Muôn Nẻo Đường Yêu

Chương 1

Tôi dụi mắt và vắt óc suy nghĩ không biết đay là đâu nhỉ. Năm phút sau tôi chợt nhớ ra, đây là Paris, hồi còn sống trong nước, mỗi lần tỉnh dậy tôi đều biết rất rõ mình đang ở Tô Châu, Thượng Hải, Bắc Kinh, Trùng Khánh hay Quảng Châu, nhưng từ ngày sang Pháp, tôi thường phải rất cố gắng thì mới ra được điều này, thậm chí nhiều lúc tôi cảm thấy đầu óc mình đã có vấn đề.

Tôi vẫn thường mơ thấy Bắc, hầu như ngày nào tôi cũng mơ thấy anh. Lần nào tôi cũng hỏi anh với giọng đầy kinh ngạc và mừng rỡ:”Có phải anh đã chết rồi không? Anh vẫn chưa chết hay sao?” Tôi mơ thấy Bắc cầm tay tôi chạy tung tăng khắp nơi, vẫn hạnh phúc, ân ái như thuở nào. Sau khi bừng tỉnh giấc tôi hiểu ra rằng đây hoàn toàn chỉ là một giấc mơ.

Điều đó khiến tôi vô cùng tuyệt vọng, lệ nhoè ướt đẫm vai áo đông xuân.

Còn người đàn ông đang sống bên tôi bây giờ là người mà tôi quen cách đây một năm trong một quán bar ở Hậu Hải, Bắc Kinh. Anh có gương mặt thanh tú, lạnh lùng như Bắc, chúng tôi ngồi uống rượu trong một quán bar có tên là Hoa Sen Xanh đến khi trời rạng sáng. Sau khi trời sáng, anh bảo, Tiểu Bạch, em về Paris cùng anh nhé.

Vâng, tôi trả lời.

Chỉ một tiếng “vâng” thôi, đã quyết định đến việc lựa chọn tình cảm của cuộc đời tôi.

Đã một thời, tôi và Bắc từng có gần mười năm yêu nhau, cứ tưởng rằng sẽ yêu đến khi sông cạn đá mòn, nhưng rồi hai đứa cũng vẫn phải chia tay. Và rồi chỉ còn lại tôi một mình giữa nhân gian trần thế luôn nhớ về anh. Tình yêu là gì nhỉ? Hồi còn rất nhỏ tôi tưởng rằng tình yêu là tình yêu, nhưng giờ đây tôi đã hiểu rằng, trong tình yêu chắc chắn còn đan xen rất nhiều nỗi oán hận và trách móc, còn xen trộn rất nhiều các hương vị khác nhau. Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ căm hận Bắc suốt đời, nhưng sau một năm đặt chân đến Paris, vào một buổi sáng đẹp trời sau khi tỉnh giấc, khi tôi ngửi thấy mùi hoa thơm và nghe thấy tiếng chim hót trong vườn, bất giác, nước mắt tôi lại lăn dài trên má.

Bởi vì tôi phát hiện ra rằng, mình vẫn còn rất yêu Bắc, người đàn ông đó sẽ mãi đi theo tôi suốt cuộc đời, như hình với bóng.

Đương nhiên, tôi cũng thường xuyên mơ thấy Hiểu Lối và Phần Na, họ lần lượt đi vào giấc mơ của tôi, tôi thường mơ thấy cảnh chúng tôi đi chơi trên phố Diễm Phấn ở Tô Châu, Phần Na dạy tôi hát Côn Khúc, í í a a, hát mãi không thôi, điều này đã khiến tôi nước mắt rưng rưng trong lần đi xem Côn khúc với Denny, Denny đã hỏi tôi, vở kịch này làm em cảm động lắm sao?

Vở diễn hôm đó là Mẫu đơn tình, tôi cười trong khi nước mắt còn đang ướt mi và bảo :”Vô cùng cảm động anh ạ”

Đó là vở kịch tôi được nghe từ thuở mười sáu. Và có lẽ tất cả mọi thứ đã được an bài từ khi tôi mười sáu tuổi.

Tôi bảo, thế thì làm thủ thư trong thư viện hoặc người chuyên chiếu phim cũng được, tớ thích đọc sách, xem phim, truyện Hoạ bì tớ đọc mười lần rồi mà vẫn muốn đọc lại, tớ muốn biến thành người đàn bà quỷ đó. Tôi, Hiểu Lối, Phần Na là ba cô gái sống trên phố Diễm Phấn ở Tô Châu.

Phố Diễm Phấn là nơi tôi luôn muốn rời xa. Kể từ khi tôi biết đây là con phố có rất nhiều nhà chứa, tôi đã muốn rời khỏi chốn này, hồi đó tôi mới chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, ngực chưa hề nhú chút nào, người thì gầy khô, Phần Na thắc mắc, sao mãi không thấy cậu bị nhỉ, hồi bằng cậu tớ đã có từ lâu rồi.

Phần Na là một cô thiếu nữ mười lăm tuổi, chúng tôi là hàng xóm của nhau trên phố Diễm Phấn, Phần Na thường nói với tôi rằng, nhóc con, trông cậu chẳng khác gì một thằng con trai.

Dĩ nhiên cũng có người khiến Phần Na phải hết sức tôn sùng, đó chính là Hiếu Lối. Bố mẹ Hiểu Lối đều là sĩ quan quân đội, nhà họ rất gần chỗ chúng tôi ở, doanh trại quân đội đó khiến tôi và Phần Na vô cùng hâm mộ. Có lần chúng tôi từng nói rằng, lớn lên sẽ làm nữ quân nhân, chắc chắn đó phải là một công việc đầy bí ẩn. Còn mẹ Phần Na là diễn viên của đoàn kịch Côn khúc, năm 1991, nhiều diễn viên Côn khúc đã lâm vào hoàn cảnh chẳng khác gì ăn xin bên vệ đường. Bố Phần Na là công nhân nhà máy in, ngay từ rất nhỏ Phần Na đã biết í a hát Côn khúc, chất giọng mượt mà, dáng vẻ cũng khá duyên dáng, quyến rũ. Phần Na bảo, mơ ước lớn nhất của mẹ cô là được một lần đóng vai Đỗ Lệ Nương trong vở kịch Mẫu đơn tình, người diễn Liễu Mộng Mai phải là người đàn ông đó. Tôi biết người đàn ông đó, lần nào ông ta cũng đi ngang qua nhà tôi để sang nhà Phần Na.

Đó là một bí mật của phố Diễm Phấn, chẳng cần nói ra mọi người cũng đều biết, Phần Na luôn vì thế mà cảm thấy mình thua kém mọi người. Phần Na thường rủa thầm mẹ mình là người kém cỏi.

Phần Na rất thèm có một gia đình như gia đình Hiểu Lối, thèm đến mức rỏ cả nước dãi. Bố tôi cũng chỉ là một giáo viên bình thường dạy ở trường cấp hai Tô Châu, nuôi tôi và em trai ăn học bằng đồng lương ít ỏi. Chính vì thế, mỗi lần Hiểu Lối lộng lẫy trong chiếc váy mới mà bố cô mua cho, Phần Na lại nói với giọng đầy ái mộ, chà chà, trông người ta kìa, lần này không biết lại nhận được bao nhiêu thư tình nữa đây.

Tôi bảo, Phần Na, cậu lăng nhăng quá đấy, chỉ thích nói chuyện đó thôi. Trong suy nghĩ của tôi, Phần Na thực sự lẳng lơ, cô ấy bảo mình rất thích một cậu bạn tên là Quân, dáng người cao to, rất đẹp trai. Phần Na bảo, tớ rất muốn sinh cho Quân một đứa con, cứ nhìn thấy anh ấy là lòng tớ lại xao xuyến, bồi hồi. Điều này làm tôi rất coi thường Phần Na, cô ấy mới thực sự là đứa con gái lẳng lơ, tầm thường.

Nhìn Hiểu Lối mà xem. Trông cô ấy chẳng khác gì một nàng thiên nga trắng muốt, từ trước đến nay cô ấy không bao giờ nói chuyện với con trai. Ngoài ra, ngay từ nhỏ, Hiểu Lối đã bắt đầu học vẽ ở cung thiếu nhi, hồi mười hai mười ba tuổi đã giành được giải thưởng lớn gì đó, chắc chắn sau này Hiểu Lối sẽ trở thành một nữ hoạ sĩ nổi tiếng, giống như Phan Ngọc Lương vậy, đi du học ở Pháp, để lại tiếng thơm cho muôn đời sau. Hồi đó, có rất nhiều con trai đứng đợi Hiểu Lối dưới các cột đèn đường trên phố Diễm Phấn, phải thừa nhận rằng Hiểu Lối rất xinh đẹp. Mọi nét hấp dẫn cần thiết trên cơ thể người con gái, Hiểu Lối đều có cả, còn Phần Na thì mông lại quá to, mặc dù Phần Na hay chê tôi chưa có kinh, không có ngực, nhưng nếu có rồi mà các nét lại giống như Phần Na thì tôi còn thấy tệ hại hơn.

Hồi đó, cả ba chúng tôi thường tập trung trên tầng hai nhà Phần Na để nghe nhạc.

Đó là bài hát Tuyên ngôn tình yêu của Tề Tần nhưng Tề Tần hát là để tặng Vương Tổ Hiền. Phần Na bảo, mỗi lần tớ nghe những bài hát kiểu này là người tớ bủn rủn hết cả lên. Dĩ nhiên, thỉnh thoáng bọn họ còn mặc trộm quần áo của mẹ Phần Na. Mẹ Phần Na là một phụ nữ rất xinh đẹp, quần áo bà mặc thường được may rất cầu kì, diêm dúa, sau này tôi mới biết đây chính là lí do khiến chúng tôi hay lui tới nhà Phần Na chơi.

Mẹ Phần Na là một phụ nữ xinh đẹp có tiếng ở phố Diễm Phấn nhưng Phần Na lại chẳng giống mẹ mình chút nào. Hiểu Lối nói, những cái đẹp của mẹ, cậu chẳng được thừa hưởng chút nào, trong khi mọi nét của bố cậu lại sở hữu hết. Bố Phần Na là một người hiền lành, thật thà, tất cả quần lót của mẹ Phần Na đều do tay ông giặt, sáng nào ông cũng dậy sớm nấu cơm cho Phần Na, còn mẹ Phần Na thì nằm trên giường í a í a hát Côn khúc và Kinh kịch, giọng hát vô cùng mượt mà.

Tôi biết mẹ Phần Na có rất nhiều quần áo, điều đó đã khiến tôi và Hiểu Lối cứ cách dăm ba hôm lại đến nhà Phần Na chơi. Căn phòng trên gác nhà Phần Na là sân khấu để Phần Na và Hiểu Lối trình diễn thời trang, hai người đi giày cao gót của mẹ Phần Na, lắc bên nọ ngoáy bên kia, trông rất buồn cười. Hiểu Lối nói, tương lai tớ sẽ là một người mẫu thời trang hay hoạ sĩ gì đó, Phần Na thở dài thườn thượt rồi bảo, tớ cao có một mét sáu, mông lại to, chắc chắn không thể làm người mẫu được, thôi thì làm diễn viên gì đó thôi, ngày nào cũng được lên hình trên tivi, có bao nhiêu người hâm mộ xúm quanh mình cũng thú vị đấy chứ. Sau đó bọn họ hỏi tôi sau này muốn làm gì.

Tôi bảo không biết. Cả hai ha ha cười lớn rồi trêu đồ con nít, chẳng có ước mơ hoài bão gì cả, như thế không được.

Tôi đáp lại, thế thì làm thủ thư trong thư viện vậy, hoặc làm nhân viên chuyên chiếu phim cũng được, tớ thích đọc sách, xem phim, tác phẩm Hoạ bì tớ đã đọc mười lần rồi mà vẫn muốn đọc nữa, tớ muốn biến thành người đàn bà quỷ đó.

Họ càng cười dữ hơn, cười đến đau cả bụng, họ không thể nghĩ rằng tôi lại muốn làm người đàn bà quỷ. Dĩ nhiên lúc cười tôi họ vẫn tiếp tục tung tẩy trong những bộ quần áo của mẹ Phần Na, hai người hết thay ra rồi lại mặc vào, để lộ bộ ngực căng tròn làm tôi thấy hơi ngương ngượng, mặt đỏ bừng, tôi cúi đầu không dám nhìn họ. Bọn họ lại bảo, Tiểu Bạch, cậu cứ ngẩng đầu lên đi, cậu có phải là con trai đâu mà ngại.

Chúng tôi đã có rất nhiều những buổi chiều như thế, phố Diễm Phấn lúc nào cũng sực nức mùi son phấn, nước hoa. Phần Na và Hiểu Lối còn dùng đánh son và xức nước hoa rẻ tiền của mẹ Phần Na, toàn loại ba tệ năm tệ. Nhưng hai đứa lại cảm thấy rất đắc ý, thi nhau trang điểm cho mình. Còn mẹ tôi lại là một phụ nữ rất quê mùa, mặc toàn đồ nhung cũ, những bộ đồ đó khiến gương mặt mẹ tôi lúc nào cũng như sưng húp cả lên.

Dĩ nhiên chuyện được Phần Na nhắc đến nhiều nhất là chuyện con trai, ai viết thư tình cho ai này, ai chân dài này, ai chạy nhanh nhất này, ai vừa nhìn cái đã mê này, Phần Na tỏ ra rất sành sỏi khi nói đến những chuyện đó. Phần Na nói nhiều hơn cả Hiểu Lối, lúc nào Phần Na cũng hỏi, có phải cậu nọ cậu kia bên lớp A3 lại cưa cậu rồi không? Phần Na từng nói thầm với tôi, trong lớp A3 đó cậu nào là Mã Quân.

Mã Quân là một nam sinh thích hút thuốc, hay gây gổ đánh nhau có tiếng ở trường, rất nhiều nam sinh trong trường vừa nghe đến tên cậu ta đã hồn xiêu phách lạc, có điều là Mã Quân chơi ghi ta rất hay, sáo thổi cũng rất tuyệt, mỗi lần đá bóng cậu ta thường buộc chiếc áo thể thao màu đỏ ngang bụng khiến rất nhiều nữ sinh trong trường phải hò reo, cổ vũ. Nhưng có hai người trong số đó không reo hò, đó là Hiểu Lối và tôi.

Hiểu Lối không thích Mã Quân, cô ấy nói, trông chẳng khác gì một thằng đầu trộm đuôi cướp.

Còn tôi không phải do không thích mà là vì không hiểu, trong thâm tâm tôi, một nam sinh 18 tuổi như Quân thật sự là quá lớn đối với tôi.

Việc tôi thích làm hơn cả là ôm cuốn tiểu thuyết Kafka của bố tôi để đọc, bố tôi bảo, chẳng có ai mạnh mẽ, đàn ông hơn Kafka, lớn lên con sẽ hiểu điều đó.

Phần Na và Hiểu Lối thường trêu tôi :”Hê, oắt con mà đã đòi đọc Kafka, có hiểu gì không, hả?”

“Không hiểu” – tôi trả lời bằng giọng rất thật thà, nhưng tớ chẳng có việc gì làm cả.

Sau kì nghỉ hè, tôi đã có kinh.
Bình Luận (0)
Comment