Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 199

Hoa hướng dương cực kỳ hào hứng, vẻ ngoài đã đẹp lại còn nhiệt tình, cộng thêm tính cách dí dỏm hòa đồng, quan trọng là hiểu biết rộng rãi.

Thẩm Thanh Huyền nhìn hoa hướng dương đã thấy vui, rất thích nghe nó kể chuyện.

Tiểu hướng dương được cưng mà sợ, trong thần điện có không ít thần thị hóa hình từ tuyết liên, nhưng bọn họ đều mang vẻ cao cao tại thượng, hiếm khi nói chuyện với mấy hoa nhi khác, trong mắt họ, ngoài thần ra thì chỉ có đồng tộc.mingtian023.

Tuy tiểu hướng dương ngưỡng mộ mỹ mạo của họ, nhưng không dám tiếp cận quá gần, vì phẩm cấp của nó thực sự quá thấp.

Từ khi sinh ra, tuyết liên đã băng thanh ngọc khiết, khác với hoa nhi ngàn năm không rời xa bùn đất như nó.

Nó nghe bảo có một gốc hoa tuyết liên mới tới đây, hơn nữa còn đẹp cực kỳ, thế là không dằn được lòng hiếu kỳ của mình mà lẻn vào, vốn tưởng sẽ bị đối xử lạnh nhạt, ngờ đâu lại thành bạn bè, niềm vui sướng ấy thật khó mà diễn tả.

Thẩm Thanh Huyền hỏi nó: “Tên của cậu là gì?” Hoa hướng dương hẳn là tộc danh của họ, giống như tộc tuyết liên của y vậy.

Hoa hướng dương căng thẳng nói: “Kim Dương, cậu gọi tớ A Dương là được rồi!”

Thẩm Thanh Huyền: “Kim Dương, tên thật hay.”

Hay ư? Hoa hướng dương cực kỳ ngượng ngùng, nó bảo: “Tên này rất phổ biến.” Tộc hoa hướng dương bọn họ, Kim là họ tộc, tên Kim Dương có cả bảy tám đóa.

Kim Dương hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Cậu tên gì?”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Băng Cửu.” Tuyết liên sống ở hồ băng đều mang họ Băng, y đứng hàng thứ chín, cho nên tên Băng Cửu, đúng là một cái tên bình phàm phổ thông lại còn nhạt nhẽo.

Kim Dương tròn xoe mắt: “Tên hay ghê!”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Tự đáy lòng mình, Kim Dương cảm thấy cái tên này rất hay, mang theo cảm xúc không thể tiếp cận, rồi lại không kiềm được muốn ngắm nhìn, hệt như bộ tộc tuyết liên vậy.

Thẩm Thanh Huyền nhận định là người bạn mới đang khen mình, cho nên không xem là thật.

Hai đóa hoa ăn nhịp với nhau, rất nhanh đã trở thành bạn tốt chí giao. Tuy nhiên sau một lúc, Thẩm Thanh Huyền nhận ra, y hỏi Kim Dương: “Cậu có muốn vào nước ngâm chút không, tớ thấy hình như cậu không thoải mái lắm.”

Kim Dương vội lắc đầu: “Không cần đùng.”

Thẩm Thanh Huyền tưởng hoa hướng dương đang khách sáo, nên tiếp tục chủ động mời mọc: “Không sao đâu, chỗ này lớn lắm, cậu mau vào đi.” Tại y sơ ý, để Kim Dương ở bên ngoài lâu thế kia nhất định rất khó chịu.

Kim Dương giải thích: “Tớ khác với cậu, không thể sinh trưởng trong nước.”

Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Vậy cậu sinh trưởng ở đâu?”

Kim Dương biết y sinh ra ở cánh đồng tuyết, không rõ về thế giới bên ngoài, nên lần lượt giải thích cho y nghe.mingtian023.

Thẩm Thanh Huyền nghe xong không khỏi ngạc nhiên: “Bùn đất ư? Nó là thứ gì vậy?” Tuyết trên cánh đồng tuyết dày mấy thước, với thân thể nhỏ bé của Thẩm Thanh Huyền, tất nhiên không thể nhìn thấy mặt đất dưới tuyết. Hồ băng cũng rất sau, tộc tuyết liên họ chỉ nổi trên nước, không biết dưới đáy hồ trông ra sao.

Kim Dương miễn cưỡng mô tả cho y.

Thẩm Thanh Huyền hỏi nó: “Cậu ký sinh trong bùn đất, vậy tại sao dưới chân cậu không có đất?”

Kim Dương nói: “Trong thần điện có thần lực, bọn tớ có thể rời khỏi nơi sinh tồn trong khoảng thời gian ngắn.”

Thẩm Thanh Huyền động lòng: “Tớ cũng có thể ư?”

Kim Dương nói: “Đương nhiên, có điều cậu vẫn đừng có ra, tạm thời thích nghi trước đã, đợi thần thị tới dẫn đường cho cậu.”

Thẩm Thanh Huyền lại rất nóng lòng, hiện giờ y biết rồi, nơi này chỉ là một “gian phòng”, là phòng của mình, không phải thế giới bên ngoài, y vẫn chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài thực sự.

Kim Dương bắt đầu run rẩy, thậm chí cánh hoa cũng không còn sáng như trước.

Thẩm Thanh Huyền: “Cậu mau về ngâm trong đất đi, tớ thấy cậu thực sự không thoải mái.”

Hiện giờ Kim Dương chỉ cần chui vào đất khi nó ngủ vào ban đêm, ban ngày thì không cần, nó run rẩy như thế là vì nơi đây lạnh quá, lạnh tới mức nó suýt bất tỉnh. Tuy nhiên nó không dám nói, sợ sau này Thẩm Thanh Huyền không cho nó tới đây nữa.

Thẩm Thanh Huyền lại giục nó, Kim Dương chống đỡ hết nổi bèn nói: “Tối nay tớ trở lại thăm cậu.”

Thẩm Thanh Huyền: “Được!”

Kim Dương lại bảo: “Rất vui khi được biết cậu.” Thẩm Thanh Huyền cũng nói, “Tớ cũng vậy.”

Thế là tiểu hướng dương vui vẻ rời khỏi.

Nó vừa đi, “tuyết sơn” cũng khép lại, tia sáng xinh đẹp kia cũng biến mất, trong phòng lại trở thành tuyết trắng vắng lặng.

Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền không còn tệ như trước, y dạo trong hồ băng một vòng, cảm xúc vô cùng tuyệt vời.

Kim Dương nói y cũng có thể rời khỏi hồ băng? Thẩm Thanh Huyền rục rịch, rất muốn làm thử.

Y vẫn luôn sống trong nước, lần duy nhất rời đi là lúc thần thị nâng y khỏi hồ, nó chỉ diễn ra trong tích tắc, y còn chưa thấy khó chịu thì đã được đặt lại vào trong nước.

Thẩm Thanh Huyền luôn bất an về những điều mình chưa biết, nhưng y là một đóa tuyết liên vô cùng dũng cảm, y cảm thấy mình có thể làm được. Bởi vì chỉ có rời khỏi hồ băng, y mới thực sự nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Hãy bước ra đi! Nhân lúc chung quanh không có ai, tự mình thử nghiệm! Thẩm Thanh Huyền quyết định xong, bèn bơi tới rìa hồ băng, bên ngoài là mặt đất trơn bóng như gương, trông không khác gì hồ băng.

Chắc là không sao đâu … Thẩm Thanh Huyền cố lấy dũng khí bước ra ngoài.

Lúc nhìn thấy rễ của mình, cánh hoa y hơi ửng hồng, ở tộc tuyết liên, rễ là nơi riêng tư, mọi người đều giấu nó dưới nước, tuyệt đối không muốn lộ ra ngoài.

Tuy rằng trong phòng không có ai, nhưng mỗi khi Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới sau này sẽ phơi bày gốc rễ trước mặt người khác, bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng phát hoảng.

Nói mới nhớ … sao y không thấy rễ của Kim Dương ở đâu hết? Cậu ta đặt chân xuống đất bằng hai lá cây, hoàn toàn không thấy rễ đâu. Có lẽ do khác loài chăng? Hình dáng rễ của cậu ta cũng khác mình? Khi Thẩm Thanh Huyền dũng cảm đặt chân xuống đất, y đã biết được nguyên do.

Thì ra khi đứng trên thần điện, rễ sẽ được khéo léo giấu đi … thật thần kỳ và lợi hại!

Thẩm Thanh Huyền nhìn bản thân trên mặt gương, cũng giống như mọi khi ngắm mình trong nước.

Lá sen màu xanh biếc, cánh hoa trắng tinh, ngoài màu hồng nhạt do hưng phấn ra thì y vẫn giống như mọi khi.

Vậy là có thể ra ngoài rồi! Thẩm Thanh Huyền di chuyển trên đất, vậy mà có thể tự tại như lúc còn ở trong hồ băng, không hề bị cản trở.

Thẩm Thanh Huyền vui vẻ xoay mấy vòng, may mà chung quanh không có bông hoa nào khác, bằng không nhất định sẽ ngất xỉu vì dáng vẻ mê người này của y.

Nếu đã ra ngoài rồi, vậy thì đi thám hiểm thôi! Thẩm tuyết liên ôm hùng tâm tráng chí, cảm thấy thế giới bên ngoài sắp thuộc về mình rồi!

Y lặng lẽ lần mò theo hướng hoa hướng tới để ra ngoài.

Quả nhiên “tuyết sơn” có thể mở ra! Y dùng sức va vào, cố hết sức đâm ra một khe hở, tiểu tuyết liên dùng thân hình bé nhỏ uốn người lách qua.

Thoáng chốc, ánh sáng chói lòa ập tới làm y không thấy gì.

Quanh năm sinh sống ở vùng đất lạnh giá không có ánh mặt trời, vậy nên thánh quang này khiến y vô cùng xa lạ.

Nếu là tuyết liên bình thường e rằng đã sợ tới mức run rẩy, sau đó quay về trốn vào trong hồ băng, nhưng Thẩm Thanh Huyền thì khác, y chẳng những không sợ, thay vào đó còn có cảm giác vui sướng không thể giải thích được.

Như thể phải kiềm nén trong thời gian dài, cuối cùng đã tìm được điều mình thực sự mong muốn!

Đây là một nơi vô cùng đặc biệt, mặc dù phần chính của kiến trúc cũng mang màu ngọc bạch, nhưng từng tia thánh quang lại phủ một lớp kim quang mỏng lên màu ngọc bạch ấy, khiến cho chúng không còn nhợt nhạt đơn điệu như trước.

Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng cảm thấy mình cũng trở nên đẹp hơn, vì hào quang rực rỡ ấy bao trùm lấy y, nên y cũng được nhuộm thành màu sắc đẹp như thế!

May mà nơi đây bóng loáng như một mặt gương, y cúi đầu là có thể nhìn thấy bản thân.

Ừm … tuyết liên màu vàng, Thẩm Thanh Huyền cực kỳ hài lòng, cuối cùng mới chấp nhận mình là tuyết liên đẹp nhất trần đời!

Y vô cùng tò mò về nơi này, muốn tìm xem chung quanh có bông hoa nào mỹ lệ hơn không.

Vì quá phấn khích và hạnh phúc, cho nên Thẩm Thanh Huyền coi nhẹ sự khó chịu của mình. Y là gốc tuyết liên sinh tại nơi trời đông tuyết phủ, sao có thể chịu được nhiệt độ này.

Thánh quang màu vàng không chỉ giúp y có màu vàng, mà nó còn mang theo nhiệt độ nóng rực. Nhưng y không hề sợ hãi, trong lòng chỉ muốn thám hiểm, hành vi này có thể nói rất không giống hoa tuyết liên*!

(* Không biết có phải tác giả theo trend “Thật là Sehun” không, vì câu gốc ở chỗ này là 很不雪莲花 <rất không tuyết liên>, tuyết liên ở đây được xem là tính từ. Vì không chắc nên tạm thời mình dịch như trên hen :v)

Tiểu tuyết liên quá nhỏ, thần điện lại quá to, y đi mãi đi mãi, đến khi cả người mệt nhoài, vừa khát vừa đau đớn mà vẫn không tìm được bông hoa khác.

Làm sao hoa hướng dương tìm được y? Thẩm Thanh Huyền vô cùng khâm phục nó.

Đến lúc này, Thẩm Thanh Huyền không thể không chú ý đến cơ thể mình, cánh hoa y mất đi vẻ thẳng thớm mà dần trở nên mềm nhũn, lá sen cũng mất vẻ sáng bóng, nếu không trở lại hồ băng, y sẽ bị phơi thành một gốc hoa khô.mingtian023.

Phải về trước thôi … Thẩm Thanh Huyền động viên bản thân: về chỗ tuyết sơn, không sợ không có nước!

Tiểu tuyết liên lập tức quay đầu, thế nhưng lại mê man: Thật lớn … thật xa … thật trống trải … phòng của y ở hướng nào?

Y nhìn chung quanh, dịch tới dịch lui, luôn thấy chỗ này quen mà chỗ kia cũng quen, nhưng cẩn thận nhìn lại thì đâu cũng thật xa lạ.

Thẩm Thanh Huyền uýnh lên, không tìm được đường về, cũng không gặp bông hoa khác … Y không muốn bị phơi thành hoa khô …

Trong lúc bối rối, một tiếng khẽ thở dài vang lên bên tai y: “… Nghịch ngợm.”

Là ai? Thẩm Thanh Huyền quay đầu, bắt gặp đôi mắt đỏ sẫm khiến y nửa đời trầm luân.

Tiểu tuyết liên sững sờ, cánh hoa biến thành màu hồng phấn mềm mại, y chỉ là một bông hoa lớn bằng lòng bàn tay, thế mà lúc này đây, y lại nghe thấy tiếng tim mình đập, thịch thình thịch, dường như muốn vọt lên trời xanh.

Sao lại có màu sắc đẹp thế kia? Sao lại có thần thị … đẹp đến nhường ấy?

Khác với thần thị tộc tuyết liên, hắn vận trường bào hỏa diễm, tóc dài xõa tung sau lưng, sắc màu còn rực rỡ hơn thánh quang đầy trời, thu hút hơn hết chính là đôi mắt kia.

Hắn nhất định đã hấp thu hết mọi nét đẹp của đất trời, mới có vẻ ngoài đẹp như thế.

Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác nhìn, cảm thấy đời sen đã có giá trị, có bị phơi thành hoa khô cũng không tiếc!mingtian023.

Kỳ diệu thay, khi ở bên cạnh hắn, thánh quang không còn quá gay gắt, nhiệt độ cũng không còn nóng rực, cơ thể Thẩm Thanh Huyền cũng không còn đau đớn.

Càng khiến Thẩm Thanh Huyền cảm thấy thần kỳ là, khi hắn nâng y lên đặt vào lòng bàn tay mình, y cảm nhận được xúc cảm dịu dàng mát mẻ như được ở trong hồ băng. Y thích lòng bàn tay hắn, cực kỳ thích.

Tiểu tuyết liên lập tức lấy lại sức sống, lá sen khôi phục sáng bóng, cánh hoa cũng thẳng đứng mềm mại, nhất là cánh hoa được nhuộm một màu hồng phấn trên đầu, trông ngây ngô đáng yêu lại còn mê người.

Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

“Thần thị” nhìn y, trong mắt đỏ mang theo ý cười: “Không tìm được đường về?”

Giọng hắn thật hay, còn êm tai hơn giọng thần thị hay giọng tất cả mọi người gấp trăm lần.

Thẩm Thanh Huyền sẽ không thừa nhận điều đó, nên bảo: “Tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi, chỗ này thật thú vị.”

“Thần thị” cũng không vạch trần y, nói: “Thích chỗ này không?”

Thẩm Thanh Huyền thận trọng đáp: “Cũng được, tóm lại tốt hơn quê tôi nhiều.”

Không ngờ “thần thị” lại hỏi y: “Rời nhà rồi đã quen hay chưa?”

Vẫn chưa thích nghi lắm, nhưng Thẩm Thanh Huyền không muốn quay lại, nên bảo: “Tôi không yếu ớt tới thế, tôi ở đâu cũng có thể thích nghi.”

Chỉ thiếu chút nữa biến mình thành hoa khô thôi.

“Thần thị” khen ngợi: “Em thật dũng cảm.”

Không hiểu sao Thẩm Thanh Huyền thấy hơi vui vui, màu hồng dịu dàng trên đầu cánh không cách nào giấu đi, nhưng vẫn cất giọng “bình tĩnh”: “Giờ chưa là gì cả, chỉ mới là khởi đầu thôi.” Sau này y cũng sẽ trở thành thần thị, cao lớn như hắn, vậy là có thể nhìn hắn rồi!mingtian023.

Ý cười trong mắt “thần thị” càng sâu: “Em tên là gì?”
Bình Luận (0)
Comment