Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 20

Nhiệm vụ ban đầu còn chưa đoán được gì, nhưng mấy cái gần đây ý đồ hết sức rõ ràng.

Nào là ôm nào là ngủ nào là ở chung …

Hiện giờ lại thêm hương nhân duyên và cởi áo tháo đai.

Cái nam canh nam dệt cuối cùng quá cay mắt, Tôn chủ đại nhân không muốn nhìn.

Hương nhân duyên là một món đồ giải trí, mấy nữ tu sĩ thích nhất là mua thứ này về chơi.

Chỉ cần châm nó trong phòng, mời nam nhân mình ngưỡng mộ tới chơi, màu hương khói lượn lờ sẽ thay đổi.

Cụ thể có màu gì, đại biểu cho cái gì, Thẩm Thanh Huyền không rõ lắm.

Vì tính đặc thù của loại hương này, dưới tình huống bình thường, đốt hương này chẳng khác nào gián tiếp tỏ bày tâm ý.

Bảo y thổ lộ với Cố Kiến Thâm sao?

Ừm … Trong đầu Thẩm Thanh Huyền hiện lên đôi mắt bảo thạch màu đỏ của người kia …

Có thể, nếu nhất định phải trải qua tình kiếp, Cố Kiến Thâm là người tốt nhất để chọn.

Nói ra có thể không mấy ai tin, Thẩm Thanh Huyền sống vạn năm có thừa, thế nhưng chưa trải qua một mối tình nào.

Thiên tư y rất cao, tuổi trẻ thành danh, về sau đạt được truyền thừa chân chính của sư phụ.

Đại đạo tôn chính là vô dục vô cầu, tự kiềm chế tự giữ mình.

Điều đầu tiên trong tâm pháp của Thẩm Thanh Huyền chính là không được sinh tình niệm.

Thứ này đã vây chết vô số tu sĩ Thiên Đạo, nhưng không làm khó được Thẩm Thanh Huyền.

Y không tình không niệm, thân ở phàm thế lại lẻ loi một mình, bất vi sở động.

So với tình niệm, chân chính làm khó Thẩm Thanh Huyền chính là sở thích của y.

Thích những thứ sáng lấp lánh xinh đẹp, bắt gặp liền muốn mang về nhà.

Trước khi chưa thành thánh, Thẩm Thanh Huyền thích đến hội đấu giá nhất, tu vi y cao, pháp bảo nhiều, dù sao cũng không dùng tới, chi bằng dứt khoát cầm tới hội đấu giá đổi “bảo bối”.

Đương nhiên bảo bối này là bảo bối của chính y, người khác cảm thấy chẳng dùng được rắm gì.

Ví dụ như vô số quần áo dệt từ hồng ngọc, lại ví dụ như gạch đại kim sáng lấp lánh của thế tục, lại chẳng hạn như vương miện lớn nạm đầy bảo thạch đặt trong phòng có thể dùng để chiếu sáng …

… Những thứ này đối với tu sĩ chẳng khác nào rác rưởi, cộng thêm hình dạng quá tục, nhìn mà xót cả mắt.

Cố tình Thẩm Thanh Huyền lại yêu thích vô cùng, trong khi mọi người ở hội đấu giá tranh nhau cướp pháp bảo bị y vứt như giày rách, y lại nhìn chòng chọc vào mấy thứ này …

Y tài đại khí thô, ai có thể tranh với y? Vì vậy lần nào y cũng thắng lợi trở về, hết sức vui vẻ.

Những năm đó tu vi y cứ ngừng mãi không tiến, chậm chạp không thành thánh.

Sư tôn y cực kỳ buồn bực, tư chất tiểu đồ đệ lão trăm triệu năm khó gặp, theo lý thuyết sớm nên thành thánh, sao còn chưa có động tĩnh gì?

Lão xuất quan xem xét, khá lắm, tiểu đồ đệ thanh lãnh như trích tiên nhà mình lại trầm mê trong đỏ chót tiên diễm không cách nào kiềm chế.

Trong cơn giận, sư tôn đại nhân ném Thẩm Thanh Huyền tới Vạn Tú Sơn.

Vạn Tú Sơn là đất tiên linh khí tràn đầy, tu sĩ bình thường ở chỗ này còn đỡ, thân thể vạn linh như Thẩm Thanh Huyền vừa tới đây, linh lực cả ngọn núi tức thời vượt mức, tục vật phàm thế căn bản không cách nào chịu được.

Những thứ Thẩm Thanh Huyền yêu thích đều là vật phàm tục, tục đến nổi không có chút linh khí, nếu y mang chúng tới chẳng khác nào hủy chúng đi.

Có thể sẽ có người hỏi, vì sao Tôn chủ đại nhân không thu thập bảo bối xinh đẹp có linh khí?

Thật sự không phải Thẩm Thanh Huyền không nghĩ tới, mà là không có …

Thẩm mỹ Thiên Đạo trăm triệu năm qua đều mộc mạc như thế, xanh lơ, xanh da trời, xanh đậm … Tóm lại không có linh vật đỏ thẫm xinh đẹp.

Sư tôn Thẩm Thanh Huyền nói cho y biết:

“Dốc lòng tu luyện, sau Đại Thừa tất cả dục niệm không còn đáng kể.”

Điều này khích lệ Thẩm Thanh Huyền rất lớn, y bắt đầu vứt bỏ tạp niệm, dốc lòng tu hành.

Thời gian trôi qua chớp nhoáng, sư tôn phi thăng, y cũng vấn đỉnh Thiên Đạo, nhưng lại không có tâm tình thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp.

Không phải không thích, mà là hiểu được cách tự kìm nén.

Hiện giờ y dừng bước trước thang trời, nhận được nhiệm vụ phục hồi nó.

Xem kỹ những nhiệm vụ này không khó phát hiện nguyên nhân.

Tình kiếp ư?

Thẩm Thanh Huyền không ngại thử.

Nhiệm vụ thí luyện Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền nhận được giống nhau, đều là thu thập hai mươi miếng da trâu.

Hắn nhìn chữ trên thẻ trúc, hỏi y:

“Sư thúc thấy trâu bao giờ chưa?”

Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn:

“Ngươi gặp rồi?”

Cố Kiến Thâm nói:

“Nghe nói trâu là loài động vật nhìn thấy màu đỏ sẽ hưng phấn.”

Thẩm Thanh Huyền ngừng lại một lúc:

“Xem ra, nó thực sự là một sinh vật tinh mắt.”

Mắt Cố Kiến Thâm đầy ý cười.

Thẩm Thanh Huyền chợt nhớ tới một sinh vật khác có đôi mắt vô cùng đẹp, bộ dạng cũng rất bắt mắt, y hỏi Cố Kiến Thâm:

“Con kim long kia của ngươi tên gì?”

Cố Kiến Thâm vừa nhìn đã thấu tâm tư y:

“Muốn nó ư?”

“Ừ.” Lúc này Thẩm Thanh Huyền vẫn là dáng vẻ thiếu niên, y ngửa đầu nhìn hắn, trong đôi mắt sáng ngời ngập tràn chờ mong, muốn đẹp bao nhiêu liền đẹp bấy nhiêu.

Trái tim Cố Kiến Thâm khẽ run, giọng nói đầy cưng chiều:

“Chờ sư thúc theo ta về Duy Tâm Cung, ta liền tặng nó cho ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền mở to mắt:

“Thật sao?”

Cố Kiến Thâm cố ý chọc người ngược lại bị trêu cho trái tim đập thình thịch, hắn tạm ngừng rồi nói:

“Ừ.”

Thẩm Thanh Huyền cong cong mắt, cười vô cùng xinh đẹp:

“Ta sẽ đi.”

Cố Kiến Thâm: “!”

Thẩm Thanh Huyền đã đi thẳng về trước:

“Hôm nay không làm nhiệm vụ, để mai lại thu thập da trâu đi.”

Y lập tức đi về trước, Cố Kiến Thâm ở phía sau dõi theo bóng lưng y.

Thẩm Thanh Huyền ở đằng trước khẽ nhếch cánh môi, trên mặt nào còn bóng dáng ngây thơ hồn nhiên kia nữa.

Tình kiếp mà … không phải chuyện của một người, phải tác động vào tình cảm của đối thủ trước đã.

Trở lại tiểu viện, lúc đi vào phòng, Thẩm Thanh Huyền chậm rãi khôi phục dáng dấp người trưởng thành.

Hình ảnh này vô cùng đẹp, tiểu đồng non nớt đáng yêu tiến về trước một bước, tóc đen mực như sương, bóng dáng mỏng như mây, trong chớp mắt trầm luân trăm năm, dường như nhìn hết cả đời.

Cố Kiến Thâm yên lặng ngắm thật lâu, đến khi Thẩm Thanh Huyền xoay người nhìn hắn:

“Đứng ở kia làm gì?”

Cố Kiến Thâm mỉm cười, không nói gì.

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn vào liền nói:

“Bệ hạ, ta có một yêu cầu quá đáng.”

Cố Kiến Thâm: “Mời Tôn chủ nói.”

Thẩm Thanh Huyền nói:

“Ta ở lại Tử Ngọ Quan này, không phải muốn nhìn con đường tu hành của hậu bối đồ tôn, mà là có ý định khác.”

Cố Kiến Thâm tập trung lắng nghe:

“Làm sao?”

Thẩm Thanh Huyền chỉ gỡ nút(*) tới đây:

“Hiện giờ không thể nói, hy vọng tới lúc đó Bệ hạ đừng giận.”

(*) Miêu tả hành động gợi chuyện cho người ta hiếu kỳ xong bỏ dỡ.

Cố Kiến Thâm bảo: “Bất kể sư thúc làm gì, ta cũng sẽ không giận.”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Giết ngươi cũng không giận ư?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Chết dưới kiếm sư thúc, thành quỷ cũng phong lưu.”

Lời nói tuy cợt nhả, nhưng Thẩm Thanh Huyền không giận, ngược lại còn cười:

“Hoa mẫu đơn rất đẹp.”

Cố Kiến Thâm: “Nhưng không bằng một phần vạn của sư thúc.”

Thẩm Thanh Huyền cong môi cười, giọng nói mát rượi:

“Bệ hạ … ta muốn uống trà.” Vì âm cuối hơi cao, nét lạnh lùng kia lại dẫn theo ngọt ý mê người.

Cố Kiến Thâm rũ mắt, thấp giọng đáp:

“Được.”

Trước khi ngủ, Thẩm Thanh Huyền ngồi bên giường nhìn Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm nhìn y: “Có chuyện gì ư?”

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Giường ngươi rộng không?”

Cố Kiến Thâm ngừng một lúc rồi nói: “Cũng được.”

Thẩm Thanh Huyền bảo: “Giường của ta hẹp.”

Cố Kiến Thâm nhìn y: “Vậy ta đổi cho ngươi cái khác.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không muốn huyễn thuật.”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Gian phòng này nhỏ hẹp, không muốn huyễn thuật sợ rằng không lấy được giường rộng.”

Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Nhìn thấu chân tướng huyễn thuật ngủ không thoải mái.”

Cố Kiến Thâm nói: “Vậy chúng ta chuyển sang nơi …”

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Huyền đã cắt ngang:

“Ghép lại mà ngủ.”

Mi tâm Cố Kiến Thâm đập một cái.

“Không cần mất công vậy đâu.” Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn, nhẹ giọng bảo: “Hai giường ghép lại là rộng ngay mà.”

Màu mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên trở đậm:

“Sư thúc muốn ngủ cùng ta ư?”

Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn:

“Có thể chứ?”
Bình Luận (0)
Comment