Thẩm Thanh Huyền vòng tay qua cổ hắn, trả lại một nụ hôn nóng bỏng.
Ban đầu tất nhiên mặc kệ người ngoài nghĩ gì, y chỉ muốn trút hết mọi cảm xúc, cũng chỉ muốn ôm Cố Kiến Thâm thật chặt, cảm nhận sự tồn tại của hắn. Qua một lúc, Tôn chủ đại nhân miễn cưỡng khôi phục một phần lý trí mới nhận ra có gì đó khác thường.
Hai người họ hôn nhau như thế, có phải các đồ tôn bình tĩnh quá rồi không?
Chẳng phải họ nên cầm hung khí, đuổi giết Cố Kiến Thâm (Thẩm Thanh Huyền) sao?
Hay là bị dọa ngất hết rồi nên không kịp phản ứng?
Thẩm Thanh Huyền thấy hơi lo ngại, y sợ Diệp Trạm lẩn quẩn chui vào trong tuyết làm quả cầu tuyết.
Có điều Thẩm Thanh Huyền rất nhanh đã biết xảy ra chuyện gì …
Là huyễn thuật! Cố Kiến Thâm tạo huyễn thuật cho tất cả mọi người, cho nên người ngoài nhìn vào không biết chuyện đứng đắn gì đang diễn ra!
Cố Kiến Thâm khốn nạn!
Thẩm Thanh Huyền tức giận đẩy hắn ra, không cần truyền âm, trực tiếp hung dữ với hắn: “Ta làm ngươi xấu mặt thế hả!”
Y tưởng có thể thuận lợi “công khai”, kết quả tên khốn này vẫn muốn che giấu!
Cố Kiến Thâm kéo người vào trong ngực, khẽ nói: “Đừng giận.”
Thẩm Thanh Huyền tặng hắn hai chữ: Ha ha.
Cố Kiến Thâm dùng sức ôm y, thở dài: “Em là tín ngưỡng của họ, nếu họ thấy em và ta ở bên nhau, sẽ dao động căn cơ.”
Câu nói ấy làm Thẩm Thanh Huyền ngẩn người, cũng khiến y hết giận.
Thẩm Thanh Huyền hiểu ý Cố Kiến Thâm, đối với sáu phái Thiên Đạo, Thẩm Thanh Huyền thực sự là tín ngưỡng. Dù Thẩm Thanh Huyền không màng tục sự, nhưng cũng là lãnh tụ tinh thần của họ. Vì đặc điểm tu hành của Thiên Đạo, lãnh tụ tinh thần cao hơn hết thảy. Đối với các tu sĩ chưa thành thánh, “đạo” đối với họ quá hư vô xa vời, họ không thể chạm vào nó. Nhưng Thiên Đạo là lối tu hành dựa vào tín ngưỡng, cho nên đối với họ, người đứng đầu Thiên Đạo — Thẩm Thanh Huyền cường đại là sự tồn tại được ví như “thần”.
Họ kính ngưỡng y, khát vọng y, và cũng tin cậy y.
Dù Thẩm Thanh Huyền chưa từng làm gì, thậm chí không chỉ bảo họ, nhưng y là cái tên đại diện cho “Thiên Đạo”, là tín ngưỡng được họ cụ thể hóa.
Nếu Thẩm Thanh Huyền công khai với Cố Kiến Thâm.
Người Tâm Vực cùng lắm thì: Khiếp sợ nghệch mặt mơ màng.
Còn sáu phái Thiên Đạo sẽ phải đối mặt với tín ngưỡng bị đổ vỡ.
Ngay cả Thẩm Thanh Huyền trước đó cũng vì đạo tâm không vững nên bị phản phệ, nếu tín ngưỡng của những đệ tử Thiên Đạo này đổ vỡ, hậu quả ra sao thật khó mà lường.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Thanh Huyền không khỏi sợ hãi, may nhờ có Cố Kiến Thâm suy nghĩ chu đáo, bằng không y chắc chắn sẽ hối hận mất thôi!
Thẩm Thanh Huyền ôm chặt hắn, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Cố Kiến Thâm hôn y: “Không cần nói lời này với ta.”
Thẩm Thanh Huyền lại đề cập chuyện nhiệm vụ với hắn: “Ngươi thực sự cam tâm dừng lại không đi tiếp sao?”
Cố Kiến Thâm nhìn y, khẽ thở dài: “Sao ta có thể cam tâm.” Họ bỏ lỡ nhau lâu như thế, vất vả mãi mới được ở bên nhau, chung đụng ngắn ngủi ấy làm sao có thể thỏa mãn?
Chưa kể … họ không thể phục hồi thang trời, vậy sau này … Cố Kiến Thâm ngập ngừng, không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, hắn không muốn tăng thêm áp lực cho Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền cũng mơ hồ nghĩ tới điều gì đó … nhưng chưa nắm bắt được.
Y thu lại suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Chúng ta … có thể làm được bao nhiêu thì làm đi.”
Mặc dù điều thứ ba mươi — chiêu cáo thiên hạ hiện giờ không có cách nào hoàn thành, nhưng những bổ sung bên dưới có thể tiến hành trước.
Nếu đã nghĩ không ra, vậy thì vừa đi vừa nghĩ, ít ra vẫn tốt hơn giậm chân tại chỗ.
Cố Kiến Thâm nghe theo lời y: “Được.”
Thẩm Thanh Huyền tiếp lời: “Bỏ huyễn thuật đi, chúng ta đi đắp người tuyết!”
Cố Kiến Thâm đồng ý: “Ừ.”
Quần chúng ăn dưa lúc này mới giật mình hoàn hồn, người Thiên Đạo cũng bị dọa: Ma đế Tâm Vực này quá xảo quyệt, huyễn thuật trúng không trượt một ai, ngay cả chút thời gian để họ phản ứng cũng không có, thậm chí không ít người sau khi tỉnh lại mới nhận ra mình vừa bị trúng huyễn thuật!
Đắp người tuyết là ngụy trang, so chiêu mới là thật!
Mọi người mở to đôi mắt “sáng suốt”, cố gắng nhìn ra “chiêu thức” thay đổi trong nháy mắt giữa hai cao thủ.
Nhưng mà …
Sao cứ cảm thấy đang đắp người tuyết thật vậy? Hơn nữa bầu không khí rất hòa thuận? Một nhà ba người gì đó … Bậy bậy bậy, hình dung quỷ gì thế!
Vì băn khoăn đến người Thiên Đạo nên Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm nhịn rất vất vả.
Lúc còn chưa bày tỏ, Thẩm Thanh Huyền nén giận nên làm mặt lạnh cực kỳ tự nhiên, Cố Kiến Thâm tự ngược hồi lâu nên trên mặt cũng tràn ngập trong khổ đại cừu thâm. Thế là hai người không cần giả vờ, thực sự rơi vào trạng thái “nhìn nhau không vừa mắt”.
Nhưng hiện giờ … đã nói rõ với nhau rồi, chia cách đã lâu nên hễ nhìn thấy đối phương là tâm can lại nhộn nhạo, muốn ôm ôm muốn hôn hôn muốn về Vạn Tú sơn hoặc Duy Tâm cung.
Khổ nỗi vì nhiệm vụ vì sáu phái Thiên Đạo, hai người vẫn phải nhịn cho bằng được.
Nhịn tới nỗi chua xót ngọt ngào.
Tốt xấu gì cũng đắp người tuyết xong rồi!
Không biết có phải lỗi giác của mọi người không mà cứ cảm thấy đầu người tuyết có hình trái tim, thân cũng là hình trái tim … ảo giác, nhất định là ảo giác!
Tiểu Kim đích thị là đứa trẻ vạch trần “bộ quần áo mới của hoàng đế”(*), nó vui vẻ nói: “Người tuyết hình trái tim, thiệt là to!”
(*) Đọc thêm truyện Bộ quần áo mới của hoàng đế tại đây, ví Tiểu Kim giống đứa trẻ chỉ ra vị vua không mặc quần áo trong khi chẳng ai dám nói ra điều đó.Cố Kiến Thâm & Thẩm Thanh Huyền: “…”
Người tuyết trong truyền thuyết đều có hình dạng ‘yêu ngươi’ à?
Giờ này khắc này, quần chúng ăn dưa còn chưa ý thức được dưa trong tay mình đã bị đánh tráo!
(bị tráo thành bánh chó ý =)))))))))Tiếp theo là leo núi, lần này không cần Thẩm Thanh Huyền nhắc, Tiểu Kim đã chủ động nói ra!
Nghe lời Tôn chủ đại nhân quả nhiên luôn đúng, sư phụ đã “khôi phục nguyên dạng”, họ sẽ không ly hôn nữa!
Mọi người đã chết lặng với mấy lời của Tiểu Kim.
Có gì đâu mà ngạc nhiên? Cũng đã ngắm bình minh hoàng hôn thưởng thức pháo hoa ngắm tuyết đắp người tuyết, có thêm leo núi liên hoan chắc … cũng không hề gì …
Tinh Hải Vọng Tẫn yên ả bốn bề, núi ở đâu ra? Lần này không cần Thẩm Thanh Huyền nhọc lòng, Cố Kiến Thâm đã vẽ ngón tay, một cự sơn đỏ như lửa (đặc biệt hợp ý Tôn chủ) sừng sững nhô lên.
Thẩm Thanh Huyền vui mừng ngắm nghía, chỉ tiếc vẫn phải giữ nét mặt bình tĩnh, đành lén nhìn Cố Kiến Thâm một cái, thuận tiện truyền âm cho hắn: “Lúc về bỏ lại họ, chúng ta đi chơi riêng.”
Cố Kiến Thâm bắt đầu ngứa ngáy trong lòng, mặt còn bình tĩnh hơn Thẩm Thanh Huyền, đương nhiên lúc truyền âm thì dịu dàng uyển chuyển khỏi bàn: “Được.”
Hai người đi đằng trước, Tiểu Kim theo sát Thẩm Thanh Huyền, người phía sau chia làm hai nhóm cực kỳ rõ ràng!
Tiếc là bên dưới có chia phe phái cỡ nào thì đầy đầu hai người đằng trước cũng chỉ nghĩ đến việc nắm tay nhau …
Hai người lén lút thì thầm.
Thẩm Thanh Huyền: “Có phải ta cách ngươi hơi gần không?” Y đã cố gắng giãn khoảng cách với hắn lắm rồi.
Cố Kiến Thâm: “Vừa rồi …”
Thẩm Thanh Huyền tiếp lời: “Nếu vừa rồi, ta cách ngươi gần thêm chút nhé?”
Trong mắt Cố Kiến Thâm ngập tràn ý cười, cơ thể bất giác dịch gần Thẩm Thanh Huyền.
Dịch cũng cỡ một sợi tóc thôi … Nhưng người bên dưới nhạy bén phát hiện: Đềnh đệch, tên ma đế kia muốn làm gì!
Thẩm Thanh Huyền có tí bất mãn: “Quá ít.” Dứt lời y cũng dịch về phía hắn, khoảng cách cỡ … hai sợi tóc thôi?
Người Tâm Vực mắt sáng như tuyết: Thẩm Bạch Liên, ngươi muốn làm gì, cách xa Bệ hạ bọn ta ra!
Cố Kiến Thâm: “Không thể gần thêm, họ sẽ phát hiện!”
Thẩm Thanh Huyền lừa mình dối người: “Không đâu, sơn đạo hẹp mà …” Y vừa dứt lời, sơn đạo rộng lớn ban đầu lập tức nhỏ hẹp dị thường.
Cố Kiến Thâm bất lực: “Đừng phá.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Là ngươi thiếu hiểu biết, chưa từng thấy sơn đạo chật hẹp, trước kia ta theo sư phụ leo núi, khi đó …”
Vừa nói tới đây y đột nhiên ngừng lại, giật mình ngẩn người.
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Em sao vậy?”
Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác nhìn đằng trước, sau đó lại cúi đầu nhìn dưới chân, tiếp theo quay đầu nhìn Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm không hiểu chi hết.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào hắn, mờ mịt trong mắt rút đi, ngay sau đó được thay thế bằng vui sướng lớn lao không thể kiềm chế.
Y dùng sức nắm tay Cố Kiến Thâm, ngay cả Cố Kiến Thâm cũng chưa kịp dùng huyễn thuật.
Đoàn người đằng sau đồng loạt gương mắt chết lặng! Tình, tình huống gì đấy? Rốt, rốt cuộc cũng động thủ? Thật, thật sự là động “thủ”!
Thẩm Thanh Huyền cố nhịn không nói ra, truyền âm cho Cố Kiến Thâm: “Trước đây … trước đây ta cùng sư phụ leo núi, vào lúc luận đạo ở Tinh Hải diễn ra!”
Khi đó Cố Kiến Thâm vẫn còn lập chí làm đầu bếp, nào có may mắn được tham gia sự kiện như thế.
Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm, mắt lấp lánh ánh sao: “Khi đó Thiên Đạo và Tâm Vực không giống như bây giờ!”
Đúng vậy, thời gian ấy tuy hai bên tu hành theo lối khác nhau, lý niệm cũng khác biệt, cũng có lúc đối địch, nhưng đại hội luận đạo thời ấy vẫn là luận đạo.
Không có khói súng, không có ngưng thần đề phòng, chỉ có các đệ tử trẻ tuổi hai bên luận bàn, cùng với đại lão các giới trao đổi với nhau.
Khi đó sư phụ Thẩm Thanh Huyền cùng nghĩa phụ Cố Kiến Thâm còn là hảo hữu chí giao tán thưởng lẫn nhau!
Nếu tu sĩ Thiên Đạo tiếp nhận lý niệm Tâm Vực không thể phi thăng, vậy sư phụ Thẩm Thanh Huyền — Thượng Tín chân nhân phi thăng bằng cách nào?
Thẩm Thanh Huyền càng nghĩ càng cảm thấy da đầu tê dại, bỗng nhiên ý thức được chân tướng …
Từ lúc sư phụ phi thăng, Thiên Đạo và Tâm Vực mới dần di chuyển theo hai phái cực đoan không thể hòa giải, cũng chính từ dạo ấy, cả giới tu chân không một ai phi thăng.
Có lẽ do trước đây có rất nhiều người không chạm đến cửa phi thăng, mà hiện giờ đã có Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm, thứ họ nhìn thấy là thang trời sụp đổ.
Vì lý do gì thang trời sụp đổ?
Vì tu sĩ Thiên Đạo không có ‘bản thân’! Vì tu sĩ Tâm Vực không có tín ngưỡng!
Giống như ngọn núi mà họ đang đi: Tu sĩ Thiên Đạo chỉ thấy đỉnh núi, quên nhìn dưới chân, nhất định sẽ giẫm hụt, ngã xuống là điều khó thể tránh khỏi; còn tu sĩ Tâm Vực chỉ nhìn bên dưới, mà quên mục đích leo núi, họ không biết đỉnh núi ở đâu, sao có thể leo lên thành công?
Vì vậy trăm triệu năm qua, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm chỉ đi được tới đây, không thể phi thăng.
Vậy … vì sao Thiên Đạo và Tâm Vực rơi vào tình trạng ngày hôm nay?
Vì Thượng Đức phong, vì Cố Kiến Thâm “phản bội”, vì Phong Tâm quyết của Thẩm Thanh Huyền.
Năm đó Thượng Đức phong gặp chuyện, Thượng Tín chân nhân không thể không đưa Cố Kiến Thâm tới Tâm Vực.
Thượng Tín chân nhân biết chân tướng, nhưng lão không muốn cô phụ tấm lòng sâu nặng của Cố Kiến Thâm, đồng thời cũng không đành lòng khi thấy hảo hữu nhiều năm cứ vậy mà ngã xuống, thậm chí còn lo Thẩm Thanh Huyền luyện Phong Tâm quyết sẽ gặp Cố Kiến Thâm, gây ra đại họa.
Cho nên lão dung túng Thiên Đạo và Tâm Vực phân chia ranh giới.
Sau đó xảy ra sự kiện Lan Phất quốc: Thẩm Thanh Huyền chịu mọi đau khổ, dẫn đến chết tâm; Cố Kiến Thâm nếm trải biết bao tuyệt vọng, cũng mất đi niềm tin.
Họ quên hết mọi thứ, rồi lại e ngại lãnh thổ đôi bên.
Đến thời điểm này, Thiên Đạo và Tâm Vực không đội trời chung. Đến tận lúc đó, không còn đường phi thăng.
Thẩm Thanh Huyền phân tích mọi chuyện cho Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm nghe xong cũng ngẩn người.
Thẩm Thanh Huyền nói ra chân tướng sau cùng: “Tất cả đều bắt đầu từ chúng ta mà ra, nên mới muốn chúng ta bù đắp!”
Tất cả suy nghĩ trước đây đều rất phiến diện.
Điều ngọc giản thực sự mong muốn là một giới tu chân hoàn chỉnh.
Nếu Thiên Đạo và Tâm Vực tiếp tục phân tranh, tiếp tục cực đoan theo ý mình, cả giới tu chân sẽ đi đến hồi kết.