Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 137

Rạp chiếu phim này cũng được Thẩm Thanh Huyền chọn lựa kĩ càng, chỉ cần nhấc tay vịn ở giữa lên, hai người sẽ không còn khoảng cách nữa, có thể xích lại gần nhau hơn.

Phim kinh dị đáng sợ cỡ nào? Hình ảnh ma quỷ chấn động, phối với nhạc nền rùng rợn, “dọa” Tôn chủ đại nhân sợ tới mức muốn mang thai!

Sợ thì nên làm gì? Đương nhiên phải tìm sự an ủi, tìm an ủi ở đâu, đương nhiên ở ngay bên cạnh rồi.

Thẩm Thanh Huyền đánh bàn tính vang lạch cạch, có thể nói là tốn công suy tính hết lòng.

Bộ phim này cho y một sự trợ giúp rất lớn, càng về sau càng ghê rợn, những phân đoạn cao trào liên tục xuất hiện,  Thẩm Thanh Huyền nắm chặt tay Cố Kiến Thâm, dính sát rạt vô hắn, cho đến khi … tay Cố Kiến Thâm đặt trên eo y, đầu óc hắn như bị ma quỷ trong phim ăn mất, trống rỗng một mảnh.

Nếu để đạo diễn – người cố gắng dọa khán giả sợ ú tim – thấy được vẻ mặt cười khúc khích sáng lạn này của y, dự là sẽ muốn rửa tay chậu vàng, từ nay về sau nói tạm biệt với phim kinh dị! Quay phim kinh dị cái cục cớt? Sắp bị người ta biến thành phim tình cảm luôn rồi, được chưa!

Thẩm Thanh Huyền cực kỳ hăng hái, về sau thì trực tiếp ôm hắn luôn, rúc trong ngực hắn, muốn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu.

May mà rạp phim này đã được bố trí từ trước, bằng không bị ai bắt gặp cảnh này, đảm bảo đều sẽ thốt lên “Úi chà, hí hí”.

Rốt cục … bộ phim cũng kết thúc.

Hai người nhìn chằm chằm danh sách nhân viên, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.

Thẩm Thanh Huyền còn chơi chưa đủ, Cố Kiến Thâm thì vẫn chưa muốn tỉnh.

Nhưng phim đã hết rồi, đèn trong rạp bật sáng, hào quang chói mắt bất thình lình hiện ra kéo Cố Kiến Thâm từ mộng về với sự thật.

Nụ cười trên môi hắn tan biến, sau đó trào dâng những cảm xúc phức tạp, cùng với sự chán ghét bản thân càng thêm nặng nề.

Thẩm Thanh Huyền buộc lòng đứng dậy, thở nhẹ một hơi: “Hết rồi.”

Cố Kiến Thâm thấp giọng đáp: “Ừ.”

Thẩm Thanh Huyền tổng kết: “… Thật đáng sợ.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười, chỉ tiếc ý cười không lan tới đáy mắt, chỉ hiện hữu bên ngoài, miễn cưỡng che đậy suy nghĩ xoắn bện.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với hắn: “Nhưng dù sao cũng rất thú vị.”

Y nhìn Cố Kiến Thâm, từ tốn nói: “Đợi có cơ hội chúng ta lại đi xem, có người xem cùng sẽ không còn đáng sợ nữa.”

Vì câu nói của y mà trong lòng Cố Kiến Thâm trào dâng niềm vui sướng, song ngay sau đó lại bị sự bất đắc dĩ sóng gió động trời bao trùm, hắn đáp: “Vâng.” Nhưng trong bụng thì lại nghĩ, sẽ chẳng còn lần sau nữa, đây là uống rượu độc giải khát, cứ tiếp tục thì chỉ càng lún càng sâu, đến khi triệt để mất kiểm soát, hủy diệt sẽ không chỉ còn là mình hắn.

Phần ăn tình nhân, xem phim ma … kế hoạch của Tôn chủ đại nhân xong rồi?

Không, tiếp theo vẫn còn màn kịch rất quan trọng.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đã trễ rồi, chúng ta về nhà ăn tối đi.”

Cố Kiến Thâm tất nhiên nghe theo y.

Mỗi ngày nhà cũ đều được cung ứng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, Thẩm Thanh Huyền không cho đầu bếp chuẩn bị mà định tự mình xuống bếp.

Y gọi Cố Kiến Thâm: “Đến phụ bố một tay nào.”

Không phải ai cũng bảo khi người đàn ông nấu cơm là quyến rũ nhất sao? Tôn chủ đại nhân quyết định mê hoặc Cố Kiến Thâm.

Song thực tế y nào biết nấu cơm? Y đứng đó nhìn thôi đã đủ choáng váng rồi.

Cố Kiến Thâm nói: “Muốn con làm gì?”

Sở trường của Thẩm Thanh Huyền không nhiều, chỉ biết làm cơm Tây đơn giản: “… Nướng sườn dê đi.”

Cố Kiến Thâm săm soi nguyên liệu nấu ăn, nói: “Để con làm cho.”

Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc: “Con biết chế biến à?”

Điểm tốt của việc trọ ở trường được thể hiện rõ vào những lúc thế này. Cố Kiến Thâm trọ ở ký túc xá đơn, mọi thứ đều có đủ, thực chất hắn không cần phải tự nấu, nhưng không biết vì sao khi nghĩ đến Thẩm Thanh Huyền học nấu ăn từ Cố Phi, hắn liền thấy ngột ngạt, bất tri bất giác luyện thành nửa đầu bếp.

Ban đầu Thẩm Thanh Huyền định thể hiện tài năng nấu nướng, mê hoặc lão công nhà mình, kết quả bị lão công mười tám tuổi mê hoặc ngược lại.

Đúng là trên mạng nói không sai, đàn ông biết nấu ăn đẹp giai nhất.

Thẩm Thanh Huyền nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, cực kỳ vui mừng: “Lợi hại quá.”

Trái tim Cố Kiến Thâm nóng lên, khiêm tốn đáp: “Không biết mùi vị ra sao.”

“Thơm vậy nhất định ngon lắm.”

Thực ra Cố Kiến Thâm muốn biết … hắn làm ngon hơn, hay mẹ hắn nấu ngon hơn, nhưng đừng nói chi là hỏi, suy nghĩ này vừa hiện hữu trong đầu đã khiến hắn cảm thấy mình thật xấu xa rồi.

Vì suy nghĩ ấy mà trái tim Cố Kiến Thâm lại trĩu nặng, nụ cười trên khóe môi cũng giữ không được.

Thẩm Thanh Huyền: “Con cũng nếm thử xem, thật sự rất ngon.”

Cố Kiến Thâm gắp một miếng thịt sụn ngoài sém trong mềm, cho vào miệng mà chỉ thấy nhạt như nước ốc.

Thẩm Thanh Huyền khen không dứt, khen hết lần này tới lần khác, hận không thể khen Cố Kiến Thâm lên trời.

Không chỉ vì hắn là người yêu của mình, mà còn vì tay nghề đâu ra đó, Tôn chủ đại nhân thực sự tâm phục khẩu phục.

Ăn xong, Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Ăn hơi no, ra ngoài tiêu thực chút nhé?”

Trái tim vừa mới chìm xuống của Cố Kiến Thâm lại bị lôi lên, treo rõ cao, cực kỳ hỏng bét.

Thẩm Thanh Huyền giục hắn: “Đi thôi, ra ngoài dạo một vòng.”

Cố Kiến Thâm làm sao có thể từ chối, đành phải theo y ra ngoài.

Đã lâu bọn họ không tản bộ trong vườn hoa, cứ như lần trước đã là chuyện quá đỗi xa xôi rồi, xa như một giấc mơ kiếp trước.

Cố Kiến Thâm thấy lòng vắng vẻ, vừa cảm thấy thế là không được, lại vừa khước từ không nổi, chỉ có thể như một chú cá nằm trên thớt, bất đắc dĩ đợi kết cục sau cùng.

Hai người đi khoảng năm – sáu phút, đột nhiên ánh đèn lóe lên, tạch một tiếng, toàn bộ đèn quanh vườn hoa bỗng dưng tắt hết.

Vườn hoa mênh mông lập tức chìm sâu vào bóng tối.

Thẩm Thanh Huyền kêu một tiếng, liều mạng nắm chặt tay Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm cũng giật mình, ôm y mà chẳng thèm đắn đo: “Không sao đâu.”

Thẩm Thanh Huyền cong môi, đôi mắt ẩn náu trong đêm toàn là ý cười, nhưng giọng vẫn run rẩy: “Sao … sao rồi?” Thanh giọng run rẩy thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn biểu cảm – cố tỏ ra không sợ nhưng thực chất sợ chết khiếp.

Nếu sau này Tôn chủ đại nhân không muốn làm cha đỡ đầu cho hắc đạo nữa, gia nhập giới giải trí cũng có thể nổi rất nhanh.

Cố Kiến Thâm sao mà chịu được? Hắn đau lòng khôn tả, dùng sức ôm y, dịu dàng an ủi: “Chắc mạch điện có vấn đề, con gọi điện …”

Hắn vừa dứt lời, đèn đã sáng lên.

Thẩm Thanh Huyền không dám để chúng tắt quá lâu, dù gì nhà cũ rất quan trọng, lỡ đâu có người nhân đó xông vào thì phiền phức lắm.

Với năng lực của y, dù có thật sự “phóng hỏa hí chư hầu”(*) cũng chẳng sợ gặp chuyện không may, nhưng y sợ Cố Kiến Thâm hoài nghi, cho nên biết dừng lại đúng lúc.

(*) Điển tích về việc Chu U Vương đốt lửa cho chư hầu đến để chọc Bao Tự cười. Một ví dụ điển hình về mối họa hồng nhan.

Đèn sáng, hai người còn ôm nhau nữa thì rất là kỳ cục.

Cố Kiến Thâm vội vã buông tay, tầm mắt rơi trên đất, không dám nhìn loạn đi đâu hết.

Thẩm Thanh Huyền vẫn còn “sợ hãi”, nói sao cũng không chịu buông tay hắn.

Cố Kiến Thâm mở lời nhằm phân tán lực chú ý: “Lát nữa kêu người đi kiểm tra xem, tránh để lại tai họa ngầm.”

Xem đi, dù chỉ mới mười tám tuổi nhưng cái tính cẩn thận đã là bản năng rồi. Có điều Thẩm Thanh Huyền không phục, cẩn thận như thế sao không nhận ra y đang quyến rũ hắn? Đáng giận.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ừ, về thôi, để bố kêu họ kiểm tra.”

Hai người vẫn còn nắm tay, Cố Kiến Thâm thử giãy ra, Thẩm Thanh Huyền lại nắm chặt hơn, vốn dĩ Cố Kiến Thâm đã phản kháng rất yếu rồi, cứ thế đẩy qua đẩy lại, tay hai người vẫn chưa từng buông.

Về nhà, Thẩm Thanh Huyền làm bộ làm tịch cho người đi tìm “sự cố”, Cố Kiến Thâm lên lầu, cảm thấy cả ngày hôm nay như đang nằm mơ, vô cùng không chân thật.

Để tránh suy nghĩ miên man, hắn vào phòng tập thể hình, liều mạng tiêu hao tinh lực dồi dào của mình.

Thẩm Thanh Huyền biết chặt lòng có chừng mực, đặc biệt dành cho hắn mấy tiếng để thở dốc, vì màn kịch đặc sắc còn nằm ở đằng sau.

Sau mười một giờ, bọn họ đều về phòng ngủ của mình, qua khoảng nửa tiếng, Thẩm Thanh Huyền gọi điện cho Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm vốn dĩ không ngủ, di động vừa vang là hắn đã nghe thấy.

Tên Thẩm Thanh Huyền hiển thị khiến cho lòng bàn tay hắn nóng hổi, không dám nhận máy.

Vang lên khoảng ba hồi chuông, Cố Kiến Thâm bắt điện thoại.

Bên phía Thẩm Thanh Huyền rất yên tĩnh, y thở gấp, khó xử hỏi: “Con ngủ chưa?”

Cố Kiến Thâm bị tiếng thở dốc của y làm cho ngọn lửa trong lòng chạy tán loạn, yết hầu căng chặt, nói: “Chưa.”

Thẩm Thanh Huyền tỏ ra ngượng ngùng, bối rối nói: “Vậy … có thể tới phòng bố xíu không?”

Đồng tử Cố Kiến Thâm co lại, giọng nói bất giác đè thấp: “Sao thế?”

Người bên kia điện thoại ngập ngừng, rốt cục vẫn nói ra: “Bộ phim hồi chiều … xảy ra trong một tòa nhà rất lớn …”

Vừa nhắc thế Cố Kiến Thâm đã hiểu ngay, tim hắn đập thình thịch, nhịn không được nhảy nhót: “Sợ ngủ một mình à?”

Thẩm Thanh Huyền đâu chịu thừa nhận, mất tự nhiên nói: “Cũng không phải, chỉ là …”

Y ấp a ấp úng, khóe môi Cố Kiến Thâm ngập tràn ý cười, dịu dàng nói: “Con qua ngay.”

Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Thức thời rồi đó. Đương nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra xấu hổ, sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài truyền tiếng gõ cửa.

Thẩm Thanh Huyền quan sát quần áo của mình, đảm bảo đâu đã vào đấy thì mới vội mở cửa.

Cố Kiến Thâm nói: “Chuyện ma quỷ …”

Nói một nửa hắn liền cứng họng, Thẩm Thanh Huyền mặc … mặc …

Thực ra y mặc rất đàng hoàng, là một bộ đồ ngủ cực kỳ bình thường với áo thun trắng cùng quần đùi, nhưng cổ áo hơi lớn, lỏng lỏng lẻo lẻo khiến xương quai xanh lộ cả ra ngoài; quần đùi thì lại quá ngắn, đôi chân dài như ngọc còn chói mắt hơn cả đèn huỳnh quang.

Đầu Cố Kiến Thâm vang ầm ầm, hoàn toàn không phân được rõ đây là thiên đường hay địa ngục.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Mai bố có một cuộc họp, chúng ta đi ngủ sớm thôi.” Muốn bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu, y còn kéo tay áo Cố Kiến Thâm giục hắn lên giường.

Cố Kiến Thâm hãy còn ngơ ngác, lên giường như một “cái xác không hồn”.

Thẩm Thanh Huyền buồn cười chịu không thấu, ngoài mặt vẫn phải chống đỡ: “Thất thần gì đó? Nằm xuống.”

Cố Kiến Thâm rốt cục hoàn hồn, nói: “Con … con không ngủ.”

Thẩm Thanh Huyền lộ vẻ nghi hoặc: “Không ngủ?”

Cố Kiến Thâm nhận ra lời mình nói không thích hợp, nhưng hắn không định giải thích rõ.

Thẩm Thanh Huyền kéo tay hắn: “Nào, ngủ với bố một đêm, giường này lớn lắm.”

Cánh môi Cố Kiến Thâm giần giật, không thể nào sắp xếp được một câu bình thường.

Thẩm Thanh Huyền đã nằm xuống rồi, y nghiêng người, cổ áo trượt xuống một bên, phần lớn bả vai trắng nõn lộ ra ngoài, khiến người nhìn mà huyết mạch sôi sục!

Y lại vỗ cạnh chỗ mình: “Nằm xuống đi.”

Cố Kiến Thâm nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, hai tay ngoan ngoãn đặt trên bụng, hệt như người chết sắp vào quan tài.

Thẩm Thanh Huyền thật sự nhịn hết nổi, y nhéo bản thân một cái mới ngăn mình không cười thành tiếng: “Ngủ ngon.”

Cố Kiến Thâm im lặng, dùng chất giọng trầm khàn không thể kiểm soát đáp: “Ngủ ngon.”

Thẩm Thanh Huyền cười trộm, cố ý nhích sang chỗ hắn.

Hơi thở mát mẻ trong sạch xông vào mũi khiến Cố Kiến Thâm mở to mắt, hệt như trên trần nhà có một bảo bối, hắn mà không trông kĩ là nó sẽ vỗ cánh bay đi.

Giờ chỉ mới bắt đầu, Thẩm Thanh Huyền làm bộ ngủ say bắt đầu thể hiện tư thế ngủ “khốn nạn” không ai bằng.

Y quấn lên người Cố Kiến Thâm như bạch tuộc, tay chân cùng lên, ôm trọn người hắn.

Thẩm Thanh Huyền ngủ ngon ơi là ngon, vì “sợ hãi” mà quấn chặt lấy hắn, cọ cọ như có như không.
Bình Luận (0)
Comment