Ngày đầu đi làm, Tô Tiểu Mễ không lo quét dọn, một lát ngó ngó trái, một lát sau lại ngó ngó phải. Cuối cùng nhàm chán len lén mở cửa phòng Nghiêm Ngôn, rình xem động tĩnh bên trong, Nghiêm Ngôn chăm chú lật xem văn kiện, Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi : “Ngôn ~~ nhìn qua đây.”
Nghiêm Ngôn không ngẩng đầu.
“Ngôn ~ nhìn bên này.”
Nghiêm Ngôn rốt cục không nhịn nổi ngẩng đầu, Tô Tiểu Mễ bậm môi cố gắng làm vẻ mặt thật nghiêm túc, hỏi: “Anh cảm thấy như vậy giống Kim Thành Vũ không?”
“Tô Tiểu Mễ!! Em cút xa cho anh.”
Tô Tiểu Mễ không vui bỏ xuống cây chổi, lật đật chạy vào, từ phía sau nhào lên lưng Nghiêm Ngôn, một trước một sau lay động: “Đi làm thật nhàm chán.”
“Em trừ xem TV ra, còn cái gì không nhàm chán.” Nghiêm Ngôn bị Tô Tiểu Mễ quấy nhiễu, không thể chuyên tâm giải quyết giấy tờ công ty.
“Có chứ, đó là yêu anh” Vừa nói vừa hôn chụt cái lên má trái Nghiêm Ngôn.
“Đừng đùa chuyện ngu ngốc”
Thấy Nghiêm Ngôn vẫn không có phản ứng, Tô Tiểu Mễ bĩu môi tỏ vẻ không thú vị tiếp tục làm việc, thật vất vả nhịn đến tan việc, Tô Tiểu Mễ quyết định ngày mai có đánh chết cũng không đi làm. Thà rằng ở nhà còn vui vẻ hơn, ngồi trên xe đầu cậu không ngừng nghĩ cách phải làm sao để Nghiêm Ngôn đồng ý không dẫn cậu đi làm nữa, giả chết được không nhỉ? Chiêu này hình như đã dùng qua, hơn nữa cũng không có tác dụng với Nghiêm Ngôn, thật tình, sao hắn biết mình chắc chắn không chết?
Tô Tiểu Mễ thở gấp giả vờ thật yếu đuối, ngã vật ra dựa vào cửa kính xe: “Ngôn~ em hình như bị ung thư.”
“Lần này lại ung thư cái gì nữa” Nghiêm Ngôn một tay nắm tay lái, một tay châm thuốc. Hoàn toàn không có lo lắng Tô Tiểu Mễ mang bệnh.
“Ung thư tuyến nhũ” Nói xong còn cố ý kéo thấp cổ áo, xoa xoa lồng ngực bằng phẳng: “Viên tròn này thật cứng rắn”
Nghiêm Ngôn siết chặc tay lái, tự nói với mình, đừng quan tâm người này.
“Ngôn ~~ em không thể tiếp tục đi làm, ngày ngày ngực đều co rút đau đớn, tại em không dám nói anh biết, sợ anh lo lắng, nhưng bây giờ em không thể không nói” Tô Tiểu Mễ than thở kể lể.
“Tô Tiểu Mễ.”
“Hả?”
“Chiêu này so sánh với giả chết còn tồi tệ hơn”
“Sao anh lại biết”
“Ông đây bình thường đọc nhiều sách, đọc nhiều sách biết chưa”
Tô Tiểu Mễ vòng tay quanh người, nghĩ mãi không rõ tại sao lại bị Nghiêm Ngôn nhìn thấu, xem ra lại phải tìm biện pháp khác rồi, hay tự mình làm gãy chân? (T/g: Chỉ vì lười biếng ở nhà, thật phải làm chuyện đó sao?)
Xe sắp lái đến ngỏ tiểu khu, Tô Tiểu Mễ quát lớn bảo ngừng: “Để em xuống nơi này, em muốn thi chạy, em sẽ vượt qua các dãy tường về đến nhà, anh cứ vào bằng cửa chính, chúng ta xem ai về nhà trước”
Nghiêm Ngôn không lên tiếng, Tô Tiểu Mễ lại mè nheo tố khổ: “Anh không thương em, anh đã nói anh yêu em rất nhiều, hiện tại anh hết thương em rồi, vì chúng ta kết hôn nhiều năm, anh chán không còn thương em nữa, có phải không, em là thiếu nam lớn tuổi có chồng”
Rồi, lại tới nữa, Nghiêm Ngôn đánh tay lái ngừng xe để Tô Tiểu Mễ đi xuống, kinh nghiệm nhiều năm làm hắn biết được tranh chấp nữa cũng tổ tốn nước miếng. Tô Tiểu Mễ nhún nhảy làm nóng người, giơ tay thủ thế: “Hây, hây, xem Hoàng Phi Hồng ta bộc lộ tài năng“ Được lắm, từ thiếu nam lớn tuổi có chồng biến thành Hoàng Phi Hồng. Nghiêm Ngôn quay lên cửa sổ xe bỏ lại Tô Tiểu Mễ ở phía sau, Tô Tiểu Mễ cảm thấy mình thật quá thông minh, đầu tiên leo tường, sau đó vờ té gãy chân.
Một lát sau, Nghiêm Ngôn về nhà đã lâu mà vẫn không thấy bóng dáng Tô Tiểu Mễ, trong lòng nảy lên dự cảm bất tường, quả nhiên không bao lâu liền nhận được một cú điện thoại, là của bảo vệ lầu dưới: “Chào ngài, ngài là Nghiêm tiên sinh đúng không?”
“Đúng vậy”
“Nhà ngài có một người tên là Tô Tiểu Mễ phải không?”
Nghiêm Ngôn mặt trầm xuống: “Tên đó lại làm gì rồi”
“Cậu ta bị camera giám sát quay được có hành vi xâm phạm nhà người khác trái phép, hiện tại bị đưa tới chỗ bảo vệ, phiền ngài mang theo giấy chứng minh cùng chứng nhận bất động tới bảo lãnh cậu ta về”
Nghiêm Ngôn quả thực chỉ muốn tung một cước đá chết Tô Tiểu Mễ để bớt phiền phức.
Tô Tiểu Mễ thật sự hối hận, bình thường cậu chỉ chui rú trong nhà không ló mặt ra ngoài, ngay cả bảo vệ dưới lầu cũng không nhận ra cậu, hối hận mình đã làm chuyện quá nông nỗi. Nhìn Nghiêm Ngôn mặt lạnh đi tới, cúi đầu như đứa bé làm sai chuyện, chờ hoàn thành thủ tục, xác định Tô Tiểu Mễ thật sự là người trong cư xá, bảo vệ mới thả người, Tô Tiểu Mễ đi theo phía sau Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ: “Là Hoàng Phi Hồng mà, bay thử cho ông đây xem, hiện tại sao không bay đi?”
Tô Tiểu Mễ cúi thấp đầu, tận lực làm cho mình điềm đạm đáng yêu một chút: “Em đâu biến camera giám sát lại quay kỹ như vậy.”
“Em còn nói.”
Tô Tiểu Mễ lập tức ngậm miệng đi theo Nghiêm Ngôn trở lại nhà, nhưng cậu không buông tha kế hoạch của mình, hơn nữa từ trước đến nay cậu không phải là người làm việc bỏ dở nữa chừng. Đặt chân vào cửa liền chạy vào phòng lấy ra một sợi dây thừng, kéo tới ghế ngồi, đem sợi dây giắt qua quạt trần: “Ngôn, em đã làm anh mất mặt, em thật xin lỗi anh, giờ đây em chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.” Cậu cho rằng Nghiêm Ngôn sẽ ngăn lại, bảo cậu từ nay về sau không cần đi làm. Nào ngờ Nghiêm Ngôn chỉ ngồi trên ghế salong, mở kênh tin tức.
“Nhớ kéo ghế trở lại vị trí cũ.”
“Em sẽ tự vẫn.”
“Làm đi.”
“Sợi dây đã siết lấy cổ em.”
“Tiếp tục.”
“Em nhảy đây.”
“Được.”
Thấy Nghiêm Ngôn không có phản ứng, Tô Tiểu Mễ đem cổ thoát khỏi sợi dây: “Ngôn, em sắp chết, anh chẳng lẽ không rơi một giọt nước mắt. ”
“Anh đâu có điên.”
Tô Tiểu Mễ nhảy xuống khỏi băng ghế, lúc bước xuống thân hình lảo đảo, chân trợt khỏi ghế té ngã trên mặt đất, tiếng xương vang lên cái rắc, tiếp theo là tiếng thét tê tâm liệt thế, vành mắt Tô Tiểu Mễ trào ra nước mắt : “Xong, lần này chân em gãy thật rồi, không có chân em phải làm sao bây giờ, em còn rất nhiều chuyện muốn làm, em muốn nhảy ballet, em còn muốn chạy, đau quá a a a!”
Nghiêm Ngôn nhướng mày chạy vọt đến, vốn muốn mắng Tô Tiểu Mễ một trận, vậy mà khi nhìn thấy cậu đau đến khuôn mặt vặn vẹo, mấy lời định mắng đều bị nuốt trở về, nhìn cái chân bắt đầu sưng đỏ, liền ôm Tô Tiểu Mễ cõng lên lưng chạy ra ngoài.
“Ngôn ~~ đau quá.”
“Được rồi, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ, một lát sẽ không đau.”
“Còn phải một lát ư, hu hu, em hiện tại đau muốn chết.”
“Không nói nữa, càng nói càng đau đấy”
Tô Tiểu Mễ ngậm miệng không nói, nín một lúc lâu: “Không ầm ĩ sẽ không đau.”
Nghiêm Ngôn rất nhanh đưa Tô Tiểu Mễ đến bệnh viện, sau khi chẩn đoán kết quả nhận được là gãy xương.
Lần này Tô Tiểu Mễ quả thật không cần đi làm, mà không chỉ cậu ngay cả Nghiêm Ngôn cũng không thể đi làm, hiện tại Nghiêm Ngôn đang vô cùng phiền não hút thuốc, nhìn Tô Tiểu Mễ ôm cả đống đồ ăn vặt xem phim thần tượng, cái chân quấn thạch cao còn run run theo điệu.
Tô Tiểu Mễ vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi ở đây đi, hai người bọn họ sắp gặp nhau rồi.”
“Ông đây – từ đầu – đã – không muốn – ở cạnh em.” Nghiêm Ngôn cơ hồ gân cổ gào lên.