Trong cái rủi có cái may, Giản Tâm vẫn còn sống.
Mặc dù thoạt nhìn cô nàng trông đáng sợ khôn tả, máu chảy ròng ròng khắp mặt khắp cổ, nhưng đó chỉ là những vết trầy xước do các góc nhọn của đá quệt phải chứ thực ra phần đầu không chấn thương gì. Xương sườn chỉ gãy vài chỗ, nội tạng cũng còn ổn. Đáng ngại nhất chính là, cột sống hình như bị thương nghiêm trọng. Lúc ở trên xe cấp cứu Giản Tâm vẫn còn tỉnh táo, luôn miệng gào la kêu đau, phải tới bệnh viện rồi thì mới rơi vào trạng thái sốc nặng.
Cuộc phẫu thuật kéo dài tám tiếng đồng hồ, bác sĩ mổ chính nói ca mổ tương đối thành công, tuy nhiên khả năng hồi phục thế nào thì phải xem mấy tháng nữa mới biết được. Dây thần kinh cột sống quá phức tạp, việc phẫu thuật chỉ có thể giúp khôi phục lại đường kính ống sống để dây thần kinh không bị chèn ép, tạo điều kiện thuận lợi cho việc phục hồi chức năng của dây thần kinh chứ không thể phục hồi được dây thần kinh.
“Thôi thì cứ nghe theo sự an bài của Thượng đế vậy!” Bác sĩ mặt mày đăm chiêu, có vẻ cũng không được lạc quan mấy.
Ngày thứ ba, Nghiêm Hạo mang một bó hướng dương đến thăm Giản Tâm. Giản Tâm sống ngần ấy năm, chắc hẳn cũng chưa từng ngoan ngoãn như lúc này. Quanh cổ cô quấn nẹp, cơ thể băng bó chằng chịt, chân bị treo lơ lửng trên không, còn mặt mũi thì sưng phù, gần như không thể nhận ra được nữa.
“Bây giờ cậu lại càng có lý do để không thích tôi phải không?” Giản Tâm không cựa mình được, chỉ có đôi mắt là còn đảo tới đảo lui. “Bọn họ không cho tôi soi gương, giờ tôi chắc là xấu lắm.”
“Hồi trước thì cậu đẹp à?” Nghiêm Hạo hồi xuống bên giường của cô.
Giản Tâm kiêu ngạo nói: “Tôi là nữ tiến sĩ xinh đẹp nhất luôn đấy nhá.”
Nghe được câu trả lời tràn trề sinh khí này, Nghiêm Hạo cảm thấy như có một tia nắng rọi vào lòng mình: “Ồ thế hả, bộ phận có thẩm quyền nào cho cậu cái kết luận ấy?”
“Hiệp hội các nam tiến sĩ độc thân.”
Hai người không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng.
“Cũng chẳng biết bao lâu nữa mới khỏe lại, cứ thế này mãi thì khó chịu chết đi được í,” Giản Tâm ca thán với anh.
Nghiêm Hạo an ủi cô: “Trung Quốc có một câu nói thế này, bị thương một trăm ngày, trăm ngày sau sẽ khỏi.”
Một trăm ngày sau, xương sườn Giản Tâm đã lành, cổ đã có thể xoay chuyển thoải mái, thậm chí da dẻ mặt mũi cũng đã hồng hào trắng nõn, nhưng cô không đứng dậy nổi. Dù có đi đến nơi nào thì cũng phải dùng xe lăn. Sau khi luận văn về nắm rêu sa mạc kia được đăng trên một tạp chí quốc tế, có rất nhiều ban ngành muốn cung cấp kinh phí nghiên cứu để cùng cộng tác với cô. Giản Tâm còn tiếp nhận mấy cuộc phỏng vấn từ báo giới, đều ngồi xe lăn trả lời.
Người nhà của cô đưa cô đi New York, nơi có bác sĩ chuyên khoa cột sống. Cô ở bên ấy ba tháng, khi về trời đã vào hè.
Khoảng thời gian này, Nghiêm Hạo tiếp nhận một vụ án. Hai người con trai của hai doanh nhân thành đạt, một mười sáu tuổi, một mười tám tuổi, trong lúc đùa dai đã bắt cóc một cậu bé mười bốn tuổi rồi thẳng tay sát hại. Vụ mưu sát tàn nhẫn ấy khiến cho người dân địa phương chấn động. Cư dân mạng cũng dậy sóng, yêu cầu tòa án tử hình hai cậu ấm con nhà giàu kia. Hai vị doanh nhân nhờ thầy giáo của Nghiêm Hạo bào chữa cho con của mình, song thầy lại tiến cử anh.
Khi Nghiêm Hạo bước vào phòng xử án, anh đã xuýt chút nữa chết chìm trong lời chửi mắng của những người dân phẫn nộ. Hai vị doanh nhân yêu cầu Nghiêm Hạo bào chữa cho bị cáo vô tội, nhưng anh kiên trì bào chữa giảm tội. Trên tòa, anh nói với bồi thẩm đoàn và thẩm phán rằng hai đứa trẻ đang đứng trước vành móng ngựa này đã dần dần mất trí lực và đang trên đà mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng do được nuôi dạy trong môi trường quá mức giàu sang. Sau đó anh trích dẫn một loạt ví dụ phong phú, chỉ ra rằng tử hình không đồng nghĩa với công bằng và công lý, ngược lại còn có khả năng kích thích nhiều người làm theo. Phán xử tử hình trong trường hợp này gần như một dạng trả thù, chẳng những không khoa học mà còn là bất công đối với xã hội.
Nghiêm Hạo biện hộ cực kỳ cảm động, thậm chí còn có nhiều người đến nghe rưng rưng nước mắt. Cuối cùng, thẩm phán quyết định xử hai đứa trẻ tù chung thân.
Có phóng viên hỏi Nghiêm Hạo tại sao lại muốn tiếp nhận một vụ án như thế này, chẳng khác gì tiếp tay cho những tên bạo chúa cả. Nghiêm Hạo nói, theo quan điểm của anh, trước hệ thống pháp luật của một đất nước, đặc biệt là luật hình sự, bị cáo cũng là kẻ yếu, cũng có quyền được nhận sự trợ giúp xứng đáng. Các luật sư không nên mù quáng coi mình là sứ giả chính nghĩa hay kẻ bảo vệ đạo đức, điều bọn họ cần làm là gánh vác những áp lực và trách nhiệm mà xã hội đã đặt lên đôi vai của mình.
Buổi tối hôm ấy, thầy giáo khui một chai vang đỏ rất quý để chúc mừng Nghiêm Hạo bào chữa thành công. Thầy nói: “Đó chính là bốn phần chìm của tảng băng đấy, em có nhìn thấy không?”
Nghiêm Hạo khiêm tốn đáp: “Em cũng chỉ nhìn được một phần thôi ạ.”
“Chàng trai trẻ, em đòi hỏi mình cao quá.”
“Đứng ở chỗ cao hơn thì mới trông được xa hơn.”
Ngày hôm sau Nghiêm Hạo mới biết chuyện Giản Tâm đã trở lại. Cô nhờ Nghiêm Hạo đẩy mình tới trước cửa viện nghiên cứu, đôi mắt đong đầy đau thương.
“Yan, tôi đã bị phán tử hình rồi, cho dù có mời cậu làm luật sư bào chữa cho mình thì cũng sẽ chẳng thể thay đổi được số phận. Tôi còn muốn đến Châu Phi, đến Brazil, nhưng mà giờ thì chẳng đi được đâu nữa rồi, Tây Tạng cũng không đi được.”
“Cậu vẫn chưa mời tôi mà, làm sao chắc chắn là không thay đổi được mức án?” Nghiêm Hạo ngồi xuống, chăm chú nhìn cô. “Không đi được Tây Tạng thì tới Bắc Kinh, tìm một thầy thuốc Trung y trị liệu cho cậu thử xem. Tôi đã hỏi giúp cậu rồi, điều trị bằng Trung y có thể tăng cường và cải thiện lưu thông máu cục bộ ở những dây thần kinh bị thương, nói không chừng kỳ tích sẽ xuất hiện đó!”
Đôi mắt ảm đạm của Giản Tâm tức thì lấp lánh ánh sáng: “Có thật không?”
“Dù sao cũng không thể tệ hơn hiện tại!”
Tinh thần Giản Tâm phấn chấn, cô nắm tay anh thật chặt: “Cậu cũng sẽ về Bắc Kinh cùng tôi chứ?”
“Ừ!”
“Có phải là chỉ vì tôi nên mới trở về không đấy?” Thấy được một tia hi vọng, dù chỉ hơi le lói, Giản Tâm đã hoạt bát hệt như xưa, cô hỏi nửa đùa nửa thật.
“Chứng hoang tưởng của cậu nặng quá, không tốt cho thân thể đâu.” Nghiêm Hạo đứng lên, đẩy xe lăn qua mặt cỏ. Đối với Giản Tâm, dường như anh có chút không đành lòng. Một nhà thực vật học ưu tú như vậy, sao anh có thể nhìn cô rụng xuống như sao băng chứ, thôi thì giúp được phần nào thì cứ giúp đi. Còn những chuyện khác, trước nay anh luôn keo kiệt. Anh có hơi nhớ Bắc Kinh, đã đi hai năm rưỡi rồi, về nhà một chuyến cũng tốt! Tháng Bảy, mùa tốt nghiệp đã qua, chắc anh sẽ không thể gặp Minh Tịnh được.
…
Người tới sân bay đón bọn họ là anh Cổ. Nghiêm Hạo đã báo trước là muốn đưa một người bạn học về nước xem bệnh, vậy nên nhìn thấy Giản Tâm ngồi trên xe lăn, anh Cổ cũng không tỏ ra bất ngờ mấy. Thế nhưng khi đi sau họ, anh vẫn không nhịn được mà liếc nhiều hơn một chút.
Vừa rồi máy bay của họ gặp phải nhiễu loạn không khí, bị xóc nảy một đợt nên Giản Tâm có hơi say. Cô không động đến suất ăn trên máy bay, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm.
Nghiêm Hạo nói với anh Cổ: “Hay là tìm chỗ nào đó ăn chút gì đã đi!”
Anh Cổ đưa mắt nhìn quanh xem xét. Mọi người vừa xuống máy bay, ai có người đón thì đã lên xe rồi, ai không có người đón cũng bắt taxi hoặc lao ra trạm xe buýt, rất hiếm người dừng lại, cho nên phía cổng ra chỉ có hai quầy đồ uống, chẳng có một quán ăn nào. Vậy là hai người bọn họ đẩy hành lý, còn Giản Tâm đẩy xe lăn, cùng đi vào trong thang máy, di chuyển sang khu vực chờ máy bay.
Điều hòa ở sân bay để nhiệt độ rất thấp, Giản Tâm sờ sờ cánh tay, chỉ thấy nổi hết da gà. Cô quay đầu nhờ Nghiêm Hạo lấy giùm mình một tấm khăn choàng lớn. Hiện tại cô cũng chẳng khác trẻ nít là bao, mỗi lần đi đâu ra ngoài là phải suy nghĩ cẩn thận, phòng ngừa những sự cố bất ngờ có thể phát sinh, còn mang theo không ít túi lớn túi nhỏ.
Nghiêm Hạo lấy khăn choàng ra từ chiếc ba lô lớn nhất, cúi xuống đắp lên người cô.
Anh vừa định nhỏm dậy thì bỗng nhiên “vụt” một tiếng, một bóng người từ sau lưng anh lướt qua. Nghiêm Hạo vô thức liếc nhìn, trông thấy một cô gái mặc váy đen không tay đang cuống cuồng lao như bay tới cổng kiểm tra an ninh, có vẻ là bị muộn giờ, chuyến bay sắp cất cánh rồi.
“Minh Doanh Doanh, em đứng lại đó cho anh, có nghe thấy không đấy hả?” Lại một bóng người khác vút qua, xuýt chút đụng phải Nghiêm Hạo.
“Xin lỗi nhé… Nghiêm Hạo?” Nhan Hạo thoáng ngẩn người, hiển nhiên anh đang rất vội, trên trán đầm đìa mồ hôi. “Lâu rồi không gặp! Đợi một tí nhé, tôi phải đi tóm Nhóc Đen kia về đã!” Nói xong, anh lại quýnh quáng đuổi theo.
Cơ thể Nghiêm Hạo như bị cao thủ võ lâm nào đó điểm huyệt, cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích. Ngày đó xuất ngoại, hình như anh cũng đứng ở chỗ này, trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn đổi sang chuyến bay khác. Những bộ phim tình cảm kinh điển kia chẳng phải vẫn luôn diễn như vậy sao, nữ chính hoặc nam chính vì hiểu lầm nên buồn bã bỏ đi, đến giờ phút cuối cùng, người nọ đuổi tới, xóa bỏ hiểu lầm, ai nấy vui mừng phấn khởi. Nếu như Minh Tịnh đuổi theo đến đây, trên đường đi lại kẹt xe, anh đã lên máy bay mất rồi thì phải làm sao bây giờ? Anh muốn cho cả cô và chính mình một cơ hội nữa. Thế nhưng cái suy nghĩ ấy, anh đã tự mình dập tắt chỉ sau năm giây. Quá là nực cười. Đấy chỉ là diễn mà thôi, còn trên thực tế những chuyện như vậy nào có khả năng xảy ra cơ chứ, hơn nữa giữa anh và cô cũng chẳng có hiểu lầm gì.
Chẳng nhẽ Minh Tịnh thực sự đã đuổi theo anh, đi đường hết mất hai năm sáu tháng, không kịp giữ lúc anh đi nhưng lại kịp đón anh về? Nghiêm Hạo bị chính trí tưởng tượng của mình đốn gục.
“Minh Doanh Doanh, em mà không đứng lại là anh nổi trận lôi đình đấy nhá!” Nhan Hạo vừa đuổi vừa gọi, không hề bận tâm tới ánh mắt những người xung quanh. Song kiểu uy hiếp này tất nhiên chả tác dụng gì, Minh Tịnh thậm chí còn quay đầu vẫy tay chào anh, khí thế chẳng hề suy giảm tẹo nào.
Nhan Hạo dù sao vẫn dài chân hơn cô, sức bền cũng tốt, chẳng mấy chốc đã tóm được Minh Tịnh về “quy án”. Anh gào lên với cô: “Giờ em giỏi quá rồi nhỉ, chân dài quá rồi, bảo chạy là chạy ngay được. Sao em không tìm cho mình đôi cánh mà bay lên trời luôn ấy!”
“Anh bỏ tay ra, em bay cho anh xem.” Minh Tịnh liếc nhìn đồng hồ trên bảng điện tử, cũng bình tâm hơn một chút, cô vẫn còn đủ thời gian.
“Vẫn còn hăng hái quá cơ. Minh Doanh Doanh, anh nói cho em biết, hôm nay còn lâu anh mới cho em bay.”
“Thế thì em sẽ hét lên, bảo anh bắt cóc em, muốn bán em đến chỗ thâm sơn cùng cốc.”
Nhan Hạo tức đến mức gân xanh trên trán trên cổ nảy lên bần bật: “Mấy lạng thịt này của em, bán đi anh lại còn phải cho người ta thêm tiền ấy chứ!”
“Đúng rồi, chẳng lời lãi tí nào, thế nên anh cứ để cho em tự lo liệu đi!”
Nhan Hạo giận sôi máu, túm Minh Tịnh về hướng Nghiêm Hạo đang đứng: “Nghiêm Hạo, cậu cũng là học trưởng của con bé, cậu nói một câu công bằng xem nào. Một cô gái trẻ trước mắt có hai công việc, một là ở trong nước làm phiên dịch tại Bộ Ngoại giao, hai là đi Đức làm phóng viên thường trú gì đó, nhanh nhất cũng phải ba năm mới về. Người mình thường chẳng phải đều chọn cái thứ nhất sao, vậy mà bà cô này còn cố tình làm ngược lại. Lương chẳng được bao nhiêu, lại phải sống xa nhà, vừa cực vừa mệt, như thế chả phải vô cớ gây rối là gì? Nói nó mấy câu nó không thèm nghe, xong rồi lại còn lén lút bỏ đi nữa.”
Giọng điệu này của Nhan Hạo nghe cứ như một người bố bất lực khi con gái bảo bối tới thời kỳ phản nghịch vậy, bọn họ đã thân nhau như thế tự bao giờ? Nghiêm Hạo không phải ghen tuông, cũng chẳng chua xót, chỉ là thấy thật hụt hẫng.
Anh hụt hẫng trong lòng, bởi vì có rất nhiều chuyện về cô mà anh không biết. Chẳng phải là cô không thích xuất ngoại ư, sao lại lựa chọn ra nước ngoài công tác, sao lại làm phóng viên, chẳng nhẽ lại là ý của bố mẹ cô? Bố mẹ cô luôn sát cánh bên nhau, nơi nào cũng là nhà, còn cô chỉ có một mình, bọn họ quả thực không xứng đáng làm bố mẹ. Không biết là do ảo giác của anh hay bởi vì chiếc váy đen của cô mà anh cảm thấy hình như cô đã cao lên, gầy đi, làn da trắng bệch không chút huyết sắc. Cô thay đổi không nhiều, đôi mắt đảo qua đảo lại, vẫn là dáng vẻ nghịch ngợm nhí nhảnh.
Nghiêm Hạo không nói lời nào, mặt cũng chẳng biểu cảm gì, khiến cho người ta cảm giác như núi cao không thể trèo, đến nhìn lên cũng không dám. Minh Tịnh vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh sau cơn khiếp sợ, lễ phép cất tiếng: “Chào học trưởng ạ!”
Ánh mắt của cô nhẹ nhàng lướt qua Giản Tâm đang ngồi xe lăn. Giản Tâm không hiểu tiếng Trung, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, khi phát hiện Minh Tịnh thoáng nhìn mình thì cũng cười cười với cô. Minh Tịnh mỉm cười đáp lại rồi vội vã kéo áo Nhan Hạo: “Anh Minh Minh, em sắp sửa muộn mất rồi!” Cô chắp tay trước ngực, nhăn mặt xin xỏ anh.
Thật ra Nhan Hạo cũng biết hôm nay không ngăn nổi cô, hợp đồng đã ký, chung cư đã thuê, vé máy bay cũng đã đặt, ván đã đóng thuyền. Nghĩ tới chuyện này, anh lại tức nổ đom đóm: “Muộn càng tốt, em về Thượng Hải với anh.”
Minh Tịnh dẩu môi, không nói gì.
Trông cô như vậy, Nhan Hạo lại càng tức giận, nói năng cũng chẳng biết lựa lời nữa: “Anh chả qua chỉ là từng có một cái hôn ước với em thôi mà sao cứ cảm giác như nợ em mười đời ấy nhỉ?”
“Anh Minh Minh, cho em đi đi!” Minh Tịnh năn nỉ, tỏ vẻ đáng thương hết sức.
Nhan Hạo chẳng còn cách nào khác, chỉ biết thở dài ngao ngán: “Được rồi, bà nội của tôi, em đi đi.” Nói rồi anh lại nhìn qua Nghiêm Hạo: “Tôi tiễn con bé đi đã.”
Minh Tịnh cũng nhanh nhảu lướt nhìn anh: “Tạm biệt học trưởng!”
Cách biệt hai năm rưỡi, một lần nữa gặp lại nhau, cô nói với anh hai câu: Chào học trưởng! Tạm biệt học trưởng!
Thế này đã là tốt rồi, cô không hề làm bộ như hai người không quen biết. Có một số ràng buộc đã không còn nữa, nhưng mối quan hệ đàn anh đàn em giữa họ, chỉ cần Kinh Đại còn tồn tại một ngày thì sẽ không thể suy chuyển. Thôi cứ vậy đi, nếu không thì còn có thể thế nào nữa đây?
“Nghiêm Hạo, cậu hỏi thử xem cô Giản muốn ăn gì,” anh Cổ nhỏ giọng nhắc nhở Nghiêm Hạo, anh còn đang có khách đấy!
Giản Tâm nói chỉ muốn uống chút gì đó ấm nóng. Nghiêm Hạo nhờ anh Cổ đưa Giản Tâm đi mua đồ uống, sau đó trực tiếp ra bãi đỗ xe, còn mình thì ở lại đợi Nhan Hạo, trò chuyện đôi câu rồi sẽ theo sau hai người.
Trước cổng kiểm tra an ninh lúc nào cũng là một dãy dài người xếp hàng. Nhan Hạo đứng bên Minh Tịnh liến thoắng không ngừng, hẳn là dặn dò gì đó, còn cô liên lục gật đầu.
Khi sắp tới lượt Minh Tịnh, Nhan Hạo dừng bước. Minh Tịnh nghiêng đầu cười cười, giang tay ôm lấy Nhan Hạo, đầu gác cạnh bên cổ anh.
Nhan Hạo vỗ vỗ lưng cô, dường như cực kỳ không nỡ.
Nghiêm Hạo vội vàng rời mắt nhìn qua chỗ khác. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang. Mùa hè Bắc Kinh thực sự chẳng có tí ưu điểm nào, vừa nóng nực vừa ngột ngạt, nhưng vẫn khiến cho người ta nhung nhớ.