Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 19 - Quá Trình Không Vui Nhưng Kết Quả Thuận Lợi

"Vậy ra đây là "Hộ Sơn Đại Trận" mà Trần Lâm tiểu hữu đề cập tới sao, quả nhiên cũng có chút bất phàm, tuy nhiên tổn hạo cũng có chút nặng, này ngươi nhìn xem, vết rạn này đã sắp đem trận cơ phân thành hai, nếu dùng cái này bày trận mà chẳng may bị người đánh trúng thì chẳng phải trận pháp nháy mắt liền sập sao, ngươi nói đúng không"

Lão tổ Diệp gia thần sắc chân thành, giọng nói từ tốn giảng giải tựa như một vị trưởng bối đầy trách nhiệm, trên tay giả bộ không ngừng xoay trận bàn để xem xét kiểm tra, thi thoảng lại hơi lắc đầu thở dài.

Nếu không phải bản thân là trận pháp sư hắn kém chút liền tin.

Con mẹ nó lão già này quá vô sỉ.

Chỉ là mặc dù trong lòng có rất nhiều lời hay ý đẹp muốn nói, nhưng Trần Lâm vẫn kiềm chế lại, lộ ra vẻ mặt sầu muộn thở dài:

"Ài, này cũng không thể trách ta tiền bối à, lúc phát hiện bộ trận pháp này nó đã hư hao như vậy rồi, chỉ tiếc ta không thể phát hiện sớm hơn, nếu không, sớm có thể bán cho tiền bối, trận này liền có thể phát huy ra uy lực thời huy hoàng của nó."

Nghe vậy lão tổ Diệp gia cũng thở dài theo, mặt lộ vẻ khó xử nói:

"Lão hủ cũng không phải trách Trần tiểu hữu, dù sao ngươi và Vô Nhai không biết trận pháp, người ta hay nói thế nào nhỉ?... À là không biết thì không có tội, hiểu lầm giá trị cũng là bình thường, hiện tại ta liền bỏ chút thời gian giảng giải, chúng ta cũng đánh giá lại trận này để tương lai tiểu bối như các ngươi có thể né tránh chút sai lầm này."

"Có tiền bối phổ cập kiến thức, tiểu bội cảm tạ không hết, chỉ là hiện tại không còn sớm, tiền bối xem thử chúng ta có thể hoàn thành giao dịch trước hay không?"

Không có thời gian lại cùng tên cáo già này dây dưa, Trần Lâm liền lập tức nói thẳng.

Mà phía bên kia, lão tổ Diệp gia nghe vậy liền hơi nhíu mày một chút, thầm nói giới trẻ ngày nay không giỏi kiên nhẫn lắm a, vẻ mặt liền chợt giãn ra thái độ từ tốn nói:

"Hiện tại giao dịch cũng được, nhưng thứ cho lão hủ nói thẳng, trận pháp này của tiểu hữu mặc dù có giá trị không nhỏ, nhưng hư hao cũng không nhẹ, có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống cùng thương lượng lại một chút."

Nghe lão đầu này muốn ép giá, Trần Lâm liền ê răng.

Hắn xem cháu đối phương là oan đại đầu để hố một chút, không ngờ đối phương cũng định xem hắn là oan đại đầu để hố một thanh.

Không thể không nói, vận mệnh thật là diệu nha.

"Thôi thì chúc tiền bối ngày tốt lành, mặc dù không thể giao dịch thì có chút đáng tiếc, nhưng dây dưa thêm nữa làm mất thời gian của tiền bối liền không tốt, ta hiện tại có hẹn công việc với Kim Bảo Lâu rồi, còn phiền tiền bối trả lại trận bàn cho tại hạ để tại hạ rời đi."

Nói xong, Trần Lâm liền có chút không nể mặt đưa tay ra đại ý muốn lấy lại trận bàn.

Thấy cảnh này, lão tổ Diệp gia liền chợt nhíu mày, sắc mặt cũng không còn hiền hòa nữa.

Chỉ là một tên Luyện khí tiểu bối liền dám không nể nang hắn, nếu không phải hiện tại đang ở trong tông môn, hắn đã sớm giáo huấn tên tiểu bối vô lễ này.

Mà khi không khí hai bên đang căng thẳng, tựa như phút chốc thì giao dịch sẽ tan vỡ.

Thì một bên, từ đầu tới đuôi trầm mặc không nói Diệp Vô Nhai hiện tại liền thực hiện chức trách của mình vội tiền lên can ngăn đồng thời cho mỗi người một bậc thang để xuống:

"Ách, sư đệ đừng nóng tính, lão tổ chỉ là quá thương xót cho con cháu trong nhà phải sống trong hoàn cảnh ăn bữa nay lo bữa mai mới như thế chứ hoàn toàn không có muốn sư đệ thiệt thòi còn xin sư đệ bình tĩnh một chút."

Nói xong, hắn cũng không kịp nhìn sắc mặt Trần Lâm mà quay lại đối với lão tổ nói:

"Lão tổ, ta biết ngài không muốn gia tộc thiệt thòi, chỉ là Trần Lâm sư đệ là bằng hữu quan trọng nhất của ta, mặc dù không phải anh em ruột nhưng còn thân hơn anh em ruột, nên cũng không muốn hắn nhận thiệt thòi, đã nói xong giá cả bao nhiêu Vô Nhai liền sẽ trả bấy nhiêu, nếu lão tổ thấy giá cao quá thì cứ xem như Vô Nhai tạm ứng, ngày sau nếu ta không thể trả được thì gia tộc cứ việc trừ vào đãi ngộ của ta, Vô Nhai tuyệt không nói lời bất mãn."

Nghe xong, lão tổ Diệp gia tựa như đã bớt giận, chỉ là giống như vì thấy được con cháu trong nhà lại vì ngoại nhân mà nói chuyện khiến hắn cảm thấy cực kỳ không hài lòng mà chỉ hừ lạnh một tiếng cũng không còn đáp lời.

Thấy vậy, Diệp Vô Nhai cũng không khỏi thở dài mà lẫn nữa quay lại nhìn Trần Lâm, thần sắc vô cùng kiên định nói:

"Trần sư đệ đừng lo, giá cả đã bàn bạc xong ta cũng sẽ không nửa đường mặc cả, chúng ta hiện tại liền có thể hoàn thành giao dịch, ngươi đếm kỹ xem trong túi trữ vật này có đủ không."

Từ đối phương nhận lấy một chiếc túi nhỏ, Trần Lâm thông miệng túi quan số lượng linh thạch bên trong, cùng ba bản khế đất, hắn liền thư giãn sắc mặt hài lòng gật đầu, mặt lộ vẻ mỉm cười nói:

"Sư huynh khẳng khái, ta tin tưởng nhân phẩm của sư huynh mà, hiện tại chúng ta có thể kỳ linh khế để kết thúc giao dịch rồi."

...

Hoàn thành xong giao dịch, trên đường về động phủ, Trần Lâm chợt thở dài nhẹ nhõm một chút.

Mặc dù thân ở trong tông môn, hoàn toàn không có lo lắng bản thân bị đối phương tổn hại, nhưng áp lực khi đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ vẫn là không nhỏ, mà tu sĩ Luyện Khí có thể trực diện áp lực đó trực tiếp không nể nang mặt mũi tu sĩ Trúc Cơ để cãi lại, trước giờ Trần Lâm chỉ thấy qua Thường Nguyệt làm được.

Hắn từng phê bình nàng rất nhiều vì hành động sốc nổi như thế, nào ngờ hiện tại bản thân cũng chẳng kém cạnh gì.

Chỉ là lúc ấy thật không thể lùi được nữa, nếu thật ngồi xuống thương lượng lại, trừ khi tự bộc lộ thân phận trận pháp sư, nếu không trời mới biết sẽ bị ép giá đến mức nào.

Với cả hắn cũng không tin đối phương thật dám nửa đường từ bỏ, không phải sao, Diệp gia sợ rằng đã sớm chuẩn bị xong các loại kịch bản, nếu hắn bị bức phải thương lượng lại, Diệp gia bọn hắn có thể kiếm lớn, nhưng nếu không được, vậy Diệp Vô Nhai liền sẽ ra điều hòa căng thẳng để hoàn thành giao dịch, vậy thì Diệp gia chỉ lỗ phần mặt mũi của Diệp Vô Nhai ngoài ra liền không còn thiệt thòi gì.

"Hừ, lão già vô sỉ, chúc ngươi sau này vào quan tài hôm trước hôm sau liền bị người trộm nắp quan tài, hừ."

Mặc dù trong lòng có bực bội, nhưng khi nhìn thấy đống lớn linh thạch mới đạt được, sắc mặt Trần Lâm mới dễ nhìn một chút.

Dù sao bản thân cũng kiếm lời kha khá, đối phương cũng kiếm lời kha khá, mặc dù quá trình có chút không vui nhưng kết quả cũng xem như tương đối tốt.

Tình huống này kiếm trước hắn đã bị qua mấy lần khi đàm phán với các đối tác, vì vậy tâm tình cũng rất mau chóng thăng bằng lại không đến mức vì chút bực bội ấy mà sinh ra cừu hận đối với Diệp gia.

"Ài, cũng hi vọng bên phía Diệp gia không muốn vì chút chuyện không vui này mà đối phó ta, nếu không thì cũng thật phiền phức."

Thế gian muôn màu, vì lợi ích mà động.

Trong quá trình thương lượng giữa hai bên vì lợi ích mà sinh ra mâu thuẫn là chuyện bình thường.

Việc nên làm và cần làm là điều hòa mâu thuẫn để đạt được tiếng nói chung để tối đa lợi ích nhất, sau đó nhanh chóng quên đi mâu thuẫn ấy để quan hệ tốt đẹp trở lại. Đó là tiêu chuẩn của một người thương thuyết giỏi trong các cuộc thương lượng.

Trải qua xã hội khắc nghiệt hun đúc, Trần Lâm từ lâu đã không còn mong muốn thứ cảm giác tựa như khoái ý ân cừu, suy nghĩ thông suốt...

Theo Trần Lâm, những thứ đó thường là mục tiêu theo đuổi của kiểu người tựa như Thường Nguyệt.

Mà với hắn, chỉ có lợi ích mới làm cho tâm tính hắn cảm giác thông suốt, vì lợi ích lớn, hắn có thể xem nhẹ những thiệt thòi nhỏ kia.

Có lẽ vì tâm lý như vậy mà hắn mới được công ty tin tưởng giao cho trách nhiệm trao đổi với các bên đối tác.

Hiện tại dù là ở thế giới này cũng tương tự, Trần Lâm ngoại trừ mắng chửi ngoài miệng một chút, hắn liền không còn để lại bất kỳ khó chịu gì trong lòng, tâm tình nhanh chóng bình thản trở lại.

Này cũng là một cách để Trần Lâm bảo vệ bản thân không trở nên cực đoan, bởi hắn cũng không muốn bản thân trở thành loại người bị lợi ích che mờ mắt, bị cảm xúc đánh lạc hướng, chỉ cần nhận một chút thiệt thòi nhỏ hay xuất hiện một chút xung đột thôi liền muốn giết người diệt cả tộc người ta, này mẹ nó phải giết bao nhiêu người mới đủ a.

Bình Luận (0)
Comment