Nói chung từ ngày bàn tay vàng tới, mọi chuyện cũng bắt đầu theo hướng tốt mà phát triển.
Chỉ qua ba năm hắn cùng Thường Nguyệt đã là Luyện Khí Tầng Hai.
Chỉ là Trần Lâm đối với tiến độ này cũng không hài lòng, cũng không phải là đối với tốc độ tu luyện không hài lòng mà là đối với bản thân mình không hài lòng.
Qua quan sát đoạn thời gian ấy, Trần Lâm phát hiện Thường Nguyệt cung cấp cho hắn vô số lợi ích từ tu luyện mà hắn lại chẳng hồi báo lại cho đối phương được chút nào.
Mặc dù Thường Nguyệt khi ấy cũng nói rằng không để ý chút chuyện ấy nhưng Trần Lâm vẫn cảm thấy không nhìn nổi chính mình, vì vậy hắn liền đi Truyền Công Các tuyển chọn lại một môn công pháp mới.
Chính là công pháp hắn tu luyện đến bây giờ "Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết".
Công pháp này vốn vô cùng nổi tiếng trong giới tu sĩ Luyện Khí, nhưng giá cả lại tiện nghi vô cùng hao hết điểm tích lũy của hắn khi ấy liền đổi được trọn bộ.
Mặc dù là cả gia tài nhưng thật sự thì chút điểm tích lũy ấy của đệ tử Luyện Khí Tầng Hai như hắn hoàn toàn không đáng cân nhắc nếu so với giá cả mấy bộ công pháp xịn sò hơn.
Giá cả tiện nghi hơn thì quá cùi bắp hoặc là gân gà, giá cả đắt chút thì hắn trả không nổi, chọn đi chọn lại, cuối cùng hắn chỉ có thể chọn được bộ công pháp này.
Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết danh xưng là công pháp tu luyện ra linh lực hùng hậu nhất, chất lượng nặng nề nhất, đồng thời cũng diệu dụng nhất, đối với phương diện kỹ nghệ như đan, khí, phù, trận, trồng linh thực, khôi lỗi... đều có ưu thế rõ rệt so với các loại linh lực do công pháp khác luyện ra, đồng thời còn có thể tăng cường sinh lực dễ dàng khôi phục lại khi nhận thương tổn, dễ dàng khắc phục và chữa trị ám thương, tăng cường thể chất, sống thọ hơn một chút so với bình quân tu sĩ luyện khí.
Lợi ích có thể nói là đủ nhiều, chỉ là tai hại cũng không nhỏ.
Mà cũng không nhiều tai hại lắm, chỉ là mặc dù linh lực tu luyện ra được bằng Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết diệu dụng vô cùng nhưng tốc độ tu luyện lại chậm đến mức làm người ta muốn chửi tục.
Hắn nếm thử tu luyện Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết một hồi, mặt mũi thế nhưng là chợt xám đi.
Quá chậm, chậm kinh hồn táng đảm.
Này nào phải là tu luyện ra linh lực, này là đem thời gian cùng tuổi thọ đi đổi linh lực mới đúng, mà lại còn là một vụ trao đổi trăm phần trăm lỗ vốn.
Trần Lâm đoán rằng chính mình luyện thứ này muốn đột phát tới Luyện Khí Hậu Kỳ vậy chắc phải là một trăm năm sau đi, bảo sao giá cả thứ này rẻ mạt như thế.
Này rõ ràng không phải là công pháp cho đệ tử bình thường tu luyện, thứ hàng thải này rõ ràng được chế ra để cho đám khổ sai tạp dịch như hắn tu luyện để sau này trở thành một tay hảo thủ trong kỹ nghệ nào đó để tông môn bóc lột cho có lời chứ dù cho các đặc hiệu kèm theo có tốt cỡ nào nhưng đột phá không được thì vĩnh viễn chỉ là công pháp bất nhập lưu, nếu còn muốn tranh một tuyến tiên phàm, còn muốn Trúc Cơ thì não úng nước mới luyện thứ này.
Chỉ là ngay lúc hắn định từ bỏ thì đột nhiên, một luồng linh lực vô danh chợt xuất hiện trong cơ thể.
Đối với việc này hắn đã sớm không kỳ quái, bởi đây chính là hiệu quả từ [Đồng khí liên chi], nguồn linh lực vô danh kia chính là từ Thường Nguyệt chia sẻ qua cho hắn, Trần Lâm từ nhiên là không có quá chú tâm vào điểm này.
Điều hắn chú ý là nguồn linh lực vô danh kia thế mà sau khi xuất hiện trong thân thể hắn xong liền bắt đầu dựa theo lộ tuyến của Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết bắt đầu di chuyển.
Đợi khi sợi linh lực ấy chạy đủ một vòng tuần hoàn liền biến trở thành linh lực của "Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết".
Cả quá trình nhanh hơn gấp trăm lần so với hắn ngồi xuống hấp thu linh khí nhập thể để tu luyện ra một tia linh lực của "Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết".
Điều này khiến Trần Lâm chợt ngạc nhiên vô cùng, chỉ là lập tức hắn liền hiểu ra đây là chuyện gì, linh lực do Thường Nguyệt tu luyện ra đã đi xong phần lớn quá trình phức tạp rắc rối để từ linh khí chuyển hóa thành linh lực, tới đây hắn chỉ cần chuyển linh lực của Thường Nguyệt chia sẻ qua đem chuyển hóa thành linh lực của "Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết" là được.
Phát hiện trọng đại này khiến cho Trần Lâm biết, từ nay về sau hắn sợ rằng muốn phất lên.
Ách, không đúng, là bọn hắn muốn phất lên mới đúng.
Thường Nguyệt chủ tu công pháp "Tử Vân Quyết". Công pháp này sinh ra linh lực thường thường không có gì lạ, dung lượng linh lực cũng không có ưu thế, nhưng công pháp này lại được chín phần mười ngoại môn đệ tử ước ao không gì khác chỉ bởi vì công pháp này tu luyện nhanh, đồng thời linh lực còn có lợi cho đột phá, nhất là khi Trúc Cơ còn có thể tăng thêm 10-15% tỉ lệ thành công, có thể nói là công pháp hàng tuyển trong hàng tuyển. Đáng tiếc cũng bởi vì thế nên giá cả đắt ác, ngoài ra còn có yêu cầu đối với thiên phú phải là tam linh căn trở lên mới được.
Mà hắn tu luyện "Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết" mặc dù không khiến cho linh lực của Thường Nguyệt cũng trở thành linh lực có năm màu sắc rực rỡ như của hắn nhưng diệu dụng thì lại không thiếu chút nào, chỉ thiếu mỗi cái danh mà thôi.
Thường Nguyệt chỉ cần tu luyện ra linh lực, lại chia sẻ hết qua cho hắn, sau đó hắn đem chuyển hóa thành linh lực kèm theo đủ loại đặc hiệu xong lại đem một nửa linh lực chia sẻ trở về, cứ thế Thường Nguyệt liền từ một hạt giống có tiềm năng trở thành "thiên tài" trực tiếp vượt qua tiêu chuẩn thiên tài của tông môn.
Điều này khiến cho cả hai đều vui mừng quá đỗi bắt đầu cắm đầu tu luyện, đối với con đường phía trước ngày càng mong chờ.
Chỉ là theo thời gian tu luyện đủ lâu, Trần Lâm liền chợt phát hiện ra tu vi của hắn thế mà bắt đầu cùng Anh Nguyệt chênh lệch.
Ban đầu hắn chỉ tưởng đây là cả hai phân phối linh lực không đồng đều dẫn đến, chỉ là nghiên cứu thêm một chút hắn liền hiểu.
Cũng không phải là hệ thống chia sẻ linh lực cho hắn ít đi mà là do linh căn của hắn quá mức phế vật, thiên phú thể chất cũng không tốt, đại loại là không thể hấp thu triệt để linh lực được chia sẻ nên dù cho linh lực dồi dào cỡ nào nhưng bình cảnh cũng tựa như một bờ đê vững vàng vàng sinh sinh ngăn chặn con đường phía trước của hắn.
Điều này cũng khiến Trần Lâm đau đầu hồi lâu, đồng thời âm thầm chửi bậy mấy lần.
Vì dù sao linh lực của Thường Nguyệt thế nhưng là có hiệu quả trợ giúp phá cảnh, thế mà vẫn bị kẹp lại một đoạn thời gian khiến cho hắn không khỏi hoài nghi bản thân mình rốt cuộc phế cỡ nào.
Chỉ là dù hắn có không được nhưng Thường Nguyệt vẫn được là được.
Bình cảnh lại dày cũng chịu không nổi Thường Nguyệt tiến bộ ngày càng thần tốc, dùng lượng lớn linh lực đem bình cảnh của hắn cho xông vỡ.
Đây là chuyện tốt, chỉ là qua đó cũng khiến cho Trần Lâm hiểu rõ chính mình muốn cùng đối phương sánh vai bước đi là không được.
Như thế sẽ chỉ kéo chậm tiến độ của cả hai mà không phải là cộng sinh bù đắp lẫn nhau.
Kế hoạch hợp lý nhất là hắn trở thành hậu phương vững chắc nhất cho đối phương thoải mái xông tới phía trước, sau đó lại đem hắn kéo theo.
Như thế rất tốt, chỉ là làm vậy cũng cần đánh đổi vài thứ.
Thứ nhất chính là hắn không thể tiếp tục cùng đối phương yêu đương.
Tất nhiên đây chỉ là ngoài sáng, hắn tình nguyện làm keo chuột đem cô nàng này dính chết cũng tuyệt không để đối phương đi.
Thứ hai liền là hắn phải đủ cao điệu đi gây chuyện, chọc phiền phức...
Qua khoảng thời gian khám phá này, Trần Lâm phát hiện cơ chế hoạt động của hệ thống cũng không đơn giản như thế chỉ có bảng trạng thái cùng rút thưởng mà còn có cơ chế nhiệm vụ.
Theo Trần Lâm khám phá, nhiệm vụ hệ thống sẽ xuất hiện khi một trong hai người gặp chuyện phiền phức, người còn lại sẽ nhận được nhiệm vụ hệ thống thông báo, thay nửa kia của mình phân ưu giải quyết phiền phức liền sẽ nhận được ban thưởng.
Mặc dù chưa biết các cấp độ nhiệm vụ ra sao, nhưng Trần Lâm biết với tình huống của mình cùng tốc độ phát triển này, hắn muốn giải quyết phiền phức Thường Nguyệt gặp phải sợ rằng là không thể nào, hoặc là có thể nhưng vô cùng phiền phức.
Nếu đã vậy, hắn chỉ còn con đường trở thành NPC cho đối phương cung cấp quest thưởng để trợ giúp đối phương phát triển vậy, dù sao phần thưởng là cả hai cùng hưởng, hắn cũng không có chỗ nào là không thoải mái.
Nghĩ tới liền làm, Trần Lâm sau đó cùng Thường Nguyệt nói rõ dự định của mình.
Đối phương mặc dù không muốn giả vờ cùng hắn tan vỡ, nhưng vì tương lai cả hai, nàng chỉ có thể khó khăn đáp ứng hắn.
Cả hai tại một thời điểm có đệ tử đông đúc giả vờ xung đột.
Theo kịch bản là hắn là một tên sở khanh ăn cây táo rào cây xung, không chút nào biết đủ khi dám thông đồng với nữ nhân khác sau lưng chính thất.
Cuối cùng màn kịch theo cảnh tượng hắn bị Thường Nguyệt tựa như cảm xúc mất kiểm soát mà ra tay đánh hắn một chưởng sau đó quay người lạnh lùng mà đi.
Hắn thì bị chúng đệ tử, nhất là nữ đệ tử phỉ nhổ bêu rếu.
Nếu là người quan trọng mặt mũi, sau chuyện này sợ rằng là sống không nổi nữa ở tông môn.
Chỉ là Trần Lâm không ngại chút nào, trái lại hắn càng được nước làm tới đem tiếng xấu mở rộng một chút.
Nhất là sau khi hắn đầu nhập vào một nhóm đệ tử ỷ có chổ dựa mà chuyên bắt nạt đồng môn yếu thế, Trần Lâm liền thật sự biến thành một cái máy tạo phiền phức chuyên cung cấp quest cho Thường Nguyệt farm thưởng.