Được mời vào nội sảnh dự tiệc nếu không phải là phú thương gia tài bạc triệu thì liền là thế gia vọng tộc thân phận cao quý, bóc đại một người trong này trong thường ngày liền là nhân vật phong vân có thể hiệu lệnh một phương, nhưng giờ đây từng người lại lộ ra vẻ mặt nịnh nót không ngừng hỏi thăm lấy lòng Thường Nguyệt.
Thấy được đám người thân phận cao quý này lại cung kính tâng bốc một kẻ xuất thân là tỳ nữ như bản thân, Thường Nguyệt không khỏi cảm giác muốn cười, không phải cười vì khinh bỉ đám người này mà nàng cười vì thứ được gọi là số mệnh lại biến hóa khôn lường như thế, chỉ là mặc dù được tâng bốc rất vui vẻ, nhưng Thường Nguyệt cũng không vì vậy mà trở nên tự đại một cách mù quáng, dù sao nàng có thể trong mấy năm liền trở thành một phương thiên kiêu, thân phận cao quý hơn người thì cũng có thể tại mấy năm sau gặp chuyện bất trắc, ngã khỏi thần đàn. Mọi người dù giai tầng không giống nhau nhưng đều là con cá bơi lội trong dòng sông số mệnh, còn bơi trong sông lớn thì mọi thứ vẫn tốt đẹp, sa vào nước cạn, thì vạn kiếp bất phục không thể quay người, dù là phàm nhân hay tu sĩ đều như thế, ai lại có tư cách khinh bỉ người khác kia chứ?
"Tại trong vĩ lực của số mệnh, chúng sinh đều bình đẳng sao?"
Tại trong những lời tâng bốc, nịnh hót của đám người xung quanh, hai mắt Thường Nguyệt chợt trở nên mơ hồ vô thần, tựa như tìm không ra câu trả lời.
Chỉ là lập tức, thần thái liền lần nữa trở lại trong đôi mắt đen tuyền, Thường Nguyệt không khỏi chợt phì cười, thầm nghĩ:
"Ta rốt cuộc là ăn no rửng mỡ đi suy nghĩ điều gì thế này, chúng sinh bình đẳng thì thế nào, mình ta thượng đẳng là được."
Thường Nguyệt cũng không biết, chỉ là trong lòng nói chơi một chút, khí chất cả người nàng liền triệt để biến hóa, trở nên nội liễm vô lường khó mà đong đếm, thần sắc cũng ẩn ẩn càng thêm tự tin cùng kiêu ngạo.
Bữa tiệc trải qua vui vẻ, ngồi ở ghế chủ tọa, Thường Nguyệt được hưởng dụng đủ loại của ngon vật lạ, mặc dù phương pháp chế biến không bằng Trần Lâm, nhưng không thể không nói nguyên liệu từ gia vị đến rau thịt đều tương đối đa dạng và đặc sắc, cũng là một lần trải nghiệm không tệ.
Lúc này, khi bữa tiệc gần tới hồi kết, một người trung niên dắt theo một đứa bé nam tầm mười đến mười hai tuổi đi tới gần nàng, nam nhân trung niên mặt mũi đầy ý cười hơi khom người cung kính nói:
"Tiểu nhân là Triệu Cương, là một thương nhân bình thường, đây là con trai tiểu nhân, tên Triệu Cường, tính tình thông minh lanh lợi, lại nhu hòa vô cùng, hôm nay cha con tiểu nhân rất hân hạnh được ra mắt tiên sư."
Nhìn đôi cha con ăn mặc tương đối trang trọng, Thường Nguyệt liền biết đối phương cũng không phải thương nhân bình thường như trong lời nói.
Mà bọn hắn hiện tại tới chào hỏi, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết bọn hắn có chuyện muốn nhờ vả nàng.
Này tuyệt đối đã có sự thương lượng trước, nếu không thì không ai dám tại trước mặt mọi người đến gần nàng, dù sao nếu tiên sư có bất lợi gì, người xui xẻo cũng không phải chỉ một hai người.
Chỉ là dù biết vậy nhưng Thường Nguyệt cũng không hề tức giận, ngược lại có chút hứng thu híp mắt nhìn đôi cha con này nói:
"Chút lời nói xuông thì bỏ qua đi, có chuyện gì trực tiếp nói thẳng là được."
Nghe vậy, Triệu Cương không khỏi chợt căng thẳng, thầm than quả nhiên các tiên sư tính tình nóng lạnh bất thường là thật, vừa rồi còn cười nói vui vẻ hiện tại liền lạnh lùng khó gần.
Chỉ là đã phóng lao liền phải theo lao, Triệu Cương cũng không dám vi phạm lời nói của tiên sư liền vội vàng nói thẳng:
"Bẩm tiên sư, chuyện là con trai tiểu nhân từ nhỏ đã say mê tiên đạo, chí hướng trường sinh, chỉ là khổ nổi tiểu nhân chỉ là một thương lái tầm thường, sống qua ngày đã là rất khó khăn, huống chi là vì con trai mình mà tìm kiếm tiên duyên, nên hiện tại tiểu nhân mạo muội xin tiên sư chỉ điểm một hai giúp Cường nhi tìm thấy tiên duyên của hắn."
"Ồ muốn tìm tiên duyên sao, này đơn giản, sáng mai ta liền bắt đầu kiểm tra linh căn, đến lúc đấy liền biết tiên duyên của hắn ở đâu... hoặc là có tồn tại tiên duyên hay không."
Nói xong Thường Nguyệt liền mỉm cười đầy hài hước.
Nhìn thấy vậy, Triệu Cương không khỏi chợt nghẹn họng khó nói lên lời, nếu sự tình đơn giản thế hắn còn phải mạo hiểm tiếp cận tiên nhân làm gì, ai không biết phàm nhân chỉ cần có linh căn đủ tiêu chuẩn liền có thể nhập tông môn để tu luyện thành tiên.
Chỉ là linh căn Cường nhi... ài.
"Bẩm tiên sư, tiểu nhân cũng biết ngày mai là tiên duyên của nhiều người, nhưng cũng có thể không phải tiên duyên của nhiều người khác, tiểu nhân chỉ là muốn hỏi liệu có tiên duyên nào khác của riêng Cường nhi hay không mà thôi, còn xin tiên nhân chỉ điểm."
Nói xong, Triệu Cương liền rút ra một chiếc hộp gỗ từ trong tay áo cung kính dâng lên trước mặt Thường Nguyệt.
Không cần mở hộp, chỉ bằng vào hương thơm thoang thoảng, nàng liền biết bên trong chứa một củ nhân sâm tầm 200 năm tuổi, giá trị cũng được, không cao không thấp.
Chỉ là Thường Nguyệt cũng không nhận ngay mà nói:
"Ngươi biết rằng người không có linh căn liền không cách nào tu luyện chứ?"
Nghe vậy Triệu Cương liền vội vàng đáp:
"Tiểu nhân biết rõ, xin tiên sư cứ yên tâm, Cường nhi hoàn toàn có linh căn, tiểu nhân dám lấy mạng ra thề, hoàn toàn không có ý muốn tiêu khiển ngài."
Nghe đối phương chân thành như thế, Thường Nguyệt liền nhìn sang đứa nhóc bên cạnh Triệu Cương đang quỳ cúi thấp người từ nãy tới giờ.
"Ngẩng đầu lên."
Nghe vậy, Triệu Cường hơi run một chút liền từ từ ngẩng mặt.
Đánh giá ngũ quan đứa trẻ này một hồi, Thường Nguyệt lạnh nhạt hỏi:
"Biết dọn dẹp không?"
"Tiểu nhân... tiểu nhân biết."
"Haiz, ta lại cho ngươi trả lời thêm một lần, không muốn trả lời thật thì cũng đừng trả lời nữa."
Nghe vậy, hai cha con đều không khỏi chợt run rẩy, nhất là Triệu Cường, vốn là thiếu gia con một, thân phận hơn người, hắn nào đã nhận qua áp lực to lớn thế này, khắp khuôn mặt trắng bệch mà hoảng sợ vội vàng dập đầu mạnh xuống sàn nhà nói:
"Tiểu nhân biết sai còn xin tiên sư tha thứ, lần sau tiểu nhân tuyệt đối không dám nói lời dối trá."
Không để ý trên sàn có chút máu rỉ ra, Thường Nguyệt vẫn lạnh lùng như trước đặt câu hỏi:
"Biết làm toán sao?"
"Tiểu nhân biết."
"Biết trông coi quản lý cửa hàng không."
"Tiểu nhân có biết, nhưng vẫn chưa hoàn toàn học xong, nhưng tiểu nhân sẽ..."
"Ta hỏi ngươi liền trả lời, không cần nói lời hứa hẹn dư thừa."
Lại gõ đối phương một lần, Thường Nguyệt liền hỏi tiếp:
"Biết phân tích và đánh giá thương nghiệp không?"
"Tiểu nhân có biết một chút."
"Vậy biết pha trà nấu cơm không?"
"Tiểu nhân biết pha trà nhưng không biết nấu cơm."
Cứ như vậy một bên hỏi một bên trả lời, mọi người xung quanh cũng im lặng lắng nghe và chờ đợi kết quả, hoàn toàn không biết kết quả cuối cùng của hai cha con nhà Triệu sẽ thế nào.
Mà Thường Nguyệt hỏi thêm mấy câu nữa, thấy đối phương trả lời nhanh chóng dõng dạc, và trung thực hơn nhiều lúc đầu, biết thì nói biết, không biết thì trả lời không biết.
Như vậy khiến Thường Nguyệt rất hài lòng, vì vậy nàng liền mỉm cười nói:
"Được, giờ tới câu hỏi cuối cùng, nhưng nghĩ cho kỹ, ngươi muốn trả lời sao?"
"Tiểu nhân sẽ trả lời thành thật, xin tiên sư cứ hỏi."
"Tốt, giờ là câu hỏi, vậy... ngươi giết người chưa?"
"Tiểu nhâ..."
Vốn định thuận miệng trả lời, Triệu Cường không khỏi chợt cứng họng, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Bầu không khí trong sảnh cũng chợt trầm mặc đến đáng sợ, đến cả tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy rõ ràng, hiển nhiên là bị câu hỏi của Thường Nguyệt dọa cho kinh hãi.