Giữa phố phường đông đúc của Kinh Kì, người ta rất dễ bắt gặp bóng dáng một người thiếu nữ quỳ hàng giờ dưới đất, váy áo màu hồng đầy những mảnh chấp vá đủ kiểu buông dài xuống đất, có thể thấy góc áo cùng gương mặt của nàng lấm lem bùn đất.
Nàng tay ôm một chiếc tỳ bà đã cũ không ngừng khảy lên những khúc nhạc ưu sầu mà đôi mắt dường như ngấn lệ.
""Bán thân chôn cha""
Chỉ một dòng chữ ngắn gọn ấy là có thể cô đọng ngắn nhất vì sao nàng lại quỳ gối hàng giờ trên phố, vì sao nàng nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nhưng điều thảm hại nhất chính là không một người nào chịu bỏ tiền ra để mua cô gái nghèo tội nghiệp.
Tiếng tỳ bà ưu thương vô tình lọt vào tai của một nam tử khiến hắn đột nhiên cảm thấy mình và người đó đồng bệnh tương lân, vả lại vô cùng thấu hiểu.
""Phu xe! Ông dừng lại một chút!"" Giọng nam tử vang lên trầm ấm như một thanh âm trong trẻo vô tình lạc lối giữa một phố xá đông đúc và thanh âm không ổn định.
Người phu xe thắng dây cương ngựa ngoái đầu vào trong xe hỏi khẽ: ""Vương gia, có vấn đề gì sao?""
Nam tử một tay vén mành xe, một tay chỉ ra ngoài phố, giọng nói ôn nhu hỏi lại: ""Có phải bên kia có một người đang đánh tỳ bà không?""
Người phu xe hướng mắt nhìn theo tay hắn chợt thấy quả thực có một người quỳ gối đang đánh đàn tỳ bà, lão lại quay vào trong bẩm: ""Thưa, phải, đó còn là một vị cô nương!""
Nam tử nghe lời xác nhận liền bước xuống xe ngựa, ngọc bội kỳ lân khẽ gõ. ""Ông ở đây chờ ta một lát"" Nói rồi lại ngoái đầu ra sau bảo Từ Lĩnh: ""Lĩnh, ngươi theo ta""
Từ Lĩnh tiến lên đỡ hắn an toàn xuống rồi cầm tay hắn dìu đi. Nam tử tỏ vẻ không được vui bèn rụt tay lại: ""Ta bảo ngươi đi theo không phải để dìu ta, ta sống nơi đây đã quen nên ngươi không cần dìu dắt! ""
Từ Lĩnh bất đắc dĩ lắc đầu rồi im lặng lùi lại phía sau. Ai bảo hắn chỉ là một tên cận vệ nhỏ bé!
Nam tử mặc trường bào tiếp tục chậm rãi tiến lên phía trước vài bước, Từ Lĩnh theo sau đột nhiên lại nói ""Vương gia, phía trước có một hòn đá chắn đường, ngài nên sang phải một bước thì hơn""
Nam tử tiến lên dùng chân khua về trước quả thực đã động một vật gì cứng cứng, hắn liền gật đầu rồi bước sang phải.
Vương gia người đúng thật là cứng đầu!
Từ Lĩnh vội vàng theo phía sau hắn, lại gạt hòn đá sang một bên, không khéo lát vương gia quay người lại không cẩn thận trượt té.
Nam tử tiến đến trước mặt nàng im lặng lắng nghe từng rung động của sợi dây và hơi thở đều đều trong khí quản của nàng, vô tình lại nhận ra...
""Đàn hay lắm!""
Vị cô nương nghe khen bèn cúi đầu tạ lễ, nàng hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt đen đặc mà sâu thẳm nằm dưới cặp chân mày trên gương mặt tuấn lãng của người đối diện.
Từ Lĩnh thấy thế vội vàng ra hiệu cho vị cô nương kia biết rằng nam tử đó không hề nhìn thấy. Nàng có một chút kinh ngạc, không ngờ một vị vương gia đường đường nam nhi lại không hề nhìn thấy. Quả thực rất đáng tiếc.
""Ngươi vì sao lại ở đây đàn tỳ bà?""
Mắt hắn không thể nhìn, miệng nàng không thể nói, nàng chỉ còn cách đem đàn ra gảy một khúc xem như đáp lời.
""Hồi bẩm vương gia, tiểu nữ đã sớm mất mẹ, chỉ còn lại phụ thân, nhưng thật không may phụ thân cũng vì đau yếu mà qua đời, tiểu nữ lại không có đủ tiền hậu táng cha chu đáo nên mới ở đây bán mình""
Nàng cũng chẳng biết hắn có thể nghe hiểu hay không nhưng vì bản thân không thể nói mà mắt hắn lại mù nên chỉ còn một cách duy nhất là đàn cho hắn nghe, mong rằng hắn có thể hiểu được một chút.
Từ Lĩnh đứng một bên cảm thấy vô cùng khó chịu vì nữ tử quỳ dưới kia lại ngang nhiên phớt lờ lời nói của vương gia, xem ngài như là không khí, bộ nàng ta chán sống chắc.
Hắn vội tiến lên, giọng điệu vô cùng ác bá: ""Nha đầu kia, vương gia là đang hỏi ngươi đó!""
Nàng nghe thế biết ngay hắn là không hiểu lời nói trong tiếng đàn bèn lặng lẽ cúi đầu, u a vài tiếng.
Vẫn là vị nam tử kia ôn nhu và hiền hậu hơn, hắn gạt Từ Lĩnh sang một bên rồi nói: ""Ngươi đừng hung hăng quá kẻo làm sợ người ta, ngươi nên để ý thái độ thì hơn, dẫu sao chúng ta cũng không phải cường hào ác bá! Nàng không nói được""
Từ Lĩnh lúc này mới ngộ ra, hắn thấy vô cùng xấu hổ bèn xoa xoa chóp mũi, ngượng ngùng buông một câu: ""Xin lỗi! Tại hạ đã thất lễ!""
Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn nở một nụ cười rồi nhanh nhẹn lắc đầu, ý bảo ""Không sao, ta đã quen rồi!"" Nhưng nàng lại vô cùng ngạc nhiên rằng vị vương gia kia lại có thể nghe hiểu những câu từ nàng gửi thông qua âm luật. Để khẳng định, nàng lại tấu một khúc dài ba tiếng.
""Ngươi nghe hiểu?""
Nam tử bật cười, đầu khẽ gật, lại hỏi: ""Tên ngươi là gì?""
Một chuỗi âm dài ba tiếng nữa lại vang lên. Nam tử mù như hiểu được liền nói: ""Ba thanh đều trầm, nếu ta đoán không lầm.. tên ngươi là Lâm Gia Tuệ""
Cả Từ Lĩnh và nàng đều hết thảy ngạc nhiên, Từ Lĩnh ở bên cạnh hắn bao lâu nay cũng chỉ biết hắn có tài hội họa, có trí nhớ tốt, hai tai lại vô cùng thính nhạy nhưng không ngờ hắn còn một biệt tài nghe tiếng đàn liền hiểu được người khác muốn nói những gì, Từ Lĩnh ta cam bái hạ phong!
Lâm Gia Tuệ thấy đúng liền ra sức gật đầu nhưng lại nhớ hắn không nhìn thấy được bèn chạm nhẹ vào sợi dây đàn khiến nó rung lên một tiếng: ""Phải!""
""Được, ta sẽ mang ngươi về phủ, hậu sự của cha ngươi ta sẽ cho người xử lý ổn thỏa, ngươi nguyện ý hay không nguyện ý?""
Lâm gia tuệ vui mừng khôn xiết, nàng không ngừng dập đầu xuống đất để tạ ơn, Từ Lĩnh cái hiểu cái không nhưng bản thân cũng biết không thể để một nữ nhân cứ dập đầu thế mãi bèn đỡ nàng đứng dậy: ""Ngươi không cần phải đa tạ, sau này ngươi sẽ là nha hoàn của Tấn vương phủ. Mau đứng dậy!""
Lâm Gia Tuệ lại ra sức gật đầu, bởi vì quỳ gối đã lâu nên các khớp đều sưng phồng lên hết khiến nàng thoáng chốc ngã choạng về phía trước, cũng may có Từ Lĩnh kịp thời giữ tay nàng lại: ""Không sao chứ?""
Nàng vui vẻ lắc đầu, tay lại vớ lấy chiếc đàn cũ ôm vào trong lòng, xem chừng đã định thần lại được, nàng bước dần theo nam tử kia đi về phía hoàng hôn nhưng bước chân vẫn xiêu vẹo ngả nghiêng về trong bóng nắng chiều dần tắt.