(Cảm ơn "THÁNH THƯỢNG THIÊN HẠ" đã đề cử nha!!)
"Hận sao... không đến mức, dù sao cũng chỉ là tài kém hơn người khác mà thôi, ta thua không oan, lần sau cố gắng thêm là được."
Mặc dù trong lòng đối với Tô Thường Nguyệt còn có phần không cam lòng, nhưng mặt ngoài Tiêu Nghị vẫn giữ gìn khí chất của thiếu tộc trưởng Tiêu gia.
Hắn có thể bại, có thể không cam lòng, nhưng tuyệt không thể biểu lộ ra cho người khác biết, làm thế thì chẳng khác gì bạo lộ nhược điểm ra cho người khác nắm cả.
Hắn tự nhận bản thân mình là người thông minh, sẽ không phạm phải loại chuyện ngu xuẩn ấy.
Nghe thấy Tiêu Nghị trả lời như thế, thiếu nữ trước mắt hiển nhiên cũng không hài lòng lắm, nàng thở dài một hơi mà đáp lại tựa như đang mỉa mai:
"Thì ra là vậy sao, thật không ngờ thiếu tộc trưởng Tiêu gia lại là người mà ai cũng có thể tùy ý dẫm lên mặt mà không dám nói gì như thế, xem ra hôm nay ta nhìn lầm rồi."
Nghe thế, khóe mắt Tiêu Nghị co giật mấy cái, hắn hiển nhiên cũng không phải không để ý chuyện mình bị dính một cước là nằm.
Nhưng hiện tại dù đuối lý nhưng cũng không thể đuối thế, Tiêu Nghị không đáp mà chỉ mỉa mai lại:
"Chậc, Tô Thường Nguyệt nhiều lắm là chỉ đoạt danh tiếng của ta mà thôi, nữ nhân đó cũng không có giết tộc nhân giết cha mẹ của ta, hoàn không đến mức đáng hận như thế, nhưng với ai đó thì lại không thể không hận Tô Thường Nguyệt nha, dù sao người quan trọng nhất của người đó đã bị Tô Thường Nguyệt ặc..."
Nói đến đây, Tiêu Nghị liền không cách nào nói nữa bởi một sợi tơ đột nhiên quấn chặt lấy cuốn họng của hắn.
"..."
Thiếu nữ thần bí cũng không nói thêm gì nữa, giờ đây chỉ lặng yên nhìn xem Tiêu Nghị sắc mặt từ vàng thành đỏ, từ đỏ thành xanh, nói chung là vô cùng đặc sắc.
Đợi tới khi thấy đối phương sắp không chịu đựng được nữa, sắc mặt tràn đầy sự cầu khẩn nhìn nàng, thiếu nữ thần bí mới khẽ đọng ngón tay, sợi tơ vô hình quấn quanh cổ Tiêu Nghị mới lỏng ra.
"Khụ khụ..."
Liên tục ho khan không ngừng, thiếu tộc trưởng Tiêu gia giờ đây sắc mặt vô cùng phẫn uất, hắn ngước lên vừa muốn phát tác, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt băng lãnh kia, hắn liền chợt ngậm miệng.
Mặc dù biết đối phương sẽ không dễ dàng động thủ hại tính mệnh của hắn.
Nhưng đầu óc nữ nhân này dường như cũng không bình thường lắm, tiếp tục đôi co nữa, trời mới biết người điên này có thể làm được những gì.
"Ngươi muốn ta làm gì?"
Không muốn vong vo nữa, Tiêu Nghị liền hỏi thẳng.
Nghe vậy, thiếu nữ thần bí liền ngắn gọn xúc tích đáp một câu khiến Tiêu Nghị trừng to hai mắt hoàn toàn không thể tin.
"Ngươi nghĩ hay lắm, đó là nội tình truyền thừa quan trọng của Tiêu gia, ngoại nhân đừng hòng mơ tưởng học được."
"Ta tin là trên đời này không có chuyện gì là không thể cả, nếu có thì đấy là do trả giá chưa đủ mà thôi."
"Nói hay lắm, vậy ngươi có thể cho ta thứ gì?"
Nghe vậy, thiếu nữ thần bí lạnh nhạt nhìn Tiêu Nghị một cái liền đáp:
"Ta có thể giúp ngươi báo thù, thay ngươi đạp Tô Thường Nguyệt dưới chân."
Nghe vậy, Tiêu Nghị chợt sửng sờ, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại trả lời như thế.
"Hừ, xem ra ngươi không có thành ý lắm nhỉ, nói cứ như thể không có ta yêu cầu thì ngươi sẽ không đi tìm Tô Thường Nguyệt để kiếm chuyện vậy."
Thấy đối phương không đáp ứng, thiếu nữ thần bí cũng không có phản ứng ngạc nhiên, nàng chỉ bình tĩnh hỏi lại:
"Vậy thì, không biết Tiêu Nghị sư huynh đây muốn thứ gì?"
"Đơn giản thôi, ngươi muốn truyền thừa của Tiêu gia ta? Vậy thì cầm truyền thừa của Doãn gia để đổi, không tệ chứ?"
Nghe vậy, thiếu nữ thần bí trầm mặc một lát, cuối cùng lại thở dài lắc đầu nói:
"Đổi một điều kiện khác đi."
"Hah, còn tưởng ngươi có bản lĩnh cỡ nào mới dám vọng tưởng truyền thừa Tiêu gia ta, thì ra chỉ đến thế này thôi sao."
"Ta hiện tại còn chưa phải người Doãn gia, không thể tùy ý loạn nói truyền thừa của gia tộc, chẳng bằng đổi một điều kiện khác thế nào?"
Nghe vậy, Tiêu Nghị cũng không ngạc nhiên, kết quả này hắn đã sớm đoán được.
Dù sao đã biết được nội tình, hắn mới dám đưa ra điều kiện như thế để kiếm cớ nâng giá, nếu nàng thật đưa truyền thừa của Doãn gia, hắn mới không biết nên làm thế nào đây, nghiệp vụ chăn nuôi linh tằm cũng không dễ bắt đầu như thế đâu.
"Ngươi có thể lấy ra cái gì để trao đổi?"
"Một bộ truyền thừa công pháp có thể đúc "Đạo cơ"."
Nghe vậy, Tiêu Nghị liền trừng to mắt, hơi thở bỗng trở nên dồn dập một chút, hắn vội hỏi:
"Có kèm theo nguyên bộ linh vật không?"
"Không có."
"..."
Nghe thấy đối phương trả lời thẳng thừng như thế, Tiêu Nghị liền không khỏi hơi thất vọng một chút, nếu có nguyên bộ linh vật và truyền thừa để trúc "Đạo cơ", tương lai hắn liền có thể đỡ lo nhiều thứ lắm.
Nhưng hiện tại không có linh vật, vậy đồng nghĩa với hắn phải tự kiếm, giá trị của công pháp trúc "Đạo cơ" liền giảm đi một nửa.
Nhưng dù là một nửa thì giá trị của nó vẫn lớn lắm.
Mặc dù Tiêu gia không phải là không có công pháp xây "Đạo cơ", nhưng độ phù hợp với công pháp của mỗi người mỗi khác, không tộc nhân nào trong Tiêu gia dám tự tin khẳng định mình chắc chắn có thể học được công pháp trong truyền thừa, dù là thiên tài như hắn cũng vậy.
Vì thế nếu lời đối phương là thật thì hắn quả thật rất động tâm.
"Truyền thừa của ngươi là thật chứ?"
"Trăm phần trăm là thật."
"Sao ngươi dám khẳng định?"
"Vì có người còn sống trong thời nay đã luyện công pháp này thanh công và xây được "Đạo cơ" từ đó."
"Ngươi phát lời thề đi."
"Ta phát lời thề tâm ma, công pháp này hoàn toàn là thật, và có nhiều cá nhân đã luyện thành vẫn còn sống đến ngày nay, nếu có lời gian dối..."
Nghe đối phương phát lời thế xong, Tiêu Nghị cũng thở dài một hơi, tâm tình cũng trở nên tốt lên một chút.
Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển trục, sau đó cũng phát lời thề để chứng minh thứ này là thật xong liền đưa cho đối phương, bản thân hắn thì nhận được một quyển sách cũ kỹ.
Giao dịch của hai người cũng hoàn thành từ đây.
Cảm giác trên người mình, vô số sợi tơ đang dần dần rút đi, Tiêu Nghị vuốt vuốt nơi cổ tay có một vết bầm tím cho bị trói chặt quá lâu, hắn trầm ngâm một chút mới chợt nói:
"Nhớ thay ta dẫm lên Tô Thường Nguyệt đấy."
Vốn đã quay người định rời đi, thiếu nữ thần bí nghe vậy liền hơi ngưng lại bước chân nhưng lập tức liền đi tiếp, giọng nói vọng lại:
"Như ngươi đã nói vừa nãy, không có ngươi ta vẫn sẽ dẫm lên Tô Thường Nguyệt để khẳng định chính mình."
Nói xong, thân ảnh nàng liền từ từ biến mất.
Thấy vậy, Tiêu Nghị mới thở phào một hơi, áp lực trong lòng cũng giải tỏa.
Tôn ôn thần đã đi, mặc dù phải nhận chút thiệt thòi trên da thịt nhưng dù sao chổ tốt cũng rất lớn.
Tiêu Nghị đầy hứng khởi lật quyển sách cũ ra đọc say xưa ngon lành.
Công pháp bình thường chỉ có thể xây được "Linh cơ" để Trúc Cơ mà thôi, nhưng một chút công pháp đặc biệt có tác dụng đoạt thiên địa tạo hóa, tụ lại một thân ta để xây dựng căn cơ siêu việt hơn căn cơ của tu sĩ bình thường rất nhiều, loại căn cơ ấy gọi là "Đạo cơ", chỉ có thiên tài chân chính mới có thể làm được.
Và có thể hướng dẫn cách xây dựng "Đạo cơ", những công pháp như thế hiển nhiên là vô cùng quý giá, hoàn toàn không phải bảo vật tầm thường có thể sánh vai được, thế gia vọng tộc tồn tại hơn vạn năm như Tiêu gia cũng chỉ có một bộ công pháp để xây dựng "Đạo cơ" mà thôi.
Vì vậy Tiêu Nghị giờ đây đọc rất chăm chú, cẩn thận từng li từng tí một lật từng trang sách sợ làm hư.
Hắn vừa đọc vừa cảm khái không hổ danh là tuyệt thế bí tịch, nội dung vô cùng thâm ảo, từng câu từng chữ đầy ẩn ý và khó đoán tựa như ẩn chứa đạo lý của thiên địa ở trong khiến người ta khó lòng mà thấu hiểu được.
Song, khi mất hơn bốn tiếng để đọc tới dòng cuối cùng của quyển sách, sắc mặt Tiêu Nghị liền chợt cứng đờ, sau đó liền trở nên tái xanh vội vàng ném quyển sách đi vô cùng bạo lực, gân xanh nổi lên trên trán, hắn phẫn uất gầm thét.
"Tiện nhân chết tiệt, ngươi lừa ta!!!"
Không ai biết rõ vì sao Tiêu Nghị lại phẫn nộ la hét như thế.
Chỉ biết rằng những dòng cuối cùng hắn đã đọc đó là:
"Tác giả: Lý Lục Cẩu, Đạo thủ đời thứ mười Vô Danh Đạo."