"Ngươi ưa thích liền tốt, sao nào có dự định chuẩn bị gì cho Ngoại Môn Thi Đấu hai tháng sau không?"
Tâm trạng hài lòng đem mỹ nhân ôm trong lòng, Trần Lâm mỉm cười hỏi thăm.
Chỉ là Thường Nguyệt dường như cũng chẳng coi trọng Ngoại Môn Thi Đấu lắm, vô cùng tự tin đáp:
"Một đám gà đất chó sành mà thôi, cần phải để tâm sao?"
"Tự tin như thế?"
"Không phải ta kiêu căng, nhưng chỉ bằng chiến lược chúng ta bày ra trước đó ta liền có tự tin đem bốn tên còn lại trong Ngũ Đại Thiên Kiêu đánh cho ngóc mặt lên không được, huống chi là hiện tại có thanh thần binh này trong tay ngoại môn còn có người có thể cản ta sao?"
Nghe ra sự tự tin tuyệt đối của đối phương, Trần Lâm không khỏi chợt cảm giác an tâm một ít, chỉ là hắn chợt liền nghiêm mặt lại thông báo một tin không tốt lắm:
"Ngươi cũng đừng có khinh địch quá, cái danh hiệu "Ngũ Đại Thiên Kiêu" ta nghi ngờ là do đám đệ tử thế gia cố tình tung ra nhằm đánh hỏa mù để các tuyển thủ khác nhắm vào các người mà chuẩn bị thủ đoạn ứng phó, bọn hắn núp sau màn chỉ cần đến lúc thi đấu liền một tiếng hót làm kinh người đánh tất cả trở tay không kịp liền có thể ung dung đoạt được thứ hạng tốt."
"Ách, đám phế vật kia thật có đầu óc thế á?"
Nghe Trần Lâm vạch trần, Thường Nguyệt không khỏi có chút kinh ngạc nhìn hắn, tựa như không tin tưởng cho lắm.
"Ngươi cũng đừng coi thường kẻ khác, cảnh tượng mà người thấy, lời mà ngươi nghe được chỉ là nhưng thứ người khác muốn để ngươi nghe thấy, nội tình đến cùng là sao chỉ có người trong cuộc mới biết được, nhưng theo ta đoán điều này rất có thể là thật, dù sao ngoại môn lớn như thế, Luyện Khí Hậu Kỳ không có một trăm cũng có chín chục, mà lại một phần ba trong đó là đệ tử thế gia, số lượng đó cũng là xấp sỉ ba chục tên, mà đã là đệ tử thế gia thì hoặc là cực kỳ nát, không có tí thành tựu có thể nói, hoặc là một đám khó chơi có bản lĩnh thật, dù cho "Song linh căn" như ngươi không nhiều nhưng với nội tình dày đặc của các thế lực chỉ cần dám đặt cược thì luôn có thể bù đắp được chênh lệch, chỉ cần là "Tam linh căn" và không hoang phế thì liền sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, mặc dù không dám nói tất cả thế gia đệ tử đều có thể sánh được với ngươi, nhưng theo ta để ý thì có ít nhất bốn kẻ cực khó chơi, trừ ngươi ra thì tuyệt không phải là "Ngoại Môn Ngũ Đại Thiên Kiêu" có thể so sánh, còn có tám tên khác trình độ cao thấp không đều nhưng cũng là có tư cách tranh top mười, trước đó không nổi danh có lẽ chỉ là vì bọn hắn không thường xuyên đi làm nhiệm vụ giống ngươi nên danh tiếng không hiện mà thôi."
Nghe tới đây tựa như biết được bản thân quả thật có chút qua loa, Thường Nguyệt không khỏi chợt nghiêm mặt, chỉ là trong đôi mắt óng ánh kia không có chút e dè hay thoái ý mà ngược lại chợt rực rỡ chiến ý nhìn hắn, hai tay vòng qua cổ Trần Lâm, môi mềm khẽ nhếch nói:
"Vậy ta ngược lại rất háo hức muốn xem thử bọn hắn rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng đây."
"Ngươi không sợ?"
"Sợ? Sao phải sợ nha, dù quả thật là đám gà đất chó sành đó có giấu bài thì chẳng phải chúng ta cũng thế sao? Ta hiện tại rất muốn xem đến lúc đó ai mới là người kinh hỉ nha hắc hắc"
Nhìn cô vợ trẻ tâm tình vô cùng tốt tựa như đang nghĩ tới cảnh tượng đám người nào đó gặp xui xẻo, Trần Lâm không khỏi thở dài, đôi lúc hắn cũng không biết Thường Nguyệt nàng tự tin, không e ngại, không sợ hãi như thế rốt cuộc là tốt hay xấu.
Nhưng khi bị đối phương táo bạo kéo ngã lên giường chuẩn bị đối mặt với một màn cường bạo nhưng thoải mái, Trần Lâm cảm giác có lẽ hiện tại nàng như này cũng không tệ đi.
Một lúc sau, khi mặt trời đã đăng đỉnh, Trần Lâm mới rệu rã ngồi dậy, nhìn người bên cạnh thần sắc thỏa mãn, đã sớm lần nữa thiếp đi từ lúc nào, trên mặt còn treo lấy vẻ mỉm cười ôn nhu.
Nhìn cảnh tượng diễm lệ trước mắt, Trần Lâm không khỏi cảm giác trái tim chợt mềm nhũn, phấn đấu suốt khoảng thời gian qua mặc dù mệt mỏi một chút nhưng có thể khiến cả hai có được cuộc sống như hiện tại cũng không tệ, nổ lực của hắn không có chổ nào là không đáng giá.
Chỉ là ngẩn người hai giây Trần Lâm liền quay người đi ra khỏi phòng, mặc dù rất lưu luyến khoảnh khắc lúc này nhưng hắn biết bản thân còn phải cố gắng nhiều hơn nữa để có thể bảo vệ cả hai.
Hắn sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ cần hắn và Thường Nguyệt nguyện ý liền sẽ có thể vô tư ở bên nhau, dù là ở kiếp trước đi chăng nữa khi thân phận của cả hai chênh lệch quá lớn, dù người trong cuộc không để ý nhưng chỉ trích từ dư luận là sẽ không bao giờ ngớt, huống chi là ở thế giới cổ hủ, giai cấp cố hóa vô cùng nghiêm trọng như ở nơi đây.
Đồng thời Trần Lâm cũng biết tiềm năng của Thường Nguyệt nàng là to lớn đến nhường nào, có thể nói dù là không có hắn và bàn tay vàng, chỉ dựa vào thiên phú của nàng cũng có thể xông ra một phen thành tựu trong tương lai.
Hắn cũng không muốn thật trở thành gánh nặng của đối phương, cũng không muốn làm điểm yếu để kẻ địch trong tương lai nhắm tới nhằm đối phó với Thường Nguyệt, vì vậy mỗi lúc rảnh rỗi hắn thế nhưng chưa từng lười biếng.
Mặc dù thiên phú tu luyện rất rác, nhưng Trần Lâm cũng không phải không có điểm mạnh, ưu thế lớn nhất của hắn chính là ký ức về chuyên ngành ở kiếp trước.
Dù sao gần mười năm gõ phím miệt mài, tại trong ngành công nghệ cũng gây dựng được một chút tên tuổi, kiến thức và tầm nhìn của hắn trong ngành là không thể nghi ngờ.
Mặc dù hiện tại kêu hắn từ con số không tái hiện lại nền công nghệ của kiếp trước dường như có điểm người si nói mộng, nhưng cũng không ngại hắn kết hợp với kỹ nghệ của thế giới này để sửa cũ thành mới.
Ví dụ như trận pháp, môn kỹ nghệ này được đông đảo tu sĩ gọi đùa là "không phải cho người học, người học được thì không phải người" để cho thấy được độ khó của thứ này, có thể nói là tinh lực để học đan, khí, phù cộng lại cũng còn thiếu rất nhiều để nhập môn "Trận pháp sư".
Nhưng theo Trần Lâm, môn kỹ nghệ này cũng không khó đến như thế. Đây cũng không phải là nói hắn có trận pháp thiên phú hơn người hay gì, mà chỉ đơn giản là vị trí đứng không giống nhau, góc nhìn cũng không giống nhau dẫn đến kết quả như thế.
Người bình thường nhìn vào tổ hợp linh văn cấu thành trận pháp sẽ chỉ thấy đau đầu hoa mắt.
Hắn nhìn vào tổ hợp linh văn cấu thành trận pháp cũng sẽ thấy đau đầu hoa mắt, nhưng đồng thời cũng có cảm giác rất quen thuộc.
Trần Lâm biết đây là cảm giác gì, kiếp trước khi sửa code cho mấy đứa thực tập sinh hắn cũng có cảm giác hoa mắt váng đầu tương tự. Cũng không phải là code sai mà là code quá loạn không thành quy tắc, muốn đọc hiểu chỉ có thể ngồi mò từng dòng mới hiểu được, cực kỳ lãng phí tinh lực và thời gian.
Trận pháp ở giới này cũng bị tình cảnh tương tự, các trận pháp sư bày trận quá loạn, tựa như kiếp trước có nhiều loại ngôn ngữ lập trình như Java, Python, C++...
Để kiến tạo nên một bộ trận pháp ở thế giới này phải dùng linh văn, và linh văn cũng có rất nhiều loại với tác dụng na ná nhau tựa như từng loại ngôn ngữ lập trình, nhưng nếu ở kiếp trước ngươi đang dùng Java thì không thể chèn code bằng Python vào được thì ở kiếp này lại ngược lại, ngươi đang dùng linh văn thuộc tổ hợp A để bày trận, nhưng giữa chừng tự nhiên trời mưa làm ngươi muốn dùng linh văn của tổ hợp B để tiếp tục, điều này sẽ khiến trận pháp gặp trục trặc nhưng lấp một tí liền có thể khởi trận không có vấn đề, sau này có người khác dùng tổ hợp linh văn C để cải tiến trận này thì cũng không có vấn đề chỉ cần lấp lại một số trục trặc xung đột là được.
Cứ thế qua tay mỗi trận pháp sư, trận pháp liền càng loạn, dẫn đến người ngoài nghề rất khó dùng cái trận này để giải đọc từ đó học hỏi được chút tinh túy bên trong, nếu là kiếp trước thì tình huống hiện tại tương đương với ngươi muốn đọc hiểu được một cái chương trình do một trăm người viết thì ngươi trước tiên phải học đủ một trăm ngôn ngữ lập trình của một trăm người đã viết ra cái của nợ này.
Điều này khiến cho người ngoài rất khó nhập môn "Trận pháp sư", không có sư thầy nhất mạch tương truyền, muốn dựa vào dăm ba cuốn sổ tay trận pháp sơ giải liền có thể nhập môn trận pháp liền tựa như ngươi si nói mộng vậy.
Nhưng đó là người bình thường, Trần Lâm nhìn giống người bình thường sao? Nếu linh văn trong trận pháp hắn mua về để nghiên cứu quá tạp không thể suy diễn ra nội hàm bên trong vậy hắn dứt khoát tự chế ra một cái tổ hợp linh văn của riêng hắn là được. Dù sao kiếp trước cũng từng rảnh rỗi thử viết ra vài cái ngôn ngữ lập trình, mặc dù không có giá trị thực tế nhưng kinh nghiệm vẫn là có.
Vì vậy mất không bao lâu, Trần Lâm liền tạo ra một cái tổ hợp linh văn của riêng hắn, Trần Lâm đặt tên tổ hợp linh văn hay nói đúng hơn là ngôn ngữ lập trình trận pháp mới này tên là ".Flut".
Hắn lấy cái tên này là bởi trận pháp nhìn có vẻ khá giống lập trình giao diện, không, phải nói nó chính là lập trình giao diện, nhưng thay vì lập trình giao diện trên hệ điều hành trên máy tính hay điện thoại như kiếp trước thì trận pháp sư sử dụng linh văn để lập trình ra trận pháp là giao diện của thế giới này, hệ điều hành có lẽ là Thiên Đạo, vì vậy nên các linh văn dù loạn và khác nhau cỡ nào nhưng vẫn luôn có thể phối hợp với nhau tựa như một Framework. (Trong một dự án sử dụng Framework bất kỳ dù các chương trình khác ngôn ngữ lập trình vẫn có thể kết hợp với nhau nếu thỏa mãn điều kiện nhất định )
Mà nói tới lập trình giao diện, có hai cái Framework hắn thường dùng nhất là ".Net" dùng để lập trình ứng dụng trên deskop và "Flutter" để lập trình ứng dụng trên mobile.
Mặc dù không phải là không có Framework tốt hơn nhưng kiếp trước hắn thông thạo nhất là hai cái này nên để miễn cho dài dòng Trần Lâm trực tiếp dùng tri thức của hắn về hai cái Framework kết hợp với linh văn của thế giới này để tạo ra một ngôn ngữ lập trình riêng chuyên để xây dựng và nâng cấp trận pháp.
Không thể không nói ý tưởng này rất táo bạo, Trần Lâm lúc ấy cũng không biết thứ này có chạy được hay không, nhưng có lẽ là may mắn hoặc có lẽ là kiếp trước học hành không tệ, hắn dùng .Flut để bày trận rất mượt mà và suôn sẻ, mặc dù cũng có xuất hiện vài lỗi logic nhưng Trần Lâm lại dành ra một chút thời gian liền toàn bộ đều khắc phục thành công.
Dựa vào lượng tri thức dự trữ có sẵn, lại dựa vào ".Flut", trận đạo cảnh giới của hắn tăng nhanh như vũ bão, không mất mấy năm liền đã trở thành Trận Pháp sư cao cấp. Đây còn là do Trần Lâm phải vừa học linh văn mới để bày trận vừa phải tích hợp linh văn mới vào để cải tiến ".Flut" vì vậy phải hao phí không ít thời gian để nghiên cứu triệt để mấy cái linh văn đã biết để đảm bảo tính toàn vẹn và không sinh ra mấy lỗ hỏng "logic" quá lớn nếu không ".Flut" rất dễ liền bị lâm vào ngõ cụt và chết ỉu tựa như mấy cái ngôn ngữ lập trình tào lao hắn tự chế trong lúc rảnh rỗi ở kiếp trước.
Nhưng không thể không nói, mặc dù thân làm nhà sáng lập (co Founder) ra .Flut, và cũng là nhà phát triển (Developer) duy nhất, Trần Lâm phải không ngừng hao phí thời gian và tinh lực để nghiên cứu và cải tiến thứ này, nhưng kể từ khi sinh ra ở kiếp này tới nay, đây có thể xem là thành tựu to lớn thứ hai hắn đạt được, chỉ sau thành tựu tán đổ và dưỡng thành Thường Nguyệt thành thục và chín mọng như hiện tại, điều này khiến cho Trần Lâm không khỏi cảm thấy một chút tự hào.
Nhưng chỉ trách Trần Lâm tầm mắt hắn quá thấp một chút, nếu không hắn liền sẽ biết chút thành tựu nhỏ của bản thân là kinh hãi thế tục cỡ nào. Trên đời có ai như hắn vì đọc không hiểu trận pháp linh văn nên tự tạo một bộ quy tắc riêng để giải đọc trận pháp sao? Phải biết không đọc hiểu được linh văn là chuyện bình thường, dù sao thứ này vốn là các tiên đạo đại năng cảm ngộ thiên địa sau đó mới dùng linh văn để thể hiện cảm ngộ của mình, vì vậy linh văn mới đa dạng hình thù đến thế dù sao mỗi người mỗi cảm ngộ có thể giống nhau mới lạ, và có thể giải đọc linh văn không ai là không phải cường giả hoặc đại sư trong kỹ nghệ nói riêng, mà có thể tạo ra một bộ tổ hợp linh văn mới đó chính là đỉnh cao của từng kỹ nghệ, là nhất đại tông sư, truyền thừa của hắn đã có thể tự thành một mạch truyền lại đời sau góp phần làm cho các môn kỹ nghệ càng thêm phức tạp và rối loạn lung tung cả lên, người ngoài không có đạt được một mạch truyền thừa nào đó thì lại càng khó nhập môn.