Nghe Tư Cát Hàn Minh nhắc nhở, chư vị Kim Đan đều đồng loạt nín hơi ngưng thần nhìn về phía trước.
Quả nhiên quang trụ đang từ từ thu hẹp lại, cường độ ánh sáng cũng từ từ mờ nhạt đi.
Lúc này mọi người có thể thấy được dòng linh tuyền dưới kia có một hố sâu thâm thẩm, không ngừng có linh tuyền tràn vào bên trong như muốn mau chóng lấp đầy nhưng mãi mà không được.
"Sao rồi, hắn có thành công chứ?"
"Có thể là không, dù sao kiếp lôi vừa nãy ngươi cũng thấy được, Trúc Cơ làm sao có thể kháng được?"
"Nhưng Hà Thiên Đồ chẳng phải nói bản thân hắn rất có tự tin đấy sao?"
"Hừ, chuyện độ kiếp dù không tự tin cũng phải nói là tự tin, có ai dám nói không tự tin trước khi độ kiếp không?"
Mọi người bàn tán xôn xao, bầu không khí bỗng chốc trở nên lo lắng và gấp rút.
Lý Tinh Thần đứng sánh vai với Tư Cát Hàn Minh, hắn cũng mở miệng hỏi:
"Hắn thành công sao?"
Uống một hớp rượu, Tư Cát Hàn Minh cũng không trả lời, ngược lại hướng về phía hố sâu hét lớn:
"Lão Hà chết chưa đấy? Chưa chết thì trả lời một tiếng, còn chết rồi thì cũng trả lời ta một tiếng để mà còn tặng tiền phúng điếu nha."
Nghe vậy, mọi người ở đây đều bị ngớ người, không ngờ Tu Cát Hàn Minh lại đùa giỡn vào lúc này, dù sao cũng vẫn còn người Hà gia ở đây, dù hắn có là chân truyên đi chăng nữa, đùa cợt với người vừa chết như thế dường như cũng không tốt lắm đâu.
Nào ngờ lúc này, một giọng nói hữu lực liền vang vọng khắp thiên địa.
"Chậc chậc, hình như càng lúc ngươi càng bố láo rồi, quên mất ngày trước ai cầm tay chỉ điểm ngươi cầm đao hay sao."
Nghe được giọng Hà Thiên Đồ, Tư Cát Hàn Minh liền phá lên cười, hắn uống một hớp rượu vui xong liền không khách khí liền đỗi trở lại:
"Thôi nào lão Hà, chuyện gần trăm năm trước ngươi vẫn còn nhớ làm gì nha, không ấy bây giờ ta cầm tay chỉ điểm lại ngươi xem như huề thì sao?"
"Cầm tay chỉ điểm ta? Ngươi cũng xứng?"
"Hà hà, ta không có bản lãnh lớn cỡ nào nhưng dạy ngươi vừa đủ."
"Hừ, nói hay lắm, tới đây đánh một trận đi."
"Tốt!"
Mọi người không hiểu ra sao liền thấy Tư Cát Hàn Minh ứng chiến sau đó liền biết mất trước mắt mọi người.
Chuyện gì vừa xảy ra?"
Ngay cả Lý Tinh Thần vốn đứng gần Tư Cát Hàn Minh nhất cũng không thể phản ứng kịp với tốc độ vừa rồi của đối phương.
Thượng phẩm kim đan và cực phẩm kim đan chênh lệch lớn đến thế sao?
Lý Tinh Thần không cách nào hiểu được.
Mà ở dưới mặt đất mọi người cũng có thể nghe được giọng của Hà Thiên Đồ vang vọng giữa thiên địa, tất cả mọi người đều âm thầm thở phào một hơi.
Nhất là người của Hà gia, tất cả đều khó nén cảm xúc vui sướng hiện lên trên mặt, mọi người đều đồng loạt hò reo ăn mừng.
Thường Nguyệt không phải người Hà gia, nhưng nàng cũng vui mừng vì Hà Thiên Đồ thành công kết đan.
Đồng thời Thường Nguyệt cũng khắc ghi lại những cảm ngộ vừa nãy.
Trải qua hôm nay, nàng đối với "Thế" rất là hứng thú.
Người khác không cách nào cảm nhận được nhưng cảm giác vừa rồi rất quen thuộc, dù sao cũng từng ở khoảng cách gần cảm ứng "Đao thế" của Hà trưởng lão, Thường Nguyệt tuyệt đối sẽ không quên cảm giác sắc bén quen thuộc ấy, mặc dù tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng cái liền biến mất.
Nhưng nàng đoán Hà trưởng lão hẵn là đã sử dụng "Đao thế" để vượt qua lôi kiếp kinh khủng tới mức hủy thiên diệt địa kia.
Còn về cụ thể là làm sao thì nàng không biết được rồi, nàng tạm thời còn cách cấp độ kia hơi xa, trước nhất là cần phải ngộ ra giá trị cốt lõi của nàng là gì, và trả lời được câu hỏi "Ta là ai?" cái đã, sau đó mới có thể nghĩ tới bước tiếp theo.
Sau khi Hà Thiên Đồ đột phá thành công, mọi người vẫn tiếp tục tiệc vui mặc dù tạm thời còn chưa thấy người đâu.
Thường Nguyệt cũng được người Hà gia tới tiếp đón chu đáo, mặc dù không giỏi xã giao nhưng chút phép lịch sự Thường Nguyệt vẫn biết một chút, vì vậy hai bên nói chuyện rất vui vẻ.
Trong lúc này Thường Nguyệt cũng gặp được Lương Toản, cháu ngoại của Hà trưởng lão.
Không thể không nói người này rất có khí chất đặc thù của đao khách, vóc dáng và sắc mặt cũng có nét giống Hà trưởng lão, trách không được lão nhân gia lại quý đứa cháu ngoại này như thế.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng có chút không hiểu, đây là lần đầu gặp mặt nhưng đối phương dường như có chút sợ và bài xích nàng, cơ hồ là vừa đối mặt người ta liền quay người nhanh chóng rời đi.
"Ài, đôi lúc mị lực quá lớn cũng không tốt, sẽ làm nam hài tử ngại ngùng nha, khặc khặc."
Thường Nguyệt không biết suy nghĩ của mình lúc này là tự luyến tới cỡ nào, nếu bị người khác biết được thì rất dễ bị khinh bỉ.
"Hà trưởng lão, Hà trưởng lão tới rồi."
Đột nhiên không biết là ai hô lên, tân khách trong sảnh tiệc đều hướng mắt nhìn qua liền trông thấy Hà Thiên Đồ đang khoan thai tới chậm, đi cùng với hắn là các Kim Đan trưởng lão tới dự tiệc lần này.
"Haha, hôm nay còn xin đa tạ mọi người dành ra thời gian quý báu để đến dự lễ đột phá của Hà mỗ, để biểu thị lòng biết ơn Hà mỗ xin kính trước một ly rượu."
"Hà trưởng lão khách sáo, có thể được chứng kiến ngài đột phá là phúc phận của bọn ta."
"Phải phải, Hà trưởng lão không nên thế..."
Thấy Hà trưởng lão kính một chén rượu, mọi người nào dám tiếp chỉ có thể vội vàng khách khí lại.
Chỉ có Thường Nguyệt ẩn trong đám người là cũng cùng lúc uống một chén rượu với Hà Thiên Đồ xem như nhận ly rượu lễ của hắn.
Sau đó bữa tiệc diễn ra khá suôn sẻ, các đệ tử được vinh hạnh tham dự bữa tiệc này không phú thì quý, chí cao nghĩ rộng, đều mơ ước bản thân cũng có thể thành tựu cực phẩm kim đan.
Vì vậy mọi người rất tích cực vây quanh Hà Thiên Đồ để hỏi thăm kinh nghiệm và cảm ngộ.
Nhưng Thường Nguyệt rõ ràng không nằm trong số đó.
Nàng cảm thấy con đường của nàng đã khá rõ ràng rồi hiện tại chỉ cần đích thân đạp đất mà đi nữa thôi, hiện tại biết thêm cảm ngộ của người khác cũng chưa chắc là chuyện tốt, dễ loạn bước chân của mình.
Vẫn trung thành với bàn thức ăn không ai động tới, Thường Nguyệt nhàm chán không có gì làm cũng không có ai để giao lưu nàng chỉ có thể ăn uống để giết thời gian.
Một mình độc chiếm một cõi, vốn nghĩ là sẽ ngấu nghiến đồ ăn tới khi tiệc tàn, nào ngờ lại có người đi tới bắt chuyện với nàng.
"Haha, tiểu nha đầu ngươi có vẻ không hợp với đám đông lắm nhỉ."
Đang nhấm nháp đồ ăn, Thường Nguyệt nghe vậy liền quay lại nhìn, khi thấy được người tới nàng không khỏi bị ngạc nhiên hô:
"Hàn Minh chân truyền!"
"Hahaha, cứ ăn đi không cần chú trọng lễ tiết đâu."
"Hờ, nếu vậy Thường Nguyệt cũng không khách sáo."
Nói không khách sáo nàng liền thật không khách sáo bắt đầu gặm đùi yêu thú nướng nàng đang gặm dở.
Thấy vậy, Tư Cát Hàn Minh cũng có chút ngoài ý muốn, thật không ngờ tiểu gia hỏa này thế mà thật vô tư như thế.
"Hahaha, thú vị, bảo sao lão Hà lại ưa thích ngươi như thế, vồn còn tưởng hai ngươi là ông cháu ruột cơ, nào ngờ chỉ mới gặp nhau mà đã thân như vậy."
"Hà trưởng lão có kể về Thường Nguyệt sao?"
"Chỉ vừa mới kể thôi, nhưng ta có thể thấy được hắn thật sự rất coi trọng ngươi, thậm chí còn coi trọng hơn cả cháu trai của hắn, điều này làm ta thật sự rất hứng thú nha sư muội, liệu ngươi có tự tin sẽ đạt thành tựu như lão Hà đã nói sao?"
Nghe vậy Thường Nguyệt liền không chút ấp úng liền tươi cười sau đó lên tiếng:
"Ý Hàn Minh sư huynh là vị trí chân truyền giống ngài sao, nếu vậy thì Thường Nguyệt tất nhiên có lòng tin."
"Ồ, có thể nói một chút không, sao sư muội lại có lòng tin?"
"Ta có lòng tin tất nhiên là bởi vì ta tự tin rồi, chẳng lẽ lại còn cần phải có kết quả trước khi có lòng tin để làm gì đó hay sao?"
(Cảm ơn "Jineek2005" đã tặng hoa, chúc bác thi tốt nha hehe )