tuổi của Bạch Vu Hạnh cũng rất trẻ. Bọn họ dù đã mười lăm mười sáu tuổi, bất quá đối với hắn chỉ là một nhóm oắt con.] Hệ thống lãnh đạm trả lời.
“Thì ra là vậy.” Mạch Văn gật gù.
Hiếm khi thấy Mạch Văn trưng bộ dáng một bầu tâm sự, hệ thống hỏi:
[Ngài đang nghĩ gì, ký chủ?]
“Ta nghĩ cái gì sao?” Mạch Văn nhìn về phía chân núi, mỉm cười: “Ta chỉ là nghĩ, thằng oắt con Hiên Viên Quyết Nhiễm kia hiện đang ở nơi nào.”
[Oán phụ chờ chồng trong truyền thuyết?]
“Mi cút!” Mạch Văn nói: “Ta chỉ nghĩ thằng nhóc đó trong người không có năng lực lại phải đi một quãng đường dài như vậy, làm sao có thể trở về Thiên Minh sơn đúng hạn.”
[Hiện tại cũng biết mình quá nghiêm khác sao, ký chủ đại nhân.] Hệ thống cười vô cùng không phúc hậu: [Không bằng bây giờ ngài tới tìm y đi, nếu không sao chúng ta có thể yên tâm đây.]
Mạch Văn hừ một tiếng, chắp tay ra sau xoay người đi vào trong nhà: “Quản y làm cái gì, nhân vật chính sao có thể dễ dàng gục ngã chịu thua chết thẳng cẳng như thế được.”
[Không chết nhưng cũng không có nghĩa là không phải ăn quả đắng nha.]
[Hơn nữa ngài là sư phụ của y cơ mà!]
[Khoan đã, ký chủ ngài đang làm gì trên bảng điều khiển thế!?]
Mạch Văn tâm bình khí đạm trả lời: “Ngươi hỏi hay lắm, mau nói cho ta vị trí của nút cấm ngôn, ta muốn ngươi im miệng.”
Hệ thống: [...]