Khi Lý Thanh Thạch tỉnh lại thì đã thấy bên cạnh không có lấy một bóng người.
Hắn vừa nghĩ một mạch thông suốt đến buổi tối hôm qua vui vẻ quả đúng tiêu hồn thực cốt, lập tức hưng phấn mà nhảy xuống giường, kích động chạy vội vào thư phòng.
“Tiểu Trinh có ở bên trong không? Ta muốn gặp y.” Lý Thanh Thạch biết tiểu Trinh mỗi ngày rời giường đều trước tiên phải tới thư phòng luyện tự.
“Thạch Đại Đầu, đã nói ngươi bao nhiêu lần, cần xưng hô với tiểu vương gia của chúng ta là chủ tử hoặc vương gia, thế nào có thể gọi nhũ danh thuở bé của vương gia như vậy? Các ngươi tuy rằng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng dù sao chủ tớ khác biệt, đây chính là đại bất kính a.” Phụ trách quét tước thư phòng tiểu Lam chăm chú khuyên nhủ.
“Đừng dông dài, tiểu Trinh rốt cuộc có ở trong nhà hay không?”
“Hiện tại chủ tử đang ở phòng khách tiếp kiến khách quý, không có rảnh rang — uy, trở về, Thạch Đại Đầu, ngươi muốn đi đâu? Ngươi nghìn vạn lần không nên quấy rối a!”
Lý Thanh Thạch nào có kịp nghe tiếng gọi của nàng, nhanh như chớp liền chạy mất.
Một bước tiếp cận cánh cửa phòng, Lý Thanh Thạch liếc mắt liền thấy được tiểu Trinh.
Thịnh tông vương triều Khánh Tường thân vương — Thịnh Tường Trinh biểu tình nghiêm túc ngồi ngay ngắn, tiếp kiến ngoại tộc nhân mũi cao mắt to.
Trong dĩ vãng Lý Thanh Thạch vốn rất ít chú ý tới tướng mạo của người bạn thuở nhỏ, ngày hôm nay nhìn lại mới thấy được thế nào là thuận mắt, vừa nghĩ về ngày hôm qua hắn tại chính trong lòng mình mà biểu lộ si thái tuyệt mỹ càng làm tâm tình khó nhịn, hận không thể một lần đem y xô ngã xuống đất, hảo hảo thượng vài lần.
“Tiểu Trinh! Tiểu Trinh!” Lý Thanh Thạch hưng phấn đứng nơi cửa vừa gọi y vừa dùng lực phất tay.
Thịnh Tường Trinh không có lấy một chút phản ứng.
Lúc ban đầu Lý Thanh Thạch còn tưởng là tiểu Trinh không trông thấy hắn, vì vậy tại cửa chạy nhảy tán loạn, làm ra vô số động tác kì quái để thu hút sự chú ý của y.
Không ngờ Thịnh Tường Trinh vẫn đang thờ ơ, không thèm liếc hắn lấy một cái.
Dưới tình thế cấp bách Lý Thanh Thạch nghĩ muốn chạy ào vào phòng khách, lại bị thị vệ đứng gác vững vàng chắn ở cửa.
“Lớn mật! Vương gia đang tiếp kiến khách quý, không đến lượt nô tài nhà ngươi ở đây giương oai.” Kẻ vừa mở miệng cũng không phải thị vệ trong vương phủ, mà là chuyên hộ tống sứ giả ngoại quốc tướng lĩnh hoàng cung Lâm tướng quân.
“Ta muốn gặp tiểu Trinh, các ngươi mau tránh ra, không nên cản đường ta.”
“Thanh Thạch, ngươi đừng náo loạn, còn không mau tránh ra, kẻo bị vương gia thấy được nhất định hắn sẽ trừng phạt ngươi.” Nguyên lai tại trong đại sảnh Lý tướng quân vừa nhìn thấy hảo bằng hữu đến đây quấy rối, sợ đến nỗi lập tức vọt ra.
“Tiểu Trinh nhất định sẽ không trách phạt ta, tiểu Trinh, ngươi mau ra đây, Thạch Đại Đầu tới gặp ngươi đây! Tiểu Trinh –”
“Làm càn, mau đánh đuổi tên nô tài lớn mật này đi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Các ngươi đừng ngăn ta, ta muốn gặp tiểu Trinh.”
Lý Thanh Thạch trời sinh thần lực, đại quyền một trận vung lên, mấy người thủ vệ chắn ở cửa lập tức một loạt ngã chổng vó, hơn nữa ba ngày không thể đứng dậy.
“Thanh Thạch, ngươi mau dừng tay, còn như vậy ắt sẽ sinh chuyện về sau.” Lý tướng quân thấy thế gấp đến độ giơ chân.
“Là bọn hắn không cho ta thấy tiểu Trinh, đều không phải ta cố ý đánh bọn họ.”
“Phản rồi phản rồi, một tên nô tài cũng dám như thế làm càn. Người a, cấp bản quan bắt lấy hắn.”
Mọi người đồng loạt tiến lên, lúc đầu Lý Thanh Thạch hoàn toàn ra sức chống lại, nhưng sau đó liền hết khí lực. Bởi vì dù sao hắn cũng không biết võ công, ngay từ đầu nhờ dựa vào bản thân cậy mạnh còn có thể đả đảo mấy người, nhưng song quyền khó địch nổi nhiều người, huống chi đối phương còn mang binh khí bên thân, một lúc sau, liền dần dần rơi vào thế yếu, cuối cùng chỉ còn khả năng đưa tay chịu trói.
Lý tướng quân thấy vậy liền vội vàng nhảy ra hoà hoãn, “Lâm tướng quân, bằng hữu ta tại vương phủ đã nhiều lần hầu hạ tiểu vương gia, ngày hôm nay chỉ là nhất thời hồ đồ, có thể hay không nể tình mạt tướng, cho hắn con đường sống?”
“Không được, đặc phái viên ngoại quốc tới chơi là chuyện đại sự như thế nào, tên nô tài này cư nhiên như thế phá hư quấy rối. Ngày hôm nay nếu như bản quan thả hắn, làm sao có thể ăn nói với hoàng thượng và vương gia?”
Sau khi bị vứt lại trên mặt đất Lý Thanh Thạch đầu óc một trận quay cuồng phải khó khăn lắm mới vững vàng đứng lên lại, đối với cuộc tranh luận mắt điếc tai ngơ, trong lòng chỉ tràn đầy nghi hoặc.
“Vì sao tiểu Trinh rõ ràng nhìn thấy ta lại làm như không phát hiện?”
Thẳng đến việc Lý Thanh Thạch bị vị tướng lĩnh hoàng cung kia thịnh nộ đem tiến địa lao, chính là Thịnh Tường Trinh không có liếc hắn lấy một cái.
Nơi địa lao u ám lạnh lẽo, chỉ có duy nhất ánh sáng yếu ớt — nến mang đến một tia ấm áp.
Lý Thanh Thạch một thân cô đơn ngồi trên đống rơm rạ.
Tất cả những sự việc xảy ra tối hôm qua, hôm nay nghĩ lại tựa như một hồi mộng xuân.
“Vì sao…tiểu Trinh…vì sao?”
Lý Thanh Thạch từ nhỏ đã bị vứt bỏ tại đầu đường, hắn mặc dù bị người mang về nhà cho làm công việc chăn trâu nuôi heo, nhưng không bao lâu đã bị đuổi ra. Bởi vậy hắn chỉ có thể trở lại trên đường tiếp tục kiếm sống bằng nghề ăn xin.
Hắn từ nhỏ sức ăn vô cùng lớn, hết lần này tới lần khác chưa từng có một ngày ăn no quá, tuy rằng hắn thiên tính lạc quan không oán trời trách đất, thế nhưng không khỏi cảm thấy cô đơn thê lương.
Thẳng đến mười năm trước, vào một ngày lúc hắn tám tuổi thì gặp phải Thịnh Tường Trinh, vận mệnh của hắn mới bắt đầu chuyển biến.
Hắn vẫn ghi nhớ rõ rệt cuộc gặp gỡ của ngày hôm đó.
Dưới bầu trời đầy tuyết, hắn đã tròn một ngày đêm không có ăn lấy một miếng ăn, choáng váng mà ngã vào ven đường, từng mảng tuyết lớn bao trùm tại người hắn, đưa hắn bao phủ một cách triệt để.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên cảm thấy có cái gì vừa ấm áp vừa tanh hôi chiếu vào trên mặt hắn, khiến tuyết trên mặt hắn dần dần bị hòa tan.
“A –”
Thình lình xảy ra một tiếng thét chói tai, liền ngay lập tức làm cho Lý Thanh Thạch triệt để giật mình tỉnh lại.
Hắn suy yếu xoay người ngồi dậy, tuyết đọng tại trên người một lượt rơi xuống mặt đất, thời khắc Lý Thanh Thạch mở mắt được một chút liền sau đó ngay lập tức cả kinh mà trừng lớn đôi mắt một cách si ngốc.
“Thịt thịt!”
Lý Thanh Thạch nhìn trước mắt “Tiểu Trư” da thịt nộn luộc, kinh hỉ phát ra tiếng thét chói tai.
“Ngươi nói cái gì?”
“Thịt thịt béo béo.”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?”
“Tiểu Thạch thích nhất là thịt thịt béo ngậy!”
Trước mắt thoạt nhìn “Tiểu Trư” ngơ ngác hoàn toàn không biết mình đang trong thời điểm nào, Lý Thanh Thạch đã hung ác tiến lên giữ lấy, tại “mông Trư” thật béo thật trắng thật nộn mà hung hăng ngậm một ngụm lớn.
“A…Đau quá đau quá! Buông ra! Buông nhanh lên một chút! Ô…Mẫu hậu cứu ta, mau tới cứu ta a –”
Ngay khi Lý Thanh Thạch còn không có khả năng kịp hốt hoảng mà cắn lấy thịt nuốt xuống trong bụng thì, một đoàn quan binh đã theo bốn phương tám hướng anh dũng tiến lại, ba chân bốn cẳng giật lại tiểu trư từ tay hắn.
Lý Thanh Thạch thật vất vả mới được thực vật dâng đến miệng làm sao có thể để vuột mất một cách dễ dàng, sở dĩ mặc kệ tiểu trư có kêu khóc giãy dụa thế nào, mặc kệ hắn phải nhận bao nhiêu quyền đấm cước đá, hắn đều chết cũng không nhả ra.
Thẳng đến khi bị một chưởng đáng trúng phải ngã ngồi về phía sau, hắn vẫn không cam lòng tình nguyện buông lỏng khớp hàm. Bất quá lúc này hắn thấy cái mông trư khả ái kia đã bị hắn cắn mà xuất hiện một đường dấu răng thật sâu, mơ hồ chảy ra tơ máu, không khỏi nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.
Lúc này một lão nhân vội vã từ xa chạy lại, “đông” một tiếng liền quì rạp xuống trước “Tiểu Trư” lúc này mặt đã đầy nước mắt xem lẫn nưới mũi.
“Trời ạ, tiểu tổ tông của ta, ngươi không sao chứ? Ngươi lần đầu lén lút rời khỏi kiệu, làm nô tài muôn phần lo lắng, vạn nhất ngươi có cái gì sơ xuất, nô tài ngàn vạn lần không thế tránh khỏi tội chết a.”
“Trịnh công công, tiểu chủ tử vừa bị tên khất cái này cắn cho một ngụm, vết thương thoạt nhìn thật nghiêm trọng, chi bằng mạt tướng thấy chính là mau hộ tống tiểu chủ tử hồi cung trước, để cho thái y hảo hảo thượng dược.”
“Ghê tởm, một tên khất cái thấp hèn cũng dám tùy ý đụng chạm thiên kim tiểu chủ của chúng ta. Người a, nhanh chóng đem dân đen giam giữ đại lao, phạt đánh năm mươi đại bản!”
“Buông, buông! Các ngươi chẳng những đoạt đi tiểu trư của ta mà còn muốn bắt ta, các ngươi đều là người xấu! Tiểu trư, tiểu trư, ngươi mau trở lại!”
“Tất cả nghe bản vương, dừng tay!”
“Tiểu trư” một khi mở miệng, chẳng hiểu vì sao, toàn bộ mọi người từ trên xuống dưới đều yên lặng, đồng loạt quì xuống.
“Tiểu trư” dùng tay lau đi nước mắt, thần sắc nghiêm chỉnh, “Đưa hắn áp tải vào cung làm nô tài, ai cũng không được phép đụng đến hắn, bản vương muốn đích thân hảo hảo dạy dỗ cái tên dân đen này!”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Cứ như vậy, từ nhỏ số phận bất thường Lý Thanh Thạch lần thứ hai có nhà — hoàng cung.
Tuy rằng khi đó Lý Thanh Thạch mỗi ngày đều bị dạy bảo rằng thân phận Tam hoàng tử là thuộc hạng tôn quí, nhưng bản thân hắn lại không có khái niệm gì, chỉ cảm thấy tiểu trư lớn lên đặc biệt phì nộn mỹ vị, mỗi lần nhìn thấy y một thân trong trắng lộ hồng phì nhục liền chảy nước bọt ròng ròng, cả ngày tận lực nghĩ ra nhiều phương pháp để được ở quanh bên y.
Loại tình hình này mãi cho đến khi tiểu trư lớn lên hoàn toàn lột xác, thoạt nhìn tuy vẫn như vậy ngon miệng, mới có nửa điểm cải thiện.
Cũng nên nói lại, nếu như hắn không phải gặp qua tiểu trư, có thể cả đời này sẽ không biết thế nào là cảm giác ấm no.
Tuy rằng tiểu trư tức giận vì cái mông bị cắn một ngụm, nhưng y nói chính là do không cẩn thận mà tiểu trên người hắn, hai người bọn họ cũng coi như huề nhau. Vì tránh cho hắn trong lòng ghi hận, liền cho hắn chỗ ăn ở, cùng bồi hắn chơi đùa, cho phép hắn gọi nhũ danh mình — tiểu Trinh.
Bọn họ ngoài mặt tuy biểu hiện là chủ tớ, nhưng những lúc chỉ có hai người thường len lén cùng chơi đùa một chỗ, Lý Thanh Thạch vẫn nghĩ tiểu Trinh chính là bạn tốt nhất của hắn.
Tình cảm hai người vẫn duy trì liên tục mãi cho đến sau khi tiểu Trinh lớn lên, dần dần bắt đầu trở nên hỉ nộ vô thường, thường thường không nói không rằng đối với hắn vừa đánh vừa mắng.
Lý Thanh Thạch nghĩ nếu tiểu Trinh thấy hắn liền không vui, chi bằng hai người nên giữ khoảng cách xa một chút là được.
Quan hệ hai bên lúc đó dần dần trở nên lãnh đạm.
Nhưng tối hôm qua…Tối hôm qua tiểu Trinh thực sự đối hắn rất tốt, y không chỉ cho hắn tiến nhập tiểu thí thí, còn nhượng hắn làm một lần rồi một lần.
Hại hắn tưởng rằng cảm tình bọn họ hẳn là có thể khôi phục như khi còn bé.
Không nghĩ tới sáng nay tiểu Trinh liền không để ý tới hắn nữa.
Vì sao…Rốt cuộc là vì sao?
Trước đây vốn dĩ hắn không đoán ra được tâm tư tiểu Trinh, hiện tại càng sờ không được manh mối.
Thạch Đại Đầu cá tính đơn thuần chán nản cúi thấp đầu xuống.
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa địa lao tiến vào một người ăn mặc ngọc phục cẩm y, dáng vẻ công tử quyền quý đang tâm trạng tức giận.
Nguyên lai Lý Thanh Thạch đang ủ rũ nằm trên mặt đất vừa nhìn thấy người nọ, lập tức vui vẻ mà nhảy dựng lên. “Tiểu Trinh!”
Thịnh Tường Trinh ngay từ đầu trong phòng khách đã trông thấy kẻ hắn luôn âu yếm Thạch Đại Đầu, nhưng hắn trời sinh tính không được tự nhiên, vô cùng quan trọng sĩ diện, nghĩ đến bao nhiêu yêu thương nhung nhớ tối hôm qua quả thực xấu hổ và giận dữ đến muốn chết.
Sở dĩ tuy rằng thấy người trong lòng ngốc nghếch mà làm ra các loại loại động tác kì quái tưởng muốn cho mình chú ý, thực sự khả ái tới cực điểm, hận không thể bật người nhào vào trong lòng hắn, cho hắn hảo hảo “đông” một cú, vậy mà lại hết lần này tới lần khác giả bộ, làm bộ như không thấy.
Từ nhỏ y thầm mến tên Thạch Đại Đầu suy nghĩ giản đơn, chẳng bao giờ có thể lí giải được phong tình, vì hắn mà nếm không ít đau khổ, rơi không ít nước mắt. Hiện tại nhìn người trong lòng vì muốn trông thấy y chẳng những liều lĩnh cùng thị vệ xông vào đánh một trận, còn bị đưa vào lao lý, y không chỉ không nóng nảy, trong ngực trái lại sảng khoái cùng đắc ý không nói nên lời.
“Bản vương đến xem ngươi.” Thịnh Tường Trinh biểu tình một mực cao cao tại thượng.
“Tiểu Trinh, ngươi rốt cục cũng chịu gặp ta. Ngươi ngày hôm nay sáng sớm vì sao không để ý ta?” Thạch Đại Đầu vẻ mặt ủy khuất vô cùng thương cảm.
“Buồn cười, tiếp kiến đặc phái viên ngoại quốc là quan trọng nhất, bản vương thế nào lại rảnh rỗi mà để ý ngươi?”
Lý Thanh Thạch thấy trên mặt tiểu Trinh biểu tình cao ngạo lạnh lùng hoàn toàn tương phản với vẻ nhiệt tình như lửa của tối hôm qua, không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Trinh…Ngươi…Ngươi làm sao vậy? Ngươi tối hôm qua không đúng đối với ta–”
“Bản vương tối hôm qua chỉ là muốn nghiêm phạt ngươi mà thôi. Ngươi không nên hiểu sai.”
Bất kể người nào nghe thấy lí do này cũng đều phát hiện nó buồn cười cỡ nào, có ai đời lại đem chính thân thể thuần khiết của mình trở thành phương pháp nghiêm phạt, thế nhưng hết lần này tới lần khác tên Thạch Đại Đầu ý nghĩ giản đơn của chúng ta đều một mực tin tưởng.
“Không nên, tiểu Trinh, ngươi không nên như thế nghiêm phạt ta.”
“Chuyện xảy ra hôm qua bản vương đã nói rõ với ngươi thế, miễn cho ngươi có cái gì lại bắt đầu không an phận tơ tưởng. Hơn nữa hôm nay bản vương trịnh trọng nói cho ngươi hay, chuyện tương tự tối qua sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh!”
“Không thể! Không thể!”
Chính do “Thực tủy biết vị”, Lý Thanh Thạch qua một lần hưởng thụ tối hôm qua cái loại này tiêu hồn thực cốt vui vẻ, lập tức liền sinh nghiện, khiến mọi bản năng đơn giản của hắn đều thế nào quên mất, bởi vậy hắn vừa nghe tiểu Trinh nói sau này sẽ không hề cùng hắn làm, nhất thời gấp đến độ như ngồi trên lửa.
“Hiện tại ta đã không thể không có tiểu Trinh, không có tiểu Trinh chính là Thạch Đại Đầu sẽ chết!”
Thịnh Tường Trinh nghe vậy vui vẻ đến mức hồn phách đều nhanh bay mất, phải hao hết khí lực toàn thân mà giấu giếm đi nửa điểm sắc mặt đang vui mừng.
“Ngươi có chết hay không thì liên quan gì đến bản vương? Bản vương công việc bề bộn cũng không rảnh mà dây dưa với ngươi ở đây. Được rồi, bản vương cũng đã xem qua ngươi! Nể mặt ngươi cùng ta quen biết nhiều năm giao tình. Chính ngươi nên bảo trọng.” Nói xong, Thịnh Tường Trinh xoay người bỏ đi.
“Không cho đi! Ta không cho ngươi đi!”
Lý Thanh Thạch ôm lấy Thịnh Tường Trinh mà đem hắn áp đảo trên tường. “Ta không cho tiểu Trinh đi. Ta thích tiểu Trinh đối xử với ta giống như tối hôm qua, ta không thích bộ dạng hiện tại này.”
“Làm càn! Mau buông bản vương ra!” Thịnh Tường Trinh làm bộ cố sức giãy dụa.
“Không buông! Thạh Đại Đầu không buông!”
“Ngươi dám không buông bản vương ra, đừng trách bản vương động thủ!”
Thạch Đại Đầu nghĩ thầm, muốn hắn hiện tại buông ra tiểu Trinh đó là trăm triệu lần không thể, cùng với tiểu Trinh động thủ trước, còn không bằng chính hắn ra tay trước tiên…
——————
_Tử An tiên sinh_Ái chời ơi, “tiểu trư” mà cũng nhìn lộn rồi “ngoạm” luôn được. Hiếm ai “tài cao” được như Thạch ca ca a. =]].Nếu ai muốn xem bộ Muốn Ngủ Liền Ngủ (1 trong bộ 3 MD) thì mời viếng thăm nàng Thất Tịch hàng xóm của chúng ta nhé. Nàng ấy complete rồi. Đọc rất đã ^^~. (@Thất Tịch: PR cho nàng đấy:D)
_Phương Nam công tử_Ờ thì chắc ai cũng biết chương sau có gì rồi =]], xì pôi là sẽ có màn “Cưỡng hiếp trá hình” nhá =]]