Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh

Chương 3.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm khuya, trăng sáng treo cao giữa trời, toàn bộ thành phố đều đã chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Hạo đứng ngoài ban công, ngẩn người nhìn lên bầu trời đen thẳm mênh mang. Nhan Hạo tựa người vào thành ban công gần đó, hai tay khoanh ở trước ngực.

“Thật ra hôm nay cậu cũng không cần phải giận đến thế đâu. Cô nhóc đó tính tình còn trẻ con, cũng chỉ hơi ham chơi thôi chứ không phải là cố ý.”

Nghiêm Hạo không đáp lời anh, chỉ buông một tiếng thở dài.

“Tôi chưa từng thấy cậu giận dữ như vậy bao giờ. Con bé đối với cậu thực ra cũng khá đặc biệt, phải không?” Nhan Hạo thay đổi tư thế, chống tay lên cằm, nhìn Nghiêm Hạo với vẻ đăm chiêu. “Nhưng mà làm sao có chuyện đấy được? Bốn năm học chính quy, không thiếu những cô gái tâm tư kín đáo tìm cách tiếp cận cậu, cậu vẫn luôn từ chối họ. Cái cô nàng kia ấy à, dù là về ngoại hình hay khí chất thì cũng đều không giống gu cậu lắm.”

“Điều mà tôi giận chính là cô ấy muốn chừa không gian riêng lại cho tôi và Hồ Nhã Lan ở bên nhau.” Thật không hiểu nổi anh đã làm gì khiến cô nghĩ theo chiều hướng ấy nhỉ?

“Thế thì có gì mà không được đâu? Nhã Lan mảnh mai xinh xẻo, lại còn hết mực chung tình với cậu, qua lại một chút thì có vấn đề gì hả?”

“Cậu mới là kẻ hồ đồ, tôi còn đang tỉnh táo chán,” Nghiêm Hạo tức giận nói.

Nhan Hạo cười cười: “Nhóc Đen kia đêm nay chắc không gặp ác mộng chứ?”

“Cô ấy sẽ ngủ ngon lắm.” Cô chơi vui vẻ như vậy, một đường đi thẳng lên đỉnh Hương Lư, trong khi anh thì thấp thỏm lo lắng, trong đầu quẩn quanh chỉ toàn bóng hình của cô, chẳng còn tâm trí nào mà thưởng ngoạn cảnh non núi nữa. Kết quả thì sao? Anh thậm chí còn chưa mở miệng, cô đã òa lên nức nở, vẻ mặt đáng thương vô cùng.

Giờ khắc này, Nghiêm Hạo trông lên bầu trời đêm lác đác ánh sao, bỗng nhiên cảm thấy không thể thấu rõ lòng mình.



Hạ tuần tháng Mười Một, Nghiêm Hạo tới Hàng Châu tham gia một hội thảo về tòa án xét xử trẻ vị thành niên. Hiện tại tội phạm nhỏ tuổi đã trở thành một xu hướng thực tế xã hội không thể lảng tránh, các chuyên gia và học giả đều phải thận trọng cân nhắc xem pháp luật nên xử lý và tuyên án như thế nào. Sau khi kết thúc hội nghị, anh cùng một số nhà làm luật tới vài thành phố lân cận tiến hành nghiên cứu, đến khi trở lại Bắc Kinh thì trời đã chuyển sang đông. Mùa thu Bắc Kinh vốn dĩ vẫn luôn ngắn ngủi, chẳng thế mà một thi nhân lang bạt đó đây đã từng ví thu phương Bắc tựa gió thoảng mây bay vậy.

Thời tiết vẫn chưa quá lạnh nhưng các trường học đã bắt đầu bật máy sưởi, bởi vậy mùa đông phương Nam vẫn giống với mùa đông hơn. Nghiêm Hạo đến gặp thầy giáo nộp báo cáo, xong rồi lại bị Nhan Hạo cùng mấy cậu bạn lắm trò lôi kéo đi liên hoan cùng.

Phải đến tận ngày thứ ba anh mới gặp lại chị em nhà họ Hồ. Hồ Nhã Trúc vừa mới đi thực tập ở một công ty của Pháp, khi nói chuyện thi thoảng lại bồi dăm ba câu tiếng Pháp vào. Nhan Hạo nghe thấy, không khỏi nhíu mày. Hồ Nhã Lan thì vẫn là dáng vẻ nữ sinh ngoan hiền, cứ mỗi lần lên tiếng lại đưa mắt nhìn Nghiêm Hạo. Nếu như anh đáp lại, khuôn mặt cô nàng sẽ ửng đỏ trong phút chốc.

Nhan Hạo đứng sau lưng trêu chọc bạn học của mình: “Có cô gái trẻ hoài xuân, chàng trai dụ dỗ kết thân cùng nàng.(6)”

Ba người bọn họ, chưa ai nhắc tới Minh Tịnh.

Minh Tịnh quả thực rất giữ lời hứa, không hề làm phiền Nghiêm Hạo. Cô xuất hiện rạng rỡ là thế, vậy mà đến khi rời đi chỉ còn lưu lại chút dáng hình mờ nhạt. Mấy ngày tiếp theo đó, sáng nào anh cũng đi ngang qua nhà Trích Quế, không phải bởi muốn cô nhìn thấy anh, mà là anh mong được thấy bóng dáng của cô. Không biết là do anh sinh hoạt quá quy củ hay là bởi vì giờ giấc của cô quá mức lộn xộn, hai người chưa hề chạm mặt lần nào. Anh chỉ từng trông thấy một tấm ảnh có mặt cô trưng bày trong một quầy hàng. Để kỷ niệm ngày mùng chín tháng Mười Hai(7), Kinh Đại đã tổ chức một cuộc thi hát tốp ca. Minh Tịnh đứng trong đội hình của khoa Tiếng Đức, là người nghiêm túc nhất đội, ở chính giữa hàng há miệng hát to hết cỡ, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm.

Tâm tình Nghiêm Hạo lúc này như một mảnh đất không người coi sóc, cỏ dại mọc khắp bốn phương, không biết là nên tiến về hướng nào để đến được một con đường. Anh vốn dĩ đã là người tích chữ như vàng, hiện giờ lại càng trầm mặc như núi. Hồ Nhã Lan cũng không ngốc, dù anh không nói thẳng ra nhưng cô nàng vẫn cảm nhận được Nghiêm Hạo không có chút ý tứ gì với mình, trái tim nóng bỏng cũng theo đó mà dần nguội lạnh.

Hôm nay, bốn người tụ tập cùng ăn cơm tối, cô nàng có chút giận dỗi mà kể chuyện học kỳ tới muốn theo học môn Văn học Hiện đại của thầy giáo Đỗ.

“Em có đăng ký được không đó?” Hồ Nhã Trúc cũng chẳng hề bận tâm nhiều. Thầy giáo Đỗ vốn là giảng viên gây tranh cãi nhất Kinh Đại. Anh có một khuôn mặt thanh tú nhưng phảng phất chút âm u, tính tình thì vừa phong lưu phóng khoáng lại vừa thờ ơ lãnh đạm. Lời nói của anh ở trên bục giảng có lúc dí dỏm hài hước, khi lại lạnh nhạt vô tình, khiến cho học sinh vừa yêu vừa hận. Dù vậy, tình yêu vẫn có thể chiến thắng mọi điều, có thể bao dung hết thảy. Chỉ có điều là, anh thích dạy lớp học nhỏ, đông nhất cũng chỉ tầm ba mươi bốn mươi người, bởi thế mỗi lần đăng ký lớp anh lại là một cơn bão mạng.

“Tốc độ internet trong trường chậm quá, ngày mai chúng mình kiếm quán café net nào ngồi đi,” Hồ Nhã Lan cứng rắn nói.

“Có đến mức đó không vậy,” Nhan Hạo cười cười khinh miệt. “Thầy giáo Đỗ kia đúng là cũng có tí nhan sắc, nhưng có đáng để các em phải tranh nhau ném trái cây(8) như thế không?”

“Cuộc sống này quá tẻ nhạt, mọi người cũng chỉ là muốn tìm chút chuyện khiến bản thân vui vẻ để làm thôi.”

“Một đám sắc nữ, đúng là không cứu được mà.” Nhan Hạo duỗi chân dưới bàn đạp vào Nghiêm Hạo một cái, ý là “đều do cậu sai”. Sắc mặt Nghiêm Hạo vẫn không có gì biến đổi, tĩnh lặng như đêm đen, bình thản như nước chảy.

Ngày hôm sau, khi Nghiêm Hạo tìm đến tiệm net thứ tư thì cuối cùng cũng thấy Minh Tịnh đang ngồi ở góc trong cùng. Ánh mắt cô sáng tựa ngọn đuốc hừng hực cháy, lưng hơi cong xuống, trông giống hệt một tuyển thủ điền kinh đang chờ súng lệnh vang lên.

Nghiêm Hạo đi tới cạnh cô ho nhẹ hai tiếng, cô mới kinh ngạc bật dậy, lắp bắp hỏi anh: “Học, học trưởng Nghiêm… Anh cũng đến đăng ký học ạ?”

“Không phải, anh đang tìm em, muốn nhờ em giúp chút chuyện.” Nghiêm Hạo liếc mắt ra cửa, ý muốn bảo cô ra ngoài cùng mình.

Minh Tịnh có chút sốt ruột, chỉ mấy phút nữa thôi là đến giờ mở cổng đăng ký môn tự chọn rồi: “Có thể đợi em một lát không ạ?”

Nghiêm Hạo không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Anh mắt của anh không lạnh lẽo, cũng không hung dữ, thậm chí còn có vẻ khoan dung ôn hòa, nhưng mà cô vẫn luống cuống chân tay, cứ vậy với lấy cặp sách, ngoan ngoãn theo anh ra ngoài.

Thực ra Nghiêm Hạo không biết, Minh Tịnh muốn chọn lớp của thầy giáo Đỗ không phải là bởi thầy Đỗ, mà là vì nhận lời giúp Lý Di Nhiên. Từ sau chuyến đi Hương Sơn, đa phần thời gian rảnh rỗi của cô đều dùng để chạy sang khoa Tiếng Trung đàn đúm. Khoa Tiếng Trung dường như là chốn hội tụ toàn những con người thừa hưởng mọi gen văn chương của Trung Quốc từ thời cổ đại đến giờ, ngẩng đầu ngâm thơ tụng văn, cúi đầu cầm kỳ thi họa, phút trước vẫn còn ưu phiền chuyện nước chuyện dân, giây sau đã “ngàn vàng tiêu hết rồi cũng sẽ kiếm lại được(9)”, hôm nay có rượu hôm nay vui say cái đã.

Minh Tịnh rất thích bầu không khí như vậy, vừa thú vị vừa ấm áp, không hề câu nệ tiểu tiết, ai nấy đều rất thật tâm. Bọn họ ai cũng không ngờ được nhân tài kiệt xuất trong đám họ là Lí Di Nhiên lại thực sự thu phục được thầy giáo Đỗ hư ảo như sương gió kia. Nhưng mà ngẫm lại, kể ra cũng chẳng có gì bất ngờ cả, những mối tình đặc biệt trước nay luôn dành cho những con người đặc biệt. Ngặt nỗi Lý Di Nhiên vẫn còn đang đi học, tình cảm của họ trước mắt vẫn phải giấu giếm vụng trộm. Thầy giáo Đỗ đã yêu cầu Lý Di Nhiên sau khi thi nghiên cứu sinh nhất định phải đăng ký chọn anh làm giảng viên hướng dẫn. Có lẽ đây chính là cảnh giới cao nhất của ái tình: phu xướng phụ tùy. Nhưng mà Lý Di Nhiên cho dù tài hoa bậc mấy thì đứng trước tình yêu vẫn phải đề phòng như ai. Cô biết có không ít nữ sinh lén lút ngắm anh trên lớp, mà cô thì lại không thể theo sát anh ngày ngày được, vậy nên đành phải nhờ cậy Minh Tịnh giúp mình.

Sau khi thanh toán tiền net tại quầy, Minh Tịnh áy náy thở dài. Cô có chút không hiểu nổi bản thân mình. Rõ ràng cô không phải là người nhát gan, nhưng mà chẳng biết do đâu mỗi lần trông thấy Nghiêm Hạo là lại như chuột thấy mèo, trêu chọc thì không dám, lảng tránh lại càng không được.

Hai người băng qua lối nhỏ, bước tới một con đường lớn với hai hàng cây rợp bóng đôi bên.

“Học trưởng muốn em giúp gì thế ạ?”

“Nửa tiếng nữa bên anh có mở một phiên tòa. Hôm nay các giáo sư cùng một vài vị khách mời có tiếng trong giới luật pháp sẽ đến tham dự, anh sợ người bên dưới vắng vẻ quá thì không dễ coi cho lắm,” Nghiêm Hạo nghiêm túc nhìn cô.

Minh Tịnh hiểu ý của anh: “Học trưởng muốn nhờ em ngồi dưới cho đông ạ? Thế có cần giơ tay đặt câu hỏi không?”

Sắc mặt Nghiêm Hạo có hơi cứng lại: “Không cần đâu, chỉ cần ngồi yên lặng là được rồi.”

“Vâng ạ, thế để em đi lấy số.” Việc này không khó, hơn nữa thời gian có hạn, Minh Tịnh nhanh chóng nhận lời mà chẳng băn khoăn gì nhiều.

“Nếu em sợ ngồi lâu chán thì có thể mang theo một quyển sách mà đọc.”

“Em sẽ chịu được mà, không thể để học trưởng mất mặt được. Học trưởng hôm nay vẫn làm thẩm phán ạ?”

“Anh là luật sư bào chữa cho bị cáo.”

Hai người bước đến hội trường tổ chức tòa án mô phỏng, đều phải sửng sốt như nhau. Cả phiên tòa này đã sớm chật ních đầy người, lối đi cũng phải kê thêm kha khá ghế ngồi, thậm chí phía sau còn có không ít người đứng xem nữa.

“Hình như mọi người đều tìm người hỗ trợ thì phải?” Minh Tịnh đến bên Nghiêm Hạo, hạ giọng thầm thì.

Vẻ mặt Nghiêm Hạo vẫn cứ tỉnh bơ như không: “Chắc thế!”

Anh bê một chiếc ghế dựa từ bên trong phòng họp ra, nhét vào một khoảng trống trong lối đi nhỏ chật hẹp, nhìn cô ngồi xuống, sau đó mới ra hậu trường thay quần áo.

Mở phiên tòa vốn là chuyện nghiêm túc, bởi vậy những người tham gia đều ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh. Vụ án hôm nay là một vụ trộm cướp tài sản, một người đàn ông trung niên giữa buổi trưa cải trang thành nhân viên bảo dưỡng gas vào nhà ăn trộm một vạn tệ tiền mặt cùng di động và máy tính của chủ nhà. Người đàn ông này vừa mới thất nghiệp, con trai lại gặp tai nạn xe cộ cần phẫu thuật gấp, lần này cũng là lần đầu tiên gây án, trước kia chưa từng có tiền án tiền sự gì. Đây vốn là một vụ án rất đơn giản, nhưng sự đồng cảm cùng tư duy đạo đức đã khiến cho việc cân nhắc mức xử phạt bị phức tạp hóa lên nhiều. Trong thời gian diễn ra phiên tòa, luật sư hai bên cũng tranh cãi rất kịch liệt.

Minh Tịnh không hiểu rõ những thuật ngữ chuyên ngành kia lắm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vầng hào quang rực rỡ bao quanh Nghiêm Hạo. Anh trình bày và phân tích vấn đề không hề có gì trúc trắc, hoàn toàn thong dong bình tĩnh nhưng lực sát thương lại lớn khôn cùng. Anh bắn mũi tên nào cũng trúng thẳng vào hồng tâm, tuyệt đối không hề chệch hướng. Luật sư của đối phương đứng trước mặt anh có vẻ cực kỳ yếu thế, ngay cả bạn học thẩm phán cũng bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ của anh. Thế nhưng xét cho cùng, pháp luật vẫn là thiêng liêng và không thể nào xâm phạm. Cho dù về mặt tình cảm nghi phạm có thể được khoan dung, nhưng mà vẫn không thể tránh được sự trừng phạt của luật pháp. Dù vậy luật pháp vô tình, nhưng người thì vẫn có tình. Thẩm phán cho phép hoãn thời gian thi hành án, để nghi phạm có thể ở bên con trai cho tới khi cậu bé phẫu thuật xong và bình phục hẳn. Phiên tòa kết thúc, toàn bộ hội trường vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Nghiêm Hạo đưa mắt nhìn về phía Minh Tịnh, trông thấy cô nở nụ cười rạng ngời như mùa xuân tới. Bạn học khen ngợi sự điềm tĩnh và tự tin của anh, anh cũng chỉ khiêm tốn cười. Thực ra, từ trước đến giờ anh chưa từng cảm thấy bồn chồn như hôm nay, không phải bởi sự xuất hiện của những người có vai vế, mà là vì sợ cô sẽ lén lút chuồn ra ngoài. Cũng may cô vẫn chịu nán lại cho tới tận khi mọi thứ xong xuôi.

“Chờ anh một lát nhé,” anh ghé chỗ cô dặn dò rồi chạy về hướng các giáo sư cùng chuyên gia, nghe họ bình luận về phiên tòa mô phỏng vừa qua. Thế nhưng giáo sư Trần, người vẫn luôn luôn tự hào về anh thì hôm nay lại không được tập trung cho lắm. Ông lướt mắt xuống hội trường, cuối cùng đứng dậy, bước về phía Minh Tịnh.

“Cháu chào bác Trần ạ!” Minh Tịnh cung kính chắp tay, sống lưng thẳng tắp.

“Cháu vẫn còn nhận ra người bác này cơ á?” Giáo sư Trần tức giận đến dựng cả râu.

“Ha ha, chị Tĩnh bảo là chị ấy đi Vũ Hán rồi, cho nên cháu… không dám quấy rầy bác ạ.”

“Con bé về nhà từ tháng trước mà cũng đã gặp cháu lần nào đâu? Cháu là không muốn gặp, hay là không dám gặp bác hả? Bác nghe kể kỳ thi giữa kỳ cháu làm bài sáu mươi phút, môn nào cũng chỉ tầm tầm có sáu mươi điểm.”

“Đấy chỉ là trùng hợp thôi, thi cuối kỳ nhất định cháu sẽ nỗ lực,” Minh Tịnh cười cười bảo đảm.

Giáo sư Trần và Minh Đại Bằng là bạn cùng trường cấp ba, hai người đến tận bây giờ vẫn là niềm hãnh diện của ngôi trường ấy. Tuy rằng họ ít gặp mặt nhưng vẫn thường xuyên liên lạc. Mỗi lần trở về Sơn Tây đón Tết, hai nhà cũng sẽ hẹn nhau cùng ăn cơm chung một bữa. Trần giáo sư chỉ có một người con gái, tên là Trần Tĩnh, là tiến sĩ vật lý ở Hoa Đại, lớn hơn Minh Tịnh bảy tuổi. Khi Minh Tịnh tới Kinh Đại, Minh Đại Bằng cũng đã gọi điện nhờ giáo sư Trần quan tâm đến cô đôi chút. Thế nhưng đã gần hết học kỳ một, giáo sư Trần vẫn chưa từng thấy bóng dáng Minh Tịnh lần nào. Ông cũng là một trưởng bối đề cao tự do dân chủ, chỉ cần không có gì quá đáng thì sẽ không can thiệp vào cuộc sống của bọn trẻ.

Giáo sư Trần nhìn Minh Tịnh một lượt từ trên xuống dưới: “Đừng có bảo với bác là Minh Đại Bằng và Chu Tiểu Lượng ôm tiền đến Nam Phi mua kim cương hết rồi, con gái của họ bây giờ phải ra vỉa hè săn đồ nhé? Xuýt chút nữa bác còn không nhận ra cháu đấy.”

“Không phải vậy đâu! Cháu đi thẳng từ chỗ bố mẹ tới đây, hành lý mang theo không nhiều lắm, học kỳ này cứ tạm bợ thế đã ạ.” Minh Tịnh chột dạ nuốt nước miếng.

“Con gái vẫn nên ăn mặc đẹp đẽ một tí thì hơn, mà cháu cũng đâu phải là không có điều kiện đâu? Đợt tới nghỉ Tết bảo chị Tĩnh đưa cháu đi dạo phố đi.”

“Chuẩn bị được nghỉ đông rồi, về nhà cái gì chẳng có, không thể lãng phí được ạ. Tiền kiếm được cũng chẳng dễ dàng gì mà, đúng không bác Trần?” Minh Tịnh dè dặt làm nũng.

“Doanh Doanh, cháu rốt cuộc đang giở trò quỷ gì thế?”

Minh Tịnh nghiêm trang giơ tay chào theo kiểu Thiếu niên Tiền phong: “Xin bảo đảm với giáo sư Trần, giảng viên hướng dẫn Trần, bác Trần, tuyệt đối không có.” Cô thực sự không thể tiêu xài hoang phí được. Mặc dù sinh hoạt phí Minh Đại Bằng và Chu Tiểu Lượng cho cô cũng tương đối dư dả, nhưng mà mua chiến bào cũng tốn rất nhiều tiền mà, hơn nữa cô còn cần tích cóp để sắm lại điện thoại nữa! Thật ra cô rất muốn mua một sản phẩm di động trong nước, nhưng nếu Chu Tiểu Lượng phát hiện ra thì sẽ lập tức gặng hỏi xem iPhone biến đâu rồi. Nam Phi quả thực xa xôi, Chu Tiểu Lượng cũng chẳng phải người hiền lành, nhưng nếu biết chuyện cô bị móc mất điện thoại thì vẫn sẽ cảm thấy không yên trong lòng. Làm con cái, cũng cần biết nghĩ cho bố mẹ mình một chút. May mà hiện tại cô vẫn liên lạc với họ bằng máy bàn trong phòng ngủ, cứ hết giờ là ngắt máy, cho nên mọi chuyện đều yên ổn cả.

Học kỳ này cũng đã sắp sửa kết thúc. Hôn ước tuy rằng vẫn đó, nhưng chẳng mấy nữa là có thể giải trừ rồi. Tất cả mọi sự hi sinh cùng nỗi ấm ức của cô, đều coi như là đáng giá.

Giáo sư Trần nghiêm giọng uy hiếp: “Lần sau dưới bảy mươi điểm thì đi thi lại luôn đi.”

“Vâng ạ!” Minh Tịnh dẩu môi nhưng không dám lộ liễu quá, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng. Nghiêm Hạo đang đứng cách bọn họ tầm năm mét, có lẽ đã nghe thấy cả. Minh Tịnh cũng không tiện khiến cho tình hình rối rắm thêm. Thôi vậy cũng được, ít nhất sau này ở trước mặt anh cô sẽ không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa.

Nghiêm Hạo mời cô đi ăn để cảm ơn cô đã tới đây giúp đỡ, hơn nữa còn không cho cô cơ hội mở miệng từ chối, trực tiếp nói: “Ăn xong anh sẽ cùng em đến tiệm net đăng ký môn học, dù sao cũng tiện đường mà.”

Ở cái ngõ cạnh Kinh Đại có một dãy nhà hàng nhỏ, ẩm thực mọi miền đất nước đầy đủ không thiếu chốn nào. Thế nhưng Minh Tịnh chỉ gọi một bát mì nạo sợi(10). Cô sợ mắc nợ Nghiêm Hạo sau đó phải mời lại anh, hai người mời tới mời lui, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, mãi mãi không dứt ra được. Cô không muốn cứ phải ép uổng bản thân đối mặt với gương mặt đẹp mắt nhưng lạnh lẽo này của anh hoài.

Ăn xong, hai người cùng quay lại tiệm net kia. Nghiêm Hạo không khởi động máy, chỉ ngồi một bên quan sát Minh Tịnh chọn lớp. Lớp của thầy Đỗ chẳng còn hi vọng gì nữa, mà những môn hay ho khác cũng sớm bị cướp sạch rồi. Minh Tịnh cuối cùng đành chọn học Luật Kinh tế.

“Làm sao thế?” Nghiêm Hạo đưa mắt nhìn khuôn mặt đau khổ của cô.

“Cái môn này chỉ thích hợp cho anh học thôi, em theo không nổi!”

“Thế để anh học cùng em.”

Minh Tịnh xin miễn chấp nhận lời đề nghị này. Đôi tai cô có thể chịu đựng tra tấn, nhưng tinh thần cô thì không thể bị giày vò được.(6) Có cô gái trẻ hoài xuân, chàng trai dụ dỗ kết thân cùng nàng (hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi): Hai câu cuối bài thơ “Dã hữu tử khuân 1” trích trong “Kinh Thi” của Khổng Tử, kể về một anh chàng đẹp trai lấy lá bạch mao gói thịt một con chương (loài vật cùng họ với nai, không có sừng) đã chết đến dụ dỗ một cô gái đang ôm ấp xuân tình.



(7) 9/12: Ngày kỉ niệm các cuộc biểu tình do Đảng Cộng sản Trung Quốc tổ chức ngày 9/12/1935 để chống lại Đế quốc Nhật.

(8) Ném trái cây: Hình ảnh ẩn dụ chỉ việc các cô gái theo đuổi những anh chàng đẹp trai, bắt nguồn từ câu chuyện mỹ nam Phan An (247-300) mỗi lần xuống phố là phụ nữ lại ném đầy hoa quả vào trong chiếc xe của chàng.

(9) Ngàn vàng tiêu hết rồi cũng sẽ kiếm lại được (thiên kim tán tận hoàn phục lai): Một câu thơ trích từ bài thơ “Thương tiến tửu” của Lý Bạch, tuy là bài thơ mời rượu nhưng lại ấp ủ nhiều cay đắng trong cả cuộc đời của ông.

(10) Mì nạo sợi (đao sảo miến): Một loại mì nổi tiếng gắn liền với tỉnh Sơn Tây, được chế biến bằng cách nạo trực tiếp một khối bột vào nồi nước sôi thay vì kéo sợi như những loại mì khác.

Bình Luận (0)
Comment