Sau Thường Nguyệt, lúc thời gian gần đến, lại có hai vị đệ tử thần sắc hối hả chạy tới địa điểm tụ tập.
Nhìn thấy mọi người vẫn còn chưa đi, 2 vị đệ tử này mới âm thầm thở ra một hơi, đồng thời thần sắc xấu hổ vì bản thân chậm trễ đội ngũ.
Ở phía trước nhất, Hà trưởng lão thấy người cuối cùng đã đến đông đủ, thần sắc vẫn bình thản như đó giờ, hoàn toàn không có quát mắng hay phê bình, chỉ thấy Hà trưởng lão vẩy tay, một tòa linh chu cỡ trung liền lập tức xuất hiện, sau đó hắn liền đối với đám đệ tử nói:
"Đến giờ rồi, tất cả đều lên đi, chúng ta hiện tại sẽ khởi hành."
Nói xong hắn cũng không quan tâm đám đệ tử làm sao lên, thân ảnh liền chợt biến mất.
Ở đây đa số mọi người cũng không cách nào thấy rõ Hà trưởng lão đi đâu, chỉ có Thường Nguyệt lờ mờ đoán được hướng di chuyển của đối phương, Hồng Nghê dựa vào linh nhãn miễn cưỡng thấy được động tác của Hà trưởng lão.
"Hừ, lão già lòe loẹt."
Âm thầm khinh bỉ một câu, Hồng Nghê liền bắt đầu theo mọi người leo lên thuyền.
Thường Nguyệt vì thường xuyên rèn luyện thể chất khiến cho nàng cũng không cần phải như các đệ tử khác dùng linh lực bám vào mạn thuyền để leo lên, nàng hơi cong chân một chút liền dễ dàng phi lên boong thuyền.
Không thể không nói, thuyền này cũng khá lớn, mặc dù chỉ là linh chu cỡ trung, nhưng dung lượng cũng cỡ hai ba trăm người.
Trong thân tàu có nhiều phòng trống cho các đệ tử ở lại, mặc dù có chút đơn sơ nhưng Thường Nguyệt cũng không chê, chọn đại một phòng nàng liền đi vào, thuần thục bày ra linh trận ngăn cách thăm dò, Thường Nguyệt liền thả lỏng người một chút.
Trút bỏ bộ giáp nặng nề, Thường Nguyệt đổi lại thành trang phục đồ thun co giãn thoải mái nàng thường mặc liền nằm lên giường, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai bộ "Phù Trận" cùng hai tấm "Phi Không Phù".
Đây là sản phẩm Trần Lâm thức trắng hai đêm mới chuẩn bị xong cho nàng, vì vậy khi nhận được, Thường Nguyệt không khỏi cảm động và vui sướng.
Mặc dù nàng thường xuyên được nhận quà bất ngờ từ Trần Lâm, nhưng là nữ nhân nha, không ai ngại người yêu của mình tặng nhiều quà cả.
Vì vậy Thường Nguyệt không khỏi ngắm nghía mấy món đồ này mãi, thậm chí có chút không nỡ sử dụng.
Lại nhìn một lúc, Thường Nguyệt liền bắt đầu kiểm kê những thứ khác.
Nàng cũng không chỉ trông cậy vào Trần Lâm chuẩn bị át chủ bài.
Chính nàng cũng có chuẩn bị không ít thứ.
Số lượng không ít đầu mâu để ném mạnh, phi đao để phóng tầm gần, ám châm để đánh lén, dây cước cực mỏng và bén để đặt bẫy, đủ loại linh phù, thuốc mê, độc, xuân dược...
Binh khí chính có Thiết Tinh Thương, át chủ bài có Thương Phục Hận và Thẻ skill: Xơi tái, phòng ngự có Hắc Kim Trọng Giáp và Áo choàng bóng đêm.
Nhìn chung tương đối đủ kỹ lưỡng, mang theo trang bị thế này Thường Nguyệt thậm chí có niềm tin một thân một mình tiến vào Vạn Yêu Sơn Mạch đi săn một chút yêu thú tương đối mạnh mẽ huống chi là đi làm chút nhiệm vụ an nhàn như đi tuyển chọn lứa đệ tử mới cho tông môn.
Đã chắc chắn bản thân chuẩn bị đầy đủ, Thường Nguyệt liền cảm giác có chút nhàm chán.
Lúc này có lẽ nàng sẽ dùng ý niệm nói chuyện phím với Trần Lâm một lát để giết thời gian.
Chỉ là cảm giác một chút Thường Nguyệt liền nhận ra đối phương đã ngủ mất, liền không định quấy rầy hắn.
Mặc dù Luyện Khí hậu kỳ đã có thể không cần ngủ để thân thể tự điều tiết như phàm nhân mà có thể dùng tu luyện để thay thế, nhưng mấy ngày nay bởi vì liên tục chế tác linh phù và "Phù Trận" khiến cho trạng thái thân thể lẫn tinh thần của Trần Lâm đều uể oải vô cùng, cần thông qua giấc ngủ để thả lỏng một chút.
Biết được điều đó, Thường Nguyệt không khỏi cảm giác có chút đau lòng.
"Ài, sau vụ này có lẽ ta nên làm gì đó để bù đắp hắn một chút mới được."
Tự nhủ một câu, Thường Nguyệt liền mở ra bảng hệ thống, muốn nhìn kho đồ một tí xem có thứ gì thú vị để giết thời gian không.
Mặc dù vật phẩm trắng thường không có thứ gì có tác dụng lắm, nhưng thi thoảng cũng có vài món đồ khá thú vị và hữu ích trong các phương diện .
Ví dụ chẳng hạn như [Đồ lót ren đen siêu gợi cảm mặc vào chắc chắn gợi cảm] chẳng hạn.
Thứ này thế nhưng là có thể khiến ai đó chợt đầy máu phục sinh trực tiếp chinh chiến thêm mấy hiệp nữa mà kim thương vẫn vững vàng.
Vì vậy mặc dù không trông chờ vào vật phẩm trắng có thể cho ra được thứ tốt nhưng Thường Nguyệt vẫn mang theo hiếu kỳ bắt đầu đọc thông tin từng món đồ.
Không ngờ, Thường Nguyệt cũng thật phát hiện ra thứ tương đối có ý tứ.
[Đạo Văn: Thần vật tự ẩn] (Trắng): Thần vật sinh ra từ trời đất tất mang theo năng lực tự ẩn thân hoặc che dấu sự bất phàm để tự bảo vệ, chỉ khi gặp người hữu duyên thần vật mới bộc lộ một chút sự bất phàm của mình để thu hút sự chú ý, đạo văn "Thần vật tự ẩn" hoàn toàn mô phỏng lại công năng ấy, khắc "đạo văn" lên bất kỳ vật phẩm không có sự sống nào cũng sẽ trao cho vật phẩm ấy chức năng "Thần vật tự ẩn". Lưu ý: nếu vật phẩm được khắc "đạo văn" không có linh tính để chọn người hữu duyên thì bất kỳ ai quan sát vật phẩm này đều sẽ phát hiện điểm bất phàm.
Không thể không nói, chức năng rất gân gà, mặc dù trao cho phàm vật đặc tính của thiên địa thần vật, nhưng cũng không thay đổi sự thật đó là phàm vật có đặc tính "thần vật tự ẩn" thì nó vẫn là phàm vật, hoàn toàn không có chút giá trị gì, nghe thì rất bá cháy nhưng tác dụng lại cực kỳ gân gà.
Chỉ là Thường Nguyệt dù biết nhưng hai mắt vẫn nhịn không được chợt tỏa sáng, vừa nhìn xong tác dụng của thứ này nàng liền lập tức nảy ra một ý tưởng tương đối táo bạo, nếu thành công bản thân liền rất có thể kiếm được món hời lớn, thậm chí làm tốt thì nói không chừng chính mình liền có thể san sẻ bớt áp lực tài chính với Trần Lâm, đó chẳng phải là lập tức liền có thể giải quyết mất sầu não lớn nhất của bản thân sao?
"Nhưng ngươi làm vậy sẽ không sợ bị người đuổi đánh chứ?"
Đột nhiên, thiên thần Thường Nguyệt chẳng biết từ đâu chui ra hỏi một câu khiến Thường Nguyệt đang hớn hở, sắc mặt chợt cứng đờ.
Quả thật, nếu làm như thế mà bị người khác phát hiện mánh khóe thì rất dễ bị đánh hội đồng.
"Ài, ngươi lo xa cái gì, người ta đánh ngươi thì ngươi đánh lại là được, không phải sao? Thật động thủ chỉ cần không chênh lệch đại cảnh giới ngươi còn sợ đánh nhau à?"
Ác quỷ Thường Nguyệt lúc này xuất hiện liền thì thầm bên tai Thường Nguyệt.
Nghe xong, cô vợ trẻ hai mắt tỏ sáng, chợt vỗ đùi nói:
"Hay nha, nếu như vậy chẳng phải dù có bị phát hiện mánh khóe hay không thì kết quả đều tốt cả, không bị phát hiện thì có thể tiếp tục kiếm tiền, nếu bị phát hiện thì vừa có thể kiếm tiền vừa có thể đánh nhau, này thật diệu à."
Nghĩ thông suốt, Thường Nguyệt liền lập tức trở nên hưng phấn.
Nàng đã có thể nghĩ tới cảnh tượng tương lai chính mình có gia tài bạc triệu, không cần ăn bám Trần Lâm nữa mà ngược lại có thể bao nuôi hắn, khiến hắn trải qua cuộc sống "tốt đẹp" mỗi ngày chỉ cần toàn tâm toàn ý giặt dũ, nấu cơm, dọn nhà, chăm sóc cho nàng... liền đủ, cuộc sống vô cùng "sung sướng" và "thoải mái".
"Hah, ta quả nhiên là người vợ lý tưởng trong mộng bị biết bao người mơ ước mà, hắc hắc."