Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 163


Sau khi Lục Trạm quay về cũng không ở riệt trong Đông Viên giống lúc trước, thỉnh thoảng dẫn vài người Đông Viên đi vắng vài ngày, về đến nhà đều trông mệt mỏi phong trần.
Tuy lần này may mắn tránh thoát nhưng Lục Trạm vẫn cảm thấy bất an -- -- Địa hình Đông Viên không phải thực tốt, không thích hợp để phòng thủ.
Nếu mọi thứ đều đã lắng xuống, chuyển nhà nên trở thành vấn đề được quan tâm hàng đầu.
Dựa theo suy nghĩ của Lục Trạm, nhân lúc mọi người còn trẻ thì sớm dàn xếp xong xuôi, vậy tốt hơn nhiều so với đợi khi lớn tuổi mà phải lâm vào thế bị động.
Cũng may lần này kết quả thương lượng với mọi người tốt hơn lần trước rất nhiều, hiện tại họ có dư thời gian để từ từ tìm một chỗ tốt an trí cư dân Đông Viên.
Nơi đó yêu cầu đường xá đủ gần, khí hậu ôn hòa tốt cho cuộc sống của mọi người, địa hình còn phải thích hợp để phòng thủ.
Những yêu cầu này khiến đám người Lục Trạm phải bôn ba hai tháng mới tìm được một nơi tương đối đáp ứng mọi điều kiện có thể cư trú.

Hiện tại Lục Phi gần như không bao giờ ở nhà, mỗi ngày đi theo bọn nhỏ chạy loạn khắp nơi.

Minh Cẩm vốn muốn giữ nhóc ở trong phòng nhưng Lục Trạm lại không đồng ý.
Con nhà bọn họ không phải dạng công tử bột ru rú trong nhà chả biết gì, thằng bé từ nhỏ phải chịu đủ mọi va chạm, tương lai Lục Trạm mới có thể truyền hết cho con một thân bản lĩnh của mình.
Tuy ngoài miệng Lục Trạm chưa nói gì, nhưng trong lòng Minh Cẩm hiểu rất rõ ràng, Lục Trạm tuyệt đối sẽ không mặc kệ con trai của mình trưởng thành như một nông phu tầm thường.
Thể theo ý của Lục Trạm, dẫu có làm nông phu thì cũng phải làm một nông phu có năng lực nhất.
Minh Cẩm lại không coi kế hoạch rèn luyện con trai của Lục Trạm là quan trọng.


Sống ở nông thôn thì chỉ cần biết cuốc đất, trồng trọt, làm ruộng là đủ rồi, sao còn phải rèn luyện giống như sắp lập tức xông pha chiến trường thế kia?
Tuy thầm nghĩ vậy thôi nhưng Minh Cẩm vẫn thuận theo kế hoạch của Lục Trạm.
Đây là một thời đại đặc quyền, nếu không có quyền thế thì ít nhất phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Giả sử lần này Đông Viên không có vài người như Lục Trạm, e rằng bất cứ kẻ nào đều có thể tùy tiện vo tròn bóp dẹp bọn họ.
Nếu không thể đi theo con đường cán bộ cao cấp, vậy thì đi con đường bạo lực cũng không tệ.

Khi Lục Trạm về nhà thì Minh Cẩm đang ở trong thư phòng đọc thư Tề thị mới gởi tới.
"Có chuyện gì không?" Lục Trạm đi qua xoa bóp bả vai Minh Cẩm.
"Mẹ của em..." Minh Cẩm buồn bã, "...định nạp một phòng thiếp thị cho cha em."
Giọng điệu Tề thị vô cùng bình tĩnh, giữa những hàng chữ không có tí xíu bất mãn nào, căn bản không còn chút gì bóng dáng của người phụ nữ ngoan cường năm xưa, thậm chí người thiếp này cũng do Tề thị ngàn chọn vạn tuyển mà ra.
Đây là một cô gái lỡ thì làm thêu may nuôi gia đình, tuy rằng môn hộ hơi thấp nhưng được cái gia thế trong sạch, tính tình ổn trọng, trong nhà không có trưởng bối, vì chăm sóc cho người em trai duy nhất mà đến nay cũng chưa lấy chồng, hiện giờ em trai vừa cưới vợ nên coi như hoàn thành tâm nguyện.

Tề thị nhân cơ hội đề cập đến vụ thiếp thất, sau khi cô ta suy nghĩ thiệt hơn bèn đồng ý, chỉ còn chờ chọn ngày vào cửa.

"Ồ." Lục Trạm hình như cũng chả ngạc nhiên, chỉ gật gật đầu, vươn tay ôm Minh Cẩm thông báo, "Chúng ta đã tìm được một nơi rất tốt."
"Vậy sao?" Minh Cẩm kinh hỉ, vội hỏi, "Ở đâu thế?"
"Đi về phía đông mất một ngày đường." Lục Triển cũng cười, chỉ chỉ về hướng đông, "Phía sau là dãy núi, đi vào chỉ có một con đường, còn có cầu treo cần xây lại.

Nếu gặp bất kỳ trường hợp khẩn cấp thì chỉ cần phá hủy cầu treo là được.

Bên trong có ruộng vườn có nhà cửa, cho dù không ra ngoài cũng không thể chết đói."
"Nghe hay đấy!" Minh Cẩm hơi do dự hỏi thêm, "Nếu chúng ta muốn đi ra ngoài, có phải cũng rất khó?"
"Ra ngoài không khó." Lục Trạm gãi đầu, "Chỉ có đi vào mới khó thôi."
"Tương lai có thể xảy ra chuyện giống lần này hay không?" Minh Cẩm có điểm bất an hỏi, "Ngọn núi kia là của ai?"
"Ở chỗ này bị người đuổi đi vì chúng ta không thể cố thủ." Lục Trạm cười hắc hắc, "Nhưng tới nơi đó, muốn cướp đi ngọn núi của chúng ta coi bộ không dễ như vậy."
"Cái này tính là chiếm núi làm vua chứ gì?" Minh Cẩm nhìn trời.
"Nói đến đâu rồi." Lục Trạm bật cười, "Chẳng lẽ chúng ta trông giống thổ phỉ?"
"Giống." Minh Cẩm thành thật gật gật đầu.

Lục Trạm cười ha hả đến mức lồng ngực chấn động phập phồng, làm Minh Cẩm nhịn không được vươn tay qua định nhéo nhưng lại bị túm lấy.

Anh chàng ghé vào tai Minh Cẩm nói: "Chúng ta sẽ thu dọn thật tốt, sẽ không biến nơi đó thành động thổ phỉ.

Huống chi, mọi người đều là nông dân chân chất trồng trọt, chỗ nào có thể giống thổ phỉ?"
Minh Cẩm cố gắng kìm nén phản bác, hồi lâu mới nói: "Vậy thì đây được coi là bán ẩn dật?"
Lục Trạm gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia áy náy: "Đây là chuyện không thể tránh khỏi, nếu nàng nhớ gia đình thì cách vài tháng ta sẽ đưa nàng đến kinh thành một lần, thực ra cũng không quá phiền phức."
"Không cần đâu." Minh Cẩm lắc đầu cười khổ, chỉ vào bức thư trong tay, "Cứ đọc thư này là biết, hiện giờ em không còn tiếng nói chung với gia đình nữa rồi."
Cách sống chênh lệch quá mức rõ ràng, dẫu thấy mất mát nhưng đành phải tiếp nhận sự thật.
Từ nông phụ đến quý phụ chỉ chênh lệch một chữ, thế mà Tề thị và Minh Lan đều trả giá quá đắt, gần như là chết qua một lần, hiện giờ có thể đứng vững gót chân thật sự không dễ chút nào.
Tuy nàng tin tưởng Tề thị và Minh Lan vĩnh viễn không hề chê bai mình, nhưng có một nông phụ cứ thường xuyên ra vào Phó gia và Giang gia thật sự không ổn.

Nếu vì mình mà khiến mẹ và em có nhược điểm để người khác bàn tán, đấy là chuyện Minh Cẩm không muốn nhìn thấy nhất.
Lục Trạm trầm ngâm, gắt gao ôm siết Minh Cẩm thấp giọng nói: "Xin lỗi nàng."
"Nói lời này làm gì!" Minh Cẩm cười dỗi, chun mũi đẩy Lục Trạm ra, "Mau đi tắm cái đã, cả người toàn mùi mồ hôi bụi đất."
Lục Trạm thuận theo để mặc Minh Cẩm đẩy mình vào phòng tắm.
"Lần này chàng có thể ở nhà mấy ngày?" Minh Cẩm vừa giúp Lục Trạm chà lưng vừa hỏi.
"Ba ngày." Lục Trạm nhếch miệng cười, "Chúng ta phải nhanh chóng thu dọn bên kia cho xong.


Đất đai cho nhà cửa, đồng ruộng cũng như cây gỗ đều có sẵn, chúng ta chỉ cần mang công cụ tới đó khai khẩn từng mảnh đất là được."
Minh Cẩm nghe rất khả quan, cười đề nghị: "Chi bằng trước tiên vẽ một tấm bản đồ, sau đó tính xem rốt cuộc cần bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu đồng ruộng."
"Được," Lục Trạm gật đầu, "Ta sẽ tính toán chuyện này trong ba ngày tới.

Nhà của chúng ta muốn xây thế nào, nàng cũng có thể lên kế hoạch từ bây giờ."
"Trong núi có phải rất ẩm ướt hay không?" Minh Cẩm nghiêng đầu hỏi.
"Không đến nỗi." Lục Trạm đáp, "Tuy nhiên nhiệt độ thật sự hơi thấp hơn so với bên ngoài."
"Vậy em chờ chàng vẽ xong bản đồ mới tính," Minh Cẩm cười cười quyết định.
Sau khi trở lại, Lục Trạm đã có một cuộc thảo luận sôi nổi với các cư dân Đông Viên.
Tin tức Đông Viên muốn chuyển nhà cuối cùng đã được xác nhận, chị cả và vài phụ nhân quyết định sẽ ở lại.
Tuy Minh Cẩm thực luyến tiếc nhưng cũng không có cách nào miễn cưỡng người khác.
Cánh đàn ông trong lúc nhất thời đều trầm mặc hơn nhiều, ngay cả Lục Trạm cũng không hăng hái như lúc ban đầu.
Một lần nữa làm lại từ đầu, trong lòng mọi người tuy tự động viên chính mình tất cả sẽ ổn nhưng đều cảm thấy rất nặng nề.
Minh Cẩm không có cách nào xoa dịu bầu không khí này, chỉ có thể cắm đầu làm việc, chà lau dọn dẹp nhà cửa sạch bóng.
Khi Minh Cẩm đang định quét lại mảnh sân một lần nữa, Lục lão nương bỗng tìm tới cửa..

Bình Luận (0)
Comment