Muốn Nói Yêu Em

Chương 8

Bình tĩnh mà xem xét, diễn thuyết của Lý Duy Diệp rất đặc sắc. Nếu muốn làm sinh viên đại học trở nên hứng thú với những lời mời trong tầng lớp xã hội, một là dựa vào thành tựu, hai là dựa vào tài ăn nói, ba là dựa vào bề ngoài, mà rõ ràng Lý Duy Diệp chiếm toàn bộ cả ba. Tống Tiểu Tây nghe nữ sinh bên cạnh hưng phấn xì xào bàn tán, cùng với mỗi đoạn thì toàn bộ thính đường vỗ tay vang vọng, đột nhiên nhớ lại lần cô ngồi nghe giảng.

Tuy rằng đại học T có nhiều người nổi tiếng diễn thuyết hơn nữa, nhưng Tống Tiểu Tây không có hứng với việc cầu tiến này. Lần trước tại hội trường lớn cô trực tiếp nghe diễn thuyết của Giang Thừa Mạc.

Phía sau khán đài Giang Thừa Mạc dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường, tiếng nói của anh lúc diễn thuyết trầm ấm mà ổn định, nói trơn tru không cần bản thảo, giọng nói nghe du dương như đàn violon. Tâm tình ngày đó của anh có vẻ rất tốt, tại chỗ ngồi Tống Tiểu Tây cúi xuống nhặt di động, lúc vừa ngẩng đầu lên thì thấy Giang Thừa Mạc tười cười trên màn hình lớn, trong một lúc cô không quen, suýt nữa lại làm rơi điện thoại tiếp.

Phần cuối của diễn thuyết là giao lưu sinh viên. Tống Tiểu Tây đứng lên, không hình tượng giơ cao tay, lại thêm cô đang đứng ở vị trí chính giữa, Giang Thừa Mạc muốn không chú ý cũng không thể không thấy cô.

Mà quả nhiên Giang Thừa Mạc không phụ kỳ vọng của cô gọi: “Bạn học kia.”

Tống Tiểu Tây hắng giọng, tiếp nhận micro của công tác viên, rất có thứ tự chào hỏi một câu “Chào Giang tiên sinh.”

Sau đó người anh trai cẩn thận tỉ mỉ trong ngày thường cười nhìn cô: “Chào bạn.”

“Tôi có một vấn đề bên ngoài muốn hỏi ngài một chút. Xin hỏi ngài có ý kiến gì về vấn đề yêu đương ở đại học? Trước khi học đại học anh trai của tôi đã nhắc nhở, cương quyết không cho tôi yêu đương ở 3 năm đại học. Ngài cũng cho rằng như thế sao?”

Tống Tiểu Tây tự nhận rằng những lời này đã tính toán tốt lắm. Cô tin tưởng rằng phần đông sinh viên ở đây đều phản đối điều mà Giang Thừa Mạc đã đề cập qua với cô, nếu bây giờ Giang Thừa Mạc còn muốn khăng khăng ý của bản thân, vậy chắc chắn sẽ bị gán một cái mũ bảo thủ, do đó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cao ngạo to lớn kia của anh. Mà nếu giờ phút này Giang Thừa Mạc thay đổi và nói đồng ý được yêu đương trong ba năm tiếp, về sau cô còn có thể bắt bài lời nói của anh, nếu anh không cho cô làm cái này làm cái kia, cô sẽ lấy chứng cứ đáp trả lại việc anh nói một đằng làm một nẻo. Cô cây ngay không sợ chết đứng mắt sáng như đuốc nhìn anh, Giang Thừa Mạc mỉm cười, bình thường anh đều cười rất lạnh nhạt, đuôi mắt và khóe môi đều cong lên thể hiện sự ấm áp, Tống Tiểu Tây nhìn thấy Giang Thừa Mạc cười trên màn hình lớn, bỗng nhiên nghĩ tới một câu rất buồn nôn, đột nhiên gió xuân tới, ngàn vạn hoa lê nở.

“Yêu đương thời đại học hẳn là rất đẹp, dĩ nhiên cũng có người yêu từ năm nhất sau này liền sống cùng nhau cả đời.” Giang Thừa Mạc nói không nhanh không chậm, “Nhưng mà, cái gọi là anh trai bảo vệ em gái đều có lý, tôi tin rằng đề nghị của người anh trai là ý tốt, hơn nữa là người suy tính từ góc độ cẩn thận của bạn.”

Giọng nói trầm ổn của anh chưa dứt đã nghe một tiếng vỗ tay “xôn xao” từ dưới đại sảnh kịch liệt vang lên. Tống Tiểu Tây quay đầu nhìn nữ sinh bên người hét chói tai, mới phát giác người háo sắc không chỉ có mình cô.

Cô trả micro cho công tác viên, rất nhanh đã bị nữ sinh khác đoạt lấy. Tống Tiểu Tây cảm thấy mình giữ bình tĩnh hơn nhiều, tối thiểu là không đỏ mặt lúng túng tay chân, sau đó Tống Tiểu Tây nghe được lời nói của cô ấy: “Xin chào Giang tiên sinh, nghe lời nói vừa rồi của ngài, có thể ngài cũng có em gái phải không?”

Giang Thừa Mạc “À” một tiếng, liếc mắt rất nhanh nhìn Tống Tiểu Tây, nói: “Phải.”

“Là anh em ruột thịt sao?”

“Không phải. Chỉ là cô bé hàng xóm, cô ấy nhỏ tuổi hơn tôi.”

Trong nháy mắt tất cả người nghe lại “xôn xao” một tiếng, mắt nữ sinh cầm micro như sáng lên, lập tức tùy cơ ứng biến(*): “Có nghĩa là cùng nhau trưởng thành phải không? Cũng chính là thanh mai trúc mã nữa?”

(*) Nguyên văn 打蛇随棍上 đả xà tùy côn thượng: “lựa gậy mà đánh rắn” cũng có nghĩa là “tùy cơ ứng biến”.

Giang Thừa Mạc gõ gõ bục diễn thuyết của mình, cười nói: “Bạn học, thành ngữ này không dùng như vậy. Lúc này đã lạc đề rồi, đúng không?” dứt lời nâng tay, “Bạn nam sinh kia. Mời công tác viên đưa micro cho bạn đó.”

Tâm hồn Tống Tiểu Tây bị tiếng vỗ tay ở đại sảnh kéo trở về. Hiệu quả diễn thuyết của Lý Duy Diệp không kém bao nhiêu so với Giang Thừa Mạc, lời nói hài hước vẻ mặt ấm áp, rất được hoan nghênh ở trước mặt sinh viên. Âm thanh của phòng được trang bị tốt lắm, giọng nói trầm thấp độc đáo dịu dàng của Lý Duy Diệp truyền khắp bốn phương tám hướng, nghe trong chốc lát thì Tống Tiểu Tây bắt đầu không hiểu sao lại lúng túng và thất thần. Bên ngoài cô giống như đang nhìn thẳng về phía trước nhưng thật ra đã đi vào ngồi ở cõi thần tiên trong chốc lát rồi, rốt cuộc không nhịn được nữa lấy di động ra, ánh mắt cũng không nhìn viết tin nhắn gửi tới Giang Thừa Mạc.

“Em có việc muốn hỏi anh…”

Vừa viết xong những lời này Tống Tiểu Tây đã bắt đầu hối hận. Qua nhiều lần chứng minh, cô sẽ không thể đối diện với những việc làm khi bản thân đang xúc động. Nếu cô nói sự thật với Giang Thừa Mạc “Một lát Lý Duy Diệp muốn mời em đi ăn cơm, em nên làm gì”, theo thói quen của Giang Thừa Mạc khẳng định không chút do dự ném lại cho cô một câu “Tự em xem mà làm”, ở ngoài cô trừ bỏ bị bắt nạt ra thì không có được bất cứ sự giúp đỡ nào.

Không tới một phút điện thoại di động rung, Tống Tiểu Tây nhìn chằm chằm màn hình lóe ra ba chữ “Giang Thừa Mạc”, nhìn lại Lý Duy Diệp nhẹ nhàng phong độ trên bục diễn thuyết, thở dài, nhanh như con mèo lẻn ra ngoài đại sảnh.

“Chuyện gì?”

Tống Tiểu Tây không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói tiếp: “Anh đang làm gì đó?”

“Đây là chuyện em muốn hỏi?”

“Đúng vậy.”

“…”

Giang Thừa Mạc lười trả lời cô, thính lực của Tống Tiểu Tây tốt lắm có thể nghe bên kia có người dùng tiếng Nhật cứng nhắc báo cáo, đành luyên thuyên: “Cái kia, anh đang xem ti vi?”

“…”

Tống Tiểu Tây tiếp tục luyên thuyên: “Lúc này anh lại ở khách sạn. Thật ngạc nhiên”.

“Anh đang xem tin tức tiếng Nhật sao?”

“Giọng nói người dẫn chương trình thật khó nghe.”

Cuối cùng Giang Thừa Mạc ngắt lời cô: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì.”

Tống Tiểu Tây hắng giọng, nhìn lên trần nhà, dùng giọng chính mình cũng thấy buồn nôn nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu, là em nhớ anh mà, muốn hỏi tình hình của anh một chút. Không phải anh nói em không tim không phổi sao, em muốn dùng điều này chứng minh kết luận của anh là sai.”

Bên kia yên tĩnh một chút, khi mở miệng lại cũng không có nửa điểm cảm kích: “Gần đây em ăn nhiều thịt lợn, đầu bị đồng hóa rồi à?”

Lập tức giọng nói Tống Tiểu Tây trở lại bình thường, lớn tiếng nói: “Em nói nhớ anh cũng sai, không nhớ anh cũng sai. Anh mới ăn nhiều thịt lợn hơn đó.”

“Không có việc gì anh cúp máy.”

“…”

Bên kia im lặng ba giây, thấy bên này cô không nói như trước, quyết đoán “rụp” một tiếng cúp điện thoại.

Sau khi diễn thuyết của Lý Duy Diệp kết thúc, hai người đi thẳng đến Điền Ký ở chợ Nam nhỏ ăn cá hấp. Chợ Nam nhỏ thành phố T nổi danh là khu ẩm thực, trừ bỏ món ăn bình dân của thành phố, còn có rất nhiều quán ăn đặc sắc. Tống Tiểu Tây từng vài lần đến đây với Giang Thừa Mạc và Thẩm Dịch, buổi tối chỗ này cực kỳ náo nhiệt, tuy bị gọi là chợ Nam nhỏ, chiếm diện tích nhỏ nhưng giá trị chi phí thấp nhất quả thực không hề nhỏ. Mà cô biết, cá hấp Điền Ký là nhà hàng duy nhất trong chợ Nam nhỏ có cá hấp, cũng là quán cá hấp có danh tiếng nhất trong thành phố T.

Chỉ là làm cho Tống Tiểu Tây không nghĩ tới thế nhưng hôm nay cô khó có được cơ hội ăn một cân (1/2kg) tặng phiếu một cân cá. Cô nhớ rõ trước kia Thẩm Dịch từng nói đùa với ông chủ của quán ăn này, nói ông cũng là một kẻ lừa gạt, bên cạnh cử vài nhân viên phục vụ bộ dáng xinh đẹp, liền nâng giá cao như cho ngôi sao nổi tiếng, tới giờ cũng không có hoạt động ưu đãi gì, ngay cả thẻ hội viên cũng không có, về sau anh không bao giờ đến đây nữa.

Tuy nói như thế, hương vị cá hấp nhà hàng này quả thật khá ngon. Sau đó Thẩm Dịch không nhịn nổi thèm ăn, lại vì Tống Tiểu Tây ầm ỹ la hét nhất định phải tới ăn nên lấy cớ kéo cô nhiều lần đi ăn cùng nhau.

Nhân viên phục vụ dắt hai người đi xuyên qua một hành lang thật dài. Tuy rằng vẫn là mùa đông, nhưng thực vật hai bên lại xanh tươi như trước. Cuối cùng là một gian phòng trang trí tuyệt vời, vừa bước vào chợt nghe tiếng nước suối chảy róc rách.

“Thật lâu không tới đây, không biết khẩu vị có thay đổi so với xưa hay không?” Lý Duy Diệp vừa cười cừa nói, “Đại học năm thứ nhất anh không về nhà, một kỳ nghỉ không có việc gì, nhàn rỗi đi dạo quanh thành phố T, khi đó việc làm yêu thích nhất chính là cùng vài người bạn lần lượt tìm tòi các nhà hàng ở thành phố T, có lẽ anh còn quen thuộc đồ ăn nơi này hơn so với dân bản địa.”

Sau khi nói xong anh nhận thực đơn từ người phục vụ. Ánh sáng trong phòng rất tốt, Lý Duy Diệp cúi đầu gọi món ăn, mũi cao thẳng tắp, mày liễu đẹp hếch lên, lông mi dài mà hơi cong, nói không khoa trương, chỉ cần tùy ý nghiêng mặt cũng đủ làm lu mờ rất nhiều người được gọi là minh tinh đẹp trai.

Hương vị thịt cá trong cá hấp rất ngon, Tống Tiểu Tây ăn tê cả môi vẫn không có ý định dừng lại. Hơn nữa không khí hai người ở chung cũng không đau đầu như trong trí tưởng tượng của Tống Tiểu Tây, thậm chí bầu không khí ăn chung còn tốt hơn khi ở với Giang Thừa Mạc. Lúc ăn khóe miệng Giang Thừa Mạc sẽ không mang ý cười, sẽ không chủ động gợi ra đề tài, còn thường xuyên từ trên cao khinh bỉ nhìn xuống cô, so sánh với ở đây, quả thật Lý Duy Diệp rất thuận mắt.

Hơn nữa lại còn là quan hệ bạn cùng trường, nên có rất nhiều đề tài chung. Mà tính tình Lý Duy Diệp rộng rãi thoải mái, hai người bắt đầu từ chuyện cá hấp, không biết khi nào đã bàn luận chuyện thi đấu quần vợt công khai, sau đó lại chém gió nói xấu quan chức trong trường, cùng với mỗi năm tỉnh nào đó thu một trăm năm mươi triệu phí đường cao tốc, thậm chí Tống Tiểu Tây còn biết chuyện cũ của Lý Duy Diệp, anh vốn quyết định học luật, bị cha đe dọa dụ dỗ một phen cuối cùng theo chọn khoa kinh doanh, kết thúc bữa ăn hai người cũng coi là trò chuyện vui vẻ với nhau.

Sau đó trên đường đưa cô về nhà Giang Thừa Mạc, Lý Duy Diệp cười: “Thật ra anh sớm nhớ tới một câu bát quái, có phải hay không Giang công tử như lời đồn, là người rất độc quyền nhóm máu AB?”

“Loại lời đồn này truyền tới từ đâu? Anh ấy đúng là nhóm máu AB.”

Anh “Ừ” một tiếng: “Còn có, hôm nay anh tùy tiện rủ em ra ngoài, hi vọng em bỏ qua cho.”

“Là anh mời khách mà, làm sao em có thể để ý. Hơn nữa các hấp hôm nay thật ngon.”

Lý Duy Diệp vẫn cười: “Em thích là tốt rồi.”

Xe phía trước chợt bật đèn nháy màu vàng, Lý Duy Diệp đang câu được câu không nói chuyện phiếm với cô, bông nhiên thu lại tươi cười, nhanh chóng đạp phanh.

Hai người cũng không tự chủ lao về phía trước, Tống Tiểu Tây nghe được một tiếng rầm, nhưng mà không có nhìn ra được bên ngoài xe. Cô dò xét một lúc lâu, lúc này mới thấy một người đàn ông ngã sấp xuống.

Lý Duy Diệp đã cởi dây an toàn xuống xe, nâng người kia dậy, cách cửa kính có thể nhìn miệng anh ta khẽ nhúc nhích, không biết đang nói gì. Nghiêm khắc mà nói, Lý Duy Diệp lái xe cực kỳ tốt, hơn nữa tuân thủ luật pháp, đèn đỏ dừng đèn xanh đi, nơi này không phải chỗ băng qua đường, phần lớn tai nạn này thuộc trách nhiệm của đối phương. Tống Tiểu Tây đi theo xuống xe, tiếng nói của Lý Duy Diệp trở nên rõ ràng hơn: “Nơi này không có lối băng qua đường, anh lại cuống cuồng đi băng qua đường cái. Xe của tôi bị anh làm trầy xước rồi, ngoại trừ xước xát mu bàn tay anh cũng không có gì trở ngại, nếu còn yêu cầu cái gì, có phải hơi quá đáng hay không? Nơi này cùng là trung tâm thành phố, khẳng định là thu hình lại, anh thật sự muốn làm điều đó?”

Lúc anh nói câu này miệng vẫn hơi ẩn ẩn nụ cười như trước, thậm chí còn cầm giúp người kia một cái túi căng phồng. Người đàn ông kia nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, bỗng nhiên đoạt túi to trong tay anh, cũng không quay đầu lại đi thẳng.

Tống Tiểu Tây nhìn bóng lưng người kia, bỗng nghiên liên tưởng, nếu việc này đổi thành Giang Thừa Mạc, đối với kẻ lừa bịp tống tiền này, chắc chắn anh sẽ không kiên nhẫn lãng phí võ mồm. Nếu đối phương là phụ nữ có lẽ dựa vào lễ nghi ý tứ anh sẽ trấn an vài câu, tuy khẳng định trong lòng không tình nguyện; còn đối phương là đàn ông, anh sẽ phân tích tình huống chung chung rồi lập tức viết một chuỗi số điện thoại đưa qua, sau đó keo kiệt phun ra mấy chữ, công ty luật XX, có yêu cầu gì mời gọi.
Bình Luận (0)
Comment