Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 201

“Còn mang được thêm nhiều bùn đất nữa hả …” Thẩm Thanh Huyền hỏi vô cùng cẩn thận, y chỉ hy vọng mình vừa nghe lầm.

Tiểu Kim Dương lại tưởng y lo cho nó, vội vàng bảo: “Dĩ nhiên được! Tớ có một cái bọc, có thể mang theo rất nhiều thứ!”

Thẩm Thanh Huyền lạnh lòng, không kiềm được hỏi tiếp: “Chắc nặng lắm hả?” Nếu quá nặng cậu không nên mang quá nhiều đâu biết chưa.

Tiểu Kim Dương hưng phấn nói: “Tớ không ngại!”

Tiểu tuyết liên: QAQ Nhưng tớ ngại!

Phải làm gì đây … Thẩm Thanh Huyền thiếu kinh nghiệm xã giao, lại không đành lòng khiến bạn mình buồn nên vô cùng khó xử.

Cũng may mà đây là việc ngày mai nên sầu, hôm nay hoa hướng dương chịu hết nổi, chỉ có thể mau mau về trát bùn.

Thẩm Thanh Huyền tiễn bước Tiểu Kim Dương, còn mình thì vừa nhìn chằm chằm nước hồ băng vừa sầu muộn: Nếu y có thể mang chút nước hồ băng ra ngoài, có phải y có thể ở đến tối không?

Hình như không cần, chỉ cần ở cùng Uyên, y vẫn có thể thoải mái như được ở trong hồ băng.

Thôi vậy, không nghĩ nữa, thời gian đã không còn sớm, vẫn nên ra ngoài sớm đi thôi!

Tuyết liên hút no nước, di chuyển khỏi hồ băng, vừa rơi xuống đất thì rễ biến mất, lại cúi đầu nhìn ngoại hình mình.

Nền đất loáng trong như gương, hoàn toàn phản chiếu cả thân hoa.

Cánh hoa màu trắng, mặc dù hơi xấu nhưng tràn trề sức sống, vẻ ngoài no nước trông rất xinh.

Thẩm Thanh Huyền lắc người bung xòe cánh hoa, sau khi xác nhận đây là trạng thái tốt nhất mình có thể bày ra, y lập tức ra ngoài!

Chỉ cần bước khỏi băng ốc âm trầm này, y sẽ được thánh quang ngoài kia bao phủ, biến thành hoa tuyết liên cực kỳ xinh đẹp!

Thẩm Thanh Huyền tràn đầy tự tin, chỉ tiếc vừa ra ngoài đã ủ rũ ngay …

Nơi y hẹn với Uyên ở đâu nhỉ? Hôm qua y đi trong mơ màng, lúc về lại càng mơ màng hơn, còn chết người là y cảm thấy y đi ra từ bên trái, nhưng về lại từ bên phải … Làm sao có thể? Đây cũng không phải kiến trúc hình tròn, sao có thể đi một vòng rồi quay lại nơi ban đầu?

Chẳng lẽ là ảo giác của y? Thực sự không phải, tiểu tuyết liên đi hướng ngược lại, chẳng qua cuối cùng được Cố Kiến Thâm lén đưa về chỗ cũ mà thôi.

Thẩm Thanh Huyền làm sao phân biệt được hướng nào, y hết nhìn trái lại nhìn phải, uýnh đến độ di chuyển tại chỗ.

Bên nào mới đúng? Không biết Uyên đã tới chưa? Có khi nào hắn không đợi được y nên đã bỏ đi rồi không?

Đủ loại suy nghĩ trong đầu nổi lên khiến y sầu quá chừng.

Mặc kệ! Y dũng cảm bước ra bước đầu tiên, cùng lắm đi sai thì vòng về, lần này y nhất định có thể nhớ rõ!

Thẩm Thanh Huyền di chuyển thật nhanh về bên phải, vì hôm qua y đã biết hướng ngược lại rồi …

Cố Kiến Thâm “nhìn” tiểu tuyết liên như ruồi không đầu, trái tim còn mềm hơn kẹo bông gòn, hắn dùng chút phép thuật, để tiểu tuyết liên “tìm” được đường.

Trông thấy nam tử hồng y đứng từ xa, Thẩm Thanh Huyền vui tới mức muốn xoay mấy vòng!

Đường này đúng, đi về bên phải có thể nhìn thấy Uyên! Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc ghi nhớ, cuối cùng đã yên lòng.

Tiểu tuyết liên vừa tới đây, Cố Kiến Thâm lập tức cúi người nâng y trong lòng bàn tay.

Thẩm Thanh Huyền thích cảm giác mát lạnh khi được ở trong lòng bàn tay hắn, bèn cọ cọ: “Anh tới sớm không?”

Cố Kiến Thâm bị y cọ ngứa, khóe môi cong lên: “Tôi cũng vừa tới.”

Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, xem ra y ước lượng thời gian cũng chuẩn lắm!

Tiểu tuyết liên lại tự tin hơn, cảm thấy mọi thứ đều nằm trong bàn tay, cơ thể nhỏ bé càng ưỡn lên.

Thẩm Thanh Huyền: “Mặc dù nơi này khá lớn, nhưng tôi ngày càng quen đường, lần sau nhất định có thể tới sớm hơn anh.”

Cố Kiến Thâm nhớ lại dáng nhỏ hoang mang bối rối của y, thầm cười trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Em đừng đi sớm quá, chỗ này nóng lắm.”

Nói đoạn, Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ: “Sao lòng bàn tay anh lạnh thế? Hơn nữa chỉ cần gần gũi với anh, ngay cả thánh quang cũng không còn nóng nữa.” Đương nhiên là vì lão công tạo cho em môi trường với nhiệt độ thấp thoải mái rồi.

Cố Kiến Thâm đáp: “Có lẽ nhiệt độ cơ thể tôi từ lúc sinh ra đã thấp, cho nên ảnh hưởng tới em.”

Thẩm Thanh Huyền kinh hỉ: “Ra là thế?”

Cố Kiến Thâm bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”

Thẩm Thanh Huyền: “Chúng ta thật xứng đôi.”

Bọn họ không chỉ trò chuyện hợp ý, cùng có cái tên khá là chạnh lòng, mà y còn thích lạnh, hắn lại có thân nhiệt thấp, quả là … phù hợp với nhau!

“Là hữu duyên.” Mặc dù Cố Kiến Thâm cũng thích cụm từ xứng đôi này, nhưng Thẩm Thanh Huyền hiện giờ chưa hiểu biết nhiều, cho nên hắn sửa đúng, “Chúng ta hữu duyên.”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu liên hồi: “Đúng, hữu duyên, tôi vốn muốn nói là hữu duyên!”

Thực ra Thẩm Thanh Huyền cũng không hiểu hữu duyên là gì, nên vội vàng đổi đề tài: “Bản thể của anh là gì vậy?” Không biết loài hoa nào có nhiệt độ thấp như thế? Thẩm Thanh Huyền không tài nào nghĩ ra.

Đương nhiên rồi, y cũng chỉ mới nhận biết hai loài hoa, lượng kiến thức chưa đủ.

Cố Kiến Thâm che giấu: “Tôi không nhớ bản thể của mình.”

Thẩm Thanh Huyền tròn xoe mắt: “Chuyện này mà cũng quên ư?”

Cố Kiến Thâm: “Thời gian hóa hình quá dài, chuyện quá khứ cũng dần mơ hồ.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, qua một hồi bèn dùng cánh hoa của mình cọ vào đầu ngón tay hắn: “Quên thì quên đi, nếu là chuyện tốt đẹp nhất định sẽ không quên, có thể quên chứng tỏ nó không quan trọng.”

Y thế mà dùng cơ thể nhỏ chừng ấy để an ủi Cố Kiến Thâm, còn dùng điệu bộ đáng yêu thế kia …

Cố Kiến Thâm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được an ủi bởi một bông hoa, đúng là hết thuốc chữa mà!

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Có lẽ sau này tôi cũng sẽ quên hồ băng, vì cuộc sống ở đó quá buồn chán.”

Cố Kiến Thâm hỏi với vẻ trầm ngâm: “Em bị bắt nạt ư?”

“Làm sao có thể?” Thẩm Thanh Huyền nói, “Tôi là đóa tuyết liên lợi hại nhất hồ băng, bằng không sao có thể tới đây?” Được rồi, trên thực tế y là tuyết liên “đẹp” nhất hồ, nhưng Thẩm Thanh Huyền cảm thấy nói lời này với Cố Kiến Thâm rất không biết lượng sức mình, cho nên đổi cách nói!

Cố Kiến Thâm lại hỏi y: “Bố mẹ tốt với em không?”

Thẩm Thanh Huyền suy tư: “Rất tốt, chỉ là họ cứ vội quấn tới quấn lui, tôi không quấn cùng họ cho nên …”

“Quấn tới quấn lui?” Cố Kiến Thâm không biết thới giới quan của hồ băng, thực ra trước khi tới đây, hắn cũng không biết Thẩm Thanh Huyền sẽ biến thành một gốc tuyết liên.

Thẩm Thanh Huyền rất đỗi ngượng ngùng, cánh hoa lại biến hồng: “Tộc tuyết liên bọn tôi có thể hấp thu dinh dưỡng, không những hấp thu từ nước mà còn có thể hấp thu từ người trong tộc.”

Cố Kiến Thâm lấy làm ngạc nhiên: Tuyết liên là thế ư? Có điều không cần phải quan tâm quá nhiều, dù gì thì nền văn minh ở tinh cầu này khác với Trái Đất.

Lại nói, mặc dù Thẩm Thanh Huyền là tuyết liên, nhưng cũng không phải loài trên Trái Đất, cho nên chênh lệch cực lớn.

Cố Kiến Thâm lại quan tâm một chuyện khác: “Vậy em có thể hấp thu tôi không?”

Thẩm Thanh Huyền nhanh chóng từ tuyết liên trắng biến thành tuyết liên hồng, y lắp bắp: “Không được, không được đâu.”

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Vì sao?”

Thẩm Thanh Huyền trả lời cực kỳ nhỏ: “Tôi sẽ sinh tiểu tuyết liên cho anh mất.”

Cố Kiến Thâm: “…”

Thẩm Thanh Huyền ngượng ngùng quá đỗi, y cảm thấy rễ mình đang run hết cả lên, may mà Cố Kiến Thâm không nhìn thấy, bằng không nhất định sẽ coi thường y!

Thẩm Thanh Huyền thấy Cố Kiến Thâm không lên tiếng, vội vàng giải thích: “Anh đừng sợ, tôi không quấn ai, cho đến giờ vẫn chưa từng …”

Cố Kiến Thâm rốt cục đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, không khỏi căng thẳng: “Có kẻ nào quấn em không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đương nhiên không có! Tôi … tôi … khác với họ.”

Đồng chí lão Cố nhẹ nhàng thở ra, nhập thế mà còn phải làm bố cho con thằng khác, hắn nhất định sẽ cho nổ tung cả tinh cầu này!

Hắn phải về tra kỹ về tộc tuyết liên này, phương thức sinh sản đời sau đúng là đặc biệt.

Thẩm Thanh Huyền không biết vì sao hai người lại thảo luận đến chuyện thầm kín này, y ngại lắm, rồi lại sợ Cố Kiến Thâm không yên lòng, nên tiếp tục giải thích: “Chúng ta khác loài, chắc không sinh được tiểu tuyết liên đâu.”

Nói xong y lại luống cuống, vội vàng bổ sung: “Ý tôi là … không phải, tôi không phải muốn quấn với anh, tôi …”

Cố Kiến Thâm bị dáng nhỏ này của y khiến cho trong lòng ngứa ngáy, hắn nói: “Nơi này khác với hồ băng, đợi em biến hóa rồi sẽ được học lễ nghi của thần.”

Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn: “Lễ nghi của thần?”

Cố Kiến Thâm: “Ừ, nó khác với thế giới của hoa, là một cuộc sống hoàn toàn khác, cũng có những quy củ khác biệt.”

Thẩm Thanh Huyền tỉnh tỉnh mê mê: “Là vậy ư …”

Cố Kiến Thâm bình tĩnh nói: “Hiện giờ em còn nhỏ, qua một thời gian nữa, ngày thần mộc sẽ đến, lúc đó em có thể biến hình.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Tôi sẽ biến thành giống như anh sao?”

Cố Kiến Thâm: “Sẽ.”

Thẩm Thanh Huyền có tý chờ mong: “Tôi có thể biến thành màu đỏ ư?”

Cố Kiến Thâm bật cười, một đao cắt đứt ý niệm của y: “Không đâu, màu tóc và mắt đều dựa theo bản thể của em để biến ra.”

Thẩm Thanh Huyền cực kỳ thất vọng: “Vậy tôi nhất định rất xấu.”

Cố Kiến Thâm thì nghĩ: Sợ rằng chỉ có mình em nghĩ thế.

Có điều hắn vẫn bảo: “Ngoại hình chỉ là tượng trưng, bên trong của em rất đẹp.”

“Bên trong?” Thẩm Thanh Huyền lại ngượng ngùng, lẩm bẩm, “Có lẽ vậy …”

Thực ra nhụy hoa của y cũng là màu trắng bạc, không đẹp chút nào, y là tuyết liên hồ băng cả ngoài lẫn trong đều vô duyên với đẹp!

Thời gian đã muộn, mặc dù Thẩm Thanh Huyền không muốn rời khỏi Uyên, nhưng sáng nay y mới trải nghiệm cảm giác phiền muộn khi “hoa hướng dương chậm chạp không đi”, nên không muốn gây phiền cho Uyên.

Uyên đã là thần thị, người hắn quen có rất nhiều, nhất định bận hơn y, có lẽ hắn đã phải rời khỏi từ sớm, nhưng vì sợ y buồn nên không đành lòng mở miệng.

Thẩm Thanh Huyền là tuyết liên thông tình đạt lý, giỏi đoán ý người, vì vậy y chủ động nói: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi!”

Cố Kiến Thâm cũng không nỡ thả y đi, hắn hận không thể mang y về tẩm điện, suốt ngày đặt trong lòng bàn tay … Chỉ có điều, tiểu tuyết liên hiện giờ còn quá nhỏ, ở lâu trong hồ băng mới tốt cho cơ thể.

Lần này hắn không đòi tiễn y nữa, chỉ bảo: “Em nhớ chú ý an toàn.”

Thẩm Thanh Huyền: “Anh yên tâm, tôi đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa.” Cũng chỉ mới lớn bằng bàn tay thôi, vậy mà tuyết liên lớn bằng bàn tay ở hồ băng đã con đàn cháu đống cỡ một sọt rồi …

Cố Kiến Thâm vừa nghĩ đã thấy sợ.
Bình Luận (0)
Comment