Bị thanh âm quen thuộc làm sững sờ, Tô Tiểu Mễ xoay người phát hiện Nghiêm Ngôn nheo mắt nhìn đăm đăm Tôn Diệu, Tô Tiểu Mễ biết Nghiêm Ngôn nhất định tức giận, khuôn mặt đẹp trai mang biểu tình vặn vẹo đáng sợ chứng minh hết thảy.
Tô Tiểu Mễ muốn nói lại cảm thấy bản thân không sai, không cần giải thích, hiện tại cậu chỉ muốn nghe Nghiêm Ngôn giải thích tại sao giấu cậu chuyện Điền Điềm. Chẳng lẽ hắn đang chột dạ?
Tôn Diệu đón ánh mắt Nghiêm Ngôn không chút sợ hãi: “Tôi thích Tiểu Mễ, mấy ngày trước cũng đã tỏ tình cùng cậu ta, cậu ta hiện tại đang suy nghĩ chuyện cả hai, dù kết quả thế nào cũng hi vọng anh không nên trách Tiểu Mễ”
“Mấy ngày trước cậu đã nói cùng em ấy?” Nghiêm Ngôn xanh mặt quay sang nhìn Tô Tiểu Mễ, muốn từ chỗ cậu xác nhận tin tức, Tô Tiểu Mễ cúi đầu, không ngừng tự hỏi tại sao,cậu rõ ràng chỉ không muốn Tôn Diệu phá hỏng tình cảm bấy lâu nay của hai người, vậy mà hiện tại lại bị Tôn khoe khoang cứ như đang làm chuyện xấu, không phải như vậy.
“Tôi thích Tiểu Mễ, thích hơn anh thích cậu ấy, thậm chí thích còn lâu hơn anh” Tôn Diệu tiếp tục đưa ra lời tỏ tình của mình
Nghiêm Ngôn cắn răng muốn phát hỏa, trong lòng vô cùng không thoải mái, hét to: “Mẹ nó, sao cậu biết ông đây thích em ấy không nhiều”
“Anh chỉ được cái bá đạo, anh cho rằng làm vậy đổi được tình yêu à? Nói cho anh biết đó không phải tình yêu”
“Nói cậu hay ông đây không cần cậu đến chỉ dẫn tình yêu là thế nào” Sắc mặt Nghiêm Ngôn ngày càng khó coi.
Tuy bị đối phương lấn át, Tôn Diệu lại tuyệt không sợ, nếu cậu sợ ban đầu đã không lấy dũng khí tới tỏ tình cùng Tô Tiểu Mễ , lần này trái tim cậu đã cứng cáp như sắt rồi.
“Tôn Diệu, cậu đi trước được không, tớ có vài lời muốn nói cùng anh ấy” Lúc này trong lòng Tô Tiểu Mễ chỉ toàn chuyện Nghiêm Ngôn cùng Điền Điềm, nào còn tâm tình nghe Tôn Diệu thổ lộ bài ca tình yêu.
“Tôi không đi, hôm nay vừa lúc có đủ ba người ở đây, chúng ta cứ đem mọi chuyện nói rõ ràng”
Nghiêm Ngôn thô lỗ từ trong túi rút ra một điếu thuốc, đem hộp thuốc vặn thành một nhúm ném đi, dựa vào tường hút mạnh một ngụm, lạnh lùng nhìn Tôn Diệu: “Cậu muốn nói rõ ràng chuyện gì? Cậu dùng cái gì để nói rõ ràng? Cậu cho được em ấy cái gì?”
“Đúng, anh có thể cho cậu ấy một nơi ở thoải mái, tiền bạc..v.v..Vậy thì thế nào ? Tiểu Mễ, tớ sẽ cố gắng làm việc những thứ đó sau tay vẫn có thể cho cậu”
Tô Tiểu Mễ rốt cuộc bị những lời đó của Tôn Diệu chọc giận: “Cậu cho rằng tớ vì cái gì mà ở cùng Ngôn, cậu cho rằng tớ là ai, tớ là người chỉ quan tâm đến tiền chắc? Còn nơi ở thoải mái là sao? Cậu không biết thì đừng nói lung tung, từ trước đến nay tớ chỉ xem cậu như bạn, nếu cậu cứ tiếp tục thế này tớ e rằng chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được”
“Hắn ta tốt chỗ nào?” Tôn Diệu kiên quyết không buông tha, nếu chỉ mấy câu có thể dễ dàng bức hắn lui, vậy phần tình cảm đó cũng không thể duy trì bốn năm.
“Loại người như tôi vậy mà chiếm được tình yêu của hắn, còn cậu miệng đầy ôn nhu, tình yêu này nọ nhưng cái gì cũng không đạt được” Nghiêm Ngôn đi tới gần Tôn Diệu buông ra lời khiêu khích.
Tôn Diệu tức đến khuôn mặt tụ máu, vì Nghiêm Ngôn đã nói trúng chỗ đau của hắn, không nhịn được giơ tay muốn cho Nghiêm Ngôn một đấm, lại bị Nghiêm Ngôn biết được nhanh chóng né sang một bên, Tô Tiểu Mễ nhìn thấy sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng chạy đến bên cạnh Nghiêm Ngôn sợ Tôn Diệu không cẩn thận làm hắn bị thương. Nghiêm Ngôn nhìn cậu phất tay, chứng minh bản thân không sao.
Lúc này Tôn Diệu lại vươn tay về phía Tô Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ, đi theo tớ, tớ nói rồi, hai người không hợp. Cậu biết rõ đó không phải là yêu mà, cậu chẳng qua bị hắn xỏ mũi dẫn đi, rồi cho rằng đó là yêu” Nghiêm Ngôn nghe nói mà tức muốn chết, thiếu chút mất lý trí xông lên phía trước đem Tôn Diệu đánh một trận, lại bị Tô Tiểu Mễ níu lại tay áo, sau đó cậu còn cố ý hướng về phía Tôn Diệu khoe khoang: “Nếu cậu cho rằng tớ đối với cậu không phải là yêu, vậy ngày ngày trong đầu đều là hình bóng của hắn, cảm giác đó không phải là yêu thì là cái gì, Tôn Diệu, người cố chấp thật ra chính là cậu” Nói xong cứng rắn kéo Nghiêm Ngôn rời đi khởi nơi này.
Ngồi vào trong xe, Nghiêm Ngôn tức giận gõ mạnh lên tay lái, miệng mắng lời thô tục. Tô Tiểu Mễ thấy khuôn mặt Nghiêm Ngôn có vẻ rất tức giận, bèn nghiêng đầu nhích tới gần Nghiêm Ngôn hỏi: “Ngôn ~ có phải ban nãy anh ghen không?”
“Ai thèm ghen, ông đây mới không phải loại ngu ngốc thích ăn dấm, chỉ thấy tên đó không vừa mắt thôi. Còn em nữa, tại sao không nói với anh, không lẽ em nghĩ giống như tên kia nói? Mẹ nó, em dám nghĩ ông đây sẽ đem em từ tầng 30 ném xuống”
“Anh quả nhiên vô cùng bá đạo”
“Em nói anh bá đạo cũng được, cường thế cũng vậy, em là người anh đã chọn. Sao không trả lời”
Tô Tiểu Mễ khẽ cắn môi dưới: “Em chỉ không muốn vì chuyện đó khiến chúng ta không vui, anh hối hận, sau đó không chịu lấy em”
Nghiêm Ngôn thấy bộ dạng Tô Tiểu Mễ tức giận ban nãy cũng tiêu tan hơn phân nửa, vươn tay xoa xoa mái tóc Tô Tiểu Mễ : “Anh nói em ngốc, em lại không tin, đã cùng em hứa hẹn sẽ không bao giờ làm trái, biết chưa”
“Thế tại sao anh không nói với em chuyện Điền Điềm” Lúc này Tô Tiểu Mễ mới hoàn toàn bộc phát.
Nghiêm Ngôn thu tay lại, nhìn ra ngoài một lát, sau đó nói: “Em biết được những gì rồi? Đó chỉ là chuyện trước kia không cần quan tâm”
“Mỗi lần anh đều dùng mấy lời này lung lạc em, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, giấu giấu diếm diếm làm gì, hay anh làm sai mới chột dạ”
“Chột dạ cái rắm, không phải chỉ bạn gái cũ, chuyện đã qua cứ cho qua đi, bây giờ truy cứu làm gì?”
Tô Tiểu Mễ nghe vậy, cơn tức liền trào dâng: “Anh trách em truy cứu? Tôn Diệu kia là bạn em, anh có cần tức giận vậy không, ông đây lại chưa lên giường cùng hắn”
Nghiêm Ngôn ngừng lại đem xe dừng ở ven đường, đỏ mắt trừng Tô Tiểu Mễ: “Cấm em không được trước mặt anh nhắc đến tên đó, còn nữa, những lời này em cũng dám nói”
“Em cứ nói đó, thế nào, muốn đánh hử? Hơn nữa tại sao anh nói được còn em không thể nói?” Tô Tiểu Mễ vì tức giận nói năng ngày càng lớn tiếng.
“Anh nói cái gì, em nói xem lúc nào anh nói những lời đó”
“Ít nhất em cùng Tôn Diệu chưa xảy ra chuyện gì, cho tới bây giờ chúng tôi vẫn rất trong sạch. Còn anh, nhất định đã lên giường với cô ta” Tô Tiểu Mễ thủy chung canh cánh trong lòng chuyện này, nên khi tức giận nói năng cũng khó khe hơn.
“Ông đây đã nói đó là chuyện lúc trước, mẹ nó, em còn muốn so đo chuyện này tới khi nào” Nghiêm Ngôn rốt cuộc bị Tô Tiểu Mễ chọc giận.
“Nói vậy các người thật sự lên giường rồi? Mẹ nó, không ngờ anh lại làm mấy chuyện này, đồ không biết xấu hổ, hạ lưu, vô sỉ” Tô Tiểu Mễ thiếu chút nữa hét tung nóc xe, cậu chỉ giận quá nói bậy, không ngờ Nghiêm Ngôn lại thừa nhận, cậu cảm thấy trong lòng thật khó chịu, thật khó chịu.
“Mẹ nó, em mắng đủ chưa hả”
“Ông đây thực sự hối hận ban đầu đã quen anh” Khi Tô Tiểu Mễ nói xong hai câu trên hai người đồng thời ngây ngẩn, Tô Tiểu Mễ cũng không biết tại sao lại nói những lời này, rõ ràng cậu không nghĩ như vậy, cậu chỉ thấy không vui muốn trút hết phẫn uất ra ngoài.
Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ bằng ánh mắt rất phức tạp, sau đó vội vàng tháo ra đai an toàn, đem Tô Tiểu Mễ ôm vào trong ngực, không ngừng nỉ non: “Sau này không được nói những lời đó nữa, anh sẽ rất khổ sở, em chỉ thuộc về anh, còn anh cũng chỉ thuộc về em”
Tô Tiểu Mễ nằm trong ngực Nghiêm Ngôn dần dần yên tĩnh lại, nước mắt vẫn rơi tí tách, nức nở thật lâu mới ngừng, thút thít: “Thật xin lỗi, những chuyện đó khiến em rất khó chịu, em sợ, sợ cô ấy sẽ cướp anh khỏi người em, em chẳng có chút tự tin nào với bản thân, nếu cô ấy đoạt anh đi rồi, em phải làm sao bây giờ?” Nói xong Tô Tiểu Mễ càng khóc lớn hơn.
Nghiêm Ngôn dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Tô Tiểu Mễ, tiếp theo lại lau đi giọt nước dính lại mi mắt: “Không cần lo lắng, anh có lúc nào để em thất vọng không?”
“Ngôn, chúng ta nhất định sẽ ở bên cạnh nhau mãi mãi , đúng không?” Tô Tiểu Mễ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nước mắt.
“Đương nhiên”