Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 120 - Chương Đầu Năm 2024 Hú Hú

(Chương đầu tiên của năm, trước hết tác muốn cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong thời gian qua, hi vọng mọi người có một năm mới an khang thịnh vượng và được sung vầy bên gia đình, mong vẫn được nhìn thấy mọi người ủng hộ trong hành trình sau này hehe, đồng thời cũng chân thành biết ơn vị hảo hán "vô thượng kỷ nguyên" đã đánh giá truyện cũng như tích cực đề cử trong thời gian qua, cũng vô cùng biết ơn các vị hảo hán khác như "zXgKL92518 ", "Jineek2005", "Kẻ trộm"... đã tích cực đề cử từ những ngày đầu đăng truyện tới nay, ngoài ra cũng chào mừng các vị đạo hữu mới nhập hố như "Nghiện truyện Việt", "8ricee", "thetruong ", "vpiOL06547", hi vọng có thể nhận được sự ủng hộ lâu dài của mọi người nữa. Chắc là tâm sự đến đây là đủ rồi, nói chung là chúc mừng năm mới vui vẻ nha mọi người, tác cũng đang vui vẻ nữa vì đã ăn gian được từ trong chương này rồi hehe )

Trọng tài nói xong các quy tắc khi so tài xong, hắn liền nói đến hình thức thi đấu.

Đầu tiên tất cả người tham gia kỳ Ngoại Môn Thi Đấu lần này sẽ được chia ra làm bốn sân, mỗi sân khoảng chừng 20-30 người.

Vài chục người này sẽ được đưa tới một sân bãi rộng rãi sau đó tiến hành hỗn chiến với nhau để tiến hành đào thải, mười sáu người còn đứng được thì sẽ tiến vào vòng hai, có bốn sân nên là số người tiến vào được vòng hai sẽ là sáu mươi tư người.

Sáu mươi tư người này lại được chia ra làm bốn bảng, mỗi bảng mười sáu người, mười sáu người này sẽ đấu luân phiên với nhau, bốn người có số trận thắng cao nhất sẽ được vào vòng tiếp theo, bốn bảng thì sẽ có mười sáu người được đi vào vòng ba.

Ở vòng thứ ba, các bảng sẽ không nội đấu nữa mà sẽ đấu với các bảng khác, người đứng đầu bảng này sẽ đánh với người đứng cuối bảng khác, người đứng nhì bảng này sẽ đánh với người đứng ba của bảng khác, sau vòng ba sẽ có tám người được đi tiếp vào tứ kết.

Ở tứ kết thì không còn được chia bảng nữa mà sẽ tiến hành bóc thăm, bốn người thắng được đối thủ của mình sẽ tiến tới bán kết.

Ở bán kết sẽ lại bóc thăm tiếp để quyết định đối thủ của mình, hai người chiến thắng sẽ tiến vào trận chung kết để tranh ngôi quán quân của ngoại môn.

Nghe xong bộ thể thức thi đấu, Trần Lâm không thể không thầm khen thể thức như này rất là công bằng đồng thời cũng không hoàn toàn loại bỏ đi yếu tố may mắn.

Đầu tiên là vòng hỗn chiến để loại bỏ đi thành phần gà mờ ôm tâm lý may mắn mới đăng kí tham gia, và ba vòng sau thì để chọn lọc ra các thiên tài kiệt suất nhất nên quy chế vô cùng kỹ lưỡng, sẽ không xuất hiện tình huống các thiên tài bị ghép trúng với nhau sau từ sớm dẫn đến cảnh tượng có thiên tài bị lỡ mất cơ hội của mình.

Mặc dù may mắn cũng là một loại thực lực, nhưng tông môn cần là cần chọn lọc ra hạt giống kiệt suất chứ không cần chút hàng lậu may mắn thông qua được sự rà soát.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa là tông môn không coi trọng vận khí, bọn hắn chỉ là không cần vận khí của kẻ tầm thường thôi, vận khí của thiên tài thì tông môn vẫn rất chú trọng, vì vậy nên đến với tứ kết thì đã không phải là ban trọng tài ghép trận nữa rồi mà đổi thành bóc thăm, dù sao có thể tiến vào tứ kết nếu không phải thiên tài thì cũng phải có chổ đặc thù mới được, trong mắt tông môn, vận khí của những đệ tử ấy mới có giá trị.

Sau khi giảng giải về thể thức xong, Vương Kỳ liền nói thêm về phần thưởng.

Tất cả mọi người tham gia đều có chút phần thưởng xem như sự khích lệ của tông môn vì đã đăng ký thi đấu, mặc dù đó chỉ là chút thưởng nhỏ có khi còn không bù được tiền thuốc nếu có bị thương trong vòng loạn đấu, nhưng giá trị tinh thần vẫn rất là cao.

Tiếp theo là vòng hai bản thưởng 200 linh thạch, vòng ba một ngàn linh thạch và có thể sớm trở thành đệ tử nội môn nếu thỏa mãn một số yêu cầu nhất định.

Tứ kết, một Trúc Cơ Đan, trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.

Bán kết, một Trúc Cơ Đan, một món pháp khí của Trúc Cơ kỳ, một môn pháp thuật nhị giai.

Chung kết, ban thưởng như bán kết + tông chủ đích thân khen thưởng.

Trần Lâm không biết đích thân tông chủ khen thưởng là cái gì, vì quán quân mỗi kỳ Ngoại Môn Thi Đấu thì tông chủ lại ban thưởng mỗi khác, nhưng bình thường đều rất hào phòng, tông chủ Thiên Nguyên Huyền Tông mặc dù vô cùng thần bí ít khi lộ diện nhưng hắn quản lý tông môn mấy trăm năm qua chưa từng để xảy ra biến cố lớn nào không nói, còn khiến xu thế của tông môn ngày cảng trở nên hưng thịnh, ẩn ẩn đã sắp trở thành tông môn nổi bật nhất trong chính đạo.

Ngay cả Trần Lâm cũng vô cùng hiếu kỳ về vị tông chủ kia, mặc dù hắn nghe Thường Nguyệt nói qua người này ham nhan sắc của nàng này nọ nên mới cho ra phần thưởng hậu hĩnh với yêu cầu cứ như cho không, nhưng Trần Lâm biết đấy chỉ là Thường Nguyệt tự luyến mà thôi, đối phương hẵn là có thâm ý khác.

Còn về thâm ý tốt hay xấu thì hiện tại hắn không biết được.

Nhưng nghĩ lại thì mấy trăm năm qua đệ tử chân truyền đều sống rất tốt, tần suất xuất hiện trước đại chúng cũng rất thường xuyên, trừ vài người tìm đường chết đi chui vào mấy cái bí cảnh không rõ nguồn gốc nên bị người khác đoạt xá hoặc bị ma đạo đại tu bắt đi thì chưa thấy có người nào đột nhiên liền mất tích cả, nên có lẽ Tông chủ có thâm ý riêng là thật nhưng không đến mức muốn làm hại đệ tử thiên tài của tông môn, hoặc ít nhất là không đến mức hiện tại liền đột nhiên lộ cái đuôi đi.

"Ài, mà có lẽ bản thân nghĩ nhiều quá rồi, người ta đường đường là Tông chủ, tu vi thâm bất khả trắc, thâm ý của hắn là tốt hay xấu thì đến phiên luyện khí như ta có thể đoán sao?"

Lắc đầu tạm gác lại suy nghĩ lung tung trong đầu, Trần Lâm tiếp tục nhìn về phía đài cao nghe Vương Kỳ bắt đầu chia sân đấu.

"Sân thứ nhất sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa, hiện tại người được gọi tên liền tiếng lên để chuẩn bị cho vòng đầu tiên, nghe cho rõ không đọc lại, bỏ qua thì đợi kỳ sau lại nghe cũng được."

Nhắc nhở xong, Vương Kỳ liền nâng lên danh sách, hắn nhìn cái tên đầu tiên, khóe miệng liền hơi cong lên để lộ một nụ cười nhạt, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh hô:

"Người thứ nhất, Tô Thường Nguyệt."

Nghe thế, Trần Lâm đứng ở dưới, sắc mặt liền chợt cứng đờ, sau đó liền cười khổ thầm cảm khái một tiếng:

Người này có chút thù vặt nha.

Chuyện đối phương bắt chẹt Thường Nguyệt Trần Lâm cũng có nghe, lúc đầu Trần Lâm còn có chút khó tin, một Trúc Cơ tầng chín thế mà nghèo đến vậy ngay cả một ngàn linh thạch cũng thể tham?

Nhưng trải qua hỏi thăm từ các bằng hữu, Trần Lâm mới hiểu này cũng không phải là do đối phương tham chút linh thạch ấy, chỉ là vị sư huynh này tương đối thích được người khác cung kính thôi, các đệ tử thế gia biết chuyện nên cũng thường hiếu kính hắn sau đó cũng được đối phương chỉ điểm cho rất nhiều thứ, ngược lại thì ngươi không nể hắn thì hắn liền sẽ làm khó ngươi.

Trái ngược với Thường Nguyệt, Trần Lâm rất thích giao lưu với kiểu người thế này, mặc dù có nhận tiền nhưng cũng có làm việc thật, và nếu chỉ là mặt mũi, đối phương muốn bao nhiêu hắn cũng có thể đưa, chỉ cần lợi ích nhận về tương xứng là được.

Ngày trước thời còn trẻ hắn cũng vô cùng cương nghị, khinh thường hạng người giống vậy, nhưng khi mới vào làm vài tháng, công việc không có tiến triển gì nhưng chỉ sau một bữa nhậu của cả phòng, hắn buông xuống lòng cương nghị nhiệt huyết của thiếu niên và thử tâng bốc mọi người vài câu, cuộc họp cuối tháng đó hắn liền được khen thưởng trước cả phòng và được tăng lương không ít.

Mặc dù được tăng lương là phần thưởng do hắn đã hoàn thành công việc xuất sắc, nhưng nếu không có mấy lời khách khí tâng bốc giả tạo trên bàn nhậu kia, có lẽ hắn vẫn sẽ được tăng lương thôi nhưng phải đợi tới cuối năm mới được.

Kể từ khoảnh khắc ấy, hắn liền học được cách chơi của người trưởng thành rồi.

Vô cùng giả tạo, nhưng cũng vô cùng trực quan rõ ràng, người thuận theo trò chơi thì không đến mức làm gì cũng dễ, nhưng người không thuận thì đi hai bước phải ngã một lần.

Bình Luận (0)
Comment