Hôm nay Thẩm Thanh Huyền được về sớm, nhưng thiếu niên nhà y vẫn chưa về.
Chu Trì gửi tin nhắn cho y: “Đừng lo, Tiểu Thâm thông minh như thế nhất định sẽ thi tốt.”
Thẩm Thanh Huyền mà lo á? Thi tốt nghiệp tiểu học thôi mà, sao có thể làm khó Đế tôn Tâm Vực?
Hmm … nghe có vẻ khá kỳ quặc, tại sao Đế tôn Tâm Vực phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp tiểu học?
Nếu tin này bị tuồn ra, đảm bảo có thể vinh quang đứng đầu đề ở Thiên Đạo lẫn Tâm Vực, náo nhiệt suốt mấy ngàn năm.
Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã thấy buồn cười, không khỏi cong môi, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
Cố Kiến Thâm đã về.
Thiếu niên mười hai — mười ba tuổi đã trút đi vẻ non nớt, trở nên tuấn tú cao gầy.
Hòa vào thể xác này hơn mười năm, linh hồn Cố Kiến Thâm đã gần như dung hợp hoàn toàn.
Thẩm Thanh Huyền đứng trên lầu nhìn, bên môi vẫn treo ý cười không cách nào kìm nén.
Y nhìn hắn như thấy được thiếu niên Cố Kiến Thâm ở Vạn Pháp tông — người đã tương ngộ, kết duyên với y rồi lại vì mệnh số mà xa nhau.
Người ấy là mối tình đầu của Thẩm Thanh Huyền, là tình cảm chân thành mà y đã vất vả chờ đợi suốt trăm triệu năm mới tìm lại được.
Nhận ra ánh mắt của y, Cố Kiến Thâm ngửa đầu, đôi ngươi đen láy đối diện với y.
Thẩm Thanh Huyền thu lại cảm xúc trong mắt, dịu giọng hỏi: “Sao rồi?”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra thấy rõ, nhưng rồi cúi đầu thật nhanh, bước lên cầu thang đến bên cạnh y: “Rất dễ dàng.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Có thể đứng nhất trường không?”
Cố Kiến Thâm đáp: “Tròn điểm.”
Thẩm Thanh Huyền vui mừng, chống khuỷu tay lên lan can rồi nhàn nhã nhìn hắn: “Tự tin vậy sao?”
Tầm mắt Cố Kiến Thâm rơi trên ngón tay trắng nõn của y: “Không phải tự tin, là chuyện đương nhiên mà thôi.”
Thẩm Thanh Huyền cũng biết chẳng có gì khó, song vẫn muốn trêu hắn: “Nếu thiếu vài điểm thì sao đây?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không có khả năng.”
“Nhưng nếu?”
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn y: “Bố nói xem.”
Thẩm Thanh Huyền suy tư, không biết nên làm gì, phạt hắn ư? Thôi không nỡ.
“Vầy đi.” Thẩm Thanh Huyền nói, “Nếu con thi được tròn điểm, bố sẽ đồng ý một điều kiện của con.”
Đôi mắt Cố Kiến Thâm sáng lên, nghiêm túc nhìn y: “Gì cũng được ư?”
Thẩm Thanh Huyền tò mò hỏi: “Con muốn cái gì sao?” Dù không được tròn điểm, chỉ cần hắn muốn y vẫn sẽ thỏa mãn.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Đợi có kết quả sẽ nói bố biết.”
Dám nhử mồi y hả! Thẩm Thanh Huyền tiếp lời: “Được, chỉ cần con thi được tròn điểm, con nói gì bố cũng đồng ý.”
Cố Kiến Thâm thôi không nhìn y nữa, xoay người nói: “Ăn cơm thôi.”
Thẩm Thanh Huyền đồng ý.
Lúc Cố Kiến Thâm ba tuổi, vì đứng vững gót chân mà Thẩm Thanh Huyền không thể không rời xa hắn, những năm về sau, Thẩm Thanh Huyền luôn cố gắng ở bên hắn từng phút từng giây.
Dù ban ngày có bận thế nào, đến tối y vẫn nhất định sẽ về.
Ba năm trước, hai người chính thức chia phòng ngủ.
Thiếu niên mười tuổi nên có không gian của mình, khi Cố Kiến Thâm chủ động yêu cầu, Thẩm Thanh Huyền mới giật mình tỉnh ngộ.
Thế là y vội vàng kêu người chuẩn bị thỏa đáng, cứ vậy hai người chia phòng.
Khi trẻ con đã lớn thì đây là việc tất nhiên, nhưng sau khi chia giường, Thẩm Thanh Huyền lại không thích ứng bằng Cố Kiến Thâm …
Hên là thân thể này không cần đêm nào cũng ngủ, thế là y dứt khoát tăng ca, tranh thủ thêm chút thời gian cho ban ngày.
Dùng cơm xong, Cố Kiến Thâm nói: “Bên ngoài mát lắm, mình ra ngoài dạo chút nhé?”
Thức ăn đêm nay khá ngon, Thẩm Thanh Huyền ăn không ít nên cũng muốn ra ngoài dạo, y đứng dậy nói: “Được.”
Hai người họ ra ngoài đi vòng vòng quanh trang viên.
Lúc này đang là mùa hè nóng rực, dù màn đêm buông xuống thì bên ngoài vẫn đọng lại chút hơi nóng còn sót lại của ban ngày.
Được cái trong vườn trăm hoa đua nở trông rất đẹp, đi dạo rất chi là thích ý.
Thẩm Thanh Huyền trò chuyện với Cố Kiến Thâm câu có câu không, bầu không khí không khác gì với những đôi cha con bình thường trên thế gian này.
— Xem trọng nhau, lại có một khoảng cách vi diệu.
Thẩm Thanh Huyền hưởng thụ buổi tối được ở cùng Cố Kiến Thâm, cảm giác yên tĩnh này khiến y an tâm đến lạ.
Thỉnh thoảng, Cố Kiến Thâm sẽ liếc nhìn y, nhưng chỉ thoáng qua một cái liền dời đi ngay.
Dạo được nửa tiếng, trán Cố Kiến Thâm rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, nói: “Nóng sao?”
Cố Kiến Thâm nói: “Cũng tàm tạm.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Người trẻ tuổi thì sức lửa lớn, dễ ra mồ hôi.”
Cố Kiến Thâm nhíu mày cực nhẹ, chẳng nói năng gì.
Những lúc Thẩm Thanh Huyền không chú ý, tầm mắt hắn luôn dao động trên người y.
Trong đêm hè khô hanh và không khí đượm buồn, Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh thong dong, da thịt trắng nõn phảng phất như ngọc lạnh cách nhiệt, hiện ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng, không đổ một giọt mồ hôi nào.
Y không hề thấy nóng, nhưng hắn lại nóng đến nỗi mồ hôi ướt đẫm lưng.
Thật sự do tuổi sao? Không … hắn đã gặp rất nhiều người trưởng thành, chẳng hạn như giáo viên dạy toán được nữ sinh tôn sùng là nam thần kia – vẫn mồ hôi nhỏ giọt trong mùa hè như thường, trán đọng từng lớp khiến người nhìn mà khó chịu.
Song người bên cạnh hắn thì lại không.
Y luôn sạch sẽ, gọn gàng và thoải mái như thế, khiến người ta nhịn không được muốn đến gần.
Cố Kiến Thâm hoảng hốt hoàn hồn, lông mày nhíu chặt.
“Đi thôi, về nào.” Thẩm Thanh Huyền chẳng ngại mình nóng hay không, nhưng y lại không muốn Cố Kiến Thâm mệt.
Cố Kiến Thâm ấp úng nói: “Vâng.”
Hai người lại cùng trò chuyện suốt đường về, vừa vào nhà, khí lạnh bỗng ùa tới, Cố Kiến Thâm bình tĩnh hơn nhiều, nói: “Con đi làm mát một chốc.”
Thẩm Thanh Huyền khoát tay: “Đi đi.”
Cố Kiến Thâm lên cầu thang, đoạn quay đầu nhìn y: “Lát nữa …”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Cùng nhau xem phim nhé?”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Dạ.”
Thẩm Thanh Huyền cũng cười theo.
Với độ tuổi hiện giờ của Cố Kiến Thâm, y hoàn toàn đoán không ra, nghe nói lúc dậy thì con cái sẽ phản nghịch và ghét bố mẹ lắm, cho nên Thẩm Thanh Huyền rất cẩn thận, sợ chọc hắn phiền.
Y muốn cho Cố Kiến Thâm một cuộc sống hạnh phúc, cho nên mỗi giai đoạn đều rất chú ý, cố gắng đảm bảo một cách tốt nhất!
Nhưng dẫu có cẩn thận ra sao, y vẫn không tài nào đoán được tâm tư cong vẹo mười tám khúc của thiếu niên tuổi dậy thì.
Hai người cùng xem bộ phim khoa học viễn tưởng mới ra mắt gần đây, nội dung nào là phi thuyền, nào là người ngoài hành tinh, nào là hố đen vũ trụ, còn có lý luận về thời gian, giảng thuật một mớ thứ, cuối cùng lại quay về với những cảm xúc đơn giản nhất, khá là thú vị.
Thẩm Thanh Huyền xem mà hứng thú không thôi, sau khi kết thúc vẫn còn chưa đã ghiền: “Thật thú vị.”
Cố Kiến Thâm hoàn hồn: “Vâng.”
Thẩm Thanh Huyền bàn luận với hắn về nội dung phim, Cố Kiến Thâm căn bản không xem được gì, nhưng may là trước đó hắn đã xem bộ phim này, cho nên vẫn đáp lại đâu ra đó.
Cuộc trò chuyện này kéo dài khá lâu, Thẩm Thanh Huyền nhìn đồng hồ nói: “Cũng trễ rồi, con đi ngủ sớm đi.”
Cố Kiến Thâm chần chờ.
Thẩm Thanh Huyền tưởng hắn chưa muốn ngủ nên bảo: “Nếu con chưa mệt thì chơi chút đi, nhưng đừng quá muộn.”
Cố Kiến Thâm thật sự không tìm được lý do giữ y lại, đành phải nói: “Lăn qua lăn lại cả ngày con cũng mệt rồi, con ngủ trước đây.”
Hai người chúc ngủ ngon nhau, Thẩm Thanh Huyền vào thư phòng làm việc.
Cố Kiến Thâm quay về phòng mình, đứng đó một hồi thì mở máy chiếu, xem bộ phim mà hắn đã nghiền ngẫm vô số lần.
Phim sản xuất từ sáu năm trước nên chẳng có hiệu ứng hoa lệ như hiện giờ, nhưng lại tái hiện cuộc đời của người ấy một cách chân thực.
Cố Kiến Thâm nhìn quốc sư Vệ quốc trên màn ảnh, trong tâm trí lại hiện lên hình bóng người khác.
Hắn không biết vì sao mình lại si mê bộ phim này đến thế, khi lấy lại tinh thần thì đã không còn cách nào từ bỏ.
Hắn muốn xem, muốn biết, muốn hiểu và tìm tòi nghiên cứu.
Hắn âm thầm tìm rất nhiều tài liệu liên quan đến Tần Thanh và Vệ Thâm, liên tục kiếm tìm, ngay cả hắn cũng không biết mình đang tìm cái gì.
Nhưng vào những lúc trái tim hắn đập liên hồi không thể kiểm soát, bộ phim này có thể giúp hắn bình tĩnh trở lại.
Trái tim hắn luôn đập vì một vài nguyên do khó thể giải thích.
Đáng buồn thay, nguồn gốc của chúng đều bắt nguồn từ người kia.
Người thân duy nhất của hắn, người mà …
Cố Kiến Thâm không muốn nghĩ thêm, trăn trở xem bộ phim kia suốt một đêm.
Hôm sau là một ngày nắng, trời xanh vạn dặm, kỳ diệu thay nhiệt độ không cao, không còn nóng như trước.
Thẩm Thanh Huyền cứ tưởng hôm nay sẽ mưa, có điều không mưa mới tốt, đúng lúc y có thể dẫn Cố Kiến Thâm ra ngoài một chuyến.
Y vừa xuống lầu, cửa phòng Cố Kiến Thâm đúng lúc mở ra, thiếu niên bước ra với dáng vẻ ủ rũ.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Chào buổi sáng.”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Ngủ không ngon sao?”
Thực ra hắn đã không ngủ một đêm, nhưng vẫn giữ tinh thần đáp: “Vẫn ổn ạ.”
Thẩm Thanh Huyền không hỏi thêm, y từng xem sổ tay hướng dẫn nuôi con, nghe nói thiếu niên tuổi này sợ nghe bố mẹ lải nhải nhất, y cũng chẳng muốn làm một “người già” lải nhải đâu.
Lúc dùng điểm tâm, Thẩm Thanh Huyền nói với hắn: “Hôm nay con có kế hoạch gì không?”
Cố Kiến Thâm đáp rất nhanh: “Không ạ.”
Thế là Thẩm Thanh Huyền bảo: “Vậy chúng ta đến thăm mẹ con đi.”
Cố Kiến Thâm sững sờ thấy rõ.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đáng lẽ ngày mốt mới đi, nhưng ngày mốt bố có một cuộc họp phải ra ngoài, nên chọn hôm nay luôn vậy.”
Cố Kiến Thâm tất nhiên đồng ý: “Vâng.”
Từ khi còn bé, mỗi tháng Thẩm Thanh Huyền sẽ dẫn Cố Kiến Thâm đến thăm Cố Phi.
Hiện giờ sức khỏe Cố Phi đã không còn đáng ngại, nhưng vẫn không tỉnh, y học không cách nào giải thích, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại thấp thoáng nhận ra.
Cố Phi không muốn tỉnh lại, có lẽ lúc thay y chặn súng thì cô đã buông xuôi tất cả.
Sau khi Tạ Uẩn chết, cô vì sinh con mà kiên cường sống, đến khi Cố Kiến Thâm được sinh ra, cô vẫn rất lạc quan, vì cô muốn chăm sóc cốt nhục duy nhất của hai người.
Thế nhưng … Thẩm Thanh Huyền gánh vác trách nhiệm của cô, chăm sóc Cố Kiến Thâm vô cùng tốt, dù có thể giúp Cố Phi đỡ mệt, nhưng cũng đồng thời khiến cô không còn lo lắng như trước.
Cô cũng muốn nhìn Cố Kiến Thâm trưởng thành, nhưng Tạ Hồng Nghĩa truy đuổi không dứt khơi dậy nỗi tuyệt vọng trong lòng cô, sự thống khổ ấy giam cầm linh hồn cô, khiến cô quyết định hy sinh.
Tạm thời Thẩm Thanh Huyền không nghĩ được cách, có lẽ cô có thể tỉnh lại, mà có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có hy vọng, y sẽ không từ bỏ.
Bọn họ lái xe đến một trại an dưỡng nằm trên núi.
Thẩm Thanh Huyền xây riêng bệnh viện này cho Cố Phi, chung quanh được canh giữ nghiêm ngặt, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cũng là người của mình.
Dạo trước Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy tò mò, nhưng hiện giờ mỗi khi đến đây, hắn luôn cảm thấy không thoải mái, sự khó chịu khó thể hình dung cứ vờn khắp người hắn.
Kiến trúc trên ngọn núi này tựa như một “tòa thành”, bên trong là mỹ nhân ngủ say trong đồng thoại.
Mà mỹ nhân này, chẳng ai có thể gọi tỉnh.
Thẩm Thanh Huyền không được, hắn cũng không được.
Cố Kiến Thâm không thể nói rõ cảm giác với mẹ mình là như thế nào.
Lúc chưa đi học, hắn cảm thấy có bố đã đủ, Thẩm Thanh Huyền đã cho hắn một gia đình rất hoàn mỹ rồi.
Thế mà sau khi đến trường, hắn mới ý thức được mọi người thích mẹ nhất, ỷ lại vào mẹ nhất, viết văn đều là ca tụng mẹ mình.
Lúc ấy Cố Kiến Thâm mới nhận ra mẹ là một sự tồn tại rất quan trọng, hắn nghiêm túc nhìn Cố Phi, muốn tìm thứ cảm giác được gọi là tình thương của mẹ.
Nhưng mà …
Hắn lại chỉ có thể nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, nhìn hai mắt cô nhắm chặt, nhìn cô dù hôn mê vẫn có thể dễ dàng cướp đi tâm trí của người đàn ông bên cạnh hắn.
Nhận ra mình vừa nghĩ gì, Cố Kiến Thâm hít sâu, lập tức chặt đứt những suy nghĩ miên man ấy.