*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi từ Paris trở về Berlin, Minh Tịnh lại một lần nữa đắm mình trong cuộc sống phỏng vấn và viết bản thảo. Theo thói quen của người Trung Quốc, Tết Âm lịch mới đúng là Tết. Lúc này, cho dù là còn đi học hay đã đi làm thì đều không có tâm trạng học hành làm lụng, chỉ chuẩn bị sẵn tâm thế đợi một cái Tết ấm no, tất thảy mọi chuyện khác đều gác lại, chờ sau Tết rồi hẵng tính.
Berlin không có Tết Âm lịch, đương nhiên cũng không có kỳ nghỉ Tết. Ai đi học cứ đi học, ai đi làm vẫn đi làm, mà các phóng viên thậm chí còn bận rộn hơn trước đây, bởi vì Liên hoan phim Berlin sắp sửa khai mạc. Có mấy đoàn phim tham gia tranh giải đã tới Berlin tuyên truyền trước, Minh Tịnh ngày nào cũng cắm mặt đi phỏng vấn, trước mỗi cuộc phỏng vấn còn phải chuẩn bị tư liệu về bộ phim và diễn viên, không hôm nào là được lên giường trước khi tảng sáng.
Trong căn nhà vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, không có lấy một ánh đèn đợi chờ, không có canh nóng, không có bất kể thứ gì có thể lấp bụng được ngay, trong khi hội bạn ở nhà thì vẫn đăng đủ kiểu ảnh phởn phơ tươi cười bên đủ các loại món ngon. Trong phút chốc, Minh Tịnh bỗng muốn bật khóc. Thế nhưng chỉ mười giây sau, loại xúc động nhất thời ấy đã mau chóng tan thành mây khói. Cô bật đèn, trong lúc chờ cho máy sưởi ấm lên thì vào phòng tắm tắm nước nóng, tắm táp xong xuôi đi ra, nhà cũng đã ấm áp rồi.
Minh Tịnh đun nước sôi nấu một bát mì Dương Xuân(1), vừa có canh húp lại vừa ấm bụng. Chỉ trong vòng nửa giờ, cô đã cảm thấy cuộc sống này kỳ thực không có gì để ca thán. Sau khi đánh răng, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, tưới nước mấy chậu cây cảnh, quét qua nhà cửa, lau khô tóc, thở phào một tiếng, cô cuối cùng cũng có thể lên giường đi ngủ.
Minh Tịnh vỗ vỗ gối, tìm cho mình một tư thế ngủ thoải mái rồi với điện thoại định tắt báo thức. Ngày mai chỉ có một cuộc phỏng vấn vào buổi chiều, cô có thể ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh, thật là hạnh phúc biết bao!
Có người vừa mới cập nhật vòng bè bạn. Minh Tịnh vốn không muốn nhìn, nhưng chẳng hiểu sao tay cô lại nhanh hơn não. Vừa trông thấy mấy bức ảnh kia, cơn buồn ngủ của cô vèo cái đã bay đi mất. Thậm chí cô còn bất giác nuốt nuốt bước bọt vài lần.
Nghiêm Hạo là người rất hiếm khi thêm gì vào vòng bè bạn, nhiều lúc cả tuần anh cũng chẳng đăng gì mới, thỉnh thoảng chia sẻ vài thứ thì đa phần đều liên quan đến các phiên tòa. À, gần đây có lần anh đăng một bức ảnh lên, trong ảnh là một chú sóc con đang cầm quả thông trong tay, đứng trên ngọn cây nhìn trái nhìn phải. Lúc đó Minh Tịnh đã like cho anh, còn bình luận khen nó đáng yêu biết mấy.
Hôm nay Nghiêm Hạo không biết là chập dây thần kinh nào, tự dưng lại đăng hai tấm ảnh bán khỏa thân cực nét. Phía dưới anh mặc một chiếc quần ngủ rộng thùng thình, phía trên hoàn toàn để trần, hình như vừa mới tắm xong cho nên tóc còn hơi ướt. Một tấm chụp nghiêng, một tấm chụp chính diện, vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm song dáng người lại cực kỳ cuốn hút, không phải kiểu vạm vỡ nhiều múi như những người tập thể hình nhưng mà vẫn có cơ bụng, bờ vai thẳng tắp, vòng eo gầy mà rắn chắc, phần ngực…. Minh Tịnh lại nuốt nước bọt “ực” một cái.
Trước kia cô học bơi, Nghiêm Hạo luôn đi cùng cô mà không xuống nước bao giờ. Ở nhà nhỏ cô cũng chỉ nhìn thấy anh mặc quần đùi ống lửng. Hở bạo thế này, đúng là lần đầu cô thấy. Đây tuyệt đối không phải là phong cách của Nghiêm Hạo, Minh Tịnh có hơi nghi ngờ điện thoại của anh bị trộm.
“Học trưởng?” Cô nhắn tin qua hỏi dò.
“Sao em vẫn còn chưa ngủ?” Giây tiếp theo, đối phương đã trả lời.
Minh Tịnh bỏ qua câu này, nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Học trưởng, anh có còn nhớ dịp năm mới hồi em học đại học năm nhất, anh đã từng mua gì ở tiệm hoa tặng em không?”
Trên màn hình đột nhiên hiện lên yêu cầu gọi video. Minh Tịnh bật dậy, cuống quít lấy tay cào tóc cho thẳng rồi mới ấn nút “chấp nhận”.
Khuôn mặt của Nghiêm Hạo lập tức xuất hiện, tóc còn ướt, áo phông vừa mới mặc vào, tay áo vẫn đang cuốn lên chứ chưa duỗi thẳng. Đúng là học trưởng, điện thoại anh không bị trộm. Minh Tịnh thầm nghĩ, chẳng nhẽ hai bức ảnh kia là anh cố ý chụp cho ai đấy xem, tựa như con công xòe đuôi muốn thu hút sự chú ý của người ta, nhưng cô lại không biết điều mà xen vào trước?
Minh Tịnh thật muốn tát cho bản thân mình một cái, này thì nhiều chuyện này, này thì nhanh tay này.
“Giờ này rồi mà sao còn chưa ngủ?” Nghiêm Hạo lạnh mặt trừng Minh đầu-đã-sắp-gục-đến-ngực Tịnh.
“Em mới về nhà, ăn bát mì, có hơi no.”
“Buổi tối vừa đi phỏng vấn à?”
“Ừm, có một nữ diễn viên người Anh tham gia tranh giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần này. Cô ấy mở cuộc họp báo tại khách sạn chỗ mình ở.”
“Em đi cùng trạm trưởng chứ?”
“Anh ấy không làm mảng đấy.”
Nghiêm Hạo đột nhiên lớn tiếng: “Anh ta không làm mảng đấy, nhưng hơn nửa đêm em ở ngoài đường chạy loạn, anh ta là cấp trên mà không lo lắng gì sao?”
“Em đâu có chạy loạn, phỏng vấn xong về luôn mà.” Minh Tịnh không thích giọng điệu chưa phân rõ phải trái trắng đen đã chỉ trích này của anh, cô cũng bắt đầu tức giận.
“Bây giờ em tắt đèn đi ngủ cho anh,” Nghiêm Hạo quát.
Minh Tịnh dẩu môi, rầu rĩ thoát khỏi cuộc gọi. Quát cái gì mà quát, chẳng qua là không chờ được ai kia tới thưởng thức tư thế oai hùng của anh cho nên giận chó đánh mèo với em chứ gì. Sau này em sẽ không bao giờ xem vòng bè bạn của anh, không bao giờ chủ động bắt chuyện với anh nữa.
Minh Tịnh quẳng điện thoại qua một bên, kéo chăn lên trùm kín mặt.
Một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ trong chăn, không phải tủi thân, cũng chẳng phải là nhớ nhà. Có lẽ là do đêm cô độc quá dài, Berlin tháng Hai quá lạnh.
…
Một đêm ngủ không ngon giấc, đến tận gần trưa hôm sau Minh Tịnh mới rời giường. Cô đầu váng mắt hoa, huyệt thái dương nảy bần bật, khi rửa mặt trong phòng tắm còn xém chút trượt chân ngã nhào. Đứng ở trước gương, cô trợn mắt, nhìn người trong gương ghét bỏ.
Hình như bà Bonnie có khách đến chơi, cô nghe thấy tiếng cửa đóng mở vài lần.
“Chắc là vẫn ở trong nhà, ta không nghe tiếng đóng cửa. Cháu yêu, cháu cứ dũng cảm lên nào, để ta gõ cửa giúp cháu.”
Bà Bonnie đang nói chuyện với ai vậy nhỉ? Minh Tịnh vừa mới kéo rèm đã nghe thấy tiếng gõ cửa, là cửa nhà mình.
Cô xoa xoa má, cố nặn ra một nụ cười, bước tới mở cửa: “Bà Bonnie, ngại quá, lát nữa cháu… Nick?”
Nick xách theo một chiếc giỏ mây, bên trong giỏ là một chú chó đốm nhỏ.
“Trọc Đầu, chúc mừng năm mới!” Nick đưa giỏ cho Minh Tịnh, đôi mắt màu lam xán lạn tới mức có thể làm tan cả tuyết. “Đây là quà năm mới, cô cứ gọi nó là Bò Sữa cũng được.”
“Cảm ơn anh! Năm mới đã qua hơn cả tháng rồi, tôi vui lắm, nhưng quà tặng thì miễn đi. Bình thường tôi ít ở nhà, Bò Sữa… à không phải, chú chó con này theo tôi thì kiểu gì cũng chết đói cho xem. Tốt nhất là anh…” Minh Tịnh nhún vai, nhìn Nick cười cười xin lỗi.
“Tôi biết công việc của cô bận rộn cho nên vừa mới nhờ vả bà Bonnie rồi, bà ấy đã hứa sẽ giúp cô chăm sóc Bò Sữa. Có thích không? Đây là cháu của cháu của cháu của con chó đốm ngày xưa đấy.” Nick nhiệt tình đưa giỏ tới trước mặt Minh Tịnh.
Minh Tịnh miễn cưỡng cười nói: “Nó đáng yêu quá, nhưng tôi thực sự không chăm được đâu.” Chó còn cần được yêu thương săn sóc hơn người, ngày nào cũng phải dắt nó đi dạo, hết tắm rửa với tiêm phòng lại đến làm ổ và mua thức ăn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy phiền. “Hay là anh cứ nuôi đi, thỉnh thoảng tôi qua thăm nó?”
Nick nhoẻn miệng cười: “Được, khi nào cô nhớ nó thì cứ gọi điện cho tôi, tôi qua đây đón cô.”
Minh Tịnh duỗi tay xoa đầu chú chó nhỏ, nó lại thè lưỡi liếm liếm tay cô, khiến cô hoảng sợ tới mức rụt về: “Vậy thì cứ quyết định như thế nhé. Nick, tôi chuẩn bị phải ra ngoài rồi…”
“Sắc mặt cô không tốt lắm, cô đã đo nhiệt độ chưa?” Nick nhíu mày, lướt qua Minh Tịnh vào nhà.
Minh Tịnh chống tay lên cửa, có chút cảm giác bất lực. Lúc đóng cửa lại, hình như cô còn thoáng thấy bà Bonnie ló đầu ra.
Cô thật sự bị sốt nhẹ, chắc là do hôm qua tóc còn chưa khô đã ngủ, nhưng mà không sao, uống chút thuốc là được rồi.
“Trọc Đầu, cô hơi thiếu dinh dưỡng đấy,” Nick mở mí mắt Minh Tịnh lên, nói.
“Ừm, thời gian tới tôi sẽ chú ý cải thiện khẩu phần ăn của mình.” Thiếu dinh dưỡng, cần nghỉ ngơi, các bác sĩ luôn thích nói mấy câu này.
“Đừng có lấy lệ với tôi.” Lông mày Nick càng nhíu lại.
Minh Tịnh vội vàng tỏ ra nghiêm túc: “Không đâu, tôi nói thật mà.”
“Sau này tôi sẽ là bác sĩ gia đình của cô, tôi sẽ để mắt tới cô.” Nick đóng hòm thuốc nhỏ lại, đứng dậy nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc nói: “Trọc Đầu, nhà cô chẳng thay đổi gì cả, cứ như là bố mẹ cô vẫn còn đang ở đây ấy.” Anh ta chỉ vào chiếc ghế tựa ngoài ban công và chậu lan chuông bên cửa sổ, thậm chí cả vị trí để sofa và màu sắc hoa văn gối trang trí cũng đều giống hệt mười mấy năm trước.
Sao có thể không thay đổi gì chứ? Chủ nhân trước kia là Minh Đại Bằng và Chu Tiểu Lượng, còn hiện tại là cô.
“Tôi vốn thích nhớ về những thứ xưa cũ mà,” cô nói. Thật ra không phải cô cố tình bài trí như vậy, chỉ là sau khi dọn vào, cô lại bất tri bất giác sắp xếp mọi thứ thế này.
Nick cười rạng rỡ: “Tôi cũng tính là “cũ” của Trọc Đầu nhỉ!”
Minh Tịnh không khỏi bật cười: “Phải, cũ thật sự. Chúng ta ra ngoài thôi, tôi phải đi rồi.”
“Vậy cô phải nhớ về tôi đấy nhé!” Nick không quên dặn dò.
“Ừ, lúc nào rảnh thì sẽ nhớ một tí.”
…
Đã vài ngày không gặp lão Vi, Minh Tịnh nhìn đồng hồ, cảm thấy trước lúc phỏng vấn vẫn kịp tạt qua văn phòng một chút. Lão Vi đang trầm tư như “Người suy tư”(2) của Rodin, eo cong, đầu gối gập lại, tay phải chống cằm.
Khi Minh Tịnh bước vào, anh ta vẫn không nhúc nhích.
“Lão Vi?” Cô khe khẽ cất tiếng gọi.
Một hồi lâu sau, lão Vi mới sực bừng tỉnh: “À, cô đến rồi đấy à. Anh đang định gọi điện thoại cho cô đây.”
Minh Tịnh vội vàng ngồi xuống, dỏng tai lắng nghe. Lão Vi gãi gãi đầu, vẻ mặt có phần rối rắm. Anh ta cắn môi dưới, nói: “Gần đây ngoại trừ Liên hoan phim Berlin ra thì không có chuyện gì lớn, anh định về nước một chuyến, khoảng độ chục ngày.”
Tết Âm lịch năm nay rơi vào tháng Hai, nếu như bây giờ về luôn thì sẽ vừa kịp giao thừa. Lòng Minh Tịnh hơi thắt lại. Cô và lão Vi tuy chỉ là đồng nghiệp nhưng hai người thường trò chuyện bằng tiếng Trung, thỉnh thoảng còn nói về một số sự kiện lớn ở trong nước, có anh ta ở đây, cô vẫn luôn cảm thấy chẳng may xảy ra chuyện gì thì cũng có người quan tâm hỗ trợ. Bây giờ lão Vi sắp đi rồi, thời gian tuy rằng không dài, nhưng cô lại quá cô đơn. Dù vậy cô vẫn phải thông cảm cho lão Vi, đã lâu rồi anh ta không về nước, còn phải vỗ về bạn gái. Bất kể hai người họ có cãi cọ đến mức nào thì người ta cũng đã đợi vò võ ngần ấy năm. Một mối tình kiên trì được lâu như vậy, thật sự không hề dễ dàng.
“Được rồi, anh cứ về đi! Chuyện ở trạm đã có em lo, có vấn đề gì không quyết định được thì em sẽ gọi cho anh.”
Lão Vi ngại ngùng nói: “Thế vất vả cho cô rồi, di động của anh sẽ mở hai tư trên hai tư, lúc nào cô gọi cũng được. Khi nào quay lại anh sẽ mang đặc sản quê nhà cho cô.”
“Không được nuốt lời đâu đấy!”
“Tất nhiên.” Nghĩ đến sắp được về nước, lão Vi tức khắc hứng khởi hẳn lên, còn nhìn Minh Tịnh chọc ghẹo: “Nếu ở một mình buồn quá thì tìm anh chàng Đức nào đó đẹp trai mà yêu đương đi!”
Minh Tịnh hiểu rất rõ bản thân mình: “Giờ lương của em chỉ có ngần đấy, tự nuôi sống mình còn khó chứ nói chi là hẹn người ta ra ngoài ăn uống xem phim, mua quần mua áo các kiểu, khéo còn em phải đi xin tổng trạm tiếp tế mất.”
Lão Vi chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Ai bảo cô tìm mấy thằng nhóc khố rách áo ôm làm gì, kiếm mấy người lương cao ấy, bác sĩ, luật sư chẳng hạn…”
Trái tim Minh Tĩnh bỗng như bị cào một phát. Nếu không phải vì hiểu rõ tính cách lão Vi, xuýt nữa cô đã cho rằng anh ta rình rập đời tư của mình: “Người ta cũng đâu có ngốc, em chẳng qua chỉ là một con chim di trú mà thôi.”
“Phải phải, sau này cô còn muốn bay sang Châu Phi tránh rét nữa. Tại sao cô lại nghèo thế? Đừng tưởng là anh không biết, cô lấy tiền tiết kiệm được đi học cái tiếng Afrikaans quỷ gì đó. Anh đây cũng phải phục sát đất luôn, không ngờ nước Đức lại thật sự có người dạy cái ngôn ngữ này, trên thế giới còn chẳng có mấy quốc gia dùng nó nữa là. Mà những cái nước đấy, đàn ông có tí tiền trong tay đều cưới vài chục bà vợ, con sinh cả đàn, một túp lều mấy đứa ở. Cô chắc chắn là mình muốn sống kiểu ấy à?”
“Lão Vi, anh đừng có làm em sợ,” Minh Tịnh dở khóc dở cười. “Em chỉ muốn học tiếng thôi, đâu nhất định phải đến đó.”
Trên mặt lão Vi xuất hiện bốn chữ “tính lừa ai hở”: “Không muốn đi thì học tiếng để nói cho ai nghe hả, học phí còn đắt như thế. Anh nói cho cô hay, bố mẹ cô ở bên kia là có đôi có cặp, không ai dám giở trò gì. Một đứa con gái như cô, nếu mà sang đấy rồi á, đàn ông trông thấy kiểu gì cũng sáng mắt lên, ban ngày không tiện ra tay thì ban đêm sẽ bắt trói cô về nhà.”
“Được rồi, em không đi nữa, em sẽ đề cử anh với tổng trạm. Anh vừa to khỏe vừa biết nhảy “Quả táo nhỏ”, người dân Châu Phi chắc chắn sẽ hoan nghênh anh,” Minh Tịnh nghiêm túc nói.
“Cô dám à!” Lão Vi trợn mắt nhìn Minh Tịnh.
Minh Tịnh giơ tay ra hiệu tạm dừng: “Vậy thì em mặc kệ anh, anh cũng đừng hù dọa em.” Nói xong, cô vừa cười khanh khách vừa quay đầu chạy biến.
Tới Châu Phi ư? Có lẽ ngày nào đấy cô sẽ đi, nhưng giờ nói còn quá sớm, cô vẫn phải ở đây hai năm rưỡi nữa cơ mà! Không phải người ta vẫn bảo người tính không bằng trời tính, chẳng ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì sao, vậy nên là, đến lúc đó rồi cân nhắc sau cũng không muộn.(1) Mì Dương Xuân: Một món ăn nhẹ nổi tiếng ở khu vực Giang Nam. Mì Dương Xuân có nước dùng trong vắt, vị thanh đạm, thường được ăn kèm với một ít hành lá.
(2) Người suy tư (The thinker): Tên tác phẩm điêu khắc bằng đồng của Auguste Rodin, được đúc lần đầu năm 1880 và có khoảng 28 phiên bản khác nhau nằm rải rác trên thế giới.