Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 156


Minh Cẩm mới dỗ được Lục Phi ngủ rồi, còn mình thì uể oải nằm lệch trên giường đất nghỉ ngơi.
Nàng vẫn chưa thể ngủ, vừa rồi đáp ứng Lục Phi ngày mai cho nhóc mặc quần áo mới.

Vốn định dùng cả buổi chiều may đồ thì lại bị chị cả kêu qua hỗ trợ, quần áo mới còn chưa khâu được mũi nào.
Lục Phi dần dần trưởng thành, càng thêm nghịch ngợm.

Nhóc đã sớm chán với những trò chơi nhẹ nhàng, mỗi tối Minh Cẩm phải dỗ ngủ rất lâu.
Khi Lục Trạm từ cửa sổ nhảy vào đã thấy ngay Minh Cẩm mệt mỏi nghiêng người dựa vào chiếc gối mềm, tóc búi lỏng lẻo, bởi vì vừa nãy chơi đùa với Lục Phi trong chốc lát nên búi tóc bung ra một nửa, lọn tóc mềm mại xõa xuống một bên vai càng thêm bóng mượt dưới ánh đèn lập loè.
Từ góc nhìn của Lục Trạm có thể thấy vầng trán Minh Cẩm được ngọn đèn dầu bên cạnh phủ một quầng sáng vàng nhạt, ánh đèn mờ ảo càng khiến làn da nàng trở nên trắng nõn mịn màng như ngọc.

Lúc này Minh Cẩm đang nhắm mắt, lông mi có vẻ càng dài càng dầy rũ xuống, phản chiếu ánh đèn tạo thành vầng bóng hình quạt in trên quầng mắt.
Lục Trạm nhìn đến bàn tay Minh Cẩm đang chống má, bởi vì làm lụng liên tục mà đôi tay không còn tinh tế non mềm như lúc mới cưới, nhưng thoạt nhìn cũng không thô ráp chút nào, hơn nữa không trở nên ngăm đen giống tay Lục lão nương, màu móng tay trắng ngà, đầu ngón tay hồng nhạt, trông thật đáng yêu.
Minh Cẩm mặc bộ đồ giản dị thường mặc trong nhà, để thuận tiện cho việc cử động, bộ quần áo được may khá vừa vặn, cổ tay áo hơi hẹp lộ ra một mảng da trắng nõn.

Minh Cẩm ngồi trong tư thế lệch sang một bên nên bộ đồ càng ôm sát dáng người, vòng eo mảnh khảnh, đường cong từ eo đến mông dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm quyến rũ.


Ánh mắt Lục Trạm di chuyển một đường xuống dưới, cảm thấy trong lòng tức khắc ngứa ngáy.

Tuổi của Minh Cẩm ở hiện đại đúng là thời điểm đẹp nhất của một thiếu nữ, nhưng tới cổ đại thì nàng đã thành thân sinh con.

Tính tình nàng điềm tĩnh nên trông thành thục hơn các thiếu nữ mới lớn, nhưng ở nàng lại có sự tươi trẻ, so với các thiếu phụ thì nhiều hơn vài phần thanh xuân.
Có thể do ánh mắt Lục Trạm quá mức nóng bỏng, Minh Cẩm rốt cuộc động đậy, duỗi thẳng tay chân, chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt hừng hực của Lục Trạm, sững sờ tại chỗ
“Ủa...” Minh Cẩm dụi mắt, đang muốn nói chuyện thì bị Lục Trạm không biết lắc mình phóng tới từ khi nào nắm lấy bả vai, vội ngẩng đầu hỏi, “Làm sao...”
Câu hỏi sắp ra khỏi miệng đều bị Lục Trạm nuốt hết, Minh Cẩm chỉ cảm thấy mình bị giam cầm chặt chẽ trong vòm ngực Lục Trạm, mũi tràn ngập hơi thở nồng đậm của chàng, mang theo mùi bùn đất và mùi mồ hôi, tuy không đến mức khiến người buồn nôn nhưng cũng không thoải mái lắm.
Minh Cẩm khó chịu hơi vặn vẹo eo, giơ tay muốn nới rộng khoảng cách giữa hai người, lại bị Lục Trạm thuận thế cầm tay nàng tách ra vòng qua sau lưng hợp lại rồi dùng một tay nắm lấy, sau đó mông nàng được một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên.

Lúc này Minh Cẩm mới phát hiện mình bị Lục Trạm bế xốc như bế con nít tức khắc đỏ bừng mặt.
Chưa kịp làm ra phản ứng gì, Lục Trạm đã bế Minh Cẩm đi nhanh về hướng giường đệm.
Lưng Minh Cẩm mới đụng vào tấm nệm mềm mại đã cảm giác thân thể Lục Trạm cứng rắn như tháp sắt ép xuống.

Thân hình hai người dán sát vào nhau không một kẽ hở, gần như không thể thở nổi.
“Sao đột nhiên chàng trở về?” Giọng Minh Cẩm run run, “Cũng không nói trước để em chuẩn bị...”
Lục Trạm chặn lại đôi môi Minh Cẩm, trằn trọc mút vào giống như bất kể thế nào cũng không thể giải tỏa nỗi khát khao, bàn tay cũng không an phận bắt đầu dao động trên người Minh Cẩm.

Minh Cẩm cố gắng điều hòa nhịp thở, vươn tay đấm nhẹ vào vai chồng như thể phản đối động tác thô lỗ của chàng ta, cũng như bực bội vì chàng không trả lời câu hỏi của chính mình.
Lục Trạm rốt cuộc buông tha môi Minh Cẩm, một đường trượt xuống để lại hàng loạt dấu vết nóng bỏng, lúng búng ra mấy từ: “Rảnh rỗi...!bèn về thôi...”
Tai Minh Cẩm tiếp thu mấy chữ này nhưng không cách gì có thể ghép chúng lại với nhau chứ đừng nói đến việc hiểu ý nghĩa, chỉ có thể dựa vào trực giác đáp lại Lục Trạm đang không ngừng đốt lửa trên người mình.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai vợ chồng đang đi đến giai đoạn nồng cháy thì chợt nghe -- --
“Cha?” Giọng kêu mơ màng của Lục Phi vừa giật mình tỉnh dậy như một chậu nước lạnh, tưới lên tình cảm mênh mang mãnh liệt của Lục Trạm.
Lục Trạm khẽ chửi thề, vùi đầu vào cổ Minh Cẩm nói thầm: “Không phải thằng nhóc đã ngủ rồi sao?”
Minh Cẩm buồn cười, lại cảm thấy trước mặt con trai mà bị ông chồng đè dưới thân kiểu vậy thật sự không còn chút tôn nghiêm của mẫu thân, vội giơ tay cố gắng đẩy ngực Lục Trạm, thẹn quá thành giận gắt: “Mau đứng lên.”
Lục Trạm miễn cưỡng dịch người nhưng vẫn không muốn buông, ôm chặt Minh Cẩm trong vòng tay.
Minh Cẩm luống cuống khép lại vạt áo đã bị bung ra từ lúc nào, thậm chí còn đưa tay gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt.
“Cha!” Lục Phi rốt cuộc thấy rõ người tới, hưng phấn kêu to rồi nhào tới.
Lục Trạm cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi phiền muộn bị cắt ngang, giơ tay đón Lục Phi ôm vào lòng xoa xoa, cười ha hả vỗ vỗ lưng nhóc.
“Cha hôi quá!” Lục Phi vẻ mặt chê bai giãy ra khỏi vòng ôm của Lục Trạm bò vào lòng Minh Cẩm, oán trách lườm Lục Trạm.
Minh Cẩm nhìn gương mặt cứng đờ của Lục Trạm, phì cười, cho chàng ta ánh mắt thương hại.
“Ta đi tắm.” Lục Trạm thoát ra, cam chịu xuống giường đi phòng bếp đun nước tắm rửa.
Mấy ngày nay quả thật không có thời gian thay quần áo, càng không thể nào tắm rửa, khó trách Lục Phi chê như vậy.
Minh Cẩm dỗ Lục Phi ngủ, nhưng phát hiện ông tướng con lại vô cùng sung sức, nhất định chờ Lục Trạm tắm xong để chơi cùng.


Nàng không có cách nào khác đành để Lục Phi ngồi chờ trên giường, còn mình thì nhân lúc vẫn tỉnh táo nhanh chóng khâu xong bộ đồ cho Lục Phi.
Lục Trạm tắm xong, trở lại buồng thì thấy Minh Cẩm đang may vá dưới ánh đèn dầu tù mù, không khỏi nhíu mày.
“Đã trễ thế này còn làm việc, quá hại mắt!” Lục Trạm đoạt lấy bộ đồ trong tay Minh Cẩm, nhìn ra là kích cỡ của Lục Phi, càng cảm thấy trong lòng hụt hẫng, thuận tay kéo Minh Cẩm lên dìu tới mép giường cùng nhau ngồi xuống.
“Cha chơi với con.” Lục Phi cười hi ha nhìn Lục Trạm.
“Đây là đồ ngày mai thằng bé muốn mặc,” Minh Cẩm nói khẽ với Lục Trạm, “Chàng chơi với con trong chốc lát, dỗ con ngủ là em sẽ may xong thôi.”
“Nhóc không còn bộ nào khác ngoài bộ này?” Lục Trạm nhướng mày, sao hắn không nhận ra cảnh ngộ nhà mình trở nên eo hẹp đến thế?
“Có bộ khác,” Minh Cẩm nguýt chàng ta một cái, cười nhìn Lục Phi uốn éo làm nũng bên cạnh, “Con trai chàng muốn mặc quần áo mới đấy!”
“Con muốn mặc quần áo mới!” Lục Phi ồn ào lặp lại, đổi lấy một cái phát vào mông của Lục Trạm.
“Nhóc con.” Lục Trạm bất mãn xách Lục Phi lên, trừng mắt giáo huấn: “Nam tử hán cần gì quần áo mới, đồ con mặc hiện giờ không phải còn tốt lắm à?”
Lục Phi chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ về mối quan hệ giữa nam tử hán và quần áo mới Lục Trạm vừa nói, gương mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc, thoạt nhìn dễ yêu cực kỳ.
Minh Cẩm nhịn không được lườm Lục Trạm một cái, cười nói: “Thằng bé mới bao lớn, nói cái gì mà nam tử hán.”
“Bao lớn cũng là đàn ông,” Lục Trạm giơ Lục Phi lên cao, cười tủm tỉm bảo, “Là đàn ông không thể bắt chước các bà các chị chưng diện.”
Minh Cẩm trợn mắt liếc xéo chàng ta, tuy biết chẳng có hiệu quả nhưng vẫn cố sức nhéo mạnh phần eo ông chồng, hờn dỗi bảo: “Có bản lĩnh thì chàng đừng mặc quần áo các bà các chị may, đừng ăn cơm các bà các chị nấu!”
Lục Trạm xin khoan dung nhìn Minh Cẩm, đặt Lục Phi xuống giường rồi quay sang hôn Minh Cẩm một cái.
Minh Cẩm cảm thấy trên mặt nóng lên, càng tức giận lườm nguýt Lục Trạm, dịch qua một bên tiếp tục may vá.
Lục Phi lấy lại tinh thần rầm rì phản đối phía sau: “Cha không được hôn mẹ con, mẹ là của một mình con thôi.”
“Này!” Lục Trạm cười, giơ tay vò đầu Lục Phi, “Đó là nàng dâu của cha.

Mai này nên là con ít chạm vào nàng dâu của cha mới đúng.


Con trai đã chạy nhảy được rồi mà cứ dính bên cạnh mẹ, chậc chậc...”
Trong lời nói phụ thân lộ ra vẻ khinh thường thực rõ ràng, từ trước đến nay Lục Phi phản ứng rất nhanh, lập tức không cao hứng, lật người đưa mông về phía lão cha nhà mình hét lên: “Mẹ là của con.”
Lục Trạm híp mắt, túm lấy cậu con trai, tựa hồ đang suy xét phải nói chuyện với nhóc thế nào.
Lục Phi mếu máo, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi ma chưởng của Lục Trạm, hướng về Minh Cẩm làm ác nhân cáo trạng trước: “Mẹ, cha bắt nạt con.”
“Mẹ sẽ không đếm xỉa tới con,” Lục Trạm cười thâm trầm nhìn Lục Phi không thể thoát khỏi tay mình, “Hiện tại giao con cho cha quản lý.”
“Cha hư!” Trong mắt Lục Phi tràn đầy lên án, nhưng cũng biết lúc này mình có khóc cũng vô dụng, chỉ đành dùng ánh mắt vô cùng đáng thương không ngừng hướng về phía Minh Cẩm cầu cứu.
Minh Cẩm bị hai cha con gây ầm ĩ đến mức không thể tập trung làm việc, chỉ có thể buồn cười nhìn hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc đành phải buông kim chỉ xuống: “Được rồi, sáng mai em sẽ may tiếp.”
Lúc này Lục Trạm mới hài lòng, quay sang chuyên tâm đối phó với nhóc con trong tay.
“Chàng cũng thiệt là,” Minh Cẩm nhịn không được bỉ bai chàng ta, "Nó chỉ là đứa nhỏ, sao chàng có thể tranh với con chứ?!"
“Hừm,” Lục Trạm nhéo nhéo Lục Phi: “Nàng đừng quá nuông chiều nó.

Thằng bé đâu phải con gái, bình thường cũng nên để nó té ngã nhiều một chút, cứ ôm ấp nó quá thì sau này làm sao bảo hộ muội muội.”
“Nói bậy gì đâu không hà.” Minh Cẩm nhẹ giọng trách cứ, “Trước mặt con nhỏ mà nói năng không biết kiêng dè một chút.”
“Cho nên,” Lục Trạm bày ra bộ dáng dễ thương lượng, cười tủm tỉm đề nghị, “Đứa nhỏ này đã đủ lớn, có phải nên để nó ngủ một mình hay không? Cứ rúc vào giường chúng ta như thế này coi sao được?”
Lục Phi giận dữ, xông tới húc đầu vào bụng Lục Trạm muốn đẩy lão cha xuống giường, nhưng nỗ lực nửa ngày cũng không thể khiến Lục Trạm nhúc nhích chút xíu nào, tức đến nỗi gương mặt nhỏ đỏ ửng.
“Chàng mau dỗ tiểu tổ tông này ngủ đi,” Minh Cẩm nhét Lục Phi vào lòng Lục Trạm, “Đã khuya quá rồi mà tinh lực còn tràn đầy như vậy, không chịu đi ngủ thì ngày mai sao có thể dậy được?”
Lục Trạm nhìn nhóc con đang trợn mắt nhe nanh trong lòng mình, hết cách mà thở dài, “Đây không phải giống ta sao?”.

Bình Luận (0)
Comment