Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 139

Đầu tiên do Tạ Hồng Nghĩa quá già, thứ hai là bị thương nặng, cho nên chỉ cần cắn lưỡi cũng đủ làm lão đau chết.

Nhưng nếu Thẩm Thanh Huyền muốn cứu thì vẫn có thể khiến cho lão sống lại, chẳng qua do y lười cứu mà thôi.

Đến chết Tạ Hồng Nghĩa còn muốn khiến y buồn nôn, cứu rồi cũng chẳng có gì để nói với nhau.

Huống chi Thẩm Thanh Huyền không tin lão, có lẽ thân thế Cố Kiến Thâm có nội tình thật, nhưng lão già này không có khả năng nói thật, lỡ đâu cứu rồi lão lợi dụng điểm này uy hiếp y, ăn vạ thêm vài trận nữa thì biết làm sao.

Thẩm Thanh Huyền tò mò thật đó, nhưng y chỉ muốn biết chân tướng, chứ không muốn bị úp úp mở mở ảnh hưởng sự phán đoán của mình.

Muốn chết thì cứ chết đi.

Thẩm Thanh Huyền đẩy cửa đi ra, nói với người trông coi bên ngoài: “Dọn dẹp trong phòng hết đi.”

Thuộc hạ đồng loạt đáp: “Vâng.”

Thẩm Thanh Huyền quay về Hạ Hưng, bắt đầu bận bịu suốt một ngày một đêm.

Chủ yếu là thanh lọc nội bộ, tìm ra nội quỷ nhằm răn đe.

Thêm một chuyện nữa là y phải điều tra xuất thân cơ thể này của Cố Kiến Thâm, bí mật động trời mà Tạ gia che giấu rốt cục là gì.

Vì đây là những việc không thể trì hoãn, cho nên chuyện nghỉ phép đành phải gác lại.

Mỗi ngày Chu Trì đều tới Hạ Hưng ăn chực nằm chờ, thấy Thẩm Thanh Huyền bận như thế bèn nói: “Vất vả lắm Tiểu Thâm mới thi đại học xong, cậu làm cha mà cũng không biết ra ngoài chơi với thằng bé.”

Thẩm Thanh Huyền rất muốn ra ngoài, nhưng hiện giờ chẳng có thời gian, y thuận tiện nói: “Tôi không thể phân thân, nếu anh rảnh thì dẫn thằng bé đi chơi đi.”

Cố Kiến Thâm rất thân với Chu Trì, suy cho cùng cũng là người nhìn hắn lớn lên, nhưng khác ở chỗ tính Chu Trì vốn ham chơi, rất thích trẻ con nên dù lớn hơn vẫn gần gũi với hắn.

Chu Trì nhìn y ngập mặt trong công việc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi đi với thằng bé nào có giống cậu đi?”

Mà thôi, bố nó không rảnh, mình cũng được coi như nửa bố nó, theo lý nên dắt thằng cháu đã lớn ra ngoài chơi.

Thế là Chu Trì nhận việc này.

Còn tình trạng của Cố Kiến Thâm là, nếu Thẩm Thanh Huyền rảnh, hắn sẽ không ngừng chạy ra ngoài; nếu Thẩm Thanh Huyền bận, hắn sẽ ở nhà cả ngày, ai cũng đừng mong hẹn hắn ra ngoài.

Đương nhiên Chu Trì là một ngoại lệ.

“Tiểu Thâm, đang làm gì đó?”

Cố Kiến Thâm: “Xem phim.”

Chu Trì biết rõ cái tính ‘dở hơi” của hắn, thế là hỏi: “Lại xem Quốc sư vô song nữa à?”

Cố Kiến Thâm: “…” Đúng thật là vậy.

Chu Trì vui mừng quá đỗi: “Có fan trung thành như cháu, chú chết cũng không tiếc!”

Nhưng fan này chẳng hâm mộ gã như trong tưởng tượng cho lắm, cơ mà cứ thấy sai sai đâu đó.

Chu Trì hào hứng nói: “Chú dẫn con đi tham ban nhé!”

Cố Kiến Thâm không hề hứng thú: “Tham ban gì?”

Chu Trì: “Con không biết? Con vậy mà không biết? Chú phải khai trừ con khỏi hội fan thâm niên!”

Gã nói bla bla một lúc, Cố Kiến Thâm mới nhớ hình như trước đó có đưa tin Quốc sư vô song được làm lại.

Kỳ tích mà bộ phim này sáng tạo trong mười năm qua khó thể nào vượt qua.

Mọi người vẫn luôn cầu Chu Trì quay thêm tập, nhưng bộ phim này đã đủ lắm rồi, quốc sư đã chết, còn quay thêm gì nữa?

Chu Trì càng lớn càng nhớ chuyện xưa, gã rất hoài niệm bộ phim này, chưa kể, gã cũng giấu chút tâm sự trong đó.

Lần đầu gặp Thẩm Thanh Huyền, trong lòng gã lập tức sinh ra ấn tượng cụ thể đối với vị quốc sư Vệ triều phong hoa tuyệt đại kia; cũng nhờ Thẩm Thanh Huyền, gã mới hoàn toàn nắm được đặc điểm nhân vật Tần Thanh, mới có thể tạo ra bộ phim này một cách tròn vẹn.

Mặc dù hiện giờ gã đối với Thẩm Thanh Huyền đã hoàn toàn là tình anh em, nhưng cảm giác lỗi nhịp mười năm trước vẫn còn đó, cho nên muốn hoài niệm.

Chu Trì hỏi: “Muốn xem không? Hoàng cung Vệ triều chân chính?”

Cố Kiến Thâm động tâm, gật đầu đồng ý.

Cứ thế, một lớn một nhỏ si mê quốc sư ném quốc sư thật đi xem quốc sư giả.

Hiện giờ Chu Trì muốn danh có danh, muốn tiền có tiền, lại còn quay “ánh trăng sáng” trong lòng mình, đương nhiên vô cùng chịu chi, mọi chỉ tiêu đều phải đạt chất lượng hàng đầu.

Trùng hợp là phương diện chọn diễn viên rất có duyên, người diễn quốc sư là một tiểu sinh mới nổi tên Tần Trúc.

Cậu không chỉ cùng họ với quốc sư, mà còn có mấy phần giống y, lại chăm chút thêm cho vẻ ngoài, sau khi công bố poster, một đám fans quốc sư cùng xúm lại kêu gào thịt tới rồi, có thể nhai đi nhai lại suốt một trăm năm.

Chu Trì và Cố Kiến Thâm đến vào lúc đoàn phim đang quay một cảnh trong hoàng cung.

Tiểu hoàng đế nhỏ tuổi ngồi nghiêm chỉnh trên vương vị, phía sau là thái hậu buông rèm chấp chính, đằng trước là nhiếp chính vương như hổ rình mồi, quốc sư trẻ tuổi vận trường bào tựa như sen mọc bùn lầy mà không nhiễm bẩn, tắm lội nước trong mà chẳng lẳng lơ, quả nhiên tao nhã vô song.

Chu Trì ngoảnh đầu hỏi Cố Kiến Thâm: “Sao nào, được chứ hả?”

Cố Kiến Thâm giương mắt nhìn, lọt vào tầm mắt là góc mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, thoáng chốc, một cơn nhức nhối khó thể diễn tả trỗi dậy trong lòng, tựa như thứ đã mất đi bỗng gần ngay trước mắt, tìm không được bất chợt hiện về …

Không biết có phải trùng hợp hay không, “Tần Thanh” quay đầu, nhìn Cố Kiến Thâm.

Cách triều đình, cách biển người, cách hư và thực, Cố Kiến Thâm nhìn thấy một người khác.

“Cách!” Cảnh này đã xong, đạo diễn rất vừa lòng, Chu Trì cũng thật vừa lòng, gã và đạo diễn trò chuyên mấy câu, thấy Cố Kiến Thâm vẫn không lên tiếng bèn hỏi: “Tới …”

Chưa kịp dứt lời, gã nhìn theo tầm mắt Cố Kiến Thâm, phát hiện hắn đang nhìn Tần Trúc.

Úi chà? Chu Trì nhạy bén bắt được một tia khác thường.

Gã chọt cháu mình, cười khà khà hỏi: “Nhìn gì đó?”

Cố Kiến Thâm lập tức hoàn hồn, khẽ nhíu mày, nhưng lại chẳng bình tĩnh nổi …

Khoảnh khắc ấy, hắn như nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền, nhìn y vận y phục tinh khôi, đứng ở tiền điện rộng lớn: Thần thái thong dong, bày mưu nghĩ kế. Mà hắn chỉ có thể ngước nhìn y, e ngại và khát vọng, mâu thuẫn khôn cùng.

Dù đi đâu vẫn nghĩ đến y.

Cố Kiến Thâm cảm thấy mình thật hết thuốc chữa.

Thời gian vừa khéo nên Chu Trì nói với mọi người: “Đi thôi, cùng nhau ăn cơm.”

Ông chủ lên tiếng, mọi người tất nhiên nhao nhao nghe theo.

Chu Trì lôi Cố Kiến Thâm giới thiệu cho mọi người, ở đây ai cũng tinh, vừa nghe đây là con trai độc nhất của Thẩm Thanh Huyền liền đồng loạt sáng mắt, khen ngợi bên tai không dứt.

Ai mà không biết Hạ Hưng? Ai mà chẳng biết Thẩm Thanh Huyền? Ai mà không biết “đế quốc” to lớn kia sẽ lưu lại cho người thừa kế duy nhất này?

Cho nên kẻ nịnh bợ mãnh liệt không dứt.

Tần Trúc không ngờ chàng trai trẻ anh tuấn này lại là con trai độc nhất của Thẩm tiên sinh, vốn đã động tâm tư, thành thử càng thêm hứng thú.

Giữa lúc ăn cơm, Tần Trúc cố tình ngồi cạnh Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm nể tình cậu diễn quốc sư nên rất có thiện cảm, Tần Trúc giỏi nói chuyện nên hai người tán gẫu rất hợp ý.

Chu Trì nhìn hai người trẻ tuổi giữa yến tiệc linh đình, nhất thời hốt hoảng không thôi.

Chẳng lẽ cháu mình thích đàn ông?

Ây … bố già thẳng nam của nó sẽ không đánh gãy chân nó chứ …

Chu đại thiếu cực kỳ lo lắng.

Sau khi ăn xong, Tần Trúc cùng Cố Kiến Thâm trao đổi cách thức liên lạc.

Chu Trì đúng lúc bắt gặp, trên đường về, gã do dự cả buổi, cuối cùng vẫn hỏi: “Tiểu Thâm, con … thích con trai hả?”

Thình lình nghe một câu như thế, Cố Kiến Thâm không giấu được hoảng sợ, tâm tư của hắn bị phát hiện? Chuyện hắn thích Thẩm Thanh Huyền bị …

Chu Trì lại hỏi: “Con đừng sợ, chú cũng thích đàn ông, cho nên có thể hiểu con.”

Nhưng hắn không chỉ thích đàn ông, hắn còn thích …

Chu Trì tiếp tục nói: “Có điều người trong giới giải trí, con vui đùa chút thì được chứ đừng thật lòng, Tần Trúc kia không phải thứ gì tốt.”

Cố Kiến Thâm thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, thực sự bị hù suýt chết.

Thì ra là thế … Chu Trì hiểu lầm.

Cố Kiến Thâm giải thích: “Con không có ý nghĩ đó với Tần Trúc.”

Chu Trì là người từng trải, cứ tưởng hắn mắc cỡ nên bảo: “Con đừng hoảng, chú Chu con tiến bộ lắm, Tần Trúc vẫn rất sạch, nến con muốn vui đùa với nó, chú có thể giúp con, nhưng con nhất định không được động lòng, nó theo con cũng vì thân phận con thôi.”

Cố Kiến Thâm toan giải thích, Chu Trì lại nói: “Nhưng con đừng có ngu mà đi kể với bố con, y sẽ nổi điên đó.”

Trong mắt Chu Trì, Thẩm Thanh Huyền là ung thư thẳng nam điển hình, lại còn trong giai đoạn cuối, vì một người phụ nữ hôn mê mà giữ mình trong sạch nhiều năm, đúng là khó tin.

Nghe Chu Trì nói, Cố Kiến Thâm nhất thời lạnh lòng không biết giải thích làm sao.

Đúng vậy, hắn thích đàn ông, Thẩm Thanh Huyền không có khả năng chấp nhận, càng chưa kể …

Cố Kiến Thâm rũ mắt, đắng chát nói: “Con sẽ không để bố biết.” Xu hướng tình dục hay thích y, hắn sẽ che giấu cả đời.

Thấy hắn như thế, “chú Chu” cũng rất đau lòng, vỗ vai hắn bảo: “Con cũng đừng nghĩ nhiều, bố con thương con nhất, có lẽ sẽ hiểu cho con thôi.”

Gã khuyên người thiếu tin cậy như thế … Cố Kiến Thâm càng nghe càng khó chịu.

Có lẽ Thẩm Thanh Huyền có thể hiểu cho xu hướng tình dục của hắn, nhưng hắn không thích đàn ông khác, thậm chí không thích ai khác, chỉ thích … chỉ thích người mà hắn không nên thích nhất trên đời này.

Cố Kiến Thâm miễn cưỡng nói: “Không sao, con sẽ không chọc bố giận.”

Chu Trì càng đau lòng, Tiểu Thâm là đứa trẻ ngoan, gã đã nhìn hắn trưởng thành, cho nên hiểu rất rõ.

Từ nhỏ đã ngoan, khiến người lớn bớt lo, hơn nữa còn thông minh có bản lĩnh, có người bố như thế, Cố Kiến Thâm vẫn đạt thành tích ưu việt, trở thành thủ khoa đại học.

Quả thực là điển hình con nhà người ta, giỏi tới mức không chê vào đâu được.

Chu Trì thở dài: “Có chuyện thì tìm chú, mặc kệ thế nào chú vẫn sẽ ủng hộ con!”

Cố Kiến Thâm biết Chu Trì thương mình thật lòng, nhưng hắn có bệnh, không đáng để bất kỳ ai thấu hiểu.

Một đêm này Chu Trì ngủ không ngon giấc, cân nhắc đắn đo, gã cảm thấy mình nên tìm Thẩm Thanh Huyền nói chuyện.

Ít nhất cũng giúp y thẩm thấu tư tưởng, để sau khi biết được “chân tướng” không cần phải nổi điên.

Gã từng chứng kiến bản lĩnh của Thẩm Thanh Huyền, cho nên rất sợ Cố Kiến Thâm chịu thiệt.

Chu đại thiếu đến Hạ Hưng từ sớm, vì có tâm sự nên hơi mất bình tĩnh.

Thẩm Thanh Huyền chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay, hỏi gã: “Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng làm gì?”

Chu Trì: “…” Tui không dám nói.

Tâm tư Thẩm Thanh Huyền khẽ động, nhướng mày nói: “Liên quan tới Tiểu Thâm?”

Một câu trúng phóc, Chu Trì hoảng sợ! Hành động này của gã không thể nghi ngờ càng làm lộ chuyện.

Đúng lúc Thẩm Thanh Huyền đang mệt, định thư giãn một lúc bèn nói: “Nói đi, chuyện gì.”

Chu Trì đã nghĩ nát cả đêm, đáng tiếc đứng trước mặt “bạo quân”, mọi thứ đều thành mây khói, gã nói: “À … Tiểu Thâm nó á, có lẽ giống tôi …”

“Giống anh?” Thẩm Thanh Huyền không đồng ý.

Chu Trì bất chấp, dứt khoát nói: “Nó thích đàn ông, chuyện này không thể thay đổi, nếu cậu không chấp nhận, sau này nó chính là con tôi!”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Nói cái mẹ gì thế, Cố Kiến Thâm đương nhiên thích đàn ông, không đúng, hắn chỉ thích tôi.

Chờ đã …

Thẩm bố già vừa định thể hiện mình là một người văn minh tiến bộ chợt bắt được trọng điểm: “Sao anh biết nó thích đàn ông?” Y biết Cố Kiến Thâm thích gì là chuyện đương nhiên, nhưng sao Chu Trì lại biết?

Chu đại thiếu đã sẵn sàng bị đánh, kết quả không bị gì còn bị hỏi một câu như thế.

Thẩm Thanh Huyền híp mắt: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Chu Trì sợ tới mức rén thành một cục, thành thật khai báo.

Thẩm Thanh Huyền: “!!!”

Giỏi, y thông đồng hắn cả buổi, hắn lại chẳng sứt mẻ chút nào, cuối cùng lại liếc mắt đưa tình với người khác?

_____

Tiểu kịch trường:

Giấm chua giấm chua kìa! Giấm chua ngàn năm khó gặp 2333333

Cố Kiến Thâm: Cần mua ván giặt quần áo, ưu tiên số lượng lớn.
Bình Luận (0)
Comment