Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh

Chương 11.2

Người đưa Minh Tịnh xuống vẫn là cô gái đón khách kia, còn anh Cổ đã sớm chạy xe đến trước cửa chờ. Sau khi Minh Tịnh lên xe, anh thoáng nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười hỏi: “Giận anh Cổ lắm phải không?”

Minh Tịnh lắc đầu: “Em biết là anh không thể làm khác được ạ.”

Anh Cổ nhuần nhuyễn đánh lái, rẽ vào đường chính: “Cũng không hẳn vậy, chủ yếu là do đây chưa phải chuyện gì quá lớn. Nghiêm phu nhân vẫn luôn muốn hẹn em ăn cơm uống trà, ngặt nỗi Nghiêm Hạo nhất quyết không chịu cho nên mới phải tìm anh, anh nghĩ một lát rồi liền đồng ý.”

Mịnh Tịnh ấn tay lên ngực, đưa mắt nhìn quang cảnh thành phố đang vun vút lùi lại ngoài cửa sổ xe: “Anh Cổ, em có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Được chứ, em cứ hỏi đi.”

“Bố của học trưởng là ai ạ?” Cô giờ mới lên năm hai, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể xin cho cô đi du học, lại còn đổi cả chuyên ngành, việc này người bình thường chắc chắn sẽ không làm được.

Anh Cổ bật cười thành tiếng: “Anh còn tưởng là chuyện gì to tát lắm chứ. Ông ấy à, chắc là em cũng biết đấy.”

Anh Cổ nói một cái tên. Trong phút chốc, đôi mắt Minh Tịnh như đã mất đi tiêu cự. Trái tim cô dần chùng xuống, nặng nề tới mức muốn vớt lên cũng không nổi. Cái tên này, quả thực chẳng lạ lẫm gì, dường như tối nào bản tin thời sự cũng đều nhắc tới một lần, dù cô rất hiếm khi xem thời sự.

Tất thảy nghi vấn, giờ đều có lời giải đáp!

Đây là lý do học trưởng rõ ràng không có tư chất hot boy nhưng vẫn bị người ta để ý tới vậy. Bác Trần biết, chị Tĩnh biết, Nhan Hạo biết, học tỷ Lý biết, Hồ Nhã Lan biết… Những người nên biết đều đã biết cả, trừ cô. Ngày ấy cô đã nói với học tỷ Lý thế nào nhỉ? Người em thích chính là học trưởng, không cần phải thêm điều kiện hạn chế phía trước.

Có đôi khi, tình yêu vẫn cần có vài điều kiện hạn chế. Chẳng hạn như, không thể là học trưởng của nhà nào đó.

Yêu đương là chuyện nghiêm túc, đâu phải chỉ như cô nói “sao phải giấu giếm, sợ sệt chứ, em cũng nào có kìm nén được” là xong. Thực ra không phải không kìm nén được, mà là không muốn kìm nén. Một thứ tình cảm tốt đẹp là thế, sao cô có thể tự nguyện giam hãm nó chứ? Thế nhưng có đôi khi, dù muốn hay không, thì cũng buộc phải dằn lòng.

Thời gian quá đẹp, quá tốt, quá nhanh. Cứ ngỡ nó vốn dĩ vẫn luôn mềm mỏng, tình tứ như vậy, thế rồi hoàn toàn quên khuấy nó vẫn có thể tinh quái, vô tình trở mặt lúc nào chẳng hay.

Học trưởng… Minh Tịnh cắn môi, bật ra hai vết máu.

Cô vẫn luôn muốn được làm một đứa trẻ nhỏ, vừa ngây thơ vừa ngờ nghệch. Cái hồi cô còn bé, mẹ lừa cô là nhặt được ngoài bãi rác, cô cứ tưởng là thật, sợ bị đưa về bãi rác nên còn ôm mẹ khóc suốt hồi lâu. Thế nhưng hiện tại, sao đầu óc của cô tự nhiên lại tỉnh táo vậy? Tại sao tâm trạng lại đột nhiên lên bổng xuống trầm như thế? Bọn họ mới chỉ hẹn hò, một chuyện lớn như du học, anh không hề thông báo với bố mẹ cô, cũng chẳng mảy may dò hỏi ý kiến của cô, thậm chí còn thay cô đổi cả chuyên ngành. Nghe ý của cô Lưu, chắc hẳn cô không học nhạc thì cũng sẽ học vẽ. Nói được tiếng Đức thì sao chứ, chẳng nhẽ còn mong đợi nhờ nó kiếm miếng cơm ư? Kết hôn xong rồi, chắc cô cũng sẽ chẳng được lựa việc theo ý muốn. Học âm nhạc và mỹ thuật, cũng chỉ để bồi dưỡng tâm hồn mà thôi. Không chỉ mỗi việc xuất ngoại, ngay cả công tác hay làm bất cứ gì khác, chỉ sợ là cô cũng sẽ phải cân nhắc thiệt hơn. Giờ mới là ra nước ngoài, còn sau này học trưởng đi đâu, hẳn là cô cũng sẽ phải theo chân anh đi đó. Gia thế cùng tài năng của học trưởng, đương nhiên đủ cho cô một phương trời để sống không có gì oán thán. Thế nhưng còn chính bản thân cô thì sao đây? Còn có thể tự do đi lên phố, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn sao?

Mười năm, rồi hai mươi năm… Cả cuộc đời cô, có lẽ sẽ cứ trôi qua như vậy.

Học trưởng… Trái tim cô run rẩy.

Thảo nào học tỷ Lý lại có vẻ mặt bất lực như thế. Chị ấy nói chưa chắc đã là vấn đề nguyên tắc, chỉ là nhịp điệu rối loạn, dù có cố gắng ra sao cũng chẳng thể nào đuổi kịp.

Bác Trần nói, sở dĩ Trái Đất có nước là bởi duy trì được khoảng cách không gần không xa với Mặt Trời, nếu không Trái Đất cũng có khả năng biến mất.

Buổi tối hôm ấy, Minh Tịnh như đã phát điên. Cô đi lùng sục khắp các gian phòng tự học, sau đó lại đến thư viện, cuối cùng tìm được Sơn Béo trong khu xưởng của một nhà máy thực tập của trường.

Cô giõng giạc tuyên bố với cậu chàng: “Kỳ Liên Sơn, cậu nghe rõ đây cho mình. Mình, Minh Tịnh, một lời đã nói, bốn ngựa khó đuổi. Mình bảo không ra nước ngoài là không ra, mình không hề lừa gạt cậu.” Nói xong, cô quay đầu chạy biến.

Sơn Béo cuống quýt đuổi theo. Minh Tịnh còn chạy rất nhanh, quả thực đã làm khó cho cái thân thể đô con của cậu.

“Minh Tịnh, cậu làm sao thế?” Sơn Béo thở hổn hển như một con trâu già kiệt sức.

Minh Tịnh dừng bước, ánh đèn đường vàng nhạt hắt lên khuôn mặt của cô. Vẻ mặt Minh Tịnh cũng chẳng có gì quá khác thường, song Sơn Béo vẫn cảm nhận được sự bi thương trong cô. Nước mắt Minh Tịnh không ngừng tràn khỏi bờ mi, cơ thể khẽ run lẩy bẩy.

Sơn Béo sốt ruột xoa tay: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Có gì cậu cứ nói đi, đừng khóc.”

“Sơn Béo, mình sợ lắm.” Minh Tịnh khóc đến mức hơi thở gián đoạn.

“Cậu sợ cái gì?”

Sợ cái gì đây? Sợ mình không khống chế được nhịp điệu, sợ chẳng thể tìm được cái vị trí không gần không xa ấy, sợ chẳng thể nào lựa chọn.

Nhành sen mang về từ nhà nhỏ đã héo, cô đặt nó bên cạnh trái hương duyên khô cằn kia. Nó không phải là hoàn toàn chẳng còn sinh mệnh, thế nhưng cũng đã già cỗi.

“Truyện cổ Grimm” cô vẫn còn để bên gối. Hiện tại cuốn cô hay đọc nhất là “Nỗi đau của chàng Werther”, nhưng trước khi ngủ xem qua mấy câu chuyện cổ, cô ngủ mới thực ngon giấc.

Sẽ không bao giờ có đủ một trăm quyển sách nữa rồi. Minh Tịnh nâng niu “Truyện cổ Grimm” trong ngực. Học trưởng… Cô nhắm mắt lại. Cô rất thích học trưởng, thế nhưng điều học trưởng muốn cô lại chẳng đáp ứng được, cô phải làm sao bây giờ?

Một buổi tối ở nhà nhỏ, bầu trời chỉ lác đác sao song cũng không hẳn là quá tối tăm mờ mịt. Giữa tầng không rất nhiều mây, khi bay khi đậu. Cô và học trưởng đứng ở trong sân, những khóm hoa may mắn vượt qua dông bão đã bắt đầu có dáng hình. Học trưởng ôm cô trong ngực, bọn họ cùng ngau ngẩng đầu nhìn ngắm trời mây. Cô ngâm nga bài “Twinkle twinkle little star”. Anh nói: “Minh Tịnh, em không cần phải thay đổi gì đâu, cứ mãi vui vẻ như thế này là được rồi.”

Nhưng đã là người, sao có thể chẳng thay đổi gì cơ chứ?



Gió cuộn lá cây bay bay trong không trung, nhiễu động màn đêm. Nhiệt độ hạ thấp, mùa đông khoan thai tới muộn.

Nghiêm Hạo đã đứng yên bên cửa sổ thật lâu. Trông qua thì anh có vẻ vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà làm mẹ, Nghiêm phu nhân sao có thể không nhìn ra được cảm nhận chân thật của anh. Chẳng qua anh chỉ là giỏi khống chế cảm xúc, cũng không tùy tiện giận cá chém thớt bao giờ. Bà không khỏi có chút tự trách, ây da, đã đến cái tuổi này rồi mà vẫn chẳng kiểm soát được cái tính hiếu kỳ của mình!

“Nghiêm Hạo, mẹ cảm thấy việc này con cũng có chỗ sai, ít nhất phải nói với Minh Tịnh một tiếng đã chứ. Con không biết khi ấy cô bé khiếp sợ đến cỡ nào đâu.”

Đương nhiên anh định nói rồi! Cô phải tự đến đại sứ quán ký các giấy tờ cần thiết để xin thị thực, còn phải giải thích đàng hoàng cho bố mẹ mình biết nữa. Anh vốn dĩ định đợi đến khi xác định trường xong xuôi mới nói, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ. Bố mẹ của cô vẫn luôn biền biệt ở nước ngoài, bây giờ anh lại xuất ngoại, cô sẽ càng cô đơn hơn gấp bội, anh cảm thấy không đành lòng. Giả dụ cô học chuyên ngành khác thì chắc anh cũng sẽ băn khoăn, tuy nhiên anh đã lén kiểm tra cô thử vài lần, khả năng của cô hiện tại chẳng thua kém sinh viên tốt nghiệp năm cuối là bao. Nếu như cô muốn học tiếp, ra nước ngoài đăng ký một lớp học mới cũng chẳng hề khó khăn gì. Hơn nữa anh còn ích kỷ. Anh không muốn cách cô quá xa, gọi điện thoại phải tính chênh lệch giờ giấc, muốn biết cô đang làm gì thì phải lên vòng bè bạn. Anh hi vọng có thể đặt cô trong tầm nhìn, thấy cô vẫn luôn an ổn thì anh mới có thể yên tâm làm việc của mình.

Nghe mẹ anh nói thì có vẻ Minh Tịnh không muốn xuất ngoại, điều này có thật không đây? Nghiêm Hạo không muốn tiếp tục nghĩ ngợi nữa, ngày mai gặp cô thì anh sẽ biết ngay thôi.

Bố Nghiêm nghe điện thoại trong phòng sách xong thì liền đi sang phòng khách, trông thấy hai người, đầu mày khẽ nhíu: “Nếu như con gái nhà người ta không muốn thì cũng đừng có nài ép. Chuyện này trước kia bố đã không đồng ý rồi. Vốn dĩ là đi nước ngoài để học, anh thì hay rồi, cứ làm như là qua đó an cư lập nghiệp ấy.”

Mẹ Nghiêm vội nói: “Thôi đừng cãi cọ, Nghiêm Hạo trước giờ vẫn luôn biết nặng nhẹ mà.”

“Tùy ý nhúng tay vào cuộc sống của người khác mà gọi là biết nặng nhẹ à?” Bố Nghiêm trừng mắt nhìn anh.

“Cũng có phải là người khác gì đâu, là bạn gái của nó mà.”

“Phải, chỉ mới là bạn gái thôi! Vừa mới thành niên đúng không? Trẻ con tầm tuổi ấy chơi vẫn còn chưa đủ, anh lại định ra giúp người ta hai mươi, bốn mươi, sáu mươi năm cuộc đời, con bé sẽ đồng ý sao? Nghiêm Hạo, bố vẫn không thay đổi ý kiến đâu, tốt nhất là anh cứ đi một mình đi. Còn hai đứa sau này ra sao thì đợi mấy năm là rõ.”

“Con biết mình đang làm gì mà.” Nghiêm Hạo không lớn tiếng, song vẫn có thể nghe ra được quyết tâm chẳng thể dao động trong từng câu chữ của anh.

Bố Nghiêm chưa từng quản lý anh quá khắt khe. Giờ ông cũng chỉ nhìn anh khoảng chừng năm giây, rồi lại gật đầu: “Mong là anh thực sự suy tính chu toàn.”

Bố đi rồi, Nghiêm Hạo mới phát hiện ra cơ mặt của mình có chút căng cứng. Trong anh có một loại xúc cảm khó lòng kiểm soát quặn lên, chực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. “Mẹ ơi, con về trường luôn đây ạ,” anh nói.

Mẹ Nghiêm thở dài, ngước nhìn đồng hồ treo tường: “Cho dù bây giờ có đi thì ký túc xá nữ cũng đóng cửa rồi.” Sắp sửa tới mười một giờ, Minh Tịnh chắc cũng đã ngủ.

“Con biết ạ.” Nhưng mà sáng mai là anh có thể gặp cô. Ngày mai cô học cả sáng, trước nay cô luôn rời giường không sớm không muộn, tầm khoảng bảy giờ sẽ đi ăn sáng.

Kết quả là, phải đến tận ngày thứ tư Nghiêm Hạo mới thấy Minh Tịnh.

Minh Tịnh xin nghỉ ba ngày để trở về Cáp Nhĩ Tân. Bà ngoại của cô ở nhà bị ngã, dù chỉ trật mỗi cổ chân nhưng cũng đủ dọa cho mọi người hết hồn một phen.

Minh Tịnh quay lại Bắc Kinh vào thứ Bảy. Cô bắt chuyến tàu sớm nhất, tới nơi còn đi ăn trưa rồi ngủ một giấc thật sâu, tỉnh dậy mới gọi điện thoại cho Nghiêm Hạo: “Học trưởng, anh đang ở đâu thế ạ?”

Cô nói chuyện với anh, gần như cứ một câu là lại “học trưởng” một lần. Nghiêm Hạo cảm thấy lòng mình như đang bồng bềnh, anh đáp: “Anh vẫn ở ký túc, để anh qua đấy tìm em.”

Lúc Nghiêm Hạo đến nơi thì Minh Tịnh đã chờ trước cổng. Cô mặc áo khoác kẻ caro đen trắng cùng quần jeans màu xám, quanh cổ quàng một chiếc khăn cashmere mỏng, trên chân là một đôi giày thể thao rất được các cô gái trẻ ưa chuộng. Cô vẫn luôn luôn trẻ trung, tràn đầy năng lượng như vậy.

“Có muốn ra ngoài ăn cơm rồi cùng đi xem phim không?” Không hiểu tại sao, hôm nay Nghiêm Hạo đặc biệt cảm thấy muốn chiều chuộng cô, chiều tới mức cô không cần phải biết trời cao đất dày gì nữa.

Minh Tịnh ngẩng đầu nhìn trời. Sau khi nhiệt độ giảm thấp thì thời tiết chưa hôm nào khởi sắc, bầu trời sầm sì âm u, không biết là chuẩn bị đổ mưa hay tuyết.

“Em không muốn ra ngoài lắm, chúng ta cứ đi quanh trường một lát nhé!”

Kinh Đại trăm năm danh giáo. Khuôn viên trường có rất nhiều cây cổ thụ cùng những công trình kiến trúc nổi bật, trong đó có cả nơi ở cũ của một số vị danh nhân, bởi vậy thỉnh thoảng lại có vài nhóm học giả đến từ nhiều nước khác nhau ghé tới nơi này tham quan.

Nơi ở của những danh nhân kia chẳng qua chỉ là mấy căn nhà hai tầng kín đáo, song tên tuổi của chủ nhân chúng thì lại cực kỳ vang dội, bọn họ đã viết ra rất nhiều kiệt tác đáng kinh ngạc tại nơi đây. Những người ấy đều đã mất, nhà ở cũng sớm rêu phong, chỉ có cỏ cây trong sân là càng ngày càng tươi tốt. Minh Tịnh trông thấy một cây hồng rất lớn, lá cây gần như đã trụi, những quả hồng nhỏ tựa như những chiếc đèn lồng be bé treo chi chít ở trên cành, nhìn trông kiều diễm khôn tả.

Còn có một sự tích nhỏ về cây hồng cổ thụ đó. Nghe nói nó được một bậc thầy quốc học(2) đích thân gieo trồng. Ông rất quý cây hồng này, bình thường đều chờ quả hồng rụng tự nhiên chứ không cho ai tự tiện đến hái bao giờ. Thế rồi có một lần, cậu con trai của nhà triết học gần đấy thèm thuồng không chịu nổi nên đã nhân lúc chủ nhân vắng nhà mà trèo tường vào hái trộm hồng, không ngờ lại bị tóm sống. Vì việc này mà hai nhà đã xém chút cạch mặt nhau, thậm chí hai vị học giả còn thường xuyên viết văn châm chọc đối phương trên tạp chí.

“Các bậc thầy cũng hài hước thật đấy!” Minh Tịnh cười khúc khích.

“Bậc thầy thì cũng là người, là người sẽ có khuyết điểm, sẽ có những lúc làm sai.”

Minh Tịnh quay đầu nhìn Nghiêm Hạo: “Học trưởng, phiên tòa vừa rồi có thuận lợi không?”

“Cũng tạm ổn, chẳng mấy nữa sẽ tuyên án.”

“Kẻ xấu cuối cùng cũng bị trừng trị thích đáng.”

“Dẫu có bị trừng trị thì cũng không thể khiến cho người ta thở phào nhẹ nhõm được, dù cho chuyện đã đến hồi kết thúc thì những thiệt hại đã qua vẫn chẳng thể nào bù đắp.”

Minh Tịnh rũ mi: “Em vẫn luôn cảm thấy sau này học trưởng sẽ làm được những việc vô cùng thần thánh. Anh luôn nhìn thấy bản chất sâu xa bên trong sự việc, còn em chỉ thấy được mỗi bề nổi mà thôi. Học trưởng…” Cô chầm chậm ngẩng đầu.

Nghiêm Hạo cảm giác được cô đang dần rút tay ra khỏi tay anh, anh chăm chú nhìn đôi môi trắng bệch của cô.

“Minh Tịnh, nếu em không muốn ra nước ngoài thì không đi cũng chẳng sao. Anh chỉ đi tối đa là ba năm thôi, mỗi năm đều có thể tranh thủ về một hai lần,” Nghiêm Hạo cướp lời nói trước.

Minh Tịnh rời mắt khỏi anh, yên lặng nhìn xuống thảm lá vàng phủ đầy đất, tựa như cực kỳ hứng thú với hoa văn trên từng phiến lá.

“Cảm ơn học trưởng, trước mắt em cũng không muốn ra nước ngoài. Còn nữa, em cảm thấy…” Cô nuốt nước bọt trong vô thức. “Học trưởng, chúng ta chia tay đi!”

“Tại sao?” Nghiêm Hạo cắn răng, bật ra hai chữ.

“Chia tay là chia tay thôi, đâu phải câu hỏi tự luận mà nhất thiết phải liệt kê ra một vài lý do cơ chứ. Nếu như anh nhất định muốn có lý do, được, chúng ta không hợp nhau.”

Câu trả lời nhẹ nhàng bâng quơ của cô chớp mắt thổi bùng ngọn lửa vẫn âm ỉ trong lòng anh vì mấy ngày liền không tìm thấy cô.

Nghiêm Hạo chung quy vẫn là một người kiêu ngạo. Anh có thể bao dung cô, nhân nhượng cô, nhưng chỉ có chừng mực thôi.

“Minh Tịnh, nhìn anh này,” anh dùng một thứ giọng vụn vỡ để nói.

Minh Tịnh lắc đầu, vẫn cứ đăm đăm nhìn lá rụng dưới chân mình.

Nghiêm Hạo cố gắng giữ cho chính mình bình tĩnh: “Anh biết em giận anh tự tiện quyết định, nhưng anh có thể giải thích cho em nghe.”

Minh Tịnh dùng sự trầm mặc để nói cho anh biết, cô không cần nghe, cũng chẳng muốn nghe.

Sức lực Nghiêm Hạo gần như đã bị rút cạn. Sự tuyệt vọng giống như bóng tối, bao phủ toàn bộ người anh. Tại sao cuối cùng họ lại đâm đầu vào đường cùng cơ chứ?

“Minh Tịnh, lần đầu tiên chia tay với anh, em nói muốn sửa chữa mối quan hệ của hai chúng ta, bởi vì động cơ của em không trong sáng. Anh cảm thấy em là người thận trọng. Em muốn anh cho em cơ hội nữa, anh cũng cho không do dự. Em không phải là đứa trẻ không hiểu sự đời, tình cảm không phải là thứ muốn có là lấy được ngay. Lần này em muốn chia tay, nếu như lại cần một cơ hội khác, anh sẽ không thể cho nữa. Em có nghe rõ không đó? Em chắc chắn không phải đang giận dỗi anh nên mới nói bừa đấy chứ? Nếu quả thực là như vậy thì rút lại lời cho anh đi.”

“Sẽ không có lần thứ ba đâu, nhất định không, em không coi chia tay là một trò đùa, em đã cân nhắc rất lâu rồi mới quyết định lựa chọn.” Chính bản thân cô cũng sợ mình nhất thời nông nổi, không suy nghĩ được kỹ càng. Cô kẻ trên giấy hai cột A B, A là lý do không chia tay, B là lý do chia tay. Dưới cột A cô liệt kê được tám điều, nhưng B lại có tận chín. Đôi khi chỉ một cọng rơm cũng khiến người ta suy sụp, vậy nên B nhiều hơn A một lý do cũng đã là quá đủ rồi.

Cô vẫn sợ hãi, sợ hãi đến mức mỗi lần nghĩ về tương lai là đầu lại đau như muốn nứt ra.

“Vậy ba ngày nay em không phải về Cáp Nhĩ Tân, mà là vẫn luôn suy ngẫm chuyện này đúng không?” Nghiêm Hạo nhịn không được mà mở miệng mỉa mai.

“Em về, thật sự đã về.” Sao cô có thể lấy sức khỏe của bà ngoại ra dối gạt người khác cơ chứ? “Học trưởng, hai chúng ta không hợp nhau, ở trên rất nhiều phương diện. Trước kia là do em quá thiếu chín chắn, em cứ ngỡ rằng… mình có thể. Em sai rồi, em không thể nào thích học trưởng được,” cô nói chắc như chém đinh chặt sắt.

Ngọn lửa trong lòng Nghiêm Hạo cuối cùng cũng bị dập tắt.

“Minh Tịnh, Minh Tịnh, Minh Tịnh…” Nghiêm Hạo ba lần thốt lên tên cô. Anh cũng mong cô đang tranh cãi với anh nên mới nói năng lộn xộn như thế, nhưng mà không phải. Cô rất lý trí, cũng rất tỉnh táo. Cô biết bản thân mình đang làm gì, đây là quyết định của cô. Một khi đã vậy, thôi thì cứ kết thúc đi!

“Được, chúng ta chia tay. Lần này thực sự chia tay.”

Nghiêm Hạo chủ động rời đi, bờ vai thẳng tắp, bước chân vững chãi, ánh mắt lạnh lùng. Không gì có thể đè bẹp ý chí của anh, và cũng chẳng gì có thể xáo trộn trái tim anh. Thế nhưng đến khi tiến vào chỗ rẽ, anh lại không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái. Minh Tịnh như đã biến thành một pho tượng. Cô vẫn đứng tại nơi ấy, vẫn là cái tư thế ấy.(2) Quốc học: Ngành học nghiên cứu văn hóa, nghệ thuật Trung Hoa.
Bình Luận (0)
Comment