Trong tông môn, Trần Lâm vô cùng vui vẻ nâng ly rượu cùng mọi người xung quanh cười cười nói nói.
"Nay hiếm khi tụ tập đông đủ như thế này, mọi người hiện tại cạn ly một chén, vì tương lai sáng lạng, Tư Cát sư huynh và các sư huynh khác có thể đại triển hoành đồ, thành công rực rỡ trong kỳ thi đấu năm nay"
"Cạn ly."
"Cạn ly."
Cùng một chổ cạn ly, Trần Lâm một ngụm liền uống hết ly rượu.
Nơi này là một gian phòng nguy nga rộng rãi, vốn sảnh chính của Ngọc Tửu Lâu, nhưng hôm nay được Tư Cát Gia Kiệt, trưởng tử của gia tộc Tư cát bao trọn đêm để mở yến tiệc.
Gia tộc Tư Cát là một gia tộc lớn trong tông môn, nghe nói có lão tổ là Nguyên Anh kỳ, địa vị tuyệt không phải dòng họ bình thường có thể so.
Tư Cát Gia Kiệt là trưởng tử, thân phận cao quý, thực lực cũng tuyệt không kém, theo Trần Lâm đánh giá, nếu cùng Thường Nguyết đấu, là sinh tử chiến thì đối phương chết chắc vì thua kém kinh nghiệm, nhưng nếu không phải sinh tử chiến thì vẫn có thể năm ăn năm thua, từ đó có thể thấy được đối phương lợi hại cỡ nào, nhưng lợi hại như thế, đối phương cũng không có danh tiếng gì trong ngoại môn, đó là bởi người này chỉ thích giao lưu và xuất hiện cùng người có xuất thân cao quý, và rất coi thường đệ tử xuất thân bình dân, bởi vậy nên cũng có vài lần xảy ra xung đột với Thường Nguyệt, là người mà Trần Lâm cần trọng điểm chú ý tránh cho đối phương cơ hội làm khó dễ cô vợ trẻ.
Vì vậy nên hắn mới xuất hiện ở tụ hội lần này, bởi vì nghe đồn đối phương muốn cùng mấy vị đệ tử thế gia kiệt suất khác bao trọn hai mươi vị trí đầu trong Ngoại Môn Thi Đấu năm nay.
Trần Lâm liền rất hiếu kỳ bọn bại gia tử này định làm gì.
Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cổng truyền đến thu hút mọi người nhìn sang.
Một vị nam tử tướng mạo uy vũ, thân dài vai rộng, ăn mặc cao quý chỉnh tề, miệng treo một nụ cười hào sảng, dắt theo một đoàn người đi vào đại sảnh.
"Haha, Tư Cát Gia Kiệt sư đệ đúng là rất phóng khoáng, dám bỏ trọng kim để tổ chức tụ hội nguy nga tráng lệ thế này, sư huynh tự nhận mặc cảm hahaha."
"Cao sư huynh nói đùa, chỉ là có chút quan hệ với lão bản nơi này, hôm nay mới tổ chức được yến hội nho nhỏ, còn xin sư huynh không chê cười.
Tư Cát Gia Kiệt thấy đám người mới đến, cũng mang theo nụ cười đi tới tiếp đón.
Trần Lâm ở trong đám người cũng âm thầm đánh giá vị Cao sư huynh mới đến này.
Đối phương tựa như tên là Cao Tuấn, cũng là đệ tử thế gia, nhưng so với mặt bằng chung thì càng thêm kiệt xuất, pháp thể đồng tu, chiến lực siêu cường, so với Tư Cát Gia Kiệt càng mạnh hơn một bậc, nhưng nếu đánh với Thường Nguyệt, đối phương hoàn toàn không có phần thắng.
Mạnh hơn Tư Cát Gia Kiệt, nhưng lại không có tí phần thắng nào nếu đấu với Thường Nguyệt?
Này cũng đơn giản thôi, bởi vì Tư Cát Gia Kiệt là thuần pháp tu, trên thân có số lượng pháp thuật nhiều đến hai con số, dung lượng linh lực cũng nhiều, trời mới biết đối phương có pháp thuật gì trùng hợp khắc chế Thường Nguyệt không.
Nhưng với Cao Tuấn thì khác, đối phương là pháp thể song tu, mặc dù có thể nói đối phương không có điểm yếu cụ thể, nhưng động thời cũng không có chổ nào quá đột xuất lắm, vả lại, Thường Nguyệt mặc dù không tu luyện công pháp rèn thể nhưng nàng lại thường rèn thể, đồng thời có được thành tựu không nhỏ, trong khi linh lực cũng vô cùng đột xuất, cả hai so lại với nhau, Thường Nguyệt không có bất kỳ hạng thuộc tính nào kém hơn đối phương.
Tất nhiên đó chỉ là trên lý thuyết, trong thực tế, đối phương có át chủ bài gì thì khi đó mới biết được.
Chỉ là như vậy thì Thường Nguyệt càng có lợi thế, phải biết "Thương Phục Hận" thế nhưng là thần khí chuyên phá giáp, đứng trước mũi thương bạc ấy, thể tu chỉ là trò đùa, một khi Thường Nguyệt lấy ra dùng, mười Cao Tuấn xuất hiện cũng không đủ cho cô vợ trẻ đánh.
Sau Cao sư huynh, bắt đầu lần lượt có các thiên tài thế gia nổi danh lần lượt tới.
Có người mang theo tiểu đệ, có người mang theo gia quyến tới dự tiệc.
Trần Lâm cũng bắt đầu đánh giá từng người, đồng thời âm thầm tìm kiếm sưu tập tình báo liên quan.
Cho đến một lúc, một đôi nam nữ tương đối đặc biệt tới.
Nữ dung mạo thanh lệ, nhẹ nhàng quý phái.
Nam trẻ trung, cao ráo, điển trai, trên mặt còn có chút vẻ kiêu ngạo, thần thái vừa nhìn liền biết từ nhỏ đã sống trong nhung lụa.
Hai người này nữ tên là Trầm Linh Nhi, nam là Doãn Thiên Kỳ.
Trần Lâm cùng hai người này có mối quan hệ tương đối kỳ diệu.
Vì vậy khi cả hai xuất hiện, mọi người xung quanh không khỏi liếc nhìn Trần Lâm.
Này cũng không có cách, dù sao chuyện này có chút tiếu lâm
Lúc này, hai người mới tới cũng thuận mắt trông thấy Trần Lâm.
Trầm Linh Nhi chợt nhíu mày, muốn đi chổ khác, nào ngờ Doãn Thiên Kỳ đã vừa thấy liền dắt nàng đi tố cùng Trần Lâm chào hỏi:
"Nhìn từ xa liền thấy quen quen, thì ra là Trần sư đệ đấy à, lâu quá không gặp, dạo này sao cũng không tới thăm vi huynh một lần thế."
Thấy đối phương đã tới chào hỏi trước, Trần Lâm cũng không tiện tránh mặt cũng gượng cười nói:
"Doãn sư huynh vẫn uy phong như ngày nào, sư đệ dạo này nghe thấy sư huynh bận bịu tu luyện cũng không tiện làm phiền, còn xin Doãn sư huynh thứ lỗi."
Nói xong, Trần Lâm cũng không quên quay sang mỉm cười đối với Trầm Linh Nhi nói:
"Và lâu rồi không gặp, Linh Nhi sư muội vẫn xinh đẹp như ngày nào."
Nghe vậy, Trầm Linh Nhi cũng lạnh nhạt liếc nhìn hắn, không chút nể tình nói:
"Trần Lâm, không cần cố gắng níu kéo quan hệ với ta nữa, cũng đừng quên quy củ của tông môn, dựa theo tu vi, ngươi phải gọi ta một tiếng sư tỷ, lại gọi sai, đừng trách ta không nể tình đồng môn."
Nói xong liền quay người bỏ đi.
Doãn Thiên Kỳ thấy thế cũng giả vờ ngượng ngùng nói vài câu rồi cũng vội đuổi theo.
Nhìn hai tên kia đi xa, cùng ánh mắt của mọi người xung quanh cũng dần vơi bớt.
Trần Lâm vô cùng bất đắc dĩ âm thầm thở dài.
Vốn chỉ định diễn một màn kịch, ai ngờ diễn hơi quá vô tình cắm cho mình một chiếc sừng vừa thon vừa dài.
Ngày trước, hắn vì có thể trước mặt mọi người phũ sạch mối quan hệ với Thường Nguyệt, nên đã cố tình tán tỉnh gạ gẫm Trầm Linh Nhi, lúc này cũng chỉ là một nữ hài mời nhập môn.
Để làm cho vở kịch chân thật một chút, hắn cũng giả vờ theo đuổi đối phương rất nhiệt tình, hao phí không ít tiền tài cho chuyện quà cáp để cho mọi người nhìn.
Vì vậy nên mới có tin đồn nói rằng Thường Nguyệt vì chứng kiến tất cả, chịu đựng không nổi hiện thực tàn nhẫn mà sinh lòng tự hủy.
Hiển nhiên, hiệu quả rất tốt, từ nay về sau không ai tin tưởng hắn vẫn còn cùng Thường Nguyệt thân mật, mà ngược lại có không ít người cho rằng quan hệ bọn hắn đã hóa thành thù hận, có như vậy Trần Lâm mới dễ dàng gia nhập vòng tròn của đệ tử thế gia.
Chỉ là chuyện gì cũng có mặt tốt và mặt xấu.
Mặt xấu là cũng vì theo đuổi có chút nhiệt tình, Trầm Linh Nhi thế mà thật đồng ý.
Khoảng thời gian sau đó đơn giản là ác mộng, mỗi ngày dưới ánh nhìn từ xa của cô vợ trẻ hắn phải giả vờ cùng người khác yêu đương, cảm giác không khác gì bước đi trên dây cước, bên dưới là vực cao ngàn trượng, cảm giác kích thích và khó tả vô cùng.