Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh

Chương 8.3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Minh Tịnh mất một tuần để dọn dẹp sạch cỏ dại và gieo hết đống hạt giống mà Nghiêm Hạo mua về. Chẳng bao lâu sau, cô đã nhìn thấy những chồi non mới trồi lên từ đất.

Mỗi ngày sau khi rời giường, việc đầu tiên Minh Tịnh làm chính là xem hoa cô trồng đã cao lên được bao nhiêu. Khi chiếc lá đầu tiên nhú ra, cô đã chụp một bức ảnh rồi đăng lên vòng bè bạn, còn ghi thêm ba chữ: Sinh mệnh mới.

Nhan Hạo tức khắc bình luận phía dưới: Cho anh xí trước được không?

Minh Tịnh đáp lại anh ta bằng một khuôn mặt đỏ bừng với ngọn lửa hừng hực cháy trên đầu.

Dần dà, Minh Tịnh cũng quen với cuộc sống như thế này. Cổ Phạn ở trên gác xép vẽ tranh, Trần Tĩnh đọc sách phía dưới, Nghiêm Hạo viết luận văn bên bàn ăn, còn cô chăm sóc hoa cỏ. Thỉnh thoảng cô cũng tản bộ bên bờ sông, chuyện trò cùng với dân làng đang lao động ở ngoài ruộng. Minh Tịnh có mang vài quyển sách tới đây, nhưng cuốn cô thường đọc nhất vẫn là “Truyện cổ Grimm”, thậm chí còn có thể đọc thuộc lòng gần hết.

Nghiêm Hạo vẫn không nói chuyện với cô, nhưng đã không còn xem cô như không khí nữa. Lần nào rửa hoa quả xong cô cũng mang sang cho anh một ít. Mỗi lúc như thế, anh sẽ di chuyển tầm mắt từ laptop tới mặt cô, thoáng nhìn cô trong chốc lát.

Chủ đề luận văn của Nghiêm Hạo là mối quan hệ giữa trật tự pháp luật, chính trị và văn hóa, vô cùng sâu sắc. Có lần Minh Tịnh liếc qua màn hình, trông thấy anh đang viết về tình trạng xã hội sau cuộc khởi nghĩa Thái Bình Thiên Quốc(6). Luận đề khó nhằn như vậy, thảo nào rất hiếm khi thấy anh cười. Tiến độ thực hiện luận văn của Nghiêm Hạo cũng không thể coi là nhanh, cứ viết được một đoạn là anh lại phải tạm dừng để đọc đọc chép chép một hồi.

Có một ngày, anh Cổ đến đón Nghiêm Hạo đi. Thấy anh cầm theo chiếc ba lô to của mình, Minh Tịnh còn tưởng anh sẽ không quay lại nữa. Thế nhưng ngày hôm sau, anh lại xuất hiện với một chiếc vali lớn. Khi anh mở vali ra, Minh Tịnh trông thấy bên trong đựng đầy các loại sách về pháp luật.

Buổi tối hôm đó, sấm sét nổ ran bầu trời, mưa rơi tầm tã, nước sông liên tục dâng cao. Mặc dù địa thế nơi này cũng chẳng hề thấp tẹo nào nhưng mưa trút xuống quá nhanh cho nên nước không kịp rút, vườn hoa của Minh Tịnh bị ngập úng, phỏng chừng hơn nửa là không sống được. Chị gái gọi điện thoại tới thương lượng cùng bọn họ, nói rằng trời mưa quá to, chị không sang nấu cơm được, hỏi bữa tối nay họ có thể tự lo liệu không. Người nghe điện là Trần Tĩnh, cô bảo không thành vấn đề. Sau khi cúp máy, Trần Tĩnh nhìn Cổ Phạn, rồi lại nhìn sang Nghiêm Hạo, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Minh Tịnh.

Minh Tịnh quyết định làm món bánh canh cà chua(7), vừa nhanh vừa nhiều, có cả nước súp lẫn thức ăn, chỉ nấu một nồi là giải quyết được mọi vấn đề. Bên ngoài sấm sét vẫn cứ đùng đoàng không dứt. Có một đợt sấm nổ ầm trước cửa nhà họ. Ánh chớp vừa mới lóe lên, đèn trong nhà liền vụt tắt. Minh Tịnh chạy ra ngoài cửa, trông thấy trời vẫn mưa như trút nước, ánh điện đã sớm không còn, toàn bộ không gian chìm trong bóng tối.

“Hình như sét đánh trúng trạm biến áp rồi, trời này có báo sửa gấp thì cũng không ai tới đâu, chắc đến mai mới có điện. Giờ không điều hòa không quạt cũng chả có đèn đóm gì, đêm lại dài dằng dặc, làm sao mà chịu nổi đây?” Trần Tĩnh ỉ ôi.

Cổ Phạn hỏi cô: “Hay đánh bài nhé?”

“Đánh bài cũng cần đèn chứ, lần mò thế đánh làm sao? Laptop em mới sạc đầy pin, bên trong có mấy bộ phim tải sẵn rồi, xem tạm được không?” Trần Tĩnh nói.

Minh Tịnh cũng cảm thấy xem phim là một ý kiến rất hay, còn Nghiêm Hạo không phản đối. Trần Tĩnh coi như mọi người đều đã nhất trí, mò mẫm lên gác lấy máy tính xuống. Bốn người bọn họ ngồi quanh bàn ăn, mỗi người cầm một quyển sách thay cho quạt. Bên ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc trước gió, mưa vẫn xối xả không ngừng.

“Xem “Giác quan thứ sáu”(8) nha. Lúc trước em định coi phim này lâu rồi nhưng mà có một mình nên không dám, hôm nay đông người, không sợ.” Trần Tĩnh nói rồi bắt đầu mở phim. Khúc nhạc đầu vừa vang lên, Minh Tịnh đã sởn tóc gáy. Đó chính là nhịp điệu điển hình của phim kinh dị. Cô liếc nhìn Trần Tĩnh, trông thấy cô nàng đã xích ghế vào gần Cổ Phạn, lại còn ôm chặt cánh tay anh ta.

Đây là một bộ phim quay vào cuối thế kỷ trước, thế nhưng loại phim này không hề có dấu vết của thời đại, dù xem lúc nào cũng vẫn cảm thấy mới mẻ. Phim kể về một cậu bé tự nhận có thể nhìn thấy hồn ma, bởi vậy cậu luôn sợ hãi. Bruce Willis sắm vai bác sĩ tâm lý của cậu, luôn sẵn lòng giúp đỡ cậu. Cậu bé ban đầu xa lánh người bác sĩ này nhưng dần dần đã mở lòng dưới sự kiên trì của ông, đồng thời học cách chấp nhận năng lực đặc biệt của mình. Khi cậu bé đã không còn sợ sệt nữa, vị bác sĩ kia lại bất chợt phát hiện ra cậu bé này cũng là người duy nhất có thể nhìn thấy được ông. Thì ra, ông đã chết từ lâu rồi.

Bước ngoặt này quả thực không ai lường được, lại thêm tiếng nhạc vừa quỷ dị vừa âm u, khiến cho người xem bất giác lạnh hết sống lưng. Trần Tĩnh thét lên một tiếng chói tai, chôn mặt vào ngực Cổ Phạn: “Chồng ơi, đừng xem nữa, chúng ta lên gác khóa cửa lại đi.” Cô nàng có vẻ như đang sợ thật, không chỉ cả người lẩy bẩy mà giọng nói cũng run run.

“Chị Tĩnh, em…” Minh Tịnh vội vàng kéo tay Trần Tĩnh.

“Ai? Ai đấy? Á á á…” Trần Tĩnh hoảng hốt gào la, Minh Tịnh bị cô nàng dọa tới mức cũng hét lên theo. Đúng lúc này, màn hình laptop tắt phụt, toàn bộ căn phòng lại một lần nữa tối đen như mực.  

“Chồng ơi, chân em mềm nhũn cả rồi, anh cõng em lên trên nhé?” Trần Tĩnh yếu đuối hỏi.

Cổ Phạn thở dài, ngồi xổm xuống, để cô trèo lên vai anh: “Những người học vật lý chẳng phải thường theo chủ nghĩa vô thần sao? Hay em là hàng dỏm hở?”

“Đây không phải thần, đây là ma.”

Minh Tịnh vất vả mãi mới thích ứng được với bóng tối, nhưng cũng không thể nhìn rõ, chỉ trông thấy một bóng đen mờ mờ bước lên cầu thang. Lần này cô không dám bám đuôi họ nữa, Trần Tĩnh còn đáng sợ hơn ma ở trong phim nhiều. Mưa hình như đã dần ngớt, nhưng sấm sét vẫn rền vang, thỉnh thoảng còn có một tia chớp xẹt ngang cửa sổ.

Tiếng sập cửa vang vọng giữa đêm đen. Dưới tầng một lúc này chỉ còn mỗi Nghiêm Hạo và Minh Tịnh. Nghiêm Hạo vẫn đang ngồi bên bàn ăn, nhưng cô lại không thấy rõ được mặt anh. Thế rồi bỗng nhiên anh đứng lên, bật điện thoại, mở ứng dụng đèn pin ra soi đường, lẳng lặng bước về phía trước.

Minh Tịnh lúc này cũng vứt bỏ cả liêm sỉ lẫn tôn nghiêm, lóc cóc chạy theo sau anh.

Nghiêm Hạo đứng trước cửa nhà vệ sinh, quay đầu nhìn cô.

Minh Tịnh vội nói: “Em không vào đâu, em ở ngoài này đợi anh.”

Nghiêm Hạo vẫn không lên tiếng. Trái tim Minh Tịnh run rẩy. Cô cúi đầu, khe khẽ thì thào: “Em sẽ bịt tai lại.” Nói xong cô quay người đi, giơ tay che kín hai tai, lòng lại bất chợt nhớ tới một buổi tối nọ, cô cùng anh ăn khuya rồi về ký túc, trên đường gặp phải mấy kẻ say xỉn hành vi càn rỡ. Anh đã ôm cô vào lòng, đưa tay lên che tai cô. Cô vẫn còn nhớ rõ, tiếng tim anh đập rất có lực, đôi tay anh hơi lành lạnh.

Sống mũi Minh Tịnh đau xót, nước mắt tức khắc trào ra. Cô sợ anh nghe thấy mình thổn thức, vội vàng ho lên vài tiếng.

Sau khi đưa Minh Tịnh về phòng, Nghiêm Hạo không quay lại chỗ bàn ăn, cũng không sang phòng mình nữa. Anh cuối cùng cũng mở lời nói chuyện với cô: “Em đi nghỉ đi. Anh sẽ ngồi đây thôi, không đi đâu cả.” Nói rồi, anh kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống trước cửa phòng cô.

Minh Tịnh biết tính anh đã nói là làm. Thật ra thì cô cũng không buồn ngủ. Cô quờ quạng trong bóng tối, tìm được chiếc giường của mình. Trong phòng vô cùng oi bức, cửa sổ mở toang, mưa lại nặng hạt hơn và gió vẫn đang gào rít. Giữa tiếng gió mưa vần vũ, cô ngồi dựa vào thành giường, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, lau hoài không hết.

Một tia chớp nữa vụt qua, Nghiêm Hạo trông thấy khuôn mặt đẫm nước của cô. Anh tưởng rằng cô đang sợ nên nhích ghế vào bên trong phòng.

Minh Tịnh khịt mũi. Cô không muốn kìm nén nữa, mặc dù sau khi nói xong khả năng cao sẽ hối hận, nhưng cứ đè chặt trong lòng thì cũng khó chịu khôn cùng.

“Học trưởng, chuyện giữa hai chúng ta, tuy rằng em có sai, nhưng anh cũng không phải hoàn toàn đúng.”

Bóng tối che phủ tầm mắt, song Nghiêm Hạo vẫn nhìn thẳng về hướng phát ra âm thanh.

“Em nói quen anh liền quen, em bảo chia tay anh cũng chia tay ngay lập tức. Học trưởng rõ ràng không phải kiểu người không có chính kiến, sao em nói gì là anh cũng nghe em hết vậy? Chẳng nhẽ từ đầu đến cuối anh chỉ đùa giỡn với em thôi ư?”

“Nếu anh bảo không chia tay thì liệu em có chịu không?” Nghiêm Hạo lạnh giọng hỏi.

Phải qua một lúc lâu sau, Minh Tịnh mới đáp lời anh: “Chắc là vẫn chia tay thôi, bởi vì động cơ của em không trong sáng. Học trưởng là người rất tốt, nên được đối xử đúng mực hơn mới phải.”

Nghiêm Hạo hi vọng đây không phải là ảo giác của anh, nhưng mà anh thực sự cảm thấy những lời này của cô vẫn còn một tầng nghĩa khác. Anh không muốn đoán cũng chẳng muốn đợi, trực tiếp hỏi: “Minh Tịnh, nếu như giờ anh ngỏ lời thì em có đồng ý không? Hay là nói thế này nhé, em có thích anh không?”(6) Khởi nghĩa Thái Bình Thiên Quốc: Cuộc nổi dậy chống lại nhà Thanh, một trong số những cuộc nổi dậy lớn nhất lịch sử Trung Quốc cận đại và cũng là cuộc nổi dậy đẫm máu nhất thế kỷ XIX.

(7) Bánh canh cà chua: Một loại súp làm từ bánh canh (nặn bằng bột mì), cà chua và trứng, có thể rắc thêm hành, hẹ, rau mùi… bên trên.



(8) Giác quan thứ sáu: Một bộ phim kinh dị của Mỹ sản xuất năm 1999 với sự tham gia của Bruce Willis trong vai bác sĩ Malcolm Crowe và Haley Joel Osment trong vai cậu bé Cole Sear. Bộ phim có doanh thu phòng vé vượt trội, được giới phê bình đánh giá cao và nhận được rất nhiều giải thưởng cùng với các đề cử lớn, bao gồm sáu đề cử giải Oscar.

Bình Luận (0)
Comment