*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hương gió thay đổi, sắc trời đổi thay, vạn loài cỏ cây bừng lên sức sống. Không có ai đặc biệt cất tiếng ngợi ca, nhưng tất cả đều biết rằng ý xuân đã dần trở nên dào dạt.
Tháng Tư là tháng tĩnh lặng. Minh Tịnh không mấy bận rộn, song cuối cùng cô vẫn không thể đi cùng Nick tới vũ hội của bệnh viện. Khi cô gọi điện xin lỗi Nick, Nick mới nghe được một nửa đã cúp máy. Phỏng chừng về sau Bò Sữa cũng sẽ tuyệt giao với cô.
Chính bản thân Minh Tịnh cũng cảm thấy rất khó xử. Cô thực sự đã chuẩn bị đi rồi, nhưng ngay một hôm trước đó cô lại nhận được điện thoại của Nghiêm Hạo ở bên kia Đại Tây Dương: “Minh Tịnh, sáng mai anh bay đến Berlin, có tiện gặp mặt một lát không?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng mà rõ ràng, vô cùng lịch sự. Não của Minh Tịnh bỗng lại rơi vào trạng thái đình công, không nghĩ nổi điều gì, khả năng nói cũng biến mất. Cô như một con cá mắc cạn giữa cái nắng hè oi ả, miệng há ra thật to, khó nhọc tìm cách thở.
“Không tiện à?” Khoảng chừng ba mươi giây sau, không nghe thấy cô trả lời, Nghiêm Hạo lại hỏi.
“Tiện, tiện tiện,” Minh Tịnh rốt cuộc cũng bật ra được một tiếng, rồi lại lặp lại hai lần.
Cô ngồi xuống uống ngụm trà. Hôm nay lão Vi ra ngoài lấy tin, còn cô vẫn lên văn phòng đúng giờ. Bàn làm việc của cô kê sát cửa sổ, phóng mắt nhìn xuống có thể trông thấy quang cảnh đường phố phía dưới. Hai bên vệ đường trồng đầy cây dẻ. Tại Under den Linden(1) trứ danh cũng có cây dẻ, những ngọn dẻ cao vút cùng những cây đoạn xanh quanh năm nối nhau thành những hàng dài, mỗi khi gió nhẹ thổi qua là lại thướt tha lay động. Nơi ấy chính là đại lộ nổi tiếng nhất của Châu Âu. Tới Berlin, nhất định phải tham quan Under den Linden và Cổng Brandenburg(2), còn có Bức tường Berlin(3), còn có… Trời ạ, cô đang nghĩ ngợi lung tung cái gì thế này? Minh Tịnh vỗ trán, ép bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng cô sao có thể bình tĩnh được đây? Gặp gỡ học trưởng tại Paris chỉ đơn thuần là trùng hợp. Còn lần này, học trưởng gọi điện cho cô, hẹn gặp cô ở Berlin, điều ấy có nghĩa gì nhỉ? Cô vốn đã tưởng rằng từ đó về sau hai người bọn họ sẽ biến mất giữa biển người, sao lại có thể cách bể cách non rồi lại trùng phùng được chứ? Hơn nữa lại còn là kiểu núi không đến ta thì ta đến núi(4). Chẳng nhẽ Trái đất này kỳ thật có hai “thế giới”, Trung Quốc là một thế giới, còn ngoài Trung Quốc lại là một thế giới khác, ở cái thế giới này ai cũng có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới ư?
Minh Tịnh thấy như mình sắp sửa phát điên rồi. Chẳng qua chỉ là đàn anh tới Đức công tác, đàn em đang làm tại đây, hai người hẹn nhau ăn bữa cơm thôi. Nơi này dù sao cũng là Berlin, không phải Hàng Châu Thượng Hải, chỉ cần tùy tiện tụ họp hay đi du lịch cũng có thể chạm mặt nhau, nói không chừng cả cuộc đời cũng chỉ có thể đến Berlin một lần. Chẳng phải hồi ở Paris cô đã nói nếu học trưởng có cơ hội tới Berlin thì nhớ bảo cô, cô mời anh ăn một bữa hay sao? Học trưởng đến đây có việc, đương nhiên là sẽ liên lạc với cô. Anh khách sáo hỏi cô có tiện gặp một lát không, cô lại nghĩ đến chuyện phải đi những đâu những đâu, đúng là xấu hổ chết mất.
Nghiêm Hạo nói anh ở Berlin hai đêm, đã đặt xong khách sạn, máy bay khoảng chừng giữa trưa hạ cánh, cô không cần phải ra sân bay đón. Anh có khả năng sẽ hơi bị lệch múi giờ, cần phải nghỉ ngơi một lúc nên hẹn cô đi ăn tối.
Minh Tịnh xin nghỉ ba ngày. Lão Vi hiện giờ rất ít nhậu nhẹt, mỗi khi rảnh rỗi đều gọi WeChat cho vợ mới cưới bàn bạc chuyện trang hoàng nhà cửa và mở tiệc chiêu đãi khách khứa, tâm trạng luôn luôn phấn khởi, thậm chí còn chẳng thèm hỏi lý do là gì, trực tiếp vung bút duyệt đơn xin nghỉ của cô.
Khách sạn Nghiêm Hạo đặt trước không gần chung cư Minh Tịnh nhưng có xe điện mặt đất chạy thẳng đến, di chuyển cũng khá thuận tiện. Minh Tịnh đã đặt bàn tại nhà hàng, đặt vé một số viện bảo tàng cùng điểm tham quan trong thành phố, đồng thời xem trước dự báo thời tiết của Berlin mấy hôm tới – đều là nắng ấm gió nhẹ, nhiệt độ hơi tăng, không có gì là không ổn.
Đêm hôm ấy, không biết do hồi hộp hay hưng phấn, Minh Tịnh mất ngủ. Cũng may là ngày hôm sau sắc mặt cô vẫn chưa đến nỗi quá khó coi. Khi rửa mặt, Minh Tịnh đột nhiên hoảng hốt. Nhỡ đâu đây lại là mơ, một giấc mơ cô tự dệt nên cho mình thì sao?
Về mặt lễ tiết mà nói, với tư cách là chủ nhà, cô nên đến khách sạn sớm để đợi khách. Bước xuống khỏi xe điện, Minh Tịnh đưa mắt đánh giá xung quanh. Người thành phố thực ra rất lạnh nhạt, rất nhiều người đã sống hàng chục năm mà vẫn chưa từng đặt chân sang con phố bên cạnh lần nào, không giống như ở quê, cách đấy hàng chục cây số mà ai xây nhà ai cưới vợ mọi người đều biết hết cả. Cô chưa tới đây bao giờ, nhưng nơi này nhìn cũng chẳng khác mấy so với những khu phố khác, có nhà cao tầng, có nhà thờ, có công viên, còn có rất nhiều cây xanh.
Một chiếc taxi đỗ lại trước cửa khách sạn. Phục vụ khách sạn mau chóng tiến lên mở cửa, một đôi chân thon dài từ trên xe bước xuống.
Ánh mặt trời ban trưa phủ lên mặt đất, hắt qua cánh cửa kéo bằng kính của khách sạn, khiến nó ánh lên rạng rỡ. Gió không biết từ nơi nào thoảng tới, không nóng không lạnh, tựa những ngón tay ấm áp khẽ mơn trớn trên da mặt. Đôi mắt Minh Tịnh không hiểu vì sao mà bỗng dưng lại đỏ hoe. Mũi cô đau xót, sóng nước long lanh đáy mắt. Đây không phải một giấc mơ, học trưởng đã đến thật rồi.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng mình, Nghiêm Hạo xoay người lại. Khi ấy Minh Tịnh đã kịp lau khô nước mắt. Cô nhoẻn miệng cười, giọng nói vẫn hơi run rẩy: “Học trưởng, máy bay cất cánh trễ ạ?”
Theo như Nghiêm Hạo dự kiến thì anh đã phải đến khách sạn từ tận hai tiếng trước rồi.
Sự kinh ngạc của Nghiêm Hạo nhanh chóng vụt mất, trông anh vẫn bình tĩnh và điềm đạm như thể hai người họ mới vừa gặp nhau tuần trước vậy: “Ừ, bị muộn mất hai tiếng. Em đã đợi lâu rồi à?”
Minh Tịnh hơi lắc đầu: “Không ạ, em cũng vừa mới đến thôi.” Học trưởng bây giờ càng có phong phạm tinh anh hơn so với hồi ở Paris, khi anh bào chữa trên tòa, chắc chắn có rất nhiều người ngẩng đầu nhìn anh ngưỡng mộ.
“Học trưởng mệt rồi phải không? Anh cứ nghỉ ngơi trước đi, em ra ngoài mua ít hoa quả nhé.”
“Anh không sao, trên máy bay đã chợp mắt được một lúc rồi. Khách sạn chắc có chuẩn bị sẵn hoa quả, nếu em không bận gì khác thì lên phòng với anh đi,” Nghiêm Hạo nói.
Nụ cười Minh Tịnh thoáng chút bối rối, giống như đang diễn mà tự nhiên không nhập vai. Cô điều chỉnh lại rất nhanh, song dáng vẻ vẫn còn hơi lúng túng. Nhân viên giữ cửa kéo cửa kính ra cho họ, Nghiêm Hạo nhìn cô một cái, cô cười cười, chủ động bước vào trong trước, phục vụ khách sạn đẩy hành lý vào sau cùng.
Có một vị khách khác cũng vào khách sạn cùng lúc với họ. Một người phụ nữ ngồi trên sofa ngẩng đầu trông ra phía cửa, thấy người kia đến thì ngạc nhiên hô lên một tiếng, sau đó vồn vã dang tay chạy ra, hết ôm lại hôn, quan tâm hỏi han đủ thứ.
Có lẽ đây mới là cách đón khách chính xác nhỉ. Minh Tịnh cảm thấy phản ứng của mình có chút lạnh lùng cho nên học trưởng mới cứng nhắc, lịch sự như thế, ngay cả nở một nụ cười cũng không, như thể không biết phải đối xử với cô thế nào cho phải phép vậy.
“Nếu học trưởng không quá mệt thì chúng ta nghỉ tạm trong khách sạn một lát rồi đến Unter den Linden nhé,” Minh Tịnh nhìn Nghiêm Hạo.
“Được!” Nghiêm Hạo đến quầy lễ tân thông báo tên họ, anh nói bằng tiếng Anh.
Tiếp đón Nghiêm Hạo là một cô nàng lễ tân trang điểm tinh tế, ăn mặc giống hệt tiếp viên hàng không. Cô ấy nhìn qua Minh Tịnh, hỏi: “Hai vị ở cùng nhau ạ?”
Minh Tịnh đỏ mặt, nghiêm túc sửa lại: “Không, tôi không ở đây. Anh ấy là đàn anh của tôi.” Cô nói bằng tiếng Đức.
Cô nhân viên lễ tân thuần thục nhập tên họ và số thẻ tín dụng của Nghiêm Hạo vào máy, sau khi xác nhận xong thì ngẩng đầu, mỉm cười với Minh Tịnh. Nụ cười kia đầy ẩn ý, khiến khuôn mặt cô càng thêm nóng bỏng. Cô quay đầu nhìn qua chỗ khác, vờ như đang thưởng thức một bức tranh treo trên tường.
Nghiêm Hạo tiếp nhận thẻ phòng lễ tân đưa cho.
“Cảm ơn,” lần này anh cũng nói bằng tiếng Đức.
Minh Tịnh ngạc nhiên xoay đầu, anh dửng dưng nhìn cô: “Anh biết nói một chút thôi.”
Thật sự chỉ là một chút thôi sao? Nói thật, Minh Tịnh không tin cho lắm.
Nghiêm Hạo đặt một căn phòng ở tầng mười sáu. Gian phòng vô cùng rộng rãi, còn có nguyên một sảnh riêng, có thể dùng để tiếp khách hoặc làm việc. Bàn làm việc cũng to rộng, có đầy đủ máy tính, giấy tờ và cả bản đồ. Cửa sổ hướng ra công viên, bên trong công viên trồng rất nhiều cây thường xanh, cảnh sắc cũng khá đẹp mắt.
Nghiêm Hạo mang theo không nhiều hành lý, tất cả chỉ gói gọn trong một cái vali nhỏ. Hình như anh tới Berlin nghỉ phép, Minh Tịnh không thấy anh mang theo laptop hay cặp tài liệu. Thế nhưng Berlin hiện tại không thích hợp để đi nghỉ tí nào, phải tầm khoảng hai tháng nữa tiết trời mới thực sự đẹp.
Nghiêm Hạo cởi áo khoác, vào trong phòng tắm rửa mặt qua rồi ngồi xuống. Minh Tịnh đã pha xong trà, là trà đen của Anh Quốc, khi uống người phương Tây thường thích cho thêm chút sữa. Minh Tịnh chỉ pha mỗi trà, cảm giác học trưởng sẽ không thích loại trà này lắm, bởi vì cô cũng không thích. Hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, không khí tương đối hài hòa. Minh Tịnh nói về tuyết trắng và mưa lạnh giữa mùa đông ở Berlin, về sự quạnh quẽ của phố xá trong ngày hội, về những bộ phim cô đã xem trong Liên hoan phim Berlin vừa mới kết thúc chưa lâu. Cô còn kể chuyện Hailey đặt hàng bản thảo với mình, cô đã viết mấy vạn chữ, trong đó có vài mẩu chuyện, đều là liên quan tới ông ngoại cô.
“Bà ngoại em dạo này vẫn khỏe chứ?” Nghiêm Hạo buông chén trà, hỏi.
Minh Tịnh khựng lại một thoáng: “Khỏe, bà em vẫn khỏe, mọi người đều ổn cả.”
“Em qua đây công tác, bà hẳn là không yên tâm lắm nhỉ?”
Lời của Nghiêm Hạo đâm đúng vào nỗi đau sâu kín nhất trong lòng Minh Tịnh. Mắt cô bỗng ầng ậng nước, nước mắt chảy dọc gò má, xuôi xuống dưới cổ cô.
“Bà ngoại vẫn luôn như vậy. Rõ ràng là em đã trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân mình, thế mà bà vẫn cứ coi em như con nít… chẳng tin tưởng em tí nào…” Minh Tịnh lấy tay lau lau nước mắt, miễn cưỡng gượng cười.
Nghiêm Hạo rút khăn giấy nhưng không đưa qua cho cô, tay anh vô thức siết chặt, khiến cho mảnh khăn nhàu nát. Đâu chỉ có bà ngoại cô, chính anh cũng chẳng yên tâm chút nào.
Tuần trước vừa có một vụ xả súng tại một trường đại học ở Mỹ. Hung thủ là du học sinh người Hàn Quốc, sau khi gây họa đã trực tiếp dùng súng tự sát. Hàng chục người chết và bị thương trong sự kiện đó, mà những nạn nhân này đều không liên quan gì đến hắn. Chưa ai biết mục đích của hắn là gì, có lẽ là do tinh thần bất ổn, mất cân bằng cuộc sống hoặc nguyên do gì đấy khác.
Buổi tối hôm ấy, Nghiêm Hạo nằm mơ. Trong mơ, anh thấy Minh Tịnh ngã xuống giữa một vũng máu. Linh hồn của anh, trái tim của anh bỗng chốc như bị khoét rỗng. Anh gào to tên cô, nhưng bất kể anh có lớn tiếng cỡ nào, cô cũng không đáp lại. Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được cơ thể cô dần dần mất đi hơi ấm trên đầu ngón tay của mình. Sau đó Nghiêm Hạo tỉnh lại, phát hiện khóe mắt còn đang ngấn lệ. Anh không nhớ rõ lần cuối mình rơi nước mắt là khi nào, hồi còn đi nhà trẻ chăng? Anh muốn được gặp cô ngay lập tức, chỉ nghe giọng thôi không đủ. Vừa rồi trước cửa khách sạn, thấy cô đứng dưới ánh nắng, nhìn anh mỉm cười dịu dàng, Nghiêm Hạo thực sự muốn ôm lấy cô thật chặt, vuốt ve cô, hôn lên đôi môi của cô, đảm bảo chắc chắn rằng cô vẫn ổn.
Minh Tịnh vào phòng tắm chỉnh trang lại một chút. Khi cô ra ngoài, Nghiêm Hạo đã thiếp đi trên sofa rồi. Để dành ra được ba ngày tới Berlin, hôm nào anh cũng phải tăng ca đến rạng sáng, tâm trạng luôn luôn thấp thỏm, hơn nữa còn bay liên tục mười mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng không trụ được.
Anh thấp giọng ngáy khe khẽ, hai cánh tay dựa vào lưng ghế sofa, đôi chân dài hơi cuộn lại. Minh Tịnh đắp một chiếc chăn mỏng lên người anh, sau đó khẽ khàng kéo rèm cửa sổ. Bóng tối trùm lên căn phòng, đôi mày đang nhíu lại của Nghiêm Hạo cũng giãn ra.
Minh Tịnh bật chiếc đèn bàn nơi góc tường. Ánh sáng dịu nhẹ khiến suy nghĩ cũng nhẹ bẫng, tựa như trút bỏ được hết nỗi niềm giấu kín trong lòng.
Cô ngồi xuống phía đối diện anh. Cuối cùng cô đã có thể cẩn thận nhìn ngắm học trưởng, không cần lo lắng ánh mắt của mình sẽ để lộ điều gì đó, cũng không cần băn khoăn học trưởng sẽ nghĩ thế nào về cô. Cô cứ vậy mà lẳng lặng nhìn anh chăm chú. Từng giây từng phút trôi qua, vừa an tĩnh vừa ấm áp.
Lúc Nghiêm Hạo tỉnh lại thì đã là hai tiếng sau, trời cũng bắt đầu nhá nhem. Minh Tịnh có vẻ đã làm được rất nhiều việc. Cô hủy bỏ bàn đã đặt ở nhà hàng trước đấy, chọn một chỗ gần đây hơn. Cô còn kể với Nghiêm Hạo khách sạn này có bể bơi, phòng gym và sân tennis, còn có cả một trung tâm thương mại lớn, thiếu gì xuống mua cũng tiện.
“Em đi hết rồi à?” Nghiêm Hạo xoa bóp phần cổ cứng đờ của mình.
“Vâng, dạo qua một vòng xem thế nào.”
Vậy mà anh không hề nghe thấy tiếng đóng mở cửa của cô. Anh ngủ quá sâu giấc, không mộng mị, không nghĩ ngợi vẩn vơ, vừa yên bình vừa tĩnh lặng, đúng là một giấc ngủ cực kỳ chất lượng.
Thấy anh im lặng, Minh Tịnh lên tiếng trấn an: “Học trưởng, tư thế ngủ của anh đẹp lắm, không chảy nước dãi tí nào.”
Nghiêm Hạo giơ tay cốc lên trán cô hai cái: “Cái đầu dưa này của em rốt cuộc chứa gì thế hả?” Minh Tịnh lè lưỡi, lại cười khúc kha khúc khích. Tiếng cười ấy đã xóa tan chút khoảng cách cuối cùng giữa hai người họ, tựa như đưa bọn họ trở về thời điểm ban đầu, khi vẫn chưa là người yêu, chỉ là một cặp đàn anh đàn em vô cùng thân thiết.
Nhà hàng Minh Tịnh vừa mới đặt bàn chỉ cách khách sạn tầm khoảng mười phút đi bộ. Trời dần xẩm tối, nhiệt độ hạ sâu, hai người họ đều dựng cao cổ áo khoác. Khi bước vào trong nhà hàng, bọn họ quay ra nhìn nhau, trông thấy chóp mũi đối phương ửng đỏ. Nghiêm Hạo bước ra sau lưng Minh Tịnh, giúp cô cởi áo khoác ngoài. Cô biết đây chỉ đơn thuần là phép lịch sự, nhưng gò má cô vẫn không biết phấn đấu mà đỏ bừng hết cả lên.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người tới vị trí đã đặt trước. Nơi ấy nằm trên sân thượng, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy ánh sáng đô thị lộng lẫy, mang đến cảm giác bình lặng giữa một nhịp sống hối hả.
Đa phần những người quen ăn đồ ăn Trung Quốc đều không mấy mặn mà với các món Tây, bất kể nguyên liệu nấu ăn có đắt đỏ đến mức nào. Tuy nhiên nhập gia tùy tục, đã đặt chân đến Berlin thì đương nhiên phải thưởng thức đặc sản nước Đức. Minh Tịnh gọi thịt bò hầm, cá trích lên men, khoai tây nghiền, súp ngô và bánh táo.
Cô còn gọi cả một chai vang trắng ướp lạnh.
“Học trưởng, chào mừng đến Berlin.” Hôm nay Minh Tịnh mặc một chiếc váy len trễ vai màu hồng vỏ đỗ, trông rất yểu điệu thanh thoát.
“Cảm ơn em.” Nghiêm Hạo nhấp một ngụm vang. Ở giữa bàn họ có một chiếc bình cổ hẹp, bên trong chỉ cắm mỗi một bông hoa hồng trắng. Anh vươn tay, đặt chiếc bình sang cạnh bàn. Hoa trông cũng khá đẹp đấy, mỗi tội chắn tầm mắt quá.
Minh Tịnh nhìn nhìn xung quanh rồi nghiêng người về phía trước, hạ thấp âm lượng như muốn thì thầm với anh: “Học trưởng, đồ ăn bên này nhiều gia vị lắm á, không chua thì cũng mặn. Người Đức ăn cực nhiều thịt và uống cực nhiều rượu bia, đã thế lại còn rất thích khoai tây, lúc nào cũng coi nó như loại đồ ăn ngon nhất thế giới luôn í. Chỉ riêng vì điểm ấy thôi, người ta đã không dám yêu đất nước này quá nhiều rồi.”
“Thế bình thường em ăn gì?” Nghiêm Hạo cong môi, vẻ mặt dỗi hờn của cô quả thực khiến anh muốn cười.
“Có thời gian em đều tự mình nấu ăn, không có thì đành phải mua sandwich gì đấy ăn tạm. Nhưng mà gạo ở đây vừa to vừa cứng, không giống gạo chỗ mình đâu, gạo thường ngày em ăn đều là cô Lâm gửi tới.” Nói đến chuyện này, Minh Tịnh lại ngượng ngùng chun mũi. “Hì hì, hình như em khó ở lắm thì phải. Mỗi lần cô Lâm gửi đồ qua đây là lại nói em một hồi, anh Minh Minh cũng thế. Hôm trước em bảo anh ấy gửi cho em cuốn “Bản thảo cương mục”, anh ấy càu nhàu tới hơn nửa tiếng đồng hồ. Em trực tiếp cúp ngang luôn thì anh ấy lại gọi lại, xong rồi lại mắng em tiếp.”
Chẳng qua là bọn họ đều xót em thôi. Hiện giờ Nghiêm Hạo thậm chí còn không có lập trường để kêu ca, anh chỉ có thể ngồi đây mà nghe cô nói, chẳng biết đáp lại thế nào.
“Học trưởng có phải ra tòa mỗi ngày không ạ?” Minh Tịnh săn sóc chuyển đề tài sang hướng anh.
“Bây giờ anh không nhận án nữa, thầy giáo bảo anh tạm dừng bên Mỹ, chuyển sang nghiên cứu luật pháp các quốc gia ở Châu Âu. Châu Âu chủ yếu là các nước chủ nghĩa đế quốc lâu đời, hệ thống pháp luật đương nhiên cũng rất kín kẽ.”
“Vậy có phải là học trưởng sẽ thường xuyên tới Châu Âu không?”
“Chắc vậy, khă năng là phần lớn thời gian anh sẽ đi lại bên này.”
“Thế thì vất vả quá rồi.” Châu Âu không lớn nhưng số quốc gia cũng không hề ít, không thể nơi nào cũng đến. Song nước Đức là một nước lớn, hẳn là anh sẽ đi thôi. Mà đã đi Đức thì chắc sẽ ở Berlin nhỉ!
“Vẫn trong phạm vi chịu đựng.” Nghiêm Hạo không bỏ lỡ nét mừng rỡ thoáng sượt qua mắt Minh Tịnh. Anh mỉm cười, nâng ly rượu lên.
Minh Tịnh vẫn cười tươi rói. Cô cảm giác thịt bò hầm hôm nay ngon hơn hẳn mọi khi, đậm đà mà không ngấy, cay cay tê tê, vừa mềm vừa dai, đã ăn vào rồi thì rất khó ngưng miệng được.
Cô lấy khăn giấy lau lau khóe môi: “Học trưởng, em kể anh nghe một chuyện cười nhé. Nếu như phát hiện trong bia có ruồi, người Mỹ sẽ lập tức tìm luật sư, người nước Pháp sẽ cự nự không chịu trả tiền, người Anh sẽ nói vài câu bông đùa, còn người Đức thì sẽ dùng nhíp gắp nó ra, cẩn thận tiến hành xét nghiệm xem bia có chứa vi khuẩn hay không. Ha ha, anh nói xem người Đức có phải rất hài hước không? Bọn họ thật sự khắt khe và cứng nhắc như vậy đấy, nghiêm túc đến đáng sợ luôn.”
“Bà Bonnie hàng xóm của em cũng là một người đặc biệt.” Nghiêm Hạo vẫn nhớ rõ bà cụ thích bốn chị em nhà họ Trương kia.
“Á, học trưởng vẫn còn nhớ ạ?” Minh Tịnh mở to đôi mắt nhìn anh.
“Chỉ nhớ một chút thôi.”
Lại là một chút. Minh Tịnh giận dỗi nói: “Người học luật không chỉ trí nhớ tốt mà lại còn thù dai nữa.”
“Đây là lý luận kiểu gì vậy, anh có thù dai em ư?”
Minh Tịnh phản ứng rất nhanh: “Giữa chúng ta có thù oán gì sao?”
Nghiêm Hạo còn lâu mới bị cô xoay vòng. Anh bắt chước giọng điệu của cô, hỏi ngược lại: “Thế giữa chúng ta có gì?”
Sắc đỏ ban nãy cô chật vật mãi mới xua tan được giờ lại ửng trên đôi má: “Giữa… giữa chúng ta có hoa, có đồ ăn, có rượu.”
Nghiêm Hạo thả chiếc dĩa trong tay ra, cuối cùng cũng không nhịn nổi, bật cười thành tiếng: “Xin lỗi nhé, anh vui quá, anh vẫn luôn tưởng rằng chúng ta là kẻ thù cơ, hóa ra không phải.”
“Học trưởng…” Minh Tịnh thật sự muốn tìm kẽ nứt nào đó mà đâm đầu xuống.
Nghiêm Hạo vất vả lắm mời ngưng cười được, giơ tay ra hiệu ngừng chiến. Nếu cứ mãi như thế này thì họ sẽ không ăn nổi món tráng miệng mất thôi.(1) Unter den Linden: Một đại lộ ở trung tâm Berlin, chạy từ Cung điện Berlin đến Cổng Brandenburg. Cái tên “Unter den Linden” có nghĩa là “dưới hàng cây đoạn”.
(2) Cổng Brandenburg: Cổng thành phố trước đây, được xây dựng từ năm 1788 đến năm 1791 theo lệnh vua Frederick William II sau khi tạm thời khôi phục trật tự trong cuộc Cách mạng Batavian.
(3) Bức tường Berlin: Bức tường phân chia Đông Đức (do Liên Xô kiểm soát) và Tây Đức (do Mỹ, Pháp, Anh kiểm soát) nhằm ngăn chặn người dân Đông Đức chạy trốn sang Tây Đức sau Chiến tranh Thế giới thứ Hai, được xây dựng năm 1961 và sụp đổ và năm 1989.
(4) Núi không đến ta thì ta đến núi: Nếu đối phương không điều chỉnh theo mình thì mình tự điều chỉnh để đạt được mục đích của mình. Câu nói này xuất phát từ một sự tích trong luật Hồi giáo Sharia. Theo sự tích, người sáng lập đạo Hồi Muhammad đã từng chỉ về phía một ngọn núi và nói với các tín đồ rằng chỉ cần niệm chú là ngọn núi sẽ di chuyển đến chỗ mình. Sau khi niệm chú và ngọn núi vẫn đứng yên, Muhammad đứng dậy, tự bước về phía ngọn núi và nói: “Nếu núi không đến ta thì ta đến núi.”