Ba ngày liên tiếp đều là khí hậu như này, còn ngắm sao cái lông ý!
Thẩm Thanh Huyền xoay người vào nhà, tâm trạng rất kém, muốn đạp cái tên bên cạnh không chịu hồi âm cho mình về Duy Tâm cung.
Cố Kiến Thâm vờ như không biết nguyên do: “Sao lại giận rồi?”
Nói xong thì chuẩn bị cho y một đống hoa quả xinh xắn bắt mắt, cam đỏ, đỏ tươi, vàng óng … làm người ta không nỡ ăn.
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tốt hơn: “Không có gì.”
Cố Kiến Thâm nói: “Có gì không vui nhất định phải nói ta biết.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, không nói gì.
Một đêm không chợp mắt, hôm sau lại là một ngày nắng.
Dựa theo thời tiết ban ngày, thể nào tối cũng đầy sao lấp lánh.
Nhưng trời chiều bóng ngả về tây, sau khi khắp nơi chìm vào đêm tối, thời tiết lại bắt đầu thay đổi …
Mây đen đầy trời, gió lạnh rì rào, Thẩm Thanh Huyền đứng ở ngoài cửa, đứng cả buổi, chân trời chợt bắt đầu có tuyết bay.
Rất tốt …
Dù thế nào cũng không để y ngắm sao đúng không?
Y nhắm mắt lại, giấu giếm Cố Kiến Thâm, nháy mắt phóng thần thức ra ngoài.
Đúng như dự đoán, ngoại trừ Tử Ngọ Quan, bên ngoài trăng sáng giữa trời, đầy sao lấp lánh!
Tên khốn này đang làm gì? Tại sao muốn thay đổi thời tiết?
Nhận thấy Cố Kiến Thâm đi ra, Thẩm Thanh Huyền nhanh chóng mở mắt, tu vi cũng về lại trạng thái tiểu đồng, không để lọt chút dấu vết.
Cố Kiến Thâm cầm áo choàng khoác lên vai y.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ lạnh ư?”
Cố Kiến Thâm dịu giọng nói: “Ta nhìn mà đau lòng.”
Thẩm Thanh Huyền giật khóe miệng, cười đầy châm chọc.
Cố Kiến Thâm ở phía sau y, đương nhiên không nhìn thấy, hắn hỏi y: “Muốn ngắm tuyết ư?”
Mặc dù tuyết này do người tạo ra, nhưng lại dành tình cảm trong đó.
Hoa tuyết trông như lông ngỗng, bay lượn giữa trời gió lạnh vắng lặng, tựa như tinh linh màu trắng, hạ xuống tầng tầng lớp lớp, rất nhanh đã lót đầy một tầng tuyết trắng, phát sáng như trân châu trong màn đêm âm u lạnh lẽo.
Thẩm Thanh Huyền nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng nói: “Ta ghét tuyết.”
Cố Kiến Thâm hiểu rõ: “Cũng phải, thứ này nhạt nhẽo cực kì.” Cho tới tận giờ hắn đương nhiên biết sở thích của Thẩm Thanh Huyền, đỏ thẫm sáng choang mới là màu y thích, sắc lạnh đơn điệu mộc mạc y đều không muốn.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Không phải vì màu sắc.”
Cố Kiến Thâm nhìn về phía y.
Thẩm Thanh Huyền vươn tay, một bông tuyết rơi vào tay y, nhiệt độ lòng bàn tay y cao, tuyết rất nhanh đã tan, nước không sạch dính vào lòng bàn tay, có chút ôm ấp như mẹ hiền.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm rồi nói: “Bởi vì nó ướt lạnh.”
Trong đầu Cố Kiến Thâm bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đứa trẻ cô đơn bên trong giếng sâu tối đen nhỏ hẹp, tràn đầy mùi hôi thối và ẩm mốc kia.
Thẩm Thanh Huyền hất vệt ước trong lòng bàn tay, nhìn hắn nói: “Thứ như tuyết, trông thì sạch, nhưng thực chất âm lãnh dễ thay đổi, có gì đáng để thích?”
Chẳng hạn như mấy người, ngoài mặt nho nhã lễ độ, treo bên miệng toàn là tình thâm nghĩa trọng, thực tế lại quỷ quyệt giỏi thay đổi, không ngừng cất giấu âm hiểm giả dối vào trong lòng.
Y có ý riêng, Cố Kiến Thâm đương nhiên nghe ra.
Cố Kiến Thâm cũng vươn tay đón một bông tuyết, mà bông tuyết này vẫn duy trì tư thái xinh đẹp nhất trong lòng bàn tay hắn, tựa như bảo thạch mỹ lệ rơi xuống từ chân trời.
Hắn nói: “Tuyết chính là như vậy, nó thay đổi bởi vì ngươi.” Nhiệt độ lòng bàn tay là nguyên do làm tuyết tan, nóng nó sẽ thay đổi, nhưng nó vẫn là nó.
Thẩm Thanh Huyền cho rằng hắn đang chỉ trích y, vì vậy giễu cợt nói: “Nhưng ta lại là kiểu người này.”
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Vậy ta sẽ thích người như ngươi.”
Nghe được câu này, Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra, ngay sau đó y xì cười một tiếng, xoay người vào nhà.
Thật ra cả hai đều so sánh đối phương với tuyết.
Chỉ có điều Thẩm Thanh Huyền ám chỉ Cố Kiến Thâm trong ngoài không đồng nhất.
Lời kia của Cố Kiến Thâm như thể đáp lại Thẩm Thanh Huyền, nhưng vì câu phía sau mà mang một ý nghĩa khác.
Tuyết trong tay hắn là Thẩm Thanh Huyền, hắn biết Thẩm Thanh Huyền là người như thế, cho nên nguyện ý che chở, bằng lòng nhân nhượng, hi vọng có thể tỉ mỉ cẩn thận nâng trong lòng bàn tay, không để y có bất kỳ thay đổi nào.
Ha ha, lời ngon tiếng ngọt, Tôn chủ đại nhân không thèm nể mặt mũi đâu.
Hai người trở về nhà, Thẩm Thanh Huyền không nói lời nào, Cố Kiến Thâm cũng không chọc giận y nữa.
Giằng co hơn nửa canh giờ, Thẩm Thanh Huyền nằm ở trên giường bỗng nhiên mở mắt ra.
Cố Kiến Thâm nhìn về phía y: “Ngủ không được?”
Thẩm Thanh Huyền biến trở về hình dáng trưởng thành.
Đây là lần đầu tiên trên giường Cố Kiến Thâm nhìn thấy y trong hình thể này.
So với trong tưởng tượng còn mê người hơn, tóc màu mực như thác nước, áo lót mỏng tựa mây, thân thể thanh lãnh xinh đẹp biếng nhác nằm nghiêng.
Như Tuyết Liên nở rộ trên núi cao, nhụy hoa như tơ lười biếng xòe ra, vẻ ngoài thánh khiết nhất lại quyến rũ người nhất.
Sắc mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên biến đậm, mắt nhìn y chằm chằm không chớp.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, giọng nói ung dung mê người: “Bệ hạ còn chưa ngủ sao?”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền cũng không mở miệng, cứ thế ngắm nhìn môi hắn, tràn đầy hàm ý ám chỉ.
Nếu còn nhịn được, sợ rằng không chỉ là vấn đề có còn là đàn ông hay không, mà căn bản không phải là người.
Cố Kiến Thâm đứng dậy, đi về phía y như bị yêu tinh dụ dỗ.
Hắn cúi người, Thẩm Thanh Huyền nhấc cánh tay lên, miễn cưỡng vòng lấy cổ hắn.
Cố Kiến Thâm cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi lạnh nhạt bạc tình lại quá đỗi ngọt ngào này.
Thẩm Thanh Huyền không chỉ không chống cự, ngược lại còn thả lỏng khớp hàm, phối hợp với đòi hỏi và xâm lược của hắn.
Được mời gọi như thế, Cố Kiến Thâm triệt để không đè ép được bản tính, khát vọng trải rộng thần kinh, vọt tới đại não, tâm trạng bức thiết khao khát y bốc cháy tới đỉnh điểm.
Thẩm Thanh Huyền hết mực thuận theo, tùy ý để hắn cởi bỏ vạt áo mình, mặc cho thân thể bại lộ trong không khí quạnh quẽ …
Cố Kiến Thâm cắn lên cần cổ trắng nõn của y, hương vị nhẵn nhụi như tuyết ngọt thực sự khiến người phát cuồng.
Thẩm Thanh Huyền rên một tiếng, nhẹ giọng nói: “Người là chó?”
Ba chữ mang theo tức giận rồi lại ngọt mềm, như dầu vẩy thêm vào lửa, thiêu đến người nhiệt huyết sôi trào.
Cố Kiến Thâm nhịn không được dùng sức, cắn càng nặng hơn.
Thẩm Thanh Huyền vẫn không giận, thậm chí còn cười nói: “Được rồi, để ta xem nào.”
Nói đoạn, y cởi y phục Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm sao có thể cự tuyệt? Đừng nói là nhìn, cởi xuống hết tặng y còn được nữa kìa.
Thẩm Thanh Huyền thoải mái gạt áo hắn ra, ngắm nhìn cấm ấn diễm lệ kia.
Thật sự quá đẹp, sao lại có thứ xinh đẹp như thế.
Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn một cái.
Cố Kiến Thâm không chịu buông ra.
Thẩm Thanh Huyền thoáng dùng sức, trở mình đè lên người hắn.
Cố Kiến Thâm nhìn y không chớp mắt.
Thẩm Thanh Huyền lại không nhìn hắn, y nhìn chằm chằm diễm sắc trên vai hắn, nhìn một chốc rồi cúi đầu hôn lên.
Trên gương mặt thanh lãnh là si mê cùng quyến luyến.
Thật sự rất khiến người ta động lòng.
Cố Kiến Thâm dùng sức siết chặt eo y, dục vọng nhảy lên tới cực hạn.
Thẩm Thanh Huyền tỉ mỉ mà hôn hắn, không cần tận sức câu dẫn đã như cây thuốc phiện ngọt ngào khiến người hoàn toàn trầm mê.
Tay ngày càng không thành thật, Thẩm Thanh Huyền lại không có ý ngăn cản hắn.
Sắp thấy …
Trong thoáng chốc.
Như choàng tỉnh khỏi mộng lớn, vào thời khắc Cố Kiến Thâm thất thần, hắn rời khỏi hương thơm mềm mại ngọt ngào, ngã vào nước biển lạnh băng.
Dòng nước chèn ép ùa tới, Cố Kiến Thâm sửng sốt một hồi lâu, thế rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
Thật đúng là yêu tinh.
Giây tiếp theo, hắn vọt ra khỏi mặt nước, đứng bên trên Tinh Hải.
Cách đó không xa, nam tử treo giữa không trung nào còn bộ dạng biếng nhác dụ người động lòng như trước?
Y vận bạch y tựa sương, mặt mày như tuyết, tư thái ảm đảm đứng đó chẳng phải là người đứng đầu Thiên Đạo cao cao tại thượng kia sao?
Cố Kiến Thâm hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Thẩm Thanh Huyền giơ tay, một chùm sáng trắng tụ lại trong lòng bàn tay …
Tia sáng này nhìn thật đẹp, nhưng đáng tiếc lại đòi mạng.
Cố Kiến Thâm không nhúc nhích, hắn tiếp tục hỏi: “Thế nào? Ta đã làm sai gì sao?”
Thẩm Thanh Huyền không nói tiếng nào, chùm sáng trắng tăng tốc xoay tròn, linh khí dồn dập kéo tới như sóng ngầm nước biển, cực kỳ doạ người.
Cố Kiến Thâm vẫn bất động.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục mở miệng: “Nếu không phản kháng, thì chết.”
Cố Kiến Thâm nói: “Hãm sâu vào mỹ nhân kế, chết không hết tội.”
Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch: “Vậy ta sẽ phá hủy Tâm Vực.”
Nói xong, bàn tay y chuyển động, đầu mâu nhắm thẳng vào sâu trong Vọng Tẫn.
Đồng tử Cố Kiến Thâm co lại.
Lấy tu vi của Thẩm Thanh Huyền, thật sự có thể làm được chuyện như miệng y nói.
Tinh Hải lẫn Vọng tẫn đều xao động, linh khí bàng bạc này của y nện xuống, sợ rằng toàn bộ Vọng Tẫn đều sôi trào, gặp xui xẻo trước tiên chính là hộ vệ Tâm Vực bên kia Vọng Tẫn, thậm chí sẽ làm tòa thành trì gần đó như rơi xuống thiên tai.
Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc có ý gì?”
Trong giây lát Thẩm Thanh Huyền đã đi tới bên cạnh hắn, giọng y dường như vẫn còn âu yếm quyến luyến: “Thử xem tu vi Bệ hạ thế nào.”
Nói đoạn, chùm sáng trắng trong tay thoát ra như mũi tên, nhắm cực nhanh về phía Cố Kiến Thâm.
Trong chớp mắt, một tia sáng đỏ phóng lên trời, hai lực lượng cường đại đụng vào nhau, Tinh Hải cùng Vọng Tẫn đều chấn động theo.
Hai người mạnh nhất thế gian, không hề giữ lại một đòn, nắm giữ uy lực cực lớn có thể diệt thế!
Cố Kiến Thâm vẫn không chịu chủ động nghênh chiến: “Sư thúc muốn giết ta ư?”
Thẩm Thanh Huyền lần thứ hai xuất chiêu, dáng nghiêng độc nhất vô nhị, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều muốn đoạt mệnh: “Thử xem mà thôi.”
Trong mấy nhịp thở ngắn ngủi đó, hai người đã so mấy trăm chiêu.
Thẩm Thanh Huyền hùng hổ doạ người, Cố Kiến Thâm lại nhường nhịn hết lần này tới lần khác.
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi?”
Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi không tiếc, nhưng ta lại không nỡ.”
Ý cười nơi khóe miệng Thẩm Thanh Huyền càng sâu, chiến ý trong mắt càng hăng: “Ngươi tiếp cận ta không phải vì thời khắc này sao? Đến đây đi, chơi đùa với ngươi một lúc.”
Cố Kiến Thâm thấy chiêu hủy chiêu: “Sư thúc nghĩ như thế?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Chẳng lẽ không phải?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không thể là ta thật lòng thích ngươi sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Thật lòng? Ngươi có thứ này sao?”
Cố Kiến Thâm buồn bã nói: “Người không có mới là sư thúc.”
Thẩm Thanh Huyền nhếch môi, lời nói đường hoàng tùy hứng: “Không bằng ngươi mổ ngực ta ra nhìn cho kỹ?”
Cố Kiến Thâm hiếm khi nhíu mày: “Không làm được.”
Thẩm Thanh Huyền: “Vậy thì để ta xem chân tâm của ngươi đi.”
Nói xong, linh lực Thẩm Thanh Huyền lần hai tăng thêm một bậc.
Cũng may đây là Vọng Tân Tinh Hải, nếu là nơi khác sợ rằng dư âm đã tạo thành tai nạn.
Nhưng dù có ở đây, nếu tiếp tục kéo dài, người Thiên Đạo và Tâm Vực sẽ phát hiện.
Thẩm Thanh Huyền không muốn gây phiền toái lớn quyết định tốc chiến tốc thắng.
Y muốn giết Cố Kiến Thâm? Ý niệm này trong đầu thực sự có, nhưng không phải hiện tại.
Lúc này y chỉ đang thăm dò, thăm dò tu vi Cố Kiến Thâm.
Dù sao Thẩm Thanh Huyền cũng không phải ai khác, y liên tiếp áp sát, pháp thuật ngày càng tinh xảo … Cố Kiến Thâm không thể không xuất toàn lực.
Hắn vì tự vệ mà phóng thích tất cả tu vi.
Sau một loạt công kích điên cuồng nhanh như mưa rào, Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng thu tay lại.
Bắt đầu đột ngột, kết thúc càng đột ngột hơn.
Cố Kiến Thâm vẫn chưa thu tay về, dư âm làm rách xiêm y Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười đứng ở đó: “Tu vi Bệ hạ quả nhiên ghê gớm.”
Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc mới càng tinh xảo tuyệt luân.”
Trong chớp mắt Thẩm Thanh Huyền như con nhím tháo gỡ tất cả gai nhọn, lộ ra mặt mềm mại nhất: “Chúng ta trở về đi.”
Cố Kiến Thâm: “……”
Thẩm Thanh Huyền chậm rãi đến gần hắn, cách rất gần, Cố Kiến Thâm mới nhận ra vì trận đánh ban nãy mà hai gò má y ửng đỏ, dáng vẻ nhẹ thở gấp muốn quyến rũ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Chỉ tiếc, Cố Kiến Thâm không dám xem thường, thật sự là mỹ nhân có gai, trong gai mang kịch độc.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng nắm tay hắn, giây tiếp theo, y biến về hình dáng tiểu đồng.
Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền mềm giọng nói: “Ta mệt.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền duỗi tay như chuyện hiển nhiên.
Cố Kiến Thâm bế người lên, vừa cẩn thận ôm, vừa lắc đầu cười khẽ.
Đánh người ta đã rồi làm nũng, vì sao lại có gia hỏa như người này chứ.
Vậy mà lần này đến lần khác đáng yêu tới muốn mạng người.
Thẩm Thanh Huyền vùi mình trong ngực người ta còn không thành thật, y véo mặt hắn nói: “Cười cái gì?”
Cố Kiến Thâm nói: “Cười ta ngốc.”
Thẩm Thanh Huyền ha ha: “Thế chẳng phải trên đời này không còn ai thông minh nữa sao?”
Cố Kiến Thâm nhìn về phía y: “Đang khen ta hửm?”
Thẩm Thanh Huyền xoa nắn mặt hắn nói: “Ừa, đang khen vua tâm cơ như ngươi đó.”
Cố Kiến Thâm nói: “Làm sao ta có thể sánh bằng ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền cố ý đào hố nói: “Thôi đi, ta vẫn luôn bị ngươi làm cho chẳng hay biết gì, xoay ta mòng mòng bộ vui lắm ư?”
Cố Kiến Thâm làm như nghe không hiểu: “Chẳng hay biết gì?”
Thẩm Thanh Huyền giận lắm, chôn đầu vào cổ hắn dùng sức cắn một cái.
Cánh tay Cố Kiến Thâm ôm y đột nhiên dùng sức: “Không bằng sư thúc biến trở về đi, chúng ta tiếp tục chuyện trước đó.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn: “Tiếp tục đánh nhau?”
“Ừm.” Cố Kiến Thâm nói, “Lên giường đánh.”
Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái: “Nghĩ đẹp lắm.”
Nói xong, y liền dựa vào trong ngực hắn không nói.
Đã lâu không vận dụng nhiều linh lực như thế, y đã mệt lắm rồi.
Cố Kiến Thâm mang y về Tử Ngọ Quan, vào cửa mới nhận ra tiểu tử trong ngực đang ngủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm, lông mi thật dài, bộ dạng mất đi ngụy trang trở nên đáng yêu ngây thơ, không còn phong hoa tuyệt đại vốn có, nhưng lại nhiều thêm chút quật cường khiến người yêu thương.
Thẩm Thanh Huyền khi còn bé … bị người nhốt trong giếng cạn …
Sao có thể nhẫn tâm đến vậy.
Cố Kiến Thâm nhẹ chân nhẹ tay thả người xuống, đắp chăn cho y.
Thẩm Thanh Huyền hơi nghiêng người, tay nhỏ non nớt rúc vào dưới đáy gối.
Cố Kiến Thâm mỉm cười hôn lên trán y.
Thẩm Thanh Huyền ngủ rất say, hôm sau tỉnh dậy y chậm rãi duỗi eo, cả người tinh thần sảng khoái.
Qua buổi thăm dò tối qua, y cơ bản có thể xác định.
Cố Kiến Thâm nhất định cũng nhìn thấy thang trời.
Tu vi cỡ này, chỉ cần phá vỡ quan ải là có thể nhìn thấy thông thiên đại đạo.
Nếu không phải thang trời hư hao, biết đâu chừng y và Cố Kiến Thâm có thể chạm mặt tại thiên ngoại.
Đáng tiếc với đức hạnh kia của thang trời, hai người bọn họ đều bị vây ở hạ giới.
Y lấy được ngọc giản, bên trên chỉ thị chữa trị thang trời, có thể Cố Kiến Thâm cũng nhận được.
E rằng nhiệm vụ bọn họ có liên quan nhau, ví dụ như y hướng về Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm thì lại hướng về y.
Cho nên cái tên này mới luôn quấn lấy y.
Hết lần này lần khác lại thích bày ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, còn không phải vì dời gạch sao? Thành thật chút không tốt à!
Ngay sau đó Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ tới chuyện hồi âm cùng ngắm sao.
Rõ ràng Cố Kiến Thâm ở giữa gây khó dễ, không chịu phối hợp với y để hoàn thành nhiệm vụ.
Lẽ nào nhiệm vụ của bọn họ có mâu thuẫn? Nhưng rõ ràng trước đó hắn rất phối hợp, hoàn toàn là kiểu buồn ngủ liền kê gối, y hơi chủ động một tí, Cố Kiến Thâm liền dán tới phối hợp với y.
Sao tới mấy lần này lại bắt đầu gây chuyện rồi?
À, đúng rồi.
Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ, chắc là Cố Kiến Thâm đoán được y có ngọc giản, suy đoán nhiệm vụ y đang làm, cho nên cố ý nhìn trò cười của y.
Ngẫm lại mình vì muốn hắn hồi âm mà nói một đống lời hay, phát sầu vì mây đen dày đặc liên tiếp mấy ngày.
Thẩm Thanh Huyền: Ha ha, có thể đổi đối tượng hợp tác không?
Ngọc giản sợ tới biến sắc: Không thể!!!
Đáng tiếc nó không thể lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là liều mạng chớp tắt “Thứ tư, không được nổi sát tâm với Cố Kiến Thâm.”
Thẩm Thanh Huyền xem như không thấy.
Cố Kiến Thâm thấy y tỉnh, liền tới giúp y mặc quần áo.
Thẩm Thanh Huyền cúi đầu nhìn hắn: “Nghe nói Tâm Vực tu hành, khó khăn nhất là thức tâm.”
Cố Kiến Thâm không ngẩng đầu: “Sư thúc cảm thấy hứng thú với tâm pháp Tâm Vực à?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Tùy tâm, vấn tâm, phá tâm, thức tâm …” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền nói, “Thực ra khó khăn nhất là thả tâm.”
“Thả tâm?” Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ nói, “Cái này khác tùy tâm chỗ nào?”
Tu hành Tâm Vực đơn giản bắt đầu từ tùy tâm, rồi tới vấn tâm, sau đó loại bỏ tâm ma, cuối cùng nhận thức thâm tâm chân chính.
Vậy thả tâm là gì?
Cố Kiến Thâm nói: “Sau khi thấy rõ tuỳ tâm của bản tâm thì mới tới thả tâm.”
Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ.
Đây là một chu kỳ, lấy tùy tâm làm cơ sở, sau cùng thả tâm mới chính thức thăng hoa.
Vấn, phá, thức, sau tùy tâm mới thật sự là thả tâm.
Thẩm Thanh Huyền nhấc chân, ngón chân xinh xắn chọt lên ngực hắn: “Vậy Bệ hạ có thả tâm không?”
Cố Kiến Thâm nắm chặt mắt cá chân trơn bóng như ngọc của y: “Nếu thả được, giờ khắc này đã không cần thiết quấn quýt si mê ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vậy thì có liên quan gì tới ta?”
Cố Kiến Thâm hôn lên mu bàn chân xinh đẹp của y: “Không thể cho ngươi biết.”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm nhột, giãy khỏi hắn nói: “Cố làm ra vẻ bí ẩn.”
Cố Kiến Thâm đứng dậy chỉnh lý cổ áo cho y: “Ta sợ nói ra, sư thúc lại muốn giết ta.”
Mắt Thẩm Thanh Huyền lóe lên, ngửa đầu nhìn hắn: “Không giết ngươi, ngươi nói ta nghe chút đi.”
Cố Kiến Thâm rất biết cách dừng: “Không muốn.”
Thẩm Thanh Huyền giận cực, một cước đá văng hắn: “Tránh ra, không cần ngươi nữa.”
Cố Kiến Thâm cười mà không nói.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới nhiệm vụ nam canh nam dệt, sáng sớm đi một chuyến tới nơi thí luyện, xem thử có nhiệm vụ thích hợp nào không.
Kết quả …
Thẩm Thanh Huyền hé miệng nói: “Ai muốn đi nuôi linh thú?”
Cố Kiến Thâm nói: “Vậy không đi.”
Không đi sao đổi mới nhiệm vụ tiếp theo?
Mặc dầu y rất muốn nói thẳng, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn còn giả vờ, y liền theo hắn, xem coi hắn muốn vờ vịt tới khi nào.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi không đi thì thôi, ta tự mình đi.”
Lời này vô cùng xuyên tạc: “……”
Thẩm Thanh Huyền nhanh chân đi về phía vườn linh thú.
Gọi là vườn linh thú, thực chất đều là thú non cấp thấp, chẳng hạn như con heo bay còn nhỏ này, ngoại trừ biết bán manh và ăn thì không dùng được chỗ nào, sức chiến đấu cũng bằng không, cơ bản cho nữ tu sĩ thích nuôi để tiêu khiển.
Heo bay con sinh sôi nảy nở nhanh, một tổ có bảy, tám con, nuôi cũng dễ, chỉ cần là thứ có thể ăn, nó không ngại gặm một phát.
Xem như cũng khá đáng yêu, béo mềm mềm, tròn vo vo, dọn dẹp cho nó rồi trông sẽ rất manh.
Thẩm Thanh Huyền không ghét chúng, nhưng cũng không thích.
Có lẽ là do … mắt bọn nó đen thủi thùi thui?
Tròn xoe lấp lánh như giọt nước, rõ ràng rất đáng yêu, nhưng mà …
Tôn chủ: Xấu muốn chết!
Thẩm Thanh Huyền cố ý thăm dò Cố Kiến Thâm, y không muốn tự mình đút ăn đâu.
Cố Kiến Thâm nói: “Trong vườn lầy lội, ngươi đừng đi.”
Thẩm Thanh Huyền có ý riêng: “Chỉ cần là nhiệm vụ, ta sẽ làm thật tốt.”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta giúp ngươi không được sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Chỉ sợ ngươi giúp còn gây trở ngại thêm.”
Vốn tưởng rằng Cố Kiến Thâm sẽ ngáng chân như vụ ngắm sao, kết quả tên này lại trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Huyền đi cho heo ăn.
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Vậy mà không mắc mưu, xem ra nhiệm vụ của hai người họ cơ bản đồng bộ với nhau.
Tên khốn này làm cái gì? Không phải đều là cùng nhau ngắm sao ư? Sao không phối hợp với y?
Tôn chủ đại nhân giận đùng đùng cho heo ăn, bởi vì sát khí quanh thân quá nặng, đám heo bay con vô cùng im lặng, ngay cả manh cũng không dám bán.
Làm nhiệm vụ xong, quản sự vườn linh thú thở dài nói: “Đứa trẻ à, ngươi rất có thiên phú đó! Có muốn ở lại vườn linh thú nuôi heo không?”
Người anh em ngươi được lắm, dám kêu Tôn chủ đại nhân đi nuôi heo!
Thẩm Thanh Huyền im lặng rồi thẳng thừng cự tuyệt: “Không.”
Quản sự cũng không cưỡng cầu, ngược lại còn bảo: “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ vượt tiêu chuẩn, ta tặng ngươi một con heo bay được không?”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm nén cười một tiếng, giải vây cho y: “Không cần, thiếu gia nhà ta không thích mấy con thú nhỏ này.”
Vừa nghe hai chữ thiếu gia, quản sự đương nhiên không cần phải nhiều lời, đệ tử thế gia sao có thể để ý heo bay nho nhỏ.
Rời vườn vạn thú, không bao lâu trời đã tối đen.
Thẩm Thanh Huyền không vội ra khỏi phòng.
Cố Kiến Thâm lại hỏi y: “Đêm nay không ra ngoài nữa?”
Thẩm Thanh Huyền giương mắt nhìn hắn: “Có ngôi sao nào không?”
Cố Kiến Thâm nói: “Nhìn thử mới biết.”
Thẩm Thanh Huyền cười lạnh một tiếng, thi thuật, làm ngân hà bên ngoài như thác nước, sao trời vạn dặm.
Cố Kiến Thâm cũng dùng thuật, lập tức mây đen dày đặc, che kín bầu trời.
Thẩm Thanh Huyền thi thuật làm mây đen tản đi.
Cố Kiến Thâm lại gọi mây đen về.
Các đệ tử ở Tử Ngọ Quan đều sợ ngây người.
Ây dô má ơi … Tình huống này là sao? Vì sao chốc lại chuyển mưa chốc lại có sao? Đầu lão thiên gia bị lừa đá rồi à?
Lão thiên gia biểu thị mình rất oan uổng, rõ ràng là Tôn chủ các ngươi đang cáu kỉnh!
Qua lại mấy lần, Thẩm Thanh Huyền vỗ bàn cái rầm: “Cố Kiến Thâm!”
Cố Kiến Thâm nhìn về phía y, chậm rãi nói: “Ta rất đau lòng.”
Thẩm Thanh Huyền giận quá mà cười, tên này còn có mặt mũi mà đau lòng? Y nghiêm mặt hỏi hắn: “Tại sao?”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta tùy tâm ngươi lại giả ý.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, y vậy mà nghe hiểu ý trong lời hắn.
Dựa theo tình huống trước mắt, hai người nhất định đều có ngọc giản, và đều có nhiệm vụ.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền tu theo Thiên Đạo, ngọc giản thượng thư này xem như mệnh trời, bất kể yêu cầu gì, y đều nghiêm túc làm và tuân theo đạo ý, chuyên tâm tu hành.
Nhưng Cố Kiến Thâm tu theo Duy Tâm đ*o, ở chỗ hắn, nhiệm vụ trên ngọc giản chính là trở ngại, hắn muốn thả tâm, vậy rốt cục nên nghe theo hay không nên?
Nếu làm theo, chẳng phải sẽ chứng minh hắn vì thích Thẩm Thanh Huyền mà làm những chuyện này? Chẳng phải đồng nghĩa rằng hắn muốn gặp Thẩm Thanh Huyền, muốn ngủ cùng y, muốn làm việc thân mật với y?
Vì sao lại muốn? Bởi vì thích.
Bày ra trước mắt chính là, Cố Kiến Thâm làm theo.
Vậy nên … Hắn nói hắn tùy tâm, Thẩm Thanh Huyền lại giả ý.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn, mắt lộ ra ngờ vực, trong lúc nhất thời, y nhìn không thấu Cố Kiến Thâm.
Nhưng vào lúc này, ngọc giản không chịu cô đơn rốt cục bắt đầu nổi bong bóng(*).
(*) Cái cụm nổi bong bóng này là ngôn ngữ mạng bên Trung đồng nghĩa với việc ngóc đầu trồi lên, cơ mà mình thích nên cứ giữ nguyên văn đấy.“Thứ hai mươi, xin hãy hoàn thành các nhiệm vụ còn lại, trước khi hoàn thành sẽ không tuyên bố nhiệm vụ mới.”