(Hú hú, động lực nửa đêm đây rồi, cảm ơn "Mew2000" đã đề cử và đánh giá nha!!!)
Nhìn Triệu Cường nghiêm túc thủ thế, Thường Nguyệt chỉ cười khẩy một tiếng, nàng không coi trọng tí nào mà ung dung chậm rãi đi tới, tay phải nâng đao, trong khi tay trái chỉ hơi nắm lại.
Thấy Trần Lâm dần dần tiếp cận, Triệu Cường ánh mắt sắc bén tập trung tinh thần chờ đợi giây phút đối phương đi vào phạm vi công kích của hắn, lúc ấy sẽ là thời khắc quyết định cho trận đấu này.
Năm bước.
Bốn bước.
Ba bước!
"Trảm!"
Mang theo lực lượng toàn thân, sải tay mở rộng, Triệu Cường dồn toàn lực vung một đao.
"Keng!!"
Trong một sát na, Công Vụ Đường đại sư huynh Triệu Cường liền lần đầu tiên cảm thấy đao của mình vô lực đến như vậy.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Không đợi hắn kịp định thần, trước mắt Triệu Cường liền là vô số hỏa quang phóng đại, cảnh tượng hắn thấy cuối cùng là "Trần Lâm" vừa nhe răng cười vừa vung lên tay trái, vô số hạt bụi phát ra ánh đỏ liền từ trong tay đối phương tung ra trước mắt hắn.
"AAAAA!!!"
Cảm giác đôi mắt cay rát, Triệu Cường liền ý thức được đối phương vừa quăng ra thứ gì.
Bụi lửa.
Không cần lên tiếng chửi mắng, Triệu Cường lập tức ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình lúc này, hai mắt hắn không thấy gì tuyệt đối khó mà biết được đối phương sẽ công kích nơi nào để mà đón đỡ.
Không được, phải lựa chọn!
Ngay lập tức Triệu Cường liền gồng lực toàn thân, toàn bộ linh lực được giải phóng sau đó bao quanh lấy những nơi yếu hiểm để phòng ngừa công kích sắp tới của đối phương.
Không có chuyện gì, ta là luyện thể tu sĩ, tu vi lại là Luyện Khí tầng chín, cách biệt xa như thế đối phương tuyệt đối phá... "AAAAA"
Một cơn đau đớn kinh khủng từ dưới hạ bộ truyền tới khiến Triệu Cường nhịn không được mà hét lớn, trạng thái phòng thủ của hắn cũng nháy mắt liền bị phá.
Nếu là bình thường, Thường Nguyệt chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để giúp đối thủ của mình "thư giãn gân cốt" một chút, đảm bảo hắn có thể được ngủ ngon suốt mấy tháng liền trên giường sẽ không muốn xuống giường nữa.
Tuy nhiên vì hiện tại đang dùng thân thể của Trần Lâm, làm gì cũng cần phải lưu chút chổ trống để sau này hắn đi hòa hoãn, không thể làm quá tuyệt được, vì vậy Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng sau đó đem kiếm chỉ vào mi tâm của Triệu Cường.
Động tác này đại ý chính là trận đấu đã ngả ngũ, trọng tài có thể thông báo kết quả được rồi.
"Trận đấu thứ mười tám, Trần Lâm chiến thắng!"
Trên đài cao, ba người Vương Kỳ cũng bị kết quả này làm cho bất ngờ.
Bọn hắn không cách nào tưởng tượng được, một Luyện Khí tầng bảy như Trần Lâm sẽ chiến thắng Luyện Khí tầng chín như Triệu Cường theo cách như này.
"Hừ, đúng là hạng người vô sỉ, kẻ như này mà có thể đi đến tận đây thì quả thật đúng là sự sỉ nhục của tông môn."
Hà Chân Vũ chứng kiến cả trận đấu, hắn lại liếc mắt nhìn sang phản ứng của các khán giả, sắc mặt vốn nghiêm nghị giờ đây lại càng không dễ xem.
Mặc dù đá hạ bộ cũng không bị cấm trong thi đấu dù sao có thể đá trúng hạ bộ của đối thủ cũng là một loại bản lĩnh, nhưng làm thế giữa thanh thiên bạch nhật, dưới hàng ngàn hàng vạn con mắt đáng dõi theo như thế tất nhiên cũng khôn phải việc gì đáng vinh quang.
Ngược lại với phản ứng của Hà Chân Vũ, Vương Kỳ ngoại trừ bị ngạc nhiên lúc đầu ra thì hắn không còn quá nhiều cảm xúc khác thường.
Trong mắt hắn, chỉ cần không vi phạm ranh giới cuối cùng và quy tắc chung, thì thủ đoạn cỡ nào cũng là hợp lệ, dùng thủ đoạn mới nên là tình huống bình thường.
Lệ Nhược Vy thì cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là âm thầm loại trừ Trần Lâm ra khỏi danh sách cần chú ý mà thôi.
Người vô sỉ như thế không cần chú trọng cũng được.
...
Trở lại với trận đấu, sau khi có lại quyền kiểm soát thân thể, Trần Lâm cảm thấy rất bất đắc dĩ lúc này.
Cô vợ trẻ ra tay cũng quá nặng đi, làm tới mức độ thế này thì tương lai còn hòa hoãn cái quỷ.
Trần Lâm nhìn Triệu Cường lúc này vẫn còn đau đớn mà cong rút cả người lại như tôm trên sàn đấu, hắn thật không biết lúc này nên làm sao mới phải.
Đi tới xin lỗi à?
Như thế có giả tạo quá không, mặc dù không phải là bản ý của hắn làm nhưng nồi vẫn là hắn gánh, hiện tại đi lên xin lỗi thì quá giả dối, càng dễ làm người ta phản cảm ơn.
"Ờm, Triệu sư huynh này..."
"Không cần nói... nữa đâu, sư đệ... làm tốt lắm."
Cố nén lại cơn đau âm ỉ vẫn còn hằn sâu trong da thịt, Triệu Cường ráng gượng chống người đứng dậy, hắn nhìn Trần Lâm một cái với ánh mắt phức tạp xong liền quay người rời đi, bóng lưng có vẻ hơi cô đơn.
Cảm xúc của Trần Lâm lúc này rất là phức tạp.
Hắn có chút tự trách vì để Thường Nguyệt thay phiên vào mới đánh cho người ta ra nông nỗi này.
Nhưng càng khiến hắn cảm thấy tự trách và tội lỗi hơn là lúc này hắn lại cảm thấy buồn cười.
Phải, Trần Lâm giờ phút này quả thật là đang nín cười khi thấy tư thái đi đường lúc này của Triệu Cường, đối phương lúc này đi tựa như cua vậy, không cách nào bước thẳng mà chỉ có thể tách hai chân ra hết mức để mà đi đường, hoàn toàn không cách nào khép chân lại được.
"Phụt!"
Ôi ta khốn nạn quá, không được cười không được cười.
Trần Lâm đưa tay che miệng, hơi cúi đầu để rời khỏi sân đấu.
Này là vì hắn không muốn người khác thấy được sắc mặt của mình lúc này, sợ sẽ nảy sinh chút tin đồn không tốt sau đó truyền tới tai Triệu Cường, khi ấy đối phương rút đao gọi người đến tìm hắn tính xổ, Trần Lâm cũng không ngoài ý muốn đâu.
Nhưng trong mắt người xem, đây rõ ràng là tư thái của kẻ hổ thẹn với lòng mình khi không từ thủ đoạn để mà dành chiến thắng như thế.
Tiếng sỉ vả, chê trách giờ phút này vang vọng khắp nơi.
Cùng là đệ tử Thiên Nguyên Huyền Tông thì chỉ có thể bất đắc dĩ che mặt không dám nhận là đồng môn của Trần Lâm.
Mất mặt, thật sự là quá mất mặt.
"Ahahahaha, người thấy cách tên kia đi không Trần Lâm, cười chết ta rồi, tên này hẵn là cầm tinh con cua mới bắt chước được giống như thế."
Trở lại phòng chờ, Trần Lâm liền nghe được giọng Thường Nguyệt vang vọng bên tai.
Không thể không nói, bọn hắn quả thật rất có tướng phu thê, cả hai đều bị chọc cười bởi cùng một lý do không tốt lắm như thế.
"Hừ còn cười nữa? Ngươi biết ngươi vừa gây họa cỡ nào không?"
"Ta? Sai sai rồi, không phải là ta mà là ngươi gây họa mới đúng nha, chuẩn bị tinh thần người ta đến tận cửa tính sổ đi hahaha!!"
Nghe thấy Thường Nguyệt vui vẻ đắc ý như thế, Trần Lâm mặc dù giờ phút này giận không chổ nói thì cũng bị nàng chọc cho cười lên.
Cảm giác lúc vừa tức vừa cười có chút quái dị, Trần Lâm cũng không thích như vầy lắm, hắn liền vội đổi chủ đề.
"Lúc đấy ngươi làm sao mà làm được hay thế?"
"Ta cái gì mà không làm được, ngươi hỏi chuyện nào?"
"Giây phút Triệu Cường vung đao ấy, làm sao ngươi phá được chiêu của hắn?"
"À chuyện đó à."
Nghe Trần Lâm hỏi, Thường Nguyệt hơi hồi tưởng một chút nàng liền ung dung trả lời.
"Cũng không có gì khó, chỉ là ta gạt mũi đao của đối phương chệch hướng đi mà thôi."
"Gạt mũi đao?"
"Ừm, giải thích đơn giản dễ hiểu thì lực lượng cơ bắp truyền vào binh khí tại mỗi vị trí cũng không phải đều giống nhau, ở phần chuôi đao vì là nơi tay người sử dụng cầm nắm nên nơi đó sẽ có lực lượng lớn nhất nhưng càng hướng lên lưỡi đao lực lượng sẽ càng giảm, và lên tới mũi đao lực lượng liền bị tản đi không sai biệt lắm, bình thường giao thủ hai bên thường sẽ mong muốn có thể dùng lưỡi đao chém vào kẻ địch hơn vì lưỡi đao không chỉ là phần sắc bén nhất mà còn là phần giữ lại được phần lớn lực vung của người cầm binh khí, tổn thương sẽ mạnh nhất, còn nếu chém bằng mũi đao thì vết thương thường sẽ rất cạn vì lực vung ở mũi đao đã bị giảm đi đáng kể rồi, ta khi ấy cũng là dùng lực lượng mạnh nhất của mình đánh lực lượng của đối phương lúc yếu nhất mới có hiệu quả như thế, chỉ là cân nhắc đến việc lực công kích của ngươi cũng không mạnh lắm, hóa giải một đòn của đối phương cũng chưa chắc có thể tận dụng tốt cơ hội ấy để đánh ra được đòn quyết định nên ta trước đó đã dùng hỏa linh lực và thổ linh lực để ngưng tụ một chút bụi đá lửa trong tay trái để xuất kỳ bất ý mà vô hiệu hóa thị giác của đối phương, khi này đối phương liền sẽ không biết ngươi muốn đánh chổ nào nên cũng sẽ không xác định được cần phải phòng thủ ở đâu, phòng thủ quá nhiều nơi thì lực phòng ngự sẽ giảm đi đáng kể, sau đó ta vô cùng đơn giản một kích liền có thể phá, thế thôi."