Muôn Nẻo Đường Yêu

Chương 16

Suốt đời tôi chỉ yêu người đàn ông này mà thôi, anh đã không quản ngại bán cả máu mình để đem niềm vui đến cho tôi, vậy thì tôi còn lý do gì để không hy sinh hết mình chứ? Rất nhanh sau chúng tôi đã bước vào được quỹ đạo bình thường, sáng chín giờ, chiều năm giờ. Tôi vẫn kiên trì làm ở công ty của Pháp đó, và thỉnh thoảng tôi còn học thêm vài câu tiếng Pháp. Bắc toàn trêu tôi rằng đấy là do tôi háo sắc, chắc chắn là thích mấy anh chàng người Pháp ở công ty đó, mắt xanh da trắng, dáng anh nào cũng cao to vạm vỡ, mũi lại cao gợi tình khiến con gái Trung Quốc say như điếu đổ.

Chứ sao – tôi bảo, ai chẳng thích đàn ông đẹp trai, hơn nữa có phải là anh không biết căn bệnh háo sắc của em đâu.

Đúng là đàn ông Pháp rất lịnh lãm, lãng mạn, nhưng so với Bắc thì vẫn thua xa một trời một vực. Tôi vẫn thích gương mặt đen giòn của Bắc, mắt tuy không to nhưng trông rất có hồn, vai rộng, nói chuyện lại hay thêm từ “m.kiếp”, rất rắn rỏi, rất lãng mạn nhưng lại có một chút man mác buồn, vừa giống Trương Quốc Vinh, lại giống cả Chu Nhuận Phát, người như thế có phải là đủ điểm mười hay không?

Nhưng Bắc không thích công ty của anh, anh bảo ở đó ngột ngạt chán lắm, công ty bắt anh làm công việc soạn thảo bảng biểu báo cáo, đó là một công việc vô cùng đơn điệu, nhạt nhẽo, mấy lần Bắc làm sai, giám đốc để nghị anh viết kiểm điểm, sau đó vài lần thì anh bị công ty sa thải.

Không sao đâu – tôi an ủi, chỉ cần một suất lương của em là chúng ta cũng đã có thể sống thoải mái rồi. Tôi biết Bắc là một người rất có lòng tự trọng, chắc chắn là anh rất buồn, theo như tôi hiểu về Bắc thì anh hoàn toàn không có hứng với mấy công việc làm bảng biểu, anh có năng khiểu nói năng, chỉ cần trong công việc phát huy năng khiếu nói đó là không có vấn đề gì, anh không có năng khiếu làm các công việc cụ thể, như lời anh nói thì chức vụ phù hợp nhất là tổng giám đốc hoặc ông CEO này hay ông CEO kia.

Lần đầu tiên bị thất nghiệp nhưng Bắc hoàn toàn không coi đó là chuyện nghiêm trọng, chúng tôi còn chúc mừng vui vẻ một hồi. Hai đưa đưa nhau đến quán Bar của Thương Hải có tên là 1930 để uống rượu, uống hết 20 chai Corona, vừa uống vừa chửi, chửi mấy gã Tây đó là đồ vớ vẩn, chửi mấy lão sếp có mắt như mù, tôi hôm đó, chúng tôi tiêu vèo một cái hết gần một nghìn tệ, cũng có nghĩa là những ngày còn lại chúng tôi sẽ phải ăn tiêu tằn tiện.

Lúc đó tôi vẫn còn đang trong giai đoan thử việc, lương cũng mới chỉ có 3000 tệ.

Tiền túi không có nhiều, hơn nữa còn phải trả tiền thuê nhà, tiền điện nước. Chúng tôi bắt đầu bắt tay vào nấu cơm.

Trước đó tình yêu của tôi và Bắc không liên quan tới đồng tiền bát gạo của cuộc sống đời thường, yêu đi yêu lại cũng chẳng dính dáng gì nhiều đến ăn uống chi tiêu. Nhưng đến khi bước vào cuộc sống thực chúng tôi mới phát hiện ra rằng, chúng tôi thực sự bó tay trước cuộc sống.

Trước hết là nấu cơm.

Bắc không biết nấu, dĩ nhiên tôi cũng không hề biết. Lần đầu tiên nấu cơm, xào thức ăn thì cho muối quá nhiều nên mặn chát, cơm thì sống dở chín dở, hình như đó là món khoai tây xào thì phải, tôi thái Bắc xào, miếng khoai tây thái dày bịnh, vừa dày vừa không đều, Bắc bảo, nếu sống ở xã hội cũ thì chắc chắn đứa con gái như tôi sẽ không thể lấy được chồng, nếu có lấy rồi thì cũng sẽ bị bỏ.

Tôi đứng thái còn Bắc thì đứng sau trêu trọc, anh ôm ngang eo tôi và bảo, eo vợ anh nhỏ quá, thực ra tôi đã gầy đi vì mệt, đến Thượng Hải một tháng tôi gầy mất hai kí.

Bắc đảm nhiệm công việc xào nấu. Bắc bảo, bố anh suốt đời nấu cơm cho mẹ anh, anh cũng sẽ suốt đời nấu cơm cho em. Nghe xong câu đó tôi cảm động đến trào nước mắt, sau này nghe nhiều nên cũng thấy quen, không còn cảm giác gì nữa. Lúc nào anh cũng nói suốt đời suốt đời, nghe như suốt đời là dài lắm đấy, cũng chỉ có mấy chục năm thôi. Sau khi chia tay Bắc tôi mới biết rằng thực ra suốt đời đó rất dài, dài đến nỗi tưởng như sống mãi vẫn không thể hết.

Món xào bị Bắc cho nhiều muối quá, dấm cũng bị quá tay, tôi giả vờ ăn thật ngon, ăn xong bắt anh thưởng cho tôi mười tệ, tôi bảo em phải đi mua kem ăn nếu không thì có lỗi với đồng chí ruột lắm. Bắc cõng tôi xuống dưới, cõng từ tầng năm xuống tầng một, tôi nằm trên lưng Bắc hát ê a rằng, nếu cảm thấy hạnh phúc thì anh hãy cõng em. Bắc mắng tôi là chỉ biết cười trên nỗi đau k hổ của người khác.

Đó là giai đoạn đầu tiên, buồn có vui có. Sau khi mất việc nửa tháng, Bắc lại tìm được một công ty khác để làm, tôi thì dần dần học làm việc nhà, thịt kho tầu thì cháy, là quần áo cho Bắc thì làm thủng một lỗ, bát thì thỉnh thoảng lại bị vỡ, những vất vả lo toan của cuộc sống đời thường đã khiến tình yêu mất đi vẻ lãng mạn ngày nào. Vì cuộc sống mà chúng tôi phải bôn ba, chủ nhà đến lấy tiền nhà trong tay chẳng có đồng nào nên chúng tôi tắt hết di động và chiếc ti vi cũ rồi nằm im dưới nền nhà, giống như trốn quân du kích vậy, tôi định cười thì Bắc riết lấy tôi.

Chuông vẫn kêu, Bắc vẫn hôn tôi.

Đó là nụ hôn dài nhất của chúng tôi, sau khi đến Thượng Hải, hai đứa đều phải bươn chải vì cuộc sống, mọi háo hức trong lòng đã dần dần tan biến, thậm chí nhiều lúc còn không kịp hôn nhau, lúc đầu chúng tôi có quy định, trước khi đi làm hôn tạm biệt, sau khi về nhà hôn chào nhau, nhưng rồi duy trì được vài ngày thì Bắc vỗ đầu tôi và bảo, bà xã này, chủ nghĩa hình thức mệt chết đi được, mình thấy thế nào thoải mái thì cứ thế mà tiến hành.

Một hôm, trong lúc đang đi tàu ngầm điện tôi lôi ra chiếc gương con để chăm chút lại dung nhan thì tiều tụy, gương mặt chẳng có chút sắc khí nào, tóc thì vàng khô, ánh mắt lờ đờ vô hồn, những người con gái, cont rai như tôi đây, những người được gọi là dân văn phòng kia, dường như đều mang vẻ mệt nhọc từ cơ quan xuống tàu điện ngầm. Tất cả đều không còn vẻ tươi tắn như khi xuống tàu điện ngầm, tôi trông thấy mấy ông con trai chẳng thèm đếm xỉa gì đến chiếc áo sơ mi hiệu Valentino, cà vạt thì xộc xệch, lắc lư.

Có người nói cánh văn phòng có bằng cấp, vị trí cao làm việc trong các tòa nhà cao tầng này đều là những con lừa, thậm chí con tệ hơn cả lừa.

Vì thế khi máy di động đổ chuông tôi cũng chẳng buồn nghe, chỉ có đám người chẳng khác gì nông dân như chúng tôi mới dùng di động, người có tiên ai còn thèm dùng di động? Quê tôi ngay cả người đạp xe đạp bán khoai tây cũng dùng di động, máy nào cũng chụp được ảnh, không biết có phải chụp xem củ nào to củ nào nhỏ không.

Khi mà chiếc váy tôi mặc càng ngày càng ngắn là lúc mà tôi ngày càng rời xa cuộc sống vốn có của mình. Nhiệt độ 23 độ C trong phòng có điều hòa là khiến tôi vô cùng nhớ những năm tháng được mặc quần bò, nhưng công ty quy định chúng tôi bắt buộc phải mặc đồng p hục, gấu váy nằm trên đầu gối 20 cm, nghe nói như thế sẽ vừa gợi cảm vừa tạo dáng, chẳng hiểu tại sao lại có quy định lạ lùng như vậy. VÌ phải mặc loại váy đó nên mông tôi lúc nào cũng cảm thấy bí bạch, vì thế khi về nhà và đi lang thang cùng Bắc ở các quán bar, tôi rất muốn được cởi hết quần áo, nhưng tôi lại sợ mọi người nghĩ rằng đầu óc tôi có vấn đề nên đành phải mặc những bộ quần áo rộng thùng thình. Còn tiền tiêu thì tiêu như nước, đến cuối tháng lúc nào cũng rỗng túi.

Thế còn gọi gì là sống nữa?

Mọi người đều bảo được làm dân văn phòng là sướng, họa sĩ nổi tiếng Chu Đức Dung đã miêu tả bản chất của dân văn phòng như sau: trẻ trung, không cam chịu cảnh cô đơn, đua nhau kiếm tiền trong các tòa nhà cao tầng xi măng cốt thép san sát nhau, tình yêu thì chạy theo mốt… Họ luôn luôn cố gắng sống vì mình, có thể là do tự tin, tóm lại, họ là thế hệ mới mà những thước đo truyền thống không thể giải mã được.

Đó chẳng qua chỉ là một cách gọi cho oai mà thôi. Họ chẳng qua chỉ là những con người quanh năm suốt tháng chỉ được tiếp xúc với gió máy ở nhiệt độ 23 độ trong những tòa nhà chọc trời mà không cảm nhận được bốn mùa, lúc nào họ cũng ăn mặc chỉnh tề, vì cách gọi này giấu đi nỗi vất vả trong công việc và những trái ngang trong cảnh ngộ của họ, suốt ngày chỉ lo bị sếp cho nghỉ việc sớm, họ không có hai ngày nghỉ cuối tuần như viên chức nhà nước, mặc dù đi đâu cũng được ngồi máy bay nhưng họ vẫn hâm mộ viên chức nhà nước lương mỗi năm chỉ có một vạn tệ nhưng được nghỉ dài ngày, được phân nhà ở. Vì bị ép buộc phải làm thêm giờ, vì lực bất tòng tâm nên họ đã dần dần biến thành những người máy làm việc trong môi trường có áp lực cực lớn, những nụ cười như máy, các công việc đã được lập trình hóa…mọi áp lực trong cuộc sống, ai có thể thấu hiểu những nỗi lo âu, buồn bực, cô đơn…trong tâm hồn họ? Có lẽ chỉ những người sống trong hoàn cảnh đó mới hiểu được hương vị của nó, giống như người ta uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ có mình mới biết.

Tôi nói với Bắc rằng tôi rất phù hợp với việc làm vợ địa chủ, những người chỉ tay năm ngón, ngồi mát ăn bát vàng, từ việc ăn đến việc mặc đều không cần động chân động tay. Tóm lại tôi sẵn sàng làm một bà chủ ngồi lên đầu nông dân.

Thực ra dân văn phòng cũng chẳng khác gì mớ rau héo khi chợ tan. Đừng chạy theo những cái mà mọi người hay a dua, vẫn biết rõ là trong núi có hổ nhưng vẫn cứ xông tới, nếu bạn còn hô mình chỉ là dân Tiểu tư sản thì bạn còn khổ hơn, ngươi ta hướng rằng nhà bạn chỉ ba đời là dân cu li mới kêu la đòi làm tiểu tư sản.

Bắc cũng có suy nghĩ giống như tôi, tôi tự hỏi mình rằng, đây là cuộc sống mà chúng tôi mong chờ ư?

Ngày 14 tháng 2 năm 2000 là ngày lễ Tình yêu đâu tiên của chúng tôi ở Thượng Hải. Tôi vừa nhận 3000 tệ tiền lương, và một lần nữa Bắc lại phải đối mật với sự thất nghiệp. Trong vòng nửa năm Bắc đã bị thất nghiệp năm sáu lần, số lương kiếm được thực sự ít ỏi, nhưng anh tiêu tiền lại rất hoang, không chịu ở nhà ăn cơm, cứ đến cuối tuần lại thích ra quán, chúng tôi sống vất vưởng qua ngày, tiền tiêu đi nhiều hơn tiền kiếm được, đã có mấy lần tôi vay tiền Phân Na, không bao giờ cô ấy hỏi vay làm gì, số tiền 10 van đang nợ cô ấy, không biết đến bao giờ mới trả nổi.

Tôi đưa cho Bắc 2000 tệ, tôi sợ anh ấm ức, đàn ông mà không có tiền thì còn ra thể thống gì? Anh rất ghét phải chen chúc trên tàu điện ngầm hoặc đi xe buýt, tôi có thể chịu được nhưng anh thì không thể. Anh chỉ muốn đi taxi, thích ngồi ở những nơi lãng mạn, sang trọng mang phong cách Tây, và tất cả những điều này đều cần đến tiền. Người yêu của tôi, làm sao có thể chịu nổi cảnh trong thẻ không có một xu?

Hôm đó tôi đã có kế hoạch từ rất lâu rồi, chọn một tiệm ăn khá ngon, rồi sau đó để Bắc mua tặng tôi mấy bông hoa hồng giá bình dân, tôi cảm thấy như thế là quá đủ rồi.

Nhưng tôi không thể ngờ, ngày lễ tình yêu của chúng tôi đã hoàn toàn không như kế hoạch.

Hồi còn đi học đại học, mỗi khi đến ngày Lễ tình yêu, Bắc đều gọi điện thoại cho tôi, năm thứ nhất anh còn gửi điện báo cho tôi, hồi đó điện báo vẫn còn được sử dụng, trên tờ giấy ô vuông màu xanh đó có viết “Lâm Tiểu Bạch, anh yêu em”. Mỗi chữ một tệ bảy hào, tờ giấy đó đến nay tôi vẫn còn giữ. Đó là bức điện báo duy nhất mà tôi nhận được trong đời – trong dịp lễ tình yêu năm 1996.

Hôm đó, tôi nhận được điện thoại Bắc gọi, anh bảo, bà xã, anh sẽ mang đến cho em một niềm vui hết sức bất ngờ.

Tôi chờ đợi, tưởng rằng anh sẽ mua một bó hoa hồng rực rỡ, nếu thế thì cũng chỉ có hơn một trăm tệ, không sao, vẫn còn sống được – tôi thầm nghĩ.

Nhưng rồi Bắc đến và bảo tôi nhắm mắt lại, anh con bắt tôi xòe tay ra và lồng vào ngón tay tôi chiếc nhẫn kim cương, sau đó anh bảo, Lâm Tiểu Bạch, em mở mắt ra xem đây là cái gì?

Tôi sững người!

Trời ơi, anh đã lấy 2000 tệ đó để mua nhẫn, vậy tháng này chúng tôi sẽ ăn băng gì, sông bằng gì? Dù là nước lã cũng vẫn phải mất tiền mua.

Tôi hét, Bắc, anh có bị điên không hả, anh có biết thứ này đối với chúng ta là quá xa xỉ không, anh xem mình bây giờ đủ ăn cũng còn khó, anh biết em kiếm 2000 tệ này khổ thế nào không, anh có biết cách sống như công tử bột của anh khiến em tức thế nào không, anh có biết mình còn nợ Phần Na 10 vạn không? Anh còn nói là để em trở thành vợ địa chủ à, lại con bảo có nhà có xe, em thấy anh nằm mơ giữa ban ngày hơi nhiều đấy, em thấy tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền thôi… Tôi đang định nói tiếp, vừa mở miệng thì một bàn tay ập ngay trước mắt tôi, tôi chưa kịp tránh, chỉ nghe thấy một tiếng, trên má tôi hằn rõ năm đầu ngón tay.

Cố Vệ Bắc, người yêu tôi đã đánh tôi!

Trong khoảng khắc đó, cả hai chúng tôi thật sự sừng sờ.

Thậm chí, tôi còn không khóc, không hề có giọt nước mắt nào cả.

Chúng tôi đã im lặng rất lâu, tôi biết vì yêu tôi nên Bắc mới đi mua chiếc nhẫn quá xa xỉ như thế cho tôi, tôi biết vì anh muốn chiều lòng tôi, tôi biết vì anh muốn có một ngày lễ tình yêu thật lãng mạn.

Trong khoảng khắc đó, cả hai chúng tôi đã ôm chặt lấy nhau và khóc.

Bắc bế bồng tôi lên, tôi mắng anh là đô lưu manh, nhưng Bắc chẳng thèm để ý, anh cởi hết quần áo của tôi ra và lần lượt hôn lên khắp người tôi. Đây là lân đầu tiên anh hôn tôi một cách nhẹ nhàng, tỉ mỉ như thế, thậm chí anh còn ngước mắt lên nhìn vẻ đê mê đang hiện trên gương mặt tôi, tôi che mặt và nói với giọng ngượng ngùng, đồ lưu manh, anh lưu manh quá.

Hai cơ thể chúng tôi đã quấn chặt lấy nhau, hết lần này đến lần khác, tựa như đang bay vậy.

Đúng vậy, chúng tôi hòa mình làm một như băng đá và lửa thiêu, đau đớn và u buồn. Chúng tôi là hai chú bươm bướm trong mùa đông giá rét không biết ngày mai còn cách nhau bao xa!

Xong chuyện, tôi nhìn thấy một mẩu giấy.

Chiếc nhẫn đó giá 2500 tệ, Bắc không có 500 tệ nên đã đến trạm y tế để bán máu, được 500 tệ, và anh đã đổi lấy chiếc nhẫn đó. Nhưng tôi lại chửi anh! Tấm phiếu bán máu đó được tôi đặt vào đống vé tàu, dĩ nhiên, còn có tất cả những thứ anh đã từng mua cho tôi, tôi nghĩ, cuộc đời này tôi chỉ yêu người đàn ông này mà thôi, anh đã không quản ngại bán cả máu mình để đem lại niềm vui cho tôi, vậy thì tôi còn lí do gì để không hi sinh hết mình cho anh?

Sau đó mỗi lần cãi nhau là chúng tôi lại lấy sự quấn quýt của hai cơ thể để giảng hòa. Nói như lời Bắc thì vợ chồng đánh nhau ai giận được qua đêm? Càng ngày chúng tôi càng giống như những đôi vợ chồng chung sống lâu năm, thậm chí ngay cả sở thích ăn uống cũng giống nhau, chỉ vì một chuyện vặt vãnh bé bằng ngón tay cũng cãi nhau, vẻ hùng hổ khí thế hồi mới đến đã một đi không trở lại, tôi không mặc đồ hàng hiệu, không dùng mĩ phẩm đắt tiền, có thời gian tôi chỉ dùng đồ của hãng Đại Bảo. Mùa đông ở Thượng Hải khá lạnh, mặt tôi tím tái vì lạnh,vì còn trẻ nên mọi thé rồi cũng sẽ qua. Tôi thầm nghĩ, chỉ cần có tình yêu, bất cứ khó khăn gì tôi cũng không sợ. Bắc từng nói tôi là người coi tình yêu như cơm ăn. Tôi nghĩ, anh ấy nói rất đúng.

Người con gái coi tình yêu như cơm ăn sẽ luôn thấy được cái đẹp của nhân gian, và họ cũng rất dễ thỏa mãn với những gì mình có, điều này chứng tỏ, sự giàu có trong tình cảm sẽ hấp dẫn con người hơn nhiều so với sự giàu có về vật chất.

Mùa xuân năm 2000, tôi cảm thấy mình là người con gái thật hạnh phúc!
Bình Luận (0)
Comment